6435.
Chử Ninh Chiêu... Khuynh Thành ngây người vì cái tên này, không hiểu sao cô có cảm giác khá quen thuộc.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi cô vẫn không thể nhớ ra được cái tên này, cuối cùng đành từ bỏ.
"Đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ trở về tốt nhất." Trên mặt Chử Ninh Chiêu không hề có chút biểu cảm lời nói rất nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Khuynh Thành chỉ có thể nhìn đông ngó tây, đây là một nhà hàng rất kín đáo, trang trí không phô trương nhưng rất xa hoa, Khuynh Thành từng nghe nói qua chỉ có điều chưa có cơ hội tới đây bao giờ, bởi cô không có việc gì quan trọng phải tới nơi này để thảo luận, cũng không phải là người nổi tiếng cần phải kín đáo.
Sau khi ngồi vào phòng riêng, Khuynh Thành lặng lẽ ngồi xa Thành Trì một chút, cô ngồi ở một đầu của sofa.
Mặc dù cuối cùng cô vẫn bị Thành Trì kéo lại, khóe miệng Thành Trì nở một nụ cười không mấy vui vẻ: "Ngồi hẳn hoi."
Khuynh Thành trong lòng rầu rĩ, tại sao cô phải nghe lời Thành Trì chứ? Anh bảo cô ngồi hẳn hoi thì cô phải ngồi hẳn hoi sao?
Tuy nhiên đây chỉ là những gì cô nghĩ thầm mà thôi, Khuynh Thành vì muốn né tránh những phiền phức không đáng có cuối cùng vẫn không bác lời Thành Trì.
Chỉ cần anh đừng để ý tới cô, cô sẽ có cơ hội rời đi.
Thành Trì ngồi đối diện với Chử Ninh Chiêu, đề tài hai người trò chuyện Khuynh Thành nghe không hiểu, chỉ biết họ chắc đang nói chuyện kinh doanh.
Khuynh Thành nhàm chán ngồi ngây người ở một bên, đầu óc suy nghĩ tới tận đâu đâu.
Đợi tới khi cô kéo sự chú ý về thì nghe thấy Chử Ninh Chiêu nói một câu: "Tuần trước tôi đưa Thi Nghệ ra sân bay."
Thành Trì hình như khẽ cười một tiếng, tiếng cười nam tính khiến Khuynh Thành ngồi bên cạnh khẽ nuốt nước miếng theo phản xạ.
"Sao thế, cô ta lại muốn đi sao?" Thành Trì hỏi.
Chử Ninh Chiêu vẫn lạnh nhạt nói: "Ừ!"
"Cậu làm nhiều việc vì cô ta như vậy, bây giờ lại không giữ cô ta lại nữa sao?" Lời Thành Trì có sự trêu chọc không dễ phát giác.
Khuynh Thảnh cảm thấy mình chắc sẽ nghe được tin giật gân gì đó, cô liền chăm chú lắng nghe.
"Không cần nữa." Chử Ninh Chiêu bình thản, "Tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả."
Thành Trì nhướng mày, giọng nói đầy bóng gió: "Vậy sao, vậy cô ấy thì sao?"
Khuynh Thành nhạy bén phát hiện ra khi Thành Trì nói tới "cô ấy", vẻ mặt lạnh lùng của Chử Ninh Chiêu có chút đổ vỡ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Giống như thể không có việc gì xảy ra vậy... Trong mắt Khuynh Thành ánh lên vẻ hào hứng.
Bởi cô từng làm biên tập viên dẫn chương trình tin tức giải trí, rất nhạy cảm với những tin tức giật gân kiểu này, có điều Khuynh Thành không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Cô lặng lẽ nhìn Thành Trì và Chử Ninh Chiêu thảo luận vấn đề này.
Một hồi lâu Chử Ninh Chiêu mới nghiêm mặt đáp một câu: "Đừng nhắc tới cô ấy nữa."
Thành Trì cầm chén trà, ngón tay thon dài trắng ngần khẽ vuốt nhẹ thân chén, mỉm cười đầy hàm ý: "Được thôi, có điều trực giác mách bảo mình, sẽ có lúc nhắc tới."
Sắc mặt Chử Ninh Chiêu càng lạnh xuống.
Cuối cùng họ còn nói điều gì nữa, Khuynh Thành nghe xong, mồ hôi toát ra lạnh toát.
Trời ơi, những việc cô nghe được có phải là sự thật không? Cô có bị giết người diệt khẩu không?
Trong câu chuyện của hai người họ Khuynh Thành biết được một số thông tin, ví dụ như việc làm ăn của Chử Ninh Chiêu thời gian gần đây có liên quan tới việc phát triển bất động sản của thành phố A, hơn nữa mọi công ty đầu tư đều tưởng rằng vị trí ga xe lửa sắp xây dựng của thành phố A ở một khu vực nào đó, thế là lũ lượt mua vào, Chử Ninh Chiêu thì mua đất ở nơi mà không ai ngờ tới.
Còn Thành Trì thì nói, nơi Chử Ninh Chiêu mua mới là vị trí chuẩn xác.
Ý là những công ty đầu tư khác cuối cùng chắc sẽ sẽ mất cả vốn lẫn lãi.
