Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 86
"Johan?"
Lam Duê kinh ngạc nhìn vị khách đến ngoài ý muốn, làm sao cậu ta đến đây được?
"Nguyệt!" Khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt màu vàng nhạt của Johan bỗng chốc sáng ngời, vẻ tinh anh trước đó cũng không biết bị ném đến nơi nào. Lúc này hắn lại trở về với dáng vẻ như thời còn ở bên cạnh Lam Duê, nhảy đến bên chân của cô, dùng mái tóc vàng mềm mại cọ cọ vào hai chân đang ngồi trên xe lăn.
Lam Duê sững sờ, rồi sau đó bật cười, hiếm khi có được tâm tình dễ chịu, sờ sờ mái tóc vàng trên đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Làm sao em tới được đây?”
Vừa dứt lời, liền cảm nhận được những hơi thở thân thuộc cũng xuất hiện.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bọn Vân Trạch xuất hiện trên ban công lầu hai, ngơ ngác nhìn cô.
"Xem ra là trong khoảng thời gian này mấy người các cậu không biết chăm sóc cho bản thân mình một chút nào!” Vỗ vỗ Johan bên cạnh, đã đâu lắm rồi trên trán mới xuất hiện vẻ ung dung điềm đạm như vậy.
Làn môi mỏng của Vân Trạch run rẩy, Vân Thanh trực tiếp bổ nhào tới, nhưng khi nhìn thấy chiếc bụng nhô cao của cô, sững người lại, hai mắt hồng hồng, nhìn giống như một con thỏ nhỏ: “Lam Duê, cậu là người không có lương tâm, mình rất lo lắng cho cậu….cậu lại còn có thái độ như vậy! Hừ!”
"Vân Thanh!" Nhàn nhạt gọi một tiếng, gương mặt âm u lạnh lẽo suốt một thời gian dài của Vân Trạch rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh. Hai mắt đen bóng đảo qua đảo lại, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Lam chủ, dạo gần đây như thế nào?"
"Ăn uống rất tốt, ngược lại không tệ!"
Lam Duê cũng không có nói sai, mặc dù Andrew không để cho cô đi, nhưng ít ra cũng không quá khắt khe với cô.
Bất quá, điều khiến cô cảm thấy tò mò hơn cả, bọn Vân Trạch đi lên hòn đảo này bằng cách nào.
Andrew là người rất cẩn thận, sơ hở lớn như vậy, làm sao hắn có thể không biết?
"Cốc cốc cốc!"
Ba tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, cắt đứt lời nói của Lam Duê.
Sắc mặt của bọn Vân Trạch hơi biến đổi, nhìn về phía Lam Duê thăm dò. Lam Duê trầm ngâm một lát, hơi lắc đầu một cái: "Vào đi!"
Vẫn là nữ giúp việc trước đó, cô ta cúi thấp đầu đi vào, đối với những người bất chợt xuất hiện trong phòng, hình như chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Lam tiểu thư, tiên sinh bảo tôi nhắn với cô, nếu bọn họ đã tới, hy vọng cô đừng nghĩ đến những chuyện nằm ngoài khả năng, chờ thêm chút thời gian, tự nhiên ngài sẽ đến gặp cô.”
Lam Duê cười lạnh, cô đã nói mà, người như Andrew, làm sao lại để xảy ra sơ suất như vậy?
"Tôi nhớ cô tên là...... Meri!" Lam Duê bỗng dưng mở miệng, nhẹ nhàng nói. Những người thân thuộc với cô đều biết, những khi cô dùng giọng điệu này để nói chuyện, thì cũng đồng nghĩa với việc, thời khắc nguy hiểm của đối phương đang cận kề. “Trên đảo, ngoại trừ cô ra thì chỉ còn lại hai người khác, xem chừng Andrew rất tín nhiệm các người!”
Meri khẽ ngẩng đầu lên, cảnh giác liếc nhìn bọn họ, sau đó hơi lùi về phía sau một bước, trầm giọng nói: "Lam tiểu thư, nếu chúng tôi để cho bọn họ lên đảo, dĩ nhiên đã có chuẩn bị sẵn sàng, cũng xin Lam tiểu thư đừng chống cự vô ích. Dù là không vì mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, tin rằng đứa bé cũng không thể chịu nổi những trận đả kích luân phiên này.”
Trước khi đi Andrew có dặn dò, tuyệt đối không được gây bất lợi cho Lam Duê, Meri rất rõ, không biết đứa bé trong bụng người phụ nữ trước mặt có phải là con của chủ nhân hay không, nhưng nhất định là rất quan trọng đối với ngài ấy, cô ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng, không thể đối với cô ấy, cũng không có nghĩa là không thể đối với những vị khách không mời kia.
Cô ta không thể không thừa nhận, trong những người này, nhất định có người rất am hiểu kỹ thuật hacker, thời điểm người ấy phá hủy được hệ thống phòng ngự trung ương, thuận tiện cũng cắt đứt luôn tất cả mọi liên lạc giữa Andrew và những người trên đảo. Ở nơi này, ít nhất là trong vòng một ngày không có cách nào để liên lạc được với Andrew.
Cũng bởi vì vậy, mà ban đầu Meri vốn không có ý định bứt dây động rừng, không thể không tạm thời trì hoãn.
Những người này mang đến cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, cho dù năng lực của cô ta có tốt cách mấy, hay đang ở trên chính địa bàn của mình, nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ quanh quẩn trong lòng.
"A!" Lam Duê khẽ cười một tiếng, chỉ là một ánh mắt, Meri cũng không kịp phản ứng, bất thình lình bị Vân Lãng luồn ra sau, túm chặt lấy hai tay.
