Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Sáng sớm hôm sau.
Từ Lạc tỉnh dậy rất sớm. Cơn đau đầu kéo đến làm cô bất giác hơi khó chịu.
Bên ngoài trời có chút mưa lất phất.. Cô lười dậy, mệt mỏi nằm quận tròn trong chăn.
Tỉnh dậy lần hai đã là bình minh lên qua sào.
Sau khi rửa mặt vệ sinh răng miệng, cô đi một mạch tới phòng khách lớn, rồi ngồi thừ ra ngay cạnh cửa sổ.
Trước mắt cô, bầu trời rộng lớn, ánh nắng vang tươi đã trải dài trên từng mái ngói lợp màu đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ lại chuyện xảy ra trong dạ tiệc tối hôm qua. Nhưng lại chỉ nhớ được những việc trước khi bị lừa uống rượu mạnh...còn chuyện phát sinh sau đó...cô có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi..
Chậc..! Thôi vậy, nếu đã không nhớ, thì không nghĩ làm gì nữa cho mệt.
Dù sao thì cô uống rượu say rồi, cũng không làm ra được cái chuyện gì bình thường, có khi không nhớ lại càng hay.
Đang mãi suy tư, cô không biết, bác Long từ sau đi lại, gọi cô, " cô chủ, cô dậy rồi."
Từ Lạc quay đầu lại, khẽ mỉm cười một cái, " Bác Long, chào buổi sáng."
Bác Long lúc này đặt một phần điểm tâm trên bàn nhỏ gần Từ Lạc, " cô chủ, mau ăn cho nóng."
Trên khay, là một tô cháo thịt bằm hầm với nấm đôngcô, mùi vị xem ra rất ngon nha. Từ Lạc vô thức mà nuốt nước miếng, "ực" một cái.
Bác Long lại đặt thêm một phần khác lên bàn, "còn phần này, khi nào cô ăn xong thì mang lên cho cậu Thành nhé. Lúc này, cậu ấy chắc còn ngủ, tôi vào sợ là sẽ quấy rầy cậu ấy."
Từ Lạc gật gật đầu.
Cô cầm cái muỗng nhỏ lên, múc từng thìa một mà nhâm nhi, thưởng thức.." ngon ghê, cảm giác không ngấy chút nào."
Có đồ ăn ngon như vậy, cần chi cái tên chồng cũ của cô nữa nha...
Rất nhanh, cô đã ăn hết một lần với tô cháo kia. Nhìn lại cái khay giành cho Diệp Thành..cũng là giống phần của cô. " Tên này giờ mà vẫn còn chưa buồn dậy nữa, lúc nào cũng vậy, sống với cô, hắn lúc nào cũng được cô gọi dậy. Riết rồi quen hay sao í.
Lên tới phòng của Diệp Thành. Từ Lạc đẩy cửa bước vào.
Một mảnh u ám, màn che vẫn còn chưa kéo, ngoài trời nắng đã to, mà trong đây cứ như 3 giờ sáng vậy.
Đặt chiếc khay xuống, cô tiến về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng chói chang bên ngoài lập tức chiếu vào, nhất thời cả căn phòng liền sáng rõ.
Diệp Thành choáng mắt, chân mày khẽ cau mày, "Em làm cái gì thế?"
"Gọi anh ăn điểm tâm." Từ Lạc ngắn gọn đáp.
Diệp Thành chưa rời khỏi giường, mắt mang theo chút bực bội, " mới sáng sớm, em giở người à?"
Từ Lạc hung hăng nói, " Bác Long sáng ra là công việc đùm đề, lại còn phải chăm sóc cho cậu chủ Diệp anh. Anh mau dậy đi, đừng có để bác lo nữa."
Diệp Thành vén mền ra khỏi người.
Một thân thể săn chắc, nước da màu đồng khỏe mạnh, hai chân thon dài, body sáu mũi hiện ra ngay trước mặt Từ Lạc.. càng xấu hổ hơn là hắn lại không mặc cái gì, ngoài quần chip.
Từ Lạc vừa giận, vừa xấu hổ, liền quay mặt đi chỗ khác, " Anh, không biết liêm sỉ sao? Đi ngủ còn không mặc cái gì."
Diệp Thành nhìn đôi má chợt đỏ của Từ Lạc, hắn có chút buồn cười, " Lý Từ Lạc, em đỏ mặt cái gì, tôi đi ngủ luôn thoáng như vậy đấy, năm năm, ngày nào em cũng thấy rồi còn gì, không phải sao?"
Từ Lạc không nói tiếng nào, sắc mặt của cô lúc này muốn từ đỏ chuyển đen luôn rồi...Trong lòng liền chửi cả trăm lần, " tên chết bầm này."
