Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Hai ngày sau.
Diệp Thành sau khi an trí cho vợ anh xong, nhân lúc Từ Lạc ngủ trên giường bệnh. Anh dặn dò vệ sĩ mấy câu rồi nhanh chóng lái xe đến công ty.
Bên trong phòng trợ lý, Thu Lan bận đến sứt đầu mẻ trán. Diệp tổng thật là, ở bệnh viện với vợ suốt 24/24. Còn trợ lý các cô thì thảm, bị các loại công tác như đồi núi đè lên người.
Thu Lan nhấp một ngụm cà phê đen đặc, ca cẩm với chị Diêu bên cạnh đang hai tay gõ bàn phím nhanh như chớp, "Diệp tổng đúng không phải người mà, chị Diêu à, em nói chị nghe, tháng này á, văn kiện đè lên em còn nặng hơn là bị đàn ông đè ấy. Chị có tin không?"
Ngón tay bay lượn của chị Diêu vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, khiến Thu Lan nhìn thôi cũng thấy xuất hiện tàn ảnh, chị Diêu phán một câu xanh rờn, " bà cô à, em đừng có mà oán trách nữa, em làm gì có đàn ông nào, em quên rồi hả?"
Thu Lan á khẩu, miệng không thể nói gì.
Đúng lúc này, Diệp Thành một thân chính trang màu đen đang tiến vào đại sảnh tầng chót.
Thu Lan cách cửa kiếng nhìn thấy người vội vàng cấm theo mấy sấp văn kiện đi ra khỏi phòng trợ lý, đuổi theo Diệp Thành, gọi lớn: " Diệp tổng, cậu cuối cùng cũng đến công ty rồi."
"Ừ" Diệp Thành đẩy cửa phòng tổng tài ra, ngồi trên ghế lớn của anh, kéo lỏng cà vạt một chút mới nói, " tôi về lấy mấy phần văn kiện, tiện thể bàn giao vài việc."
Thu Lan gật gật đầu, đưa mấy phần văn kiện cần đến chữ ký của Diệp Thành qua cho anh, "cậu xem mấy cái văn kiện này, nếu không có vấn đề, thì ký tên."
Diệp Thành gật đầu, lật mấy bản công văn kia, vừa xem vừa nói, "công văn một tuần tới của tôi, chị đổi thành xử lý từ xa, nếu thật sự không dồn lại được thì báo với tôi."
Thu Lan mở table chuyên dụng để xử lý lịch làm việc của Diệp Thành ra, cô nói. "cậu tối mai có buổi xã giao với lãnh đạo bên cục Công Thương phải đi. Ngày kia là ngày 15, anh có một...."
" Ngày 15?" Diệp Thành từ trong bảng văn kiện ngẩng mặt lên nhìn.
Thu Lan có chút khó hiểu, "đúng vậy, Diệp tổng, ngày kia là 15."
Dĩ nhiên thì ngày 15 khác cũng chả có gì đặc biệt, nhưng còn 15 tháng này lại là sinh nhật của anh.
5 năm trước, mỗi lần sinh nhật đến, Từ Lạc sẽ không nề hà tốn rất nhiều công sức mà chuẩn bị cho anh một sinh nhật đầy kinh hỉ và hoành tráng.
Diệp Thành nới lỏng cà vạt, cảm giác xúc động khó giải thích trong lòng, lại khiến anh không cách nào quên đi.
5 năm quá khứ, mỗi một năm đi qua, mỗi cái sinh nhật của anh đi qua, Từ Lạc vợ anh đều sẽ không ngại hao tâm phí sức mà chuẩn bị sinh nhật thật vui vẻ và đầy bất ngờ cho anh, khiến anh vô cùng khó quên, mặc dù từ trước đến này, bản thân anh vốn không để tâm chuyện sinh nhật mình cho lắm.
Anh nhớ có lần sinh nhật năm thứ 2 sau khi lấy cô, Từ Lạc còn đích thân vì anh mà đi học làm bánh sinh nhật, rồi ngoài ý muốn lấy được cả bằng chứng nhận chuyên gia làm bánh ngọt, vì anh mà làm bao nhiêu kinh hỉ mà anh không ngờ tới.
Mặc dù khi đó, Diệp Thành cực kỳ ghét mấy cái trò sinh nhật vớ vẩn, nhưng mà không thể không nói. những bất ngờ mà Từ Lạc chuẩn bị cho anh thật ấn tượng, khiến anh trải qua ngày đó vô cùng hài lòng thoải mái, dần dần, anh lần nào thi thoảng đều mong tới sinh nhật của chính mình.