Meri vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, trong phút chốc gương mặt liền trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ phản kích lại những người này.
Lam Duê di chuyển xe lăn đến trước mặt cô ta, đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại di động mà Vân Lãng vừa lục soát được.
"Mỗi ngày cô dựa vào vật này để mách lẻo với Andrew, không biết có phải bây giờ anh ta đang chờ tín hiệu của cô hay không?”
Nhẹ nhàng buông tay, chiếc điện thoại di động siêu mỏng, kiểu mới nhất hiện nay, cứ rơi xuống đất như vậy. Không biết trong tay Lam Duê đã cầm lấy khẩu súng lục từ bao giờ, ‘đoàng’ một tiếng, chiếc điện thoại vừa rơi xuống đất liền vỡ tan tành, linh kiện bay tán loạn, lập tức mất đi tác dụng.
"Lam Duê, cậu biết cái gì gọi là dưỡng thai không hả?" Vân Thanh rụt rụt khóe miệng, nhìn Lam Duê không hề bận tâm đến chiếc bụng to của mình, kích động hét lên.
Cân nhắc đến trường hợp hiện giờ, lại càng cân nhắc đến Vân Trạch và tên quái thai Johan ở bên cạnh, Vân Thanh cũng không có lá gan này.
Từ lúc bước vào Vân Thanh đã phát hiện, hình như bụng của Lam Duê lớn một cách khác thường, nhìn vào đâu ai nghĩ là năm tháng, căn bản là giống như mang thai bảy, tám tháng thì đúng hơn.
Cô là bác sỹ, đối với tình huống này, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được đại khái.
E rằng trong bụng này không phải là một, mà có thể là sinh đôi, hoặc sinh ba cũng không chừng?
Lam Duê rút súng lại, cực có tâm tình vén vén mấy sợi tóc mai bên tai: “Dưỡng thai, mình vẫn đang dưỡng thai. Nhưng trước khi đứa bé được sinh ra, để cho nó cảm nhận một chút uy lực của súng đạn cái đã!”
“Xử lý hai người còn lại! Nếu như tôi không lầm, một người hẳn là đang ở tầng hầm bên dưới gian phòng này, người kia, có lẽ là đang ở trong phòng bếp!”
Cúi thấp đầu, Lam Duê đùa nghịch khẩu súng trong tay, thong thả ung dung nói qua suy đoán của mình.
"Lam tiểu thư, cô...cô muốn làm cái gì?" Meri cố giữ vững sự bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi xanh thẳm không che giấu được nỗi sợ hãi, khiến lớp vỏ ngụy trang của cô ta dễ dàng bị xé rách.
Trong căn phòng dưới đất chính là người kiểm soát toàn bộ hệ thống phòng ngự của hòn đảo, người trong phòng bếp ở đây chỉ với mục đích nấu ăn.
Nói cho cùng, hết thảy công việc quản lý trên hòn đảo này, đều do cô ta sắp xếp.
Cô ta không hiểu, rõ ràng Lam Duê chưa từng rời khỏi phòng, làm sao biết được tất cả.
Meri hoàn toàn không tin rằng Andrew sẽ đi nói với Lam Duê những chuyện này, nhưng trên thực tế, đúng là Andrew đã nói với Lam Duê.
Là do Andrew quá tự tin về quyền khống chế của hắn đối với hòn đảo này, vẫn còn tin tưởng quá mức rằng, tình trạng hiện giờ của Lam Duê sẽ khiến cô khó mà rời khỏi được nơi đây.
Không để ý đến lời nói của Meri, Lam Duê nhìn về phía mặt biển mênh mông: "Lăng Ngạo......"
Vân Trạch nhìn sâu vào bóng dáng đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn của cô, chợt nói: “Lam chủ yên tâm, Lăng thủ lĩnh đã sắp xếp xong xuôi tất cả."
Cho dù là Vân Trạch, khi nói đến đây cũng không thể không thừa nhận đầu óc tỉ mỉ của Lăng Ngạo.
Anh tin tưởng, Lăng Ngạo tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Cho nên những lời này, cũng là một sự thừa nhận mà Vân Trạch dành cho Lăng Ngạo, một tín hiệu tin tưởng vào anh.
Lam Duê kinh ngạc quay đầu nhìn anh một cái, rồi sau đó cười nói: "Vân Trạch đã nói như vậy, tôi không tin cũng không được rồi."
Vân Trạch chỉ cười, cố gắng che giấu nỗi chua xót trong lòng.
Lấy ra một chiếc hộp trong suốt từ trong túi áo khoác tây trên người, sau khi mở ra, Vân Trạch quỳ một gối trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn cảm ứng be bé nhưng rất tinh xảo đặt vào lòng bàn tay: “Chiếc nhẫn cảm ứng trước đó của Lam chủ bị mất, nếu không, bọn thuộc hạ cũng sẽ không thể đến bây giờ mới tìm được Lam chủ. Chiếc nhẫn này là do Yuri tốn gần hai tháng mới nghiên cứu ra, những phần tử bên trong càng thêm tinh vi hơn ngày trước.”
Nói xong, liền nhẹ nhàng nâng tay phải của Lam Duê lên, mang chiếc nhẫn bạc vào ngón út của cô, kích cỡ vừa vặn.
Bầu không khí này rất quái dị, chí ít Lam Duê quả thật có cảm giác như vậy.
Gương mặt không hề biến sắc rút tay về, hơi hé mắt, khóe miệng Vân Trạch từ đầu chí cuối vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Không có chuyện gì bất ổn, có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều đi!
Lam Duê nghĩ như thế.
......
Mặt khác, Lăng Ngạo đã biết được tình hình hiện giờ của Lam Duê từ miệng Âu Liêm, đối mặt với nguy hiểm gần trong gang tấc, đôi mắt của anh nổi lên sát ý tàn nhẫn.
Cần điều khiển bỗng nhiên lách sang bên trái rồi đi xuống phía dưới, toàn thân máy bay K47 lấy một loại động tác với độ khó cao, xoay tròn một vòng lớn 180° trên không trung, bỗng chốc lao xuống, chiếc máy bay hoa mỹ nhắm thẳng về phía bọn Andrew đang ở trên mặt biển.
"Chủ nhân!"
Ngay cả Pitt Lin cũng bị hành động điên cuồng này làm cho sửng sốt, vội vàng tìm cách lái quân hạm để né tránh.
"Duy trì tốc độ ban đầu!” Andrew từ trên ghế salon đứng lên, lạnh lùng nói, đôi mắt màu xanh lục lúc này đã đặc quánh lại, không hề chớp mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu đang lao đến gần.
Lăng Ngạo sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do, anh ta làm như vậy, có thể nói rằng anh ta đã quá tự tin.
Không biết vì sao, dường như Andrew có thể hiểu được.
Cũng giống như những gì Andrew đã nghĩ, thời khắc máy bay chiến đấu của Lăng Ngạo ở gần sát bọn hắn, lập tức lấy góc độ khiến người ta sợ hãi, trong nháy mắt nghiêng người lách qua chiếc quân hạm.
Dải khói trắng thật dài bay qua, Pitt Lin cảm thấy sống lưng của hắn đang rịn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng trong lòng cũng cảm thấy bội phục, không hổ là Lăng thủ lĩnh, thao tác kỹ thuật thuần thục như vậy, dù là những viên phi công với mấy chục năm kinh nghiệm, e rằng cũng không thể sánh bằng.
Thảo nào anh ta dám làm như thế.
"Đánh hắn rớt xuống!"
Ngay khoảnh khắc lướt qua ấy, Andrew tàn nhẫn ác nghiệt phun ra bốn chữ.
Hờ hững nhìn chiếc máy bay chiến đấu đã bay xa, đáy mắt Andrew lóe lên một tia khát máu.
Chỉ cần anh ta chết, có phải Lam Duê sẽ không còn nhớ thương anh ta như vậy hay không?
Hiện tại hắn có chút mong đợi, không biết thời điểm Lam Duê biết được Lăng Ngạo chết trong tay hắn, biểu cảm trên mặt của cô sẽ trông như thế nào.
Cùng thời khắc đó, ánh lửa kịch liệt bắt đầu quét về phía chiếc K47 đang lao vùn vụt trên không trung.
Ba chiếc máy bay chiến đấu K31 kéo theo dải băng khói dài phía sau, cấp tốc nhắm đến một mục tiêu duy nhất, bắn quét về phía chiếc K47. Thêm vào đó, chiếc quâm hạm trên mặt biển không ngừng nả đạn lên cao, tình huống bỗng chốc trở nên cực kỳ nguy hiểm nhưng không kém phần kích thích.
Kèm theo tiếng nổ mạnh ầm ầm, trận chiến giữa biển Thái Bình Dương chính thức kéo vang hồi.
................
Ngay thời điểm nơi này vừa ném bom khai chiến, rất nhiều quốc gia cũng đã nhận được tin tức.
Nhưng đương lúc bọn họ chuẩn bị điều động quân đội, cũng đồng thời nhận được ám hiệu từ tam phương.
Cùng thời khắc đó, còi báo động vang lên, kéo dài trong vòng ba phút, từng tốp quân đội của các quốc gia cố hết sức tránh xa hải vực Thái Bình Dương, trước thời gian bắt đầu trận huấn luyện quân sự.
Bọn họ đều là người thông minh, nhà họ Lam, nhà họ Lăng, cùng với gia tộc Andrew hiện giờ là nguồn cung cấp quân hỏa lớn nhất trên thế giới, nhất là hai nhà Lam Lăng, bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.
Khoảng thời gian trước, việc phân chia lại cục diện trong Ngũ đại thế lực đã dẫn đến một cơn chấn động mạnh, hiện giờ chỉ còn lại tam phương, từ đây cũng có thể nhìn ra được, tam đại gia tộc này nhất định không thể chọc vào.
Hiện tại tam phương thế lực đồng thời gửi công hàm, rõ ràng cho thấy trận chiến ở Thái Bình Dương chỉ là chuyện riêng của ba nhà bọn họ.
Chỉ cần không liên lụy đến ích lợi quốc gia, bọn họ cũng vui vẻ thả tự do.
Việc thu mua quân hỏa về sau, bọn họ còn phải dựa vào những người này, nếu bây giờ đi đắc tội, chỉ tổ gây bất lợi cho chính mình. Những chuyện như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Chỉ cần những quốc gia khác không nhúng tay vào mà nói, coi như ở đây có đánh đến long trời lở đất, cũng không ai thèm quản.
May mắn thay, vị trí bọn họ lựa chọn là mặt biển Thái Bình Dương, người bình thường có nghĩ cũng nghĩ không tới, không cần lo lắng sẽ bị người khác chứng kiến cảnh tượng chấn động lòng người thế này.
Lăng Ngạo thuần thục điều khiển chiếc máy bay chiến đấu, liên tục né tránh luồng bom đạn công kích từ phía sau.
Dưới sự thao túng của anh, hoặc là nó lượn vòng lên tận trời cao, hoặc là bay vun vút trên tầng trời thấp gần sát mặt biển.
Lần nào anh cũng rất khéo léo né tránh luồng bom đạn sắp sửa bắn tới đuôi máy bay.
"Thủ lĩnh, xin nhanh chóng truyền lệnh công kích!"
Trong tai nghe, Âu Liêm nói một cách bình tĩnh.
Lăng Ngạo mang theo mũ bảo hộ che khuất ánh mắt, lạnh lùng đảo qua chiếc quân hạm khổng lồ trên mặt biển, nghiêng người lần hai tránh né đợt tấn công phía sau, vào ngay thời điểm Âu Liêm sắp sửa không nhịn được nửa, mở miệng hỏi thăm, rốt cuộc Lăng Ngạo cũng hé môi.
"Công kích!"
"Dạ!"
Mặc dù giọng nói của Âu Liêm vẫn vững vàng điềm tĩnh như trước, nhưng rõ ràng âm lượng đã tăng lên rất nhiều, dường như bên trong ấy còn ẩn chứa cả một tia thở phào nhẹ nhõm và sự xúc động không nói thành lời.
Lăng Ngạo điều khiển máy bay chiến đấu K47, trong nháy mắt, bất thình lình thay đổi đường bay đang gần sát mặt biển. Chỉ thấy chiếc máy bay lóe sáng, phần đầu bất chợt nâng lên, trực tiếp xông thẳng lên trời theo phương thẳng đứng.
Ba chiếc K31 sau lưng nối gót đi theo, đồng thời tấn công dồn dập.
K47 là mẫu máy bay tàng hình tiên tiến, chỉ cần muốn che đi dấu vết, thì không ai có thể phát hiện ra được.
Tuy K31 cũng gần bằng cấp với K47, nhưng mà vẫn còn thua một bậc.
Lấy K31 công kích K47, hơn nữa còn tìm kiếm chiếc K47 đang ở trong tầng mây mà nó cố ý tránh né, điều này căn bản là chuyện không tưởng.
Ngay thời điểm Lăng Ngạo lái máy bay chiến đấu xông thẳng lên trời, trong lòng Andrew thầm kêu hỏng bét.
Hắn biết Lăng Ngạo là một người cẩn thận, hắn biết Lăng Ngạo không thể nào một thân một mình tiến đến thật, hắn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc anh định dùng phương thức gì để giao chiến với hắn, nhưng làm thế nào cũng đoán không ra.
Bỗng nhiên, toàn thân quân hạm rung lắc kịch liệt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Andrew quát lên.
Pitt Lin đứng trước bàn điều khiển, ngón tay nhanh chóng gõ lên bảng kiểm soát.
Cuối cùng sắc mặt của hắn có chút khó coi nói: "Chủ nhân, phần đuôi của quân hạm, góc phía dưới bên trái chừng mười lăm mét bị công kích, quân hạm hư hại nghiêm trọng!"
"Công kích? Ý của chú là...... Ngư lôi?" Andrew cười khẩy, khoát tay chặn lại: "Không thể nào, nếu quả thật có tàu ngầm, vì sao những người bên dưới đáy biển của chúng ta không biết?”
Pitt Lin vừa kiểm soát bộ phận máy của quân hạm đã bị mất tác dụng, vừa trầm giọng đáp: "Một năm trước, nhà họ Lam, Lam Duê đã âm thầm chủ trì một chương trình nghiên cứu khoa học. Nhà họ Lam vừa mới chế tạo ra một loại tàu ngầm ngư lôi có tầm bắn là…..20 hải lý, tương đương với cự ly gần 40,000 mét trên đất liền. Tầm bắn bình thường của ngư lôi chỉ ở trong vòng vài trăm mét là cùng. Nhà họ Lam là người duy nhất có thể nghiên cứu ra nó, tầm bắn có thể nâng lên xa như vậy, đều do Lam Duê tính toán. Và bí mật đó, ngoại trừ một mình Lam Duê, thì không còn ai biết.”
Tầm bắn này gấp mấy trăm lần bình thường, chả trách Lăng Ngạo lại không mang theo ai cả, một mình xông vào bên trong.
Andrew ổn định cơ thể, lạnh lùng nhìn Pitt Lin: “Đã cơ mật như vậy, làm sao chú biết?”
"Ban đầu chủ nhân nghe được tin tức này, cũng chẳng hề quan tâm!” Pitt Lin quay đầu nhìn hắn, giải thích: "Tin tức này cho đến tận bây giờ nhà họ Lam cũng không giấu giếm, một phần là để uy hiếp, một phần cũng là một loại ám hiệu. Mặc dù tầm bắn xa, nhưng lại không thể dễ dàng đảm đương tốt nhiệm vụ, điều này về sau thuộc hạ sẽ giải thích cho chủ nhân.”
"Chủ nhân, có phải chúng ta nên lập tức triệu hồi ba chiếc K31 hay không, lên đến trên tầng mây, sự chênh lệch giữa K31 và K47 sẽ hiện rõ, đối với chúng ta không có lợi.”
Andrew lạnh lùng nhìn lên tầng mây: "Không cần!"
Như một cách để đáp lại lời của hắn, những mảnh vụn từ chiếc máy bay chiến đấu mang theo khói đen ầm ầm rớt xuống từ trên cao, rơi xuống mặt biển tĩnh lặng. Lửa và nước, khiến mặt biển bốc lên từng trận khói dày đặc.
Chiếc máy bay chiến đấu khổng lồ hóa thành từng mảnh vụn, hoặc là nằm rải rác trên mặc biển, hoặc là chìm vào đáy biển.