Diệp Thành lại tiếp lời, " hơn nữa, Lạc Lạc em cũng chưa phải là chưa nếm qua tôi."
" Hứ, anh im miệng đi..." Từ Lạc trợn mắt trừng Diệp Thành.
Hắn vẫn chưa thua, " Mà em ấy, ở trên hay ở dưới tôi, em đều thỏa mãn đó thôi."
Từ Lạc mặt từ đen lại thành tím, tên tra nam này, " Diệp Thành, anh mà còn nói nữa, là tôi cho anh ăn dép luôn thay thế cho điểm tâm của anh đấy, có tin không?"
Diệp Thành trừng mắt, liếc xéo cô, " em đang nói chuyện với ai đó hả?"
Từ Lạc bực bội, tiến tới, túm lấy cái gối, liệng một phát ngay mặt hắn, " phí lời, tôi nói chuyện với anh đấy, mau vệ sinh đi, rồi ăn sáng..đồ móng heo."
Dứt lời, cô đi khỏi cửa phòng, chả buồn để ý đến cái tên ngốc Diệp Thành kia..
Hắn có thế nào, chả quan tâm...
Từ Lạc đi rồi, Diệp Thành nhìn theo bóng lưng của cô, lòng rối bời, quả thật hắn đang điên vì cô dám ném gối vào mặt hắn, nhưng là nhớ đến chuyện tối qua, Lạc Lạc kia, cuối cùng cũng chỉ là miệng cứng tâm mềm.
Hắn ngồi thừ ra một lúc, suy nghĩ một hồi, hắn liền với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm một dãy số gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Thành trực tiếp mở lời với bên kia. " Tra cho tôi sơ yếu lí lịch của Lý Từ Lạc, tất cả dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua. Càng nhanh càng tốt, chiều nay phải đưa đầy đủ tài liệu đó đánh máy vào giấy đưa vào văn phòng cho tôi."
Cuộc gọi vừa kết thúc, hắn liền bước khỏi giường, vệ sinh cá nhân, ăn vội vàng điểm tâm, rồi đến công ty...
Một ngày mới lại bắt đầu.
Còn Từ Lạc, cô vốn không hay biết, tên chồng cũ của cô đã bắt đầu quan tâm cô rồi...
....
Từ Lạc tỉnh dậy rất sớm. Cơn đau đầu kéo đến làm cô bất giác hơi khó chịu.
Bên ngoài trời có chút mưa lất phất.. Cô lười dậy, mệt mỏi nằm quận tròn trong chăn.
Tỉnh dậy lần hai đã là bình minh lên qua sào.
Sau khi rửa mặt vệ sinh răng miệng, cô đi một mạch tới phòng khách lớn, rồi ngồi thừ ra ngay cạnh cửa sổ.
Trước mắt cô, bầu trời rộng lớn, ánh nắng vang tươi đã trải dài trên từng mái ngói lợp màu đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ lại chuyện xảy ra trong dạ tiệc tối hôm qua. Nhưng lại chỉ nhớ được những việc trước khi bị lừa uống rượu mạnh...còn chuyện phát sinh sau đó...cô có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi..
Chậc..! Thôi vậy, nếu đã không nhớ, thì không nghĩ làm gì nữa cho mệt.
Dù sao thì cô uống rượu say rồi, cũng không làm ra được cái chuyện gì bình thường, có khi không nhớ lại càng hay.
Đang mãi suy tư, cô không biết, bác Long từ sau đi lại, gọi cô, " cô chủ, cô dậy rồi."
Từ Lạc quay đầu lại, khẽ mỉm cười một cái, " Bác Long, chào buổi sáng."
Bác Long lúc này đặt một phần điểm tâm trên bàn nhỏ gần Từ Lạc, " cô chủ, mau ăn cho nóng."
Trên khay, là một tô cháo thịt bằm hầm với nấm đôngcô, mùi vị xem ra rất ngon nha. Từ Lạc vô thức mà nuốt nước miếng, "ực" một cái.
Bác Long lại đặt thêm một phần khác lên bàn, "còn phần này, khi nào cô ăn xong thì mang lên cho cậu Thành nhé. Lúc này, cậu ấy chắc còn ngủ, tôi vào sợ là sẽ quấy rầy cậu ấy."
Từ Lạc gật gật đầu.
Cô cầm cái muỗng nhỏ lên, múc từng thìa một mà nhâm nhi, thưởng thức.." ngon ghê, cảm giác không ngấy chút nào."
Có đồ ăn ngon như vậy, cần chi cái tên chồng cũ của cô nữa nha...