Còn tại sao Chử Ninh Chiêu lại biết được thông tin chuẩn xác như vậy, điều này không cần nghĩ cũng biết, Chử Ninh Chiêu có quan hệ thân thiết với Thành Trì, lại là bạn vong niên của ông Thành, gia thế chắc chắn không bình thường.
Bọn họ không sợ mình sẽ tiết lộ tin này ra ngoài sao?
Giống như biết được Khuynh Thành đang nghĩ gì, Thành Trì bất giác liếc nhìn cô, giọng nói thấp trầm có phần chọc ghẹo: "Đừng lo lắng, tôi tin em sẽ không nói ra."
Khuynh Thành bị ánh mắt sâu hun hút của anh nhìn tới sởn da gà, cô vội vàng gật đầu: "Tôi sẽ không nói ra."
Thành Trì chậm rãi tiến lại gần Khuynh Thành, giơ tay lên khẽ miết nhẹ cằm cô.
"Đương nhiên, cho dù em có nói ra cũng không ai tin em cả." Nụ cười của Thành Trì trong mắt Khuynh Thành vô cùng tà ác và đáng sợ.
Người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, sao nhất quyết bắt cô ngồi đây sau đó nghe được những bí mật này...
Ánh mắt Thành Trì như thế nhìn thấu tâm tư của Khuynh Thành, đôi mắt đen nhánh như ngọc của anh lấp lánh ánh sáng, có sức quyến rũ khó nói.
Khuynh Thành lập tức nói mình phải đi vào toilet, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài.
Trên gương mặt nghiêm nghị của Chử Ninh Chiêu bất ngờ có thêm chút ngờ vực: "Sao cậu lại cùng cô ta...?
Thành Trì một tay chống cằm, nụ cười câu hồn nhiếp phách: "Cô ấy cứu mình một mạng, cậu nói xem, đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, mình nên làm thế nào?" Đương nhiên là... dùng thân báo đáp là thích hợp nhất rồi.
Có điều là đối phương dùng thân báo đáp.
Trong mắt giáo sư Thành, Khuynh Thành có thể bất chấp tính mạng bản thân xông lên cứu anh chắc chắn sẽ khác với những người khác.
Chí ít có thể khiến anh có hứng thú chọc ghẹo cô, đặc biệt là sau khi thấy những biểu hiện giật mình hoảng hốt của cô, anh lại càng cảm thấy thú vị.
"Hôm nay cậu để cô ấy ngồi đây là muốn thăm dò cô ấy?" Chử Ninh Chiêu không khách sáo nói ra quan điểm của mình.
Nụ cười trong mắt Thành Trì lập tức mất đi nhiệt độ: "Cậu biết đấy, không phải ai cũng có tư cách ở bên cạnh mình."
Tạm chưa nói tới địa vị của nhà họ Thành, tất cả mọi thứ nhà họ Thành sở hữu, chỉ riêng Thành Trì cũng là mục tiêu ra tay của rất nhiều người.
Những tin tức có được từ chỗ anh đủ để khiến một số người có thể lên như diều gặp gió.
"Điều tra luôn đi, đâu cần phiền vậy." Chử Ninh Chiêu đề xuất.
Ngón tay với các đốt ngón tay rõ ràng của Thành Trì khẽ xoa cằm, sắc mặt cao thâm khó đoán: "Vậy đâu còn thú vị nữa."
Chử Ninh Chiêu đưa ra đánh giá của mình: "Tôi chưa thấy cậu như thế này bao giờ."
"Con người rồi sẽ thay đổi." Thành Trì uể oải dựa lưng vào sofa, thần sắc thư thái vô cùng quyến rũ.
Khuynh Thành sau khi đi toilet lại quay trở về, cô vốn định nhân cơ hội này để rời đi nhưng phải hiện ra rằng trong lúc bối rối mình quên mất mang theo túi, vì thế cô bất đắc dĩ lại phải quay lại.
Cô quay lại, phát hiện cuộc trò chuyện đã đi tới hồi kết thúc, Thành Trì nhướng mày nhìn cô: "Chúc mừng em, chúng ta có thể đi rồi."
Khuynh Thành: "... Vậy cám ơn anh nhé!"
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Chử Ninh Chiêu lên chiếc Bentley của mình nhanh chóng rời đi.
Khuynh Thành cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời: "Tôi cũng đi đây."
Thành Trì cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô.
Ngày hôm sau, Khuynh Thành vốn tưởng rằng mình có thể vui vẻ tận hưởng một ngày chủ nhật vui vẻ, nhưng ngay từ sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của trưởng phòng Vương.
"Khuynh Thành, mau tới nhà thi đấu thể thao chơi tennis, nghĩ tới nghĩ lui trong đài có mình em đánh tốt."
Lời của lãnh đạo của thể từ chối không? Đương nhiên là không.
Khuynh Thành đành phải thu dọn đồ đạc của mình tới nhà thi đấu, cô vô cùng hối hận thời học đại học rảnh rỗi học tennis làm gì chứ?
Hơn nữa sau khi tới nhà thi đấu, Khuynh Thành càng hối hận.
Bình luận facebook