"Chủ nhân, chúng ta cần lập tức rút lui, quân hạm bị hư hại nghiêm trọng, không cách nào phục hồi. Một hai khoang đáy đã bị nước vào, tàu ngầm 03P1 đã hạ, chúng ta phải rời khỏi ngay tức khắc. Hệ thống tự kích nổ của quân hạm đã được khởi động, chỉ còn thời gian 10 phút! Chủ nhân!"
"Lăng Ngạo......" Nhất định có một ngày, tôi sẽ tự tay chôn cất anh vào vùng Thái Bình Dương mênh mông này, rửa sạch mối nhục hôm nay.
Mang theo nỗi hận đến cùng cực, Andrew không thể không bỏ lại chiếc quân hạm trị giá năm tỷ đô la.
Nỗi nhục này, hắn ghi thật sâu ở trong lòng.
Đối với Lam Duê, hắn nhất định sẽ không buông tha. Bởi vì lần này không phải hắn thua từ trong tay Lăng Ngạo, mà là thua bởi ngư lôi có tầm bắn đến kinh người ở trong tay Lam Duê.
Cũng chẳng khác nào thua trong tay Lam Duê.
Người phụ nữ như vậy, chỉ có thể càng nâng lên hứng thú chinh phục của hắn.
Lam Duê, chắc chắn hắn sẽ chiếm được, tuyệt đối......
***
Máy bay chiến đấu của Lăng Ngạo tạm thời đáp xuống bến cảng Los Angeles, theo sau còn có năm chiếc K47 khác.
Từ trong buồng máy bay bước ra ngoài, Lăng Ngạo tháo bỏ mũ bảo hộ trên đầu, lắc lắc mái tóc màu nâu hạt dẻ lấm tấm mồ hôi hột, đưa chiếc mũ cho người bên cạnh.
Lam Duê đã trở lại chưa!
Lăng Ngạo vô cùng sốt ruột, đã ba tháng không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Tính cách của Lăng Ngạo trước giờ rất thẳng thắn, nói cái gì thì chính là cái đó, nhất là trên phương diện tình cảm, rất ít quanh co lòng vòng, nhớ chính là nhớ, mà yêu chính là yêu, điểm này Lam Duê và anh là ‘tuyệt phối,’ tính cách đều rất giống nhau.
Hai người đều nhìn nhận rõ tình cảm của mình, không dài dòng dây dưa.
Lần này, Lăng Ngạo thật sự rất nhớ Lam Duê, dẫu sao cũng sống chung một thời gian dài như vậy, lần đầu tiên bị tách ra một khoảng thời gian khá lâu, hơn nữa còn vào tình huống cô đang mang thai và bị thương nặng.
Thật ra thì lần này vốn cũng không cần anh tự ra tay, nếu Andrew đã đích thân đưa lời thách thức, anh không nhận cũng không nói gì được. Quan trọng nhất là, Andrew dám mơ ước vợ của anh, đây là chuyện bất luận như thế nào cũng không thể tha thứ.
Chuyện lần này, một nửa là bởi vì sự tự tin quá mức của Andrew, một nửa công lao còn lại là thuộc về ngư lôi với tầm bắn kinh người của Lam Duê.
Thật ra thì ban đầu chỉ cần anh xông thẳng vào mây xanh, hoặc là nhập vào chiến đấu cùng với năm chiếc K47 khác do Ngự Phong khống chế, thì anh đã chẳng cần phải bỏ ra hơi sức lớn như vậy.
Nhưng anh lại khó có thể đè nén lửa giận trong lòng, cần phải trút hết ra ngoài mới được.
Gương mặt nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên sửng sốt.
Người con gái ngồi trên xe lăn cách đó không xa, rất quen thuộc, rất đỗi quen thuộc.
Vân Trạch đẩy Lam Duê đến trước mặt Lăng Ngạo, sau đó cúi đầu đi về hướng ngược lại.
Giờ phút này bọn họ không thích hợp làm kỳ đà cản mũi.
"Hoan nghênh trở về!"
Hơi nghiêng đầu qua, Lam Duê cười cong đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười làm say lòng người.
Từ khi vừa xuống máy bay cô chỉ chờ ở chỗ này, không chịu đi đâu cả, chờ anh trở về, cô muốn đích thân ra đón anh.
Nhưng mà, Lăng Ngạo này bị ngốc sao? Nhìn thấy cô mà một chút phản ứng cũng không có?
Nhưng rất nhanh sau đó liền không giống như những gì cô nghĩ, hơi thở thân thuộc, người cô nhớ nhung suốt ba tháng trời, chính lúc này đã ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Cô còn chưa kịp mở miệng, hơi thở cực nóng liền ngăn cản làn môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Nụ hôn điên cuồng mang theo sự trừng phạt, chặn hết những lời muốn nói của cô nơi cổ họng.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi chạm nhau, hơi thở ấm áp phủ lên gương mặt của đối phương.
Bất chợt, một cơn đau nhói từ trên môi truyền đến, sau đó, mùi vị tanh tanh tràn ra từ giữa làn môi của hai người. Lam Duê hơi nhíu nhíu mày, lại đưa tay ôm thật chặt lấy cổ anh, khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Ba tháng, không lâu lắm, nhưng cũng không phải là một thời gian ngắn.
Một người khắc khoải chờ đợi, một người điên cuồng tìm kiếm.
Tình cảm bị đè nén suốt một thời gian dài, đúng là cần phải trút ra hết.
Những người ở cách đó không xa, đều có ý thức tránh đi một màn đau mắt hột thế này.
Vân Trạch ủ rũ cúi đầu, đôi tay nắm lại thật chặt, cuối cùng vô lực rũ xuống.
Còn Johan lại hiếu kỳ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau hôn mãnh liệt, làm sao ban đầu Vân Trạch không có dạy hắn cái này?
Huých cô gái bên cạnh một cái, Âu Liêm cúi người, ghé vào bên tai Vân Thanh, nửa đùa: “Lúc nào chúng ta cũng thử phương thức hôn sâu theo tiêu chuẩn này một chút? Có thể khiến cho thủ lĩnh và Lam đương gia say mê như vậy, xem ra không tồi.”
Vân Thanh cong cùi chỏ lên, hung hăng thúc vào bụng của anh, trừng mắt hung dữ, có chút khó xử che giấu gương mặt ngại ngùng phiếm hồng: “Có bản lãnh anh biến mất một năm không biết sống chết cho em, đến lúc đó bà đây sẽ tốt bụng mua cho chút tiền vàng bạc! Hừ!”
Vẻ mặt đau khổ ôm bụng dưới, Âu Liêm nhìn rõ chóp tai đỏ ửng của Vân Thanh, biết cái gì nên đùa cái gì không, bằng không đến khi đó một chút lợi ích cũng không có, mất nhiều hơn được thì toi.
Chỉ có điều, thật đúng là, người què cũng không chút lưu tình mà.
Hai người ôm hôn nhau, hơn nửa ngày sau cũng dần dần tách ra.
Cũng may là Lam Duê đang ngồi trên xe lăn, bằng không, nhất định hiện giờ một chút hơi sức cũng không còn, tên liệt nằm trên đất.
Quả nhiên là nam nữ khác biệt, trên phương diện này nam vẫn hơn hẳn.
"Lam Duê, anh nhớ em!"
Đơn giản chỉ có mấy chữ nhưng lại không che giấu chút tình cảm nào, Lam Duê thở hổn hển, nâng tay xoa nhẹ lên gò má của anh, đưa ra cùng một đáp án: “Lăng Ngạo, em cũng vậy, rất nhớ anh! Vẫn nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể trở về bên cạnh anh!”
Gương mặt Lăng Ngạo phiếm cười, cầm lấy bàn tay mà cô đang phủ trên mặt mình, khẽ rũ mắt xuống, nhìn về phía chiếc bụng đã nhô cao.
Ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, gương mặt Lăng Ngạo không che giấu được sự vui mừng.
Đây là con của anh và cô, vẫn còn, hơn nữa cũng đã lớn như vậy.
Một loại cảm giác gọi là hạnh phúc, quanh quẩn ở trong lòng.
Một tay từ bả vai của cô xuyên qua, một tay vòng chắc bên dưới đầu gối, ôm lấy cô ra khỏi xe lăn.
"Nhẹ!" Một tiếng thản nhiên, tỏ rõ sự bất mãn của anh. Lăng Ngạo ôm lấy cô, hình như cảm giác so với những lần ôm trước còn nhẹ hơn. Không phải bảo người mang thai rất béo, cân nặng sẽ tăng lên ư? Thế nào trái lại cô còn gầy một cách lợi hại như vậy?
Lam Duê ôm cổ anh, mở to mắt, cố nén cơn kích động: “Rõ ràng bụng đã lớn thế này, làm sao mà nhẹ được? Lăng Ngạo, nói chuyện không thể giả dối như vậy?"
Thật tốt quá, đã bao lâu rồi không được nằm trong vòng tay ôm ấp này?
Lam Duê tựa vào trong ngực của anh, nhoẻn môi cười dịu dàng, đáy mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Thì ra là cô cũng có dáng vẻ nữ tính như vầy đó?
A, cảm giác ngược lại không tệ!
~Hết Chương 86~
Lam Duê kinh ngạc nhìn vị khách đến ngoài ý muốn, làm sao cậu ta đến đây được?
"Nguyệt!" Khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, đôi mắt màu vàng nhạt của Johan bỗng chốc sáng ngời, vẻ tinh anh trước đó cũng không biết bị ném đến nơi nào. Lúc này hắn lại trở về với dáng vẻ như thời còn ở bên cạnh Lam Duê, nhảy đến bên chân của cô, dùng mái tóc vàng mềm mại cọ cọ vào hai chân đang ngồi trên xe lăn.
Lam Duê sững sờ, rồi sau đó bật cười, hiếm khi có được tâm tình dễ chịu, sờ sờ mái tóc vàng trên đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Làm sao em tới được đây?”
Vừa dứt lời, liền cảm nhận được những hơi thở thân thuộc cũng xuất hiện.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bọn Vân Trạch xuất hiện trên ban công lầu hai, ngơ ngác nhìn cô.
"Xem ra là trong khoảng thời gian này mấy người các cậu không biết chăm sóc cho bản thân mình một chút nào!” Vỗ vỗ Johan bên cạnh, đã đâu lắm rồi trên trán mới xuất hiện vẻ ung dung điềm đạm như vậy.
Làn môi mỏng của Vân Trạch run rẩy, Vân Thanh trực tiếp bổ nhào tới, nhưng khi nhìn thấy chiếc bụng nhô cao của cô, sững người lại, hai mắt hồng hồng, nhìn giống như một con thỏ nhỏ: “Lam Duê, cậu là người không có lương tâm, mình rất lo lắng cho cậu….cậu lại còn có thái độ như vậy! Hừ!”
"Vân Thanh!" Nhàn nhạt gọi một tiếng, gương mặt âm u lạnh lẽo suốt một thời gian dài của Vân Trạch rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh. Hai mắt đen bóng đảo qua đảo lại, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Lam chủ, dạo gần đây như thế nào?"
"Ăn uống rất tốt, ngược lại không tệ!"
Lam Duê cũng không có nói sai, mặc dù Andrew không để cho cô đi, nhưng ít ra cũng không quá khắt khe với cô.
Bất quá, điều khiến cô cảm thấy tò mò hơn cả, bọn Vân Trạch đi lên hòn đảo này bằng cách nào.
Andrew là người rất cẩn thận, sơ hở lớn như vậy, làm sao hắn có thể không biết?
"Cốc cốc cốc!"
Ba tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, cắt đứt lời nói của Lam Duê.
Sắc mặt của bọn Vân Trạch hơi biến đổi, nhìn về phía Lam Duê thăm dò. Lam Duê trầm ngâm một lát, hơi lắc đầu một cái: "Vào đi!"
Vẫn là nữ giúp việc trước đó, cô ta cúi thấp đầu đi vào, đối với những người bất chợt xuất hiện trong phòng, hình như chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Lam tiểu thư, tiên sinh bảo tôi nhắn với cô, nếu bọn họ đã tới, hy vọng cô đừng nghĩ đến những chuyện nằm ngoài khả năng, chờ thêm chút thời gian, tự nhiên ngài sẽ đến gặp cô.”
Lam Duê cười lạnh, cô đã nói mà, người như Andrew, làm sao lại để xảy ra sơ suất như vậy?
"Tôi nhớ cô tên là...... Meri!" Lam Duê bỗng dưng mở miệng, nhẹ nhàng nói. Những người thân thuộc với cô đều biết, những khi cô dùng giọng điệu này để nói chuyện, thì cũng đồng nghĩa với việc, thời khắc nguy hiểm của đối phương đang cận kề. “Trên đảo, ngoại trừ cô ra thì chỉ còn lại hai người khác, xem chừng Andrew rất tín nhiệm các người!”
Meri khẽ ngẩng đầu lên, cảnh giác liếc nhìn bọn họ, sau đó hơi lùi về phía sau một bước, trầm giọng nói: "Lam tiểu thư, nếu chúng tôi để cho bọn họ lên đảo, dĩ nhiên đã có chuẩn bị sẵn sàng, cũng xin Lam tiểu thư đừng chống cự vô ích. Dù là không vì mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, tin rằng đứa bé cũng không thể chịu nổi những trận đả kích luân phiên này.”
Trước khi đi Andrew có dặn dò, tuyệt đối không được gây bất lợi cho Lam Duê, Meri rất rõ, không biết đứa bé trong bụng người phụ nữ trước mặt có phải là con của chủ nhân hay không, nhưng nhất định là rất quan trọng đối với ngài ấy, cô ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng, không thể đối với cô ấy, cũng không có nghĩa là không thể đối với những vị khách không mời kia.
Cô ta không thể không thừa nhận, trong những người này, nhất định có người rất am hiểu kỹ thuật hacker, thời điểm người ấy phá hủy được hệ thống phòng ngự trung ương, thuận tiện cũng cắt đứt luôn tất cả mọi liên lạc giữa Andrew và những người trên đảo. Ở nơi này, ít nhất là trong vòng một ngày không có cách nào để liên lạc được với Andrew.
Cũng bởi vì vậy, mà ban đầu Meri vốn không có ý định bứt dây động rừng, không thể không tạm thời trì hoãn.
Những người này mang đến cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, cho dù năng lực của cô ta có tốt cách mấy, hay đang ở trên chính địa bàn của mình, nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ quanh quẩn trong lòng.
"A!" Lam Duê khẽ cười một tiếng, chỉ là một ánh mắt, Meri cũng không kịp phản ứng, bất thình lình bị Vân Lãng luồn ra sau, túm chặt lấy hai tay.
Meri vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, trong phút chốc gương mặt liền trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ phản kích lại những người này.
Lam Duê di chuyển xe lăn đến trước mặt cô ta, đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại di động mà Vân Lãng vừa lục soát được.
"Mỗi ngày cô dựa vào vật này để mách lẻo với Andrew, không biết có phải bây giờ anh ta đang chờ tín hiệu của cô hay không?”
Nhẹ nhàng buông tay, chiếc điện thoại di động siêu mỏng, kiểu mới nhất hiện nay, cứ rơi xuống đất như vậy. Không biết trong tay Lam Duê đã cầm lấy khẩu súng lục từ bao giờ, ‘đoàng’ một tiếng, chiếc điện thoại vừa rơi xuống đất liền vỡ tan tành, linh kiện bay tán loạn, lập tức mất đi tác dụng.
"Lam Duê, cậu biết cái gì gọi là dưỡng thai không hả?" Vân Thanh rụt rụt khóe miệng, nhìn Lam Duê không hề bận tâm đến chiếc bụng to của mình, kích động hét lên.
Cân nhắc đến trường hợp hiện giờ, lại càng cân nhắc đến Vân Trạch và tên quái thai Johan ở bên cạnh, Vân Thanh cũng không có lá gan này.
Từ lúc bước vào Vân Thanh đã phát hiện, hình như bụng của Lam Duê lớn một cách khác thường, nhìn vào đâu ai nghĩ là năm tháng, căn bản là giống như mang thai bảy, tám tháng thì đúng hơn.
Cô là bác sỹ, đối với tình huống này, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được đại khái.
E rằng trong bụng này không phải là một, mà có thể là sinh đôi, hoặc sinh ba cũng không chừng?
Lam Duê rút súng lại, cực có tâm tình vén vén mấy sợi tóc mai bên tai: “Dưỡng thai, mình vẫn đang dưỡng thai. Nhưng trước khi đứa bé được sinh ra, để cho nó cảm nhận một chút uy lực của súng đạn cái đã!”
“Xử lý hai người còn lại! Nếu như tôi không lầm, một người hẳn là đang ở tầng hầm bên dưới gian phòng này, người kia, có lẽ là đang ở trong phòng bếp!”
Cúi thấp đầu, Lam Duê đùa nghịch khẩu súng trong tay, thong thả ung dung nói qua suy đoán của mình.
"Lam tiểu thư, cô...cô muốn làm cái gì?" Meri cố giữ vững sự bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi xanh thẳm không che giấu được nỗi sợ hãi, khiến lớp vỏ ngụy trang của cô ta dễ dàng bị xé rách.
Trong căn phòng dưới đất chính là người kiểm soát toàn bộ hệ thống phòng ngự của hòn đảo, người trong phòng bếp ở đây chỉ với mục đích nấu ăn.
Nói cho cùng, hết thảy công việc quản lý trên hòn đảo này, đều do cô ta sắp xếp.
Cô ta không hiểu, rõ ràng Lam Duê chưa từng rời khỏi phòng, làm sao biết được tất cả.
Meri hoàn toàn không tin rằng Andrew sẽ đi nói với Lam Duê những chuyện này, nhưng trên thực tế, đúng là Andrew đã nói với Lam Duê.
Là do Andrew quá tự tin về quyền khống chế của hắn đối với hòn đảo này, vẫn còn tin tưởng quá mức rằng, tình trạng hiện giờ của Lam Duê sẽ khiến cô khó mà rời khỏi được nơi đây.
Không để ý đến lời nói của Meri, Lam Duê nhìn về phía mặt biển mênh mông: "Lăng Ngạo......"
Vân Trạch nhìn sâu vào bóng dáng đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn của cô, chợt nói: “Lam chủ yên tâm, Lăng thủ lĩnh đã sắp xếp xong xuôi tất cả."
Cho dù là Vân Trạch, khi nói đến đây cũng không thể không thừa nhận đầu óc tỉ mỉ của Lăng Ngạo.
Anh tin tưởng, Lăng Ngạo tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Cho nên những lời này, cũng là một sự thừa nhận mà Vân Trạch dành cho Lăng Ngạo, một tín hiệu tin tưởng vào anh.
Lam Duê kinh ngạc quay đầu nhìn anh một cái, rồi sau đó cười nói: "Vân Trạch đã nói như vậy, tôi không tin cũng không được rồi."
Vân Trạch chỉ cười, cố gắng che giấu nỗi chua xót trong lòng.
Lấy ra một chiếc hộp trong suốt từ trong túi áo khoác tây trên người, sau khi mở ra, Vân Trạch quỳ một gối trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn cảm ứng be bé nhưng rất tinh xảo đặt vào lòng bàn tay: “Chiếc nhẫn cảm ứng trước đó của Lam chủ bị mất, nếu không, bọn thuộc hạ cũng sẽ không thể đến bây giờ mới tìm được Lam chủ. Chiếc nhẫn này là do Yuri tốn gần hai tháng mới nghiên cứu ra, những phần tử bên trong càng thêm tinh vi hơn ngày trước.”
Nói xong, liền nhẹ nhàng nâng tay phải của Lam Duê lên, mang chiếc nhẫn bạc vào ngón út của cô, kích cỡ vừa vặn.
Bầu không khí này rất quái dị, chí ít Lam Duê quả thật có cảm giác như vậy.
Gương mặt không hề biến sắc rút tay về, hơi hé mắt, khóe miệng Vân Trạch từ đầu chí cuối vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Không có chuyện gì bất ổn, có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều đi!
Lam Duê nghĩ như thế.
......
Mặt khác, Lăng Ngạo đã biết được tình hình hiện giờ của Lam Duê từ miệng Âu Liêm, đối mặt với nguy hiểm gần trong gang tấc, đôi mắt của anh nổi lên sát ý tàn nhẫn.
Cần điều khiển bỗng nhiên lách sang bên trái rồi đi xuống phía dưới, toàn thân máy bay K47 lấy một loại động tác với độ khó cao, xoay tròn một vòng lớn 180° trên không trung, bỗng chốc lao xuống, chiếc máy bay hoa mỹ nhắm thẳng về phía bọn Andrew đang ở trên mặt biển.
"Chủ nhân!"
Ngay cả Pitt Lin cũng bị hành động điên cuồng này làm cho sửng sốt, vội vàng tìm cách lái quân hạm để né tránh.
"Duy trì tốc độ ban đầu!” Andrew từ trên ghế salon đứng lên, lạnh lùng nói, đôi mắt màu xanh lục lúc này đã đặc quánh lại, không hề chớp mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu đang lao đến gần.
Lăng Ngạo sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do, anh ta làm như vậy, có thể nói rằng anh ta đã quá tự tin.
Không biết vì sao, dường như Andrew có thể hiểu được.
Cũng giống như những gì Andrew đã nghĩ, thời khắc máy bay chiến đấu của Lăng Ngạo ở gần sát bọn hắn, lập tức lấy góc độ khiến người ta sợ hãi, trong nháy mắt nghiêng người lách qua chiếc quân hạm.
Dải khói trắng thật dài bay qua, Pitt Lin cảm thấy sống lưng của hắn đang rịn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng trong lòng cũng cảm thấy bội phục, không hổ là Lăng thủ lĩnh, thao tác kỹ thuật thuần thục như vậy, dù là những viên phi công với mấy chục năm kinh nghiệm, e rằng cũng không thể sánh bằng.
Thảo nào anh ta dám làm như thế.
"Đánh hắn rớt xuống!"
Ngay khoảnh khắc lướt qua ấy, Andrew tàn nhẫn ác nghiệt phun ra bốn chữ.
Hờ hững nhìn chiếc máy bay chiến đấu đã bay xa, đáