• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VỢ ƠI, YÊU LẠI NHÉ (1 Viewer)

  • Chương 167

Trong phòng vệ sinh.

Diệp Thành đứng cởi dây lưng định đi tiểu, suy nghĩ lại tung bay.

Anh rất hiểu, một cái giới nếu chịu ảnh hưởng của da thịt, tiền tài lợi ích, sẽ trở nên rất bẩn rất loạn.

Có tiền sẽ muốn quyền, có quyền sẽ muốn sắc, có sắc lại muốn có tiền, tuần hoàn không ngừng, từng cuộc giao dịch ngầm.

Diệp Thành đương nhiên biết, có nhiều phốt vụ đều không công khai.

Ví dụ như phu nhân của lão tổng nào đó đến phòng làm việc của tổng tài đưa canh bổ cho chồng mình, cũng chẳng biết lúc mình đặt canh bổ lên bàn, sẽ có ngôi sao nữ hot nào đó đang quỳ gối ở dưới bàn làm việc của chồng mình dùng miệng hầu hạ ông ta.

Lại tỷ như người có quyền trong giới tài chính nào đó, rõ ràng là một cuộc thi đấu, nhưng thật ra lại là "tuyển phi" cho mình, mấy thí sinh ưu tú không chừng đều lần lượt làm đồ chơi dưới háng mấy người họ.

.....Loại chuyện xảy ra như lúc nãy trong bàn tiệc, người phụ nữ kia định giở trò với anh, Diệp Thành cũng chẳng phải là lần đầu tiên gặp phải.

Anh là tổng tài Diệp thị, quyền cao chức trọng, có vô số người đỏ mắt, vì vậy đương nhiên cũng có người mong muốn tiếp cận, muốn dâng mình hoặc thân thể đẹp của người khác lên cho anh để đổi lấy thứ mình muốn.

Nhiều năm như thế, có người liên tục cố ý làm như vô tình gặp, muốn dẫn tới sự chú ý của anh, có người mượn cơ hội nào đó muốn bò lên giường của anh, càng có người còn chuẩn bị cả bao và dầu bôi trơn cho anh, nam thanh, nữ tú, cả đám bọn họ, mang theo khuôn mặt tuấn mỹ thanh cao mà ti tiện chỉ cầu được anh "làm"......

Nhưng anh, đều không bao giờ cắn câu.

Cảm thấy bọn họ bẩn thỉu là một mặt, nhưng cảm thấy những người này chủ động tiếp cận có mục đích, mà vô cùng gai mắt, lại là mặt khác.

Diệp Thành ngẩng đầu không có mục đích nhìn trần nhà, trong lòng thầm nghĩ, trước kia. có phải Từ Lạc ban đầu đỗi đãi anh tốt như vậy, dùng hết tâm tư chăm sóc anh, trong tiềm thức của anh cũng từng đã nghĩ Từ Lạc giống như mấy người dùng thịt đổi lợi hay không, cho nên anh mới đối xử lạnh lùng với cô như vậy? Anh nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt lại hiện lên chút cảm thán.

Vẫn may anh kịp thời nhận ra tính cách và tâm tư của Từ Lạc, nhân lúc chưa muộn, dùng hết sức cứu vãn mới không tạo thành sai lầm lớn khiến anh hối hận cả đời.

Đi vệ sinh xong, Diệp Thành vừa kéo khóa quần cẩn thận xong, đang thắt dây lưng, bỗng nghe một giọng nói vang lên ở ngay lối đi vào.

Anh quay đầu, vậy mà là ngôi sao nữ kia, cô ta sao lại dám vào phòng vệ sinh nam?

Dưới cái nhìn lạnh lẽo của Diệp Thành, ngôi sao nữ kia táo bạo khóa luôn cửa nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà hết sức băng lãnh của Diệp Thành, trực tiếp quỳ xuống đất như một con cún, mặc cho người xử lý.

" Diệp tổng." Ngôi sao nữ kia nói: "ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay gặp được người thật, lại càng thêm kích động.....tôi muốn xin Diệp tổng trao cho tôi một lần, không biết anh có sẵn lòng không?" Khuôn mặt của ngôi sao nữ này quả thật rất đẹp, mắt sâu, đường nét khuôn mặt rõ ràng, vừa thanh cao, vừa tràn đầy cảm giác dục tình.

Cô ta quỳ trên đất như vậy, sàn nhà cẩm thạch bóng loáng cũng có phản chiếu được bộ dạng có bao nhiêu là thấp kém của cô ta.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, giống như một chú chó con cầu khẩn.

Người phụ nữ ở trước mặt đại chúng vinh quang đẹp đẽ như vậy, thế mà giây phút này lại ở trước mặt anh. quỳ trên mặt đất mà cầu xin người đàn ông khác chiếm đoạt mình, nếu là người đàn ông khác, cái bộ dạng phóng đãng kia đã có thể đánh gục cũng như kích thích ham muốn của người đó rồi cũng nên.

Nhưng tiếc cho cô ta. Người cô ta cầu xin lại là Diệp Thành. Bản tính của anh trước giờ tuyệt không phải người tùy tiện. Đối với loại phụ nữ như vậy, anh thực chán ghét.

Diệp Thành lạnh lùng nói: "Cô cút ngay ra ngoài."

Ngôi Sao nữ kia, lại vờ như không nghe thấy, cố tình đi tới chỗ anh bằng chính hai đầu gối được hai bước, nhìn tới chỗ hạ vị của anh, mắt cô ả tràn ngập ao ước, "Diệp tổng, anh có thể muốn bất kỳ chỗ nào trên người tôi cũng được, miệng tôi rất kín, sẽ không nói với bất kỳ ai."

"Cô là một người đàng hoàng." Ánh mắt Diệp Thành sắc bén, anh lãnh đạm, "thế mà lại vì chút lợi ích trước mắt, trở nên ti tiện như vậy?"

"Tôi chưa bao giờ dùng quy tắc ngầm với ai." Ngôi sao nữ kia thấp giọng, thanh âm có chút mềm nhũn nói, "chỗ đó của tôi tuyệt đối sạch sẽ, anh yên tâm."

Cô ả ngập ngừng, mặt đỏ lên, nói tiếp: "huống hồ, tôi không thích người khác, trong lòng chỉ có Diệp tổng, tôi chỉ muốn có được Diệp tổng..... muốn được ân ái nhẹ nhàng từ anh."

Diệp Thành lạnh lẽo, một chút cũng không nể tình, cũng chẳng quan tâm cô ta là phụ nữ, anh túm ngược tóc cô ta ra sau, lạnh lẽo nói, "thứ kia của tôi, là dành riêng cho bảo bối nhà tôi,

vợ tôi cô ấy muốn dùng lúc nào là dùng lúc ấy. Còn cô......không xứng."

"Cút!!" Dứt lời, anh đẩy mạnh cô ta qua một bên, định đi ra ngoài.

Ai biết cô ả kia cô chấp không buông, vội túm lấy ống tay ao sơ mi của Diệp Thành, "Diệp tổng, anh đừng bỏ mặc tôi ở đây...tôi rất sợ."

Diệp Thành thấy người phụ nữ này đột nhiên túm áo sơ mi của anh, cả người chấn động, trực tiếp dùng lực hất mạnh cô ả kia ra, khiến cô ta ngã nhoài ra đất.

Anh vội vàng vuốt phẳng lại chỗ tay áo vừa bị túm vào nhăn nhúm kia của mình. Đây là áo sơmi Từ Lạc tặng anh, là bảo bối đối với anh, độc nhất vô nhị. Nói không chừng Từ Lạc còn đích thân ủi rồi mới tặng cho anh cũng nên.

Vậy mà người phụ nữ đê hèn kia lại dám làm nhăn, làm nhàu như vậy. Ngay cả anh còn không nỡ để nó có một nếp nhăn nào, vậy mà cái người phụ nữ kia lại chạm móng chó bẩn vào áo anh. Thật khốn kiếp, Diệp Thành oán hận trong lòng.