Nhưng mà, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Trước kia, Từ Lạc chính là yêu thương, chiều ý anh, đối tốt với anh bao nhiêu, thì bây giờ phong thủy luân hồi, vị trí của anh và cô đổi cho nhau, anh hiện tại phải lấy lòng cô trên từng cây số đường, 24/24, đổi lại cô mới chịu tha thứ cho anh, nhưng chưa hoàn toàn chấp nhận anh.
Thật là nghiệp quật cũng đủ mà.
Diệp Thành nhìn vào tờ lịch đặt ở góc bàn, nhìn đến ngày 25 tháng này.
Trong lòng anh thật ra có một chút khẩn trương, nói không mong chờ, thì chính là nói dối, anh thật sự rất mong đợi điều gì đó, mong đợi đến vô cùng khẩn trương, cảm giác kia y như sinh viên đại học chờ kết quả thì bằng cử nhân vậy.
Không biết là....năm nay, anh có nhận được quà từ vợ anh hay không? Từ Lạc sẽ tặng cho anh cái gì? Hoặc là....không tặng gì cả."
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển một cái, anh thật sự thì chả thiếu một cái thứ gì, nhưng mà, cái anh quan tâm vẫn là có thể nhận được thứ gì đó từ chính Từ Lạc, mong cô vẫn nhớ đến sinh nhật của anh.
Hiện tại, cô tạm thời bỏ qua cho anh rồi đấy, nhưng không có nghĩa là cô còn yêu anh như trước đây, nếu như Từ Lạc ngay cả sinh nhật của anh mà cũng không quan trọng nữa thì.....
Diệp Thành không dám nghĩ tiếp, anh cười khổ một cái, nếu thế thì vị trí của anh trong lòng cô hiện tại thực sự rất thấp, cho dù có chấp nhận sống với anh, thì đa phần sẽ vì con trai của hai người họ mà thôi. Và dĩ nhiên con đường truy thê của anh lại dài thêm vài trăm km đường nữa...
Thu Lan thấy sắc mặt của Diệp Thành âm tình không định, ho khan mấy tiếng, " Diệp tổng?"
"À." Diệp Thành từ trong suy tư hoàn hồn, thu lại tâm tình hơi khó chịu kia vào trong lòng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, "chị nói tiếp đi."
Đợi đến khi Thu Lan đọc một lượt tất cả các sắp xếp công tác của Diệp Thành xong, anh cân nhắc tất cả chỗ không có sơ sót hoặc không thỏa đáng nào, sau đó mới mời người đi làm việc.
Anh ngồi cô đơn trên ghế lớn một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đi tới tủ gỗ lớn trong phòng, mở mấy ngăn kéo ra tìm. Tìm không bao lâu, rốt cục cũng tìm thấy vật kia trong hộc tủ.
Là một đôi tượng người cô dâu chú rể hoạt hình chibi rất dễ thương. Được làm bằng đất sét.
Hai tượng kia được dính sát nhau, cô dâu mặc đầm trắng, chú rể mặc vest đen. Cả hai cùng nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Đây cũng lại là năn nào đó, Từ Lạc sau khi kết hôn đã tự tay làm, sau đó cô mua cọ vẽ, sơn màu về trang trí lên, sau đó lén mang đặt ở phòng làm việc của anh.
Diệp Thành dùng tay vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của búp bê cô dâu, do để quá lâu, đã tích bụi đầy.
Anh nhớ đến lúc đó, Từ Lạc mang cặp búp bê này tặng cho anh với nụ cười sán lạn còn hơn cả thái dương, nhưng anh lại lạnh lùng thờ ơ, ném luôn vào thùng rác. Rất may là cô dọn vệ sinh nhặt lại, đem cất vào tủ cho anh đến tận bây giờ.
Hiện tại, Diệp Thành một lần nữa tìm lại thấy đôi búp bê này, trong lòng liền đau, anh luôn luôn không quý trọng như vậy, Từ Lạc từng cho anh bao nhiêu là đồ, nhưng cuối cùng, giữ lại thì không đếm nổi trên ngón tay.
Những món quà nhỏ mà không nhỏ kia của Từ Lạc, Diệp Thành từng cảm thấy nó như rác rưởi chỉ muốn liệng đi ngay, nhưng thời thế thay đổi. anh bây giờ ngay cả một đôi búp bê đã cũ rích, anh cũng coi nó như một bảo vật mà trân quý, cực kỳ quý trọng.
Nhìn đôi búp bê kia, Diệp Thành đau lòng không thôi, suy nghĩ một hồi, anh lại dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Thu Lan, nói cô đến phòng anh thì mang theo khăn mềm kèm hộp thủy tinh.
Thu Lan vào văn phòng chưa đầy 5 phút sau khi kết thúc cuộc gọi. Ánh mắt cô hơi tò mò, khi thấy sếp nhà mình, hết lau lau. lại chùi chùi cái đôi tượng đất sét hình chibi kia. Sau đó còn cẩn thận đặt vào trong hộp kính.
Thật ra đối với Diệp Thành lúc này, mỗi một món quà mà Từ Lạc tặng anh, anh đều coi trọng vô cùng, một chút tổn hại nào cũng thấy anh đau lòng.
Thu Lan nhìn cặp búp bê, cười hỏi, "đây là Lạc Lạc tặng cho cậu mà."
" Sao chị biết?"
" Tất nhiên tôi biết rồi," Thu Lan giống như rất tường tận về Từ Lạc, nói đến cái chuyện này, thanh âm hùng hồn, "rất nhiều đồ của Từ Lạc tặng cho cậu đều có đôi có cặp. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ đeo tay...."
Diệp Thành nghe xong lúng túng ho khan một tiếng, "nhưng mà những thứ đó, tôi...đều không tìm thấy."
"Đương nhiên là không thấy, vì cậu quăng hết đi rồi còn gì." Thu Lan nhún vai, bộ dạng hết cách. Rồi lại nói, "bất quá, vẫn còn may, tôi tinh mắt lắm, nhặt về rất nhiều."
" Chị nhặt về?" Diệp Thành có chút khiếp sợ.
"Ừm, tôi từng rất thích những món đồ tinh xảo, biết những thứ Từ Lạc tặng cho cậu không phải hạng xoàng, cho nên từ chỗ cô dọn vệ sinh, lượm lại rất nhiều. Tới nửa cái rương lận á."
Thu Lan lại ranh mãnh cười nói tiếp, "mà tôi biết trước rồi, với một cô vợ chất như nước cất bao tốt như Lạc Lạc. Thì Diệp tổng cậu thế nào cũng có ngày phải hối hận đến ruột cũng xanh."
Diệp Thành kích động bật đứng lên, "chị trả lại mấy thứ kia cho tôi!"
Ánh mắt Thu Lan chợt dao động, "nhưng tôi chính là từ chỗ cô dọn vệ sinh, tốn tiền mua lại."
Thu Lan cố ý nhấn mạnh hai chữ "tốn tiền", Diệp Thành rõ ràng cũng nghe hiểu được ý của cô.
Nhưng nếu tốn tiền, Diệp Thành chính là không sợ nhất rồi. Anh chẳng có gì ngoài tiền.
Diệp Thành hít một hơi nói, "Chị list đồ thành danh sách cho tôi, giá cả chị ra, tôi chỉ cần đồ hoàn chỉnh về bên cạnh tôi."
Cho dù tốn bao nhiêu tiền, chẳng là vấn đề gì, chỉ cần tìm lại những tâm ý kia của Lạc Lạc. Anh có mất đi cả núi tiền đi nữa, anh cũng sẽ nguyện ý.
Thu Lan vui vẻ, cười liên tục đáp ứng, lúc đi khỏi phòng Ceo, cô lén điện thoại cho Từ Lạc.
Cô phải báo với Từ Lạc rằng, cô muốn đem một cái móc chìa khóa mà Từ Lạc năm đó tùy tiện tặng, dùng giá trên trời 50 nghìn tệ bán lại cho Diệp Thành.
Còn rất rất nhiều thứ khác nữa....
Dù sao, cái mà Diệp Thành dư nhất chính là tiền. để cậu ta xuất huyết một chút, cho chừa cái tính không nên tùy tiện vứt bỏ tâm ý của người khác cũng tốt, Thu Lan vừa cười, vừa chờ điện thoại được nhận.
Từ Lạc bên kia bắt máy còn chưa nói chuyện thì, Thu Lan bên này lại tự tin cười ha ha nói, " Lạc Lạc à, em đoán xem? Chị hôm nay, trút giận cho em, nạo ví của Diệp tổng nhà em, lấy cả núi tiền đó cho em luôn, thích không?"
.....
Diệp Thành sau khi an trí cho vợ anh xong, nhân lúc Từ Lạc ngủ trên giường bệnh. Anh dặn dò vệ sĩ mấy câu rồi nhanh chóng lái xe đến công ty.
Bên trong phòng trợ lý, Thu Lan bận đến sứt đầu mẻ trán. Diệp tổng thật là, ở bệnh viện với vợ suốt 24/24. Còn trợ lý các cô thì thảm, bị các loại công tác như đồi núi đè lên người.
Thu Lan nhấp một ngụm cà phê đen đặc, ca cẩm với chị Diêu bên cạnh đang hai tay gõ bàn phím nhanh như chớp, "Diệp tổng đúng không phải người mà, chị Diêu à, em nói chị nghe, tháng này á, văn kiện đè lên em còn nặng hơn là bị đàn ông đè ấy. Chị có tin không?"
Ngón tay bay lượn của chị Diêu vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, khiến Thu Lan nhìn thôi cũng thấy xuất hiện tàn ảnh, chị Diêu phán một câu xanh rờn, " bà cô à, em đừng có mà oán trách nữa, em làm gì có đàn ông nào, em quên rồi hả?"
Thu Lan á khẩu, miệng không thể nói gì.
Đúng lúc này, Diệp Thành một thân chính trang màu đen đang tiến vào đại sảnh tầng chót.
Thu Lan cách cửa kiếng nhìn thấy người vội vàng cấm theo mấy sấp văn kiện đi ra khỏi phòng trợ lý, đuổi theo Diệp Thành, gọi lớn: " Diệp tổng, cậu cuối cùng cũng đến công ty rồi."
"Ừ" Diệp Thành đẩy cửa phòng tổng tài ra, ngồi trên ghế lớn của anh, kéo lỏng cà vạt một chút mới nói, " tôi về lấy mấy phần văn kiện, tiện thể bàn giao vài việc."
Thu Lan gật gật đầu, đưa mấy phần văn kiện cần đến chữ ký của Diệp Thành qua cho anh, "cậu xem mấy cái văn kiện này, nếu không có vấn đề, thì ký tên."
Diệp Thành gật đầu, lật mấy bản công văn kia, vừa xem vừa nói, "công văn một tuần tới của tôi, chị đổi thành xử lý từ xa, nếu thật sự không dồn lại được thì báo với tôi."
Thu Lan mở table chuyên dụng để xử lý lịch làm việc của Diệp Thành ra, cô nói. "cậu tối mai có buổi xã giao với lãnh đạo bên cục Công Thương phải đi. Ngày kia là ngày 15, anh có một...."
" Ngày 15?" Diệp Thành từ trong bảng văn kiện ngẩng mặt lên nhìn.
Thu Lan có chút khó hiểu, "đúng vậy, Diệp tổng, ngày kia là 15."
Dĩ nhiên thì ngày 15 khác cũng chả có gì đặc biệt, nhưng còn 15 tháng này lại là sinh nhật của anh.
5 năm trước, mỗi lần sinh nhật đến, Từ Lạc sẽ không nề hà tốn rất nhiều công sức mà chuẩn bị cho anh một sinh nhật đầy kinh hỉ và hoành tráng.
Diệp Thành nới lỏng cà vạt, cảm giác xúc động khó giải thích trong lòng, lại khiến anh không cách nào quên đi.
5 năm quá khứ, mỗi một năm đi qua, mỗi cái sinh nhật của anh đi qua, Từ Lạc vợ anh đều sẽ không ngại hao tâm phí sức mà chuẩn bị sinh nhật thật vui vẻ và đầy bất ngờ cho anh, khiến anh vô cùng khó quên, mặc dù từ trước đến này, bản thân anh vốn không để tâm chuyện sinh nhật mình cho lắm.
Anh nhớ có lần sinh nhật năm thứ 2 sau khi lấy cô, Từ Lạc còn đích thân vì anh mà đi học làm bánh sinh nhật, rồi ngoài ý muốn lấy được cả bằng chứng nhận chuyên gia làm bánh ngọt, vì anh mà làm bao nhiêu kinh hỉ mà anh không ngờ tới.
Mặc dù khi đó, Diệp Thành cực kỳ ghét mấy cái trò sinh nhật vớ vẩn, nhưng mà không thể không nói. những bất ngờ mà Từ Lạc chuẩn bị cho anh thật ấn tượng, khiến anh trải qua ngày đó vô cùng hài lòng thoải mái, dần dần, anh lần nào thi thoảng đều mong tới sinh nhật của chính mình.
Nhưng mà, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Trước kia, Từ Lạc chính là yêu thương, chiều ý anh, đối tốt với anh bao nhiêu, thì bây giờ phong thủy luân hồi, vị trí của anh và cô đổi cho nhau, anh hiện tại phải lấy lòng cô trên từng cây số đường, 24/24, đổi lại cô mới chịu tha thứ cho anh, nhưng chưa hoàn toàn chấp nhận anh.
Thật là nghiệp quật cũng đủ mà.
Diệp Thành nhìn vào tờ lịch đặt ở góc bàn, nhìn đến ngày 25 tháng này.
Trong lòng anh thật ra có một chút khẩn trương, nói không mong chờ, thì chính là nói dối, anh thật sự rất mong đợi điều gì đó, mong đợi đến vô cùng khẩn trương, cảm giác kia y như sinh viên đại học chờ kết quả thì bằng cử nhân vậy.
Không biết là....năm nay, anh có nhận được quà từ vợ anh hay không? Từ Lạc sẽ tặng cho anh cái gì? Hoặc là....không tặng gì cả."
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển một cái, anh thật sự thì chả thiếu một cái thứ gì, nhưng mà, cái anh quan tâm vẫn là có thể nhận được thứ gì đó từ chính Từ Lạc, mong cô vẫn nhớ đến sinh nhật của anh.
Hiện tại, cô tạm thời bỏ qua cho anh rồi đấy, nhưng không có nghĩa là cô còn yêu anh như trước đây, nếu như Từ Lạc ngay cả sinh nhật của anh mà cũng không quan trọng nữa thì.....
Diệp Thành không dám nghĩ tiếp, anh cười khổ một cái, nếu thế thì vị trí của anh trong lòng cô hiện tại thực sự rất thấp, cho dù có chấp nhận sống với anh, thì đa phần sẽ vì con trai của hai người họ mà thôi. Và dĩ nhiên con đường truy thê của anh lại dài thêm vài trăm km đường nữa...
Thu Lan thấy sắc mặt của Diệp Thành âm tình không định, ho khan mấy tiếng, " Diệp tổng?"
"À." Diệp Thành từ trong suy tư hoàn hồn, thu lại tâm tình hơi khó chịu kia vào trong lòng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, "chị nói tiếp đi."
Đợi đến khi Thu Lan đọc một lượt tất cả các sắp xếp công tác của Diệp Thành xong, anh cân nhắc tất cả chỗ không có sơ sót hoặc không thỏa đáng nào, sau đó mới mời người đi làm việc.
Anh ngồi cô đơn trên ghế lớn một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đi tới tủ gỗ lớn trong phòng, mở mấy ngăn kéo ra tìm. Tìm không bao lâu, rốt cục cũng tìm thấy vật kia trong hộc tủ.
Là một đôi tượng người cô dâu chú rể hoạt hình chibi rất dễ thương. Được làm bằng đất sét.
Hai tượng kia được dính sát nhau, cô dâu mặc đầm trắng, chú rể mặc vest đen. Cả hai cùng nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Đây cũng lại là năn nào đó, Từ Lạc sau khi kết hôn đã tự tay làm, sau đó cô mua cọ vẽ, sơn màu về trang trí lên, sau đó lén mang đặt ở phòng làm việc của anh.
Diệp Thành dùng tay vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của búp bê cô dâu, do để quá lâu, đã tích bụi đầy.
Anh nhớ đến lúc đó, Từ Lạc mang cặp búp bê này tặng cho anh với nụ cười sán lạn còn hơn cả thái dương, nhưng anh lại lạnh lùng thờ ơ, ném luôn vào thùng rác. Rất may là cô dọn vệ sinh nhặt lại, đem cất vào tủ cho anh đến tận bây giờ.
Hiện tại, Diệp Thành một lần nữa tìm lại thấy đôi búp bê này, trong lòng liền đau, anh luôn luôn không quý trọng như vậy, Từ Lạc từng cho anh bao nhiêu là đồ, nhưng cuối cùng, giữ lại thì không đếm nổi trên ngón tay.
Những món quà nhỏ mà không nhỏ kia của Từ Lạc, Diệp Thành từng cảm thấy nó như rác rưởi chỉ muốn liệng đi ngay, nhưng thời thế thay đổi. anh bây giờ ngay cả một đôi búp bê đã cũ rích, anh cũng coi nó như một bảo vật mà trân quý, cực kỳ quý trọng.
Nhìn đôi búp bê kia, Diệp Thành đau lòng không thôi, suy nghĩ một hồi, anh lại dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Thu Lan, nói cô đến phòng anh thì mang theo khăn mềm kèm hộp thủy tinh.
Thu Lan vào văn phòng chưa đầy 5 phút sau khi kết thúc cuộc gọi. Ánh mắt cô hơi tò mò, khi thấy sếp nhà mình, hết lau lau. lại chùi chùi cái đôi tượng đất sét hình chibi kia. Sau đó còn cẩn thận đặt vào trong hộp kính.
Thật ra đối với Diệp Thành lúc này, mỗi một món quà mà Từ Lạc tặng anh, anh đều coi trọng vô cùng, một chút tổn hại nào cũng thấy anh đau lòng.
Thu Lan nhìn cặp búp bê, cười hỏi, "đây là Lạc Lạc tặng cho cậu mà."
" Sao chị biết?"
" Tất nhiên tôi biết rồi," Thu Lan giống như rất tường tận về Từ Lạc, nói đến cái chuyện này, thanh âm hùng hồn, "rất nhiều đồ của Từ Lạc tặng cho cậu đều có đôi có cặp. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ đeo tay...."
Diệp Thành nghe xong lúng túng ho khan một tiếng, "nhưng mà những thứ đó, tôi...đều không tìm thấy."
"Đương nhiên là không thấy, vì cậu quăng hết đi rồi còn gì." Thu Lan nhún vai, bộ dạng hết cách. Rồi lại nói, "bất quá, vẫn còn may, tôi tinh mắt lắm, nhặt về rất nhiều."
" Chị nhặt về?" Diệp Thành có chút khiếp sợ.
"Ừm, tôi từng rất thích những món đồ tinh xảo, biết những thứ Từ Lạc tặng cho cậu không phải hạng xoàng, cho nên từ chỗ cô dọn vệ sinh, lượm lại rất nhiều. Tới nửa cái rương lận á."
Thu Lan lại ranh mãnh cười nói tiếp, "mà tôi biết trước rồi, với một cô vợ chất như nước cất bao tốt như Lạc Lạc. Thì Diệp tổng cậu thế nào cũng có ngày phải hối hận đến ruột cũng xanh."
Diệp Thành kích động bật đứng lên, "chị trả lại mấy thứ kia cho tôi!"
Ánh mắt Thu Lan chợt dao động, "nhưng tôi chính là từ chỗ cô dọn vệ sinh, tốn tiền mua lại."
Thu Lan cố ý nhấn mạnh hai chữ "tốn tiền", Diệp Thành rõ ràng cũng nghe hiểu được ý của cô.
Nhưng nếu tốn tiền, Diệp Thành chính là không sợ nhất rồi. Anh chẳng có gì ngoài tiền.
Diệp Thành hít một hơi nói, "Chị list đồ thành danh sách cho tôi, giá cả chị ra, tôi chỉ cần đồ hoàn chỉnh về bên cạnh tôi."
Cho dù tốn bao nhiêu tiền, chẳng là vấn đề gì, chỉ cần tìm lại những tâm ý kia của Lạc Lạc. Anh có mất đi cả núi tiền đi nữa, anh cũng sẽ nguyện ý.
Thu Lan vui vẻ, cười liên tục đáp ứng, lúc đi khỏi phòng Ceo, cô lén điện thoại cho Từ Lạc.
Cô phải báo với Từ Lạc rằng, cô muốn đem một cái móc chìa khóa mà Từ Lạc năm đó tùy tiện tặng, dùng giá trên trời 50 nghìn tệ bán lại cho Diệp Thành.
Còn rất rất nhiều thứ khác nữa....
Dù sao, cái mà Diệp Thành dư nhất chính là tiền. để cậu ta xuất huyết một chút, cho chừa cái tính không nên tùy tiện vứt bỏ tâm ý của người khác cũng tốt, Thu Lan vừa cười, vừa chờ điện thoại được nhận.
Từ Lạc bên kia bắt máy còn chưa nói chuyện thì, Thu Lan bên này lại tự tin cười ha ha nói, " Lạc Lạc à, em đoán xem? Chị hôm nay, trút giận cho em, nạo ví của Diệp tổng nhà em, lấy cả núi tiền đó cho em luôn, thích không?"
.....
Bình luận facebook