Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Hợp đồng trước hôn nhân
Chị ơi, chị có sao không? Tụi em xin lỗi! Đám học sinh sắc mặt đứa nào đứa nấy tái mét mà bò dậy, vội vàng đỡ Từ Lạc đứng lên.
"Chị ổn không?" Một cậu nhóc đưa khăn giấy cho cô.
Đầu cô chảy máu, đau chết đi được, cô lừ đám nhóc, khiến cả đám sợ mất mật.
"Cô chủ, cô chủ!" Phía sau thanh âm vang lên. "Cô không sao chứ? May quá tôi đuổi kịp theo cô được."
Từ Lạc mệt mỏi quay lại nhìn, người gọ cô là bác Long, quản gia của Diệp trạch.
"Bác Long, cháu không sao." Rõ ràng Từ Lạc cảm thấy rất đau, đầu cô ong ong, muốn bể, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói.
Bác Long nhíu mày, " sao lại không có gì? Chảy máu rồi kìa. Nào, đi theo bác về Diệp trạch đi. Ở nhà có bác sĩ riêng, cô đến để hắn xem tình hình một chút." Vừa nói, ông kéo tay cô đi tới xe, rồi cho cô ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Từ Lạc tái nhợt, nhưng vẫn ngoan cố, "cháu thật là không sao mà, bác Long, để cháu đi xuống, cháu còn phải tìm nhà trọ nữa."
Bác Long quay đầu nhìn cô, im lặng một lúc, thở dài, " tôi biết, cô và cậu chủ đã ly hôn, cậu chủ hôm nay sẽ đón con nhỏ tình nhân kia về, nhưng mà.....Haizz, cô dù sao đã là cô chủ ở đây 5 năm, tôi mặc kệ, tôi chỉ xem cô là cô chủ duy nhất, bảo tôi không quan tâm, tôi không làm được."
Vừa nói, ông vừa khởi động xe, quay đầu về Diệp trạch.
Quay lại Diệp Trạch, Diệp Thành vẫn chưa trở lại. Bác sĩ tới, băng bó vết thương đâu đấy cho cô.
Cô ngồi trên sôpha, nghỉ ngơi một hồi, tiếng cửa mở vang lên, vừa ngẩng đầu, là Diệp Thành trở về.
Chà, còn ôm thêm, thế mà còn ôm công chúa cục cưng của hắn, Lưu Tâm Nhã.
Từ Lạc theo bản năng liếc Lưu Tâm Nhã một cái.
Chiều cao 1m60, da trắng, môi mắt hoa đào, răng trắng, đúng là mĩ nhân.
Diệp Thành vừa nhìn thấy cô, lông mày anh tuấn nhíu chặt lại. " Sao cô vẫn chưa đi?"
Bác Long vội vàng nói đỡ, " Cậu chủ, cô chủ trên đường xảy ra tai nạn, tôi mang cô ấy về xử lý vết thương."
Diệp Thành lạnh lùng ừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt Lưu Tâm Nhã trên chiếc sô pha đối diện. " Vừa hay, khi nãy Tâm Nhã xuống xe, không cẩn thận bị trẹo chân rồi, để bác sĩ khám xem sao."
Bác sĩ kia vẫn chưa đi, lại xách đồ tới khám cho Lưu Tâm Nhã. Cởi giày khỏi chân cô ta, ông nhìn nhìn rồi cười nhẹ, nói " không hề gì, xoa chút dầu gió xanh là được rồi."
Diệp Thanh ừ một tiếng, lại nói, mang dầu xanh tới cho tôi. Vừa nói vừa đặt chân của Lưu Tâm Nhã lên đầu gối mình, chấm dầu vào chân cô ta, vừa bôi tỉ mỉ vừa hỏi, "Tâm Nhã, còn đau không?"
Lưu Tâm Nhã, mặt đỏ xấu hổ, lắc lắc đầu.
Diệp Thành cười với cô ta, em đó, rõ ràng thân thể yếu ớt còn cậy mạnh. Hắn thường ngày lạnh nhạt với Từ Lạc. Thế mà lúc này lại ôn nhu thế kia.
Từ Lạc mắt cay cay, quay đầu ra hướng khác.
Còn may, là Diệp Thành chưa bao giờ thật sự quan tâm cô, bằng không cô lại chết bởi nổi da gà mất.
Bôi dầu cho Lưu Tâm Nhã xong, hắn rốt cuộc cũng đặt sự chú ý đến Từ Lạc. Quay sang bác Long, hắn nói, " bác Long, lát nữa đi tìm chung cư cho cô ấy."
Bác Long do dự, "nhưng mà cô chủ còn đang bị thương, vẫn nên...."
"Tôi không liên quan tới cô ta, tôi và cô ta đã ly hôn rồi." Ánh mắt Diệp Thành u ám, " huống hồ, Tâm Nhã cũng về rồi. Bác Long, bác nên quan tâm Tâm Nhã nhiều hơn mới đúng."
Lưu Tâm Nhã bộ dạng rộng lượng nói,
" Anh Thành, em không sao. Nhà này để cho chị ấy ở đi, bị thương rồi vẫn là đừng đi lại nhiều, em không có hẹp hòi như vậy. Hơn nữa chị ấy chăm sóc anh lâu như vậy, có vài chuyện em cũng muốn chị ấy giúp."
Diệp Thành không nói chuyện chỉ béo má cô ta một cái. Đầy cưng chiều.
Chậc...Từ Lạc ôm bụng, "cha mẹ ơi, hai người đừng có sến súa thế được không? Bà đây buồn ói mất." Cô mắng chửi trong lòng.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc quấn băng trên trán, " vậy cô ở lại đây trước. Vừa nói hắn vừa đi đến ban công, lập tức bốn chữ " Diệp Thành-Tra Nam" đập ngay vào mắt hắn. Cả khuôn mặt lạnh hẳn xuống. Thật may, là hôm nay, hắn tâm tình tốt, không có lên cơn.
Lúc sau, hắn quay lại, ánh mắt hình viên đạn bắn tới chỗ Từ Lạc. " Cô hôm nay, không có tới đi làm?"
"Đi làm?"
"Đi làm cái đầu anh đấy? Lưu Tâm Nhã kia không phải thay tôi rồi sao?" Từ Lạc cười lạnh. Cô chả muốn đi làm cho hắn, ngược lại muốn đi viếng mồ mả cho hắn hơn.
Khóe môi Từ Lạc câu lên, cô nở một nụ cười giả dối đủ chuẩn, nói: "Diệp đại tổng tài, chúng ta ly hôn rồi, tôi lấy cái tư cách gì mà làm trợ lý cho anh nha."
"Công là công, tư là tư." Diệp Thành lạnh lùng nói. Trầm mặc vài giây, hắn lại nói tiếp,
"Từ Lạc, cô kết hôn với tôi năm năm, tuy chúng ta li hôn, nhưng hợp đồng công việc của tôi và cô vẫn còn thời hạn nửa năm nữa. Bây giờ muốn nghỉ, là cô vi phạm hợp đồng, cô xác định, cô đền bù được hợp đồng?"
Mắt Từ Lạc híp lại, "Tiền vi phạm hợp đồng sao? "
"Con bà nó, tên đểu này, lại dám chơi xỏ cô...."
Chị ơi, chị có sao không? Tụi em xin lỗi! Đám học sinh sắc mặt đứa nào đứa nấy tái mét mà bò dậy, vội vàng đỡ Từ Lạc đứng lên.
"Chị ổn không?" Một cậu nhóc đưa khăn giấy cho cô.
Đầu cô chảy máu, đau chết đi được, cô lừ đám nhóc, khiến cả đám sợ mất mật.
"Cô chủ, cô chủ!" Phía sau thanh âm vang lên. "Cô không sao chứ? May quá tôi đuổi kịp theo cô được."
Từ Lạc mệt mỏi quay lại nhìn, người gọ cô là bác Long, quản gia của Diệp trạch.
"Bác Long, cháu không sao." Rõ ràng Từ Lạc cảm thấy rất đau, đầu cô ong ong, muốn bể, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói.
Bác Long nhíu mày, " sao lại không có gì? Chảy máu rồi kìa. Nào, đi theo bác về Diệp trạch đi. Ở nhà có bác sĩ riêng, cô đến để hắn xem tình hình một chút." Vừa nói, ông kéo tay cô đi tới xe, rồi cho cô ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Từ Lạc tái nhợt, nhưng vẫn ngoan cố, "cháu thật là không sao mà, bác Long, để cháu đi xuống, cháu còn phải tìm nhà trọ nữa."
Bác Long quay đầu nhìn cô, im lặng một lúc, thở dài, " tôi biết, cô và cậu chủ đã ly hôn, cậu chủ hôm nay sẽ đón con nhỏ tình nhân kia về, nhưng mà.....Haizz, cô dù sao đã là cô chủ ở đây 5 năm, tôi mặc kệ, tôi chỉ xem cô là cô chủ duy nhất, bảo tôi không quan tâm, tôi không làm được."
Vừa nói, ông vừa khởi động xe, quay đầu về Diệp trạch.
Quay lại Diệp Trạch, Diệp Thành vẫn chưa trở lại. Bác sĩ tới, băng bó vết thương đâu đấy cho cô.
Cô ngồi trên sôpha, nghỉ ngơi một hồi, tiếng cửa mở vang lên, vừa ngẩng đầu, là Diệp Thành trở về.
Chà, còn ôm thêm, thế mà còn ôm công chúa cục cưng của hắn, Lưu Tâm Nhã.
Từ Lạc theo bản năng liếc Lưu Tâm Nhã một cái.
Chiều cao 1m60, da trắng, môi mắt hoa đào, răng trắng, đúng là mĩ nhân.
Diệp Thành vừa nhìn thấy cô, lông mày anh tuấn nhíu chặt lại. " Sao cô vẫn chưa đi?"
Bác Long vội vàng nói đỡ, " Cậu chủ, cô chủ trên đường xảy ra tai nạn, tôi mang cô ấy về xử lý vết thương."
Diệp Thành lạnh lùng ừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt Lưu Tâm Nhã trên chiếc sô pha đối diện. " Vừa hay, khi nãy Tâm Nhã xuống xe, không cẩn thận bị trẹo chân rồi, để bác sĩ khám xem sao."
Bác sĩ kia vẫn chưa đi, lại xách đồ tới khám cho Lưu Tâm Nhã. Cởi giày khỏi chân cô ta, ông nhìn nhìn rồi cười nhẹ, nói " không hề gì, xoa chút dầu gió xanh là được rồi."
Diệp Thanh ừ một tiếng, lại nói, mang dầu xanh tới cho tôi. Vừa nói vừa đặt chân của Lưu Tâm Nhã lên đầu gối mình, chấm dầu vào chân cô ta, vừa bôi tỉ mỉ vừa hỏi, "Tâm Nhã, còn đau không?"
Lưu Tâm Nhã, mặt đỏ xấu hổ, lắc lắc đầu.
Diệp Thành cười với cô ta, em đó, rõ ràng thân thể yếu ớt còn cậy mạnh. Hắn thường ngày lạnh nhạt với Từ Lạc. Thế mà lúc này lại ôn nhu thế kia.
Từ Lạc mắt cay cay, quay đầu ra hướng khác.
Còn may, là Diệp Thành chưa bao giờ thật sự quan tâm cô, bằng không cô lại chết bởi nổi da gà mất.
Bôi dầu cho Lưu Tâm Nhã xong, hắn rốt cuộc cũng đặt sự chú ý đến Từ Lạc. Quay sang bác Long, hắn nói, " bác Long, lát nữa đi tìm chung cư cho cô ấy."
Bác Long do dự, "nhưng mà cô chủ còn đang bị thương, vẫn nên...."
"Tôi không liên quan tới cô ta, tôi và cô ta đã ly hôn rồi." Ánh mắt Diệp Thành u ám, " huống hồ, Tâm Nhã cũng về rồi. Bác Long, bác nên quan tâm Tâm Nhã nhiều hơn mới đúng."
Lưu Tâm Nhã bộ dạng rộng lượng nói,
" Anh Thành, em không sao. Nhà này để cho chị ấy ở đi, bị thương rồi vẫn là đừng đi lại nhiều, em không có hẹp hòi như vậy. Hơn nữa chị ấy chăm sóc anh lâu như vậy, có vài chuyện em cũng muốn chị ấy giúp."
Diệp Thành không nói chuyện chỉ béo má cô ta một cái. Đầy cưng chiều.
Chậc...Từ Lạc ôm bụng, "cha mẹ ơi, hai người đừng có sến súa thế được không? Bà đây buồn ói mất." Cô mắng chửi trong lòng.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc quấn băng trên trán, " vậy cô ở lại đây trước. Vừa nói hắn vừa đi đến ban công, lập tức bốn chữ " Diệp Thành-Tra Nam" đập ngay vào mắt hắn. Cả khuôn mặt lạnh hẳn xuống. Thật may, là hôm nay, hắn tâm tình tốt, không có lên cơn.
Lúc sau, hắn quay lại, ánh mắt hình viên đạn bắn tới chỗ Từ Lạc. " Cô hôm nay, không có tới đi làm?"
"Đi làm?"
"Đi làm cái đầu anh đấy? Lưu Tâm Nhã kia không phải thay tôi rồi sao?" Từ Lạc cười lạnh. Cô chả muốn đi làm cho hắn, ngược lại muốn đi viếng mồ mả cho hắn hơn.
Khóe môi Từ Lạc câu lên, cô nở một nụ cười giả dối đủ chuẩn, nói: "Diệp đại tổng tài, chúng ta ly hôn rồi, tôi lấy cái tư cách gì mà làm trợ lý cho anh nha."
"Công là công, tư là tư." Diệp Thành lạnh lùng nói. Trầm mặc vài giây, hắn lại nói tiếp,
"Từ Lạc, cô kết hôn với tôi năm năm, tuy chúng ta li hôn, nhưng hợp đồng công việc của tôi và cô vẫn còn thời hạn nửa năm nữa. Bây giờ muốn nghỉ, là cô vi phạm hợp đồng, cô xác định, cô đền bù được hợp đồng?"
Mắt Từ Lạc híp lại, "Tiền vi phạm hợp đồng sao? "
"Con bà nó, tên đểu này, lại dám chơi xỏ cô...."
Bình luận facebook