Rất nhanh, cô đã ăn hết một lần với tô cháo kia. Nhìn lại cái khay giành cho Diệp Thành..cũng là giống phần của cô. " Tên này giờ mà vẫn còn chưa buồn dậy nữa, lúc nào cũng vậy, sống với cô, hắn lúc nào cũng được cô gọi dậy. Riết rồi quen hay sao í.
Lên tới phòng của Diệp Thành. Từ Lạc đẩy cửa bước vào.
Một mảnh u ám, màn che vẫn còn chưa kéo, ngoài trời nắng đã to, mà trong đây cứ như 3 giờ sáng vậy.
Đặt chiếc khay xuống, cô tiến về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Ánh nắng chói chang bên ngoài lập tức chiếu vào, nhất thời cả căn phòng liền sáng rõ.
Diệp Thành choáng mắt, chân mày khẽ cau mày, "Em làm cái gì thế?"
"Gọi anh ăn điểm tâm." Từ Lạc ngắn gọn đáp.
Diệp Thành chưa rời khỏi giường, mắt mang theo chút bực bội, " mới sáng sớm, em giở người à?"
Từ Lạc hung hăng nói, " Bác Long sáng ra là công việc đùm đề, lại còn phải chăm sóc cho cậu chủ Diệp anh. Anh mau dậy đi, đừng có để bác lo nữa."
Diệp Thành vén mền ra khỏi người.
Một thân thể săn chắc, nước da màu đồng khỏe mạnh, hai chân thon dài, body sáu mũi hiện ra ngay trước mặt Từ Lạc.. càng xấu hổ hơn là hắn lại không mặc cái gì, ngoài quần chip.
Từ Lạc vừa giận, vừa xấu hổ, liền quay mặt đi chỗ khác, " Anh, không biết liêm sỉ sao? Đi ngủ còn không mặc cái gì."
Diệp Thành nhìn đôi má chợt đỏ của Từ Lạc, hắn có chút buồn cười, " Lý Từ Lạc, em đỏ mặt cái gì, tôi đi ngủ luôn thoáng như vậy đấy, năm năm, ngày nào em cũng thấy rồi còn gì, không phải sao?"
Từ Lạc không nói tiếng nào, sắc mặt của cô lúc này muốn từ đỏ chuyển đen luôn rồi...Trong lòng liền chửi cả trăm lần, " tên chết bầm này."
Diệp Thành lại tiếp lời, " hơn nữa, Lạc Lạc em cũng chưa phải là chưa nếm qua tôi."
" Hứ, anh im miệng đi..." Từ Lạc trợn mắt trừng Diệp Thành.
Hắn vẫn chưa thua, " Mà em ấy, ở trên hay ở dưới tôi, em đều thỏa mãn đó thôi."
Từ Lạc mặt từ đen lại thành tím, tên tra nam này, " Diệp Thành, anh mà còn nói nữa, là tôi cho anh ăn dép luôn thay thế cho điểm tâm của anh đấy, có tin không?"
Diệp Thành trừng mắt, liếc xéo cô, " em đang nói chuyện với ai đó hả?"
Từ Lạc bực bội, tiến tới, túm lấy cái gối, liệng một phát ngay mặt hắn, " phí lời, tôi nói chuyện với anh đấy, mau vệ sinh đi, rồi ăn sáng..đồ móng heo."
Dứt lời, cô đi khỏi cửa phòng, chả buồn để ý đến cái tên ngốc Diệp Thành kia..
Hắn có thế nào, chả quan tâm...
Từ Lạc đi rồi, Diệp Thành nhìn theo bóng lưng của cô, lòng rối bời, quả thật hắn đang điên vì cô dám ném gối vào mặt hắn, nhưng là nhớ đến chuyện tối qua, Lạc Lạc kia, cuối cùng cũng chỉ là miệng cứng tâm mềm.
Hắn ngồi thừ ra một lúc, suy nghĩ một hồi, hắn liền với lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm một dãy số gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Thành trực tiếp mở lời với bên kia. " Tra cho tôi sơ yếu lí lịch của Lý Từ Lạc, tất cả dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua. Càng nhanh càng tốt, chiều nay phải đưa đầy đủ tài liệu đó đánh máy vào giấy đưa vào văn phòng cho tôi."
Cuộc gọi vừa kết thúc, hắn liền bước khỏi giường, vệ sinh cá nhân, ăn vội vàng điểm tâm, rồi đến công ty...
Một ngày mới lại bắt đầu.
Còn Từ Lạc, cô vốn không hay biết, tên chồng cũ của cô đã bắt đầu quan tâm cô rồi...
....
Bình luận facebook