Vẻ mặt anh bỗng trở nên ác nghiệt trước nay chưa từng có, anh cười lạnh nói: "tôi đã giữ mại mặt mũi cho cô, chừa cho cô một con đường sống, cô lại không biết điều, nếu vậy thì đừng trách Diệp Thành tôi độc ác, cô đợi bị phong sát đi."

Đi được vài bước, anh quay lại, lạnh giọng nói thêm, "còn nữa, về nói lại với Lão Cao tổng nhà cô, công ty giải trí của ông ta, tôi một cắc cũng không rót vào nữa, ông ta liệu mà giải quyết cho tốt." Dứt lời, anh đi thẳng tới cửa phòng vệ sinh, mở khóa cửa đi ra ngoài.

Đến lúc Diệp Thành quay lại bàn ăn, những người khác đã giải tán gần hết, nhìn đồng hồ trên tay, nghĩ mình cũng nên về được rồi.

Anh nói lời tạm biệt với mấy lão tổng kia xong, cầm lấy áo khoác, xoay người muốn đi.

Tiếng Cao tổng phía sau lại vang lên: " Diệp tổng, cậu đi vội vậy làm gì?" Giọng của ông ta đầy bỡn cợt, Diệp Thành suy nghĩ, e là Cao tổng này đã nhìn thấy sao nữ của ông ta đi vào phòng vệ sinh cùng anh khi nãy, nghĩ rằng anh đã "làm" cô ta, và lúc này anh vội ra ngoài để thê phòng khách sạn, yêu đương vụng trộm.

" Về với vợ tôi!" Giọng Diệp Thành có chút lạnh, anh từ từ mặc áo khoác vào, ánh mắt anh cảnh cáo liếc về phía cao tổng, "Giám đốc Cao, ông liệu mà quản lý người của ông cho tốt, tôi có lời gửi gắm cho ông đấy, ông đi mà hỏi cô ta."

Cao tổng vẫn ngây ngốc ra đó, "Diệp tổng....cậu vẫn chưa ly hôn? Tôi hình như nghe nói, cậu đã..."

Diệp Thành hừ lạnh, cắt ngang lời ông ta, "nực cười, tôi ly hôn hay không liên quan gì ông, nói cho ông biết, tôi chính là không muốn ly hôn nữa đấy, trợ lý Từ trước kia, hiện tại, và vĩnh viễn sau này, đều là phu nhân của Diệp Thành tôi, ông có gì thắc mắc?"

Cao tổng nín bặt. Diệp Thành lại nói. " Từ Lạc cô ấy chính là vợ tôi, tôi yêu cô ấy còn không kịp, tôi đã thề với lòng, chỉ chung thủy với vợ tôi, đối với những kẻ khác, không xứng để tôi nhìn tới."

Dứt lời Diệp Thành xoay người rời đi. Cao tổng chỉ có thể nhìn theo, mà không thể làm gì hơn nữa....mồi ngon vuột mất khỏi tầm tay.

Đáng.

Diệp Thành rời khỏi phòng tiệc, vẫn chưa tan hẳn hết tức giận. Thật đáng chết, dám tùy tiện nhét người cho anh...

Anh lúc nãy tuyên bố trước mặt Cao tổng, Từ Lạc là người vợ anh yêu nhất có hai dụng ý.

Một là cảnh cáo Cao tổng, để ông ta đừng có đề ra mấy cái chủ ý vớ vẩn, nhét người cho anh

Hai là muốn từ cái miệng không đáy của Cao tổng, truyền tin tức ra bên ngoài, Diệp tổng cuồng sủng thê vô độ, như vậy, trong giới sau này ai cũng không dám làm khó Từ Lạc, vợ của anh. Mà đám người kia trong giới cũng không nghĩ đến chuyện quá phận với anh...

Giang sơn dễ đổi, nhưng bản tính chung thủy của Diệp Thành anh là mãi mãi không đổi.

Từ nay, có lẽ sủng thê là mục tiêu của anh thì phải. Trong lòng Diệp Thành suy nghĩ vậy, lại vui vẻ hơn chút, lái xe nhanh chóng về bệnh viện.

Anh còn phải về, chăm vợ, pha sữa cho con nữa đấy.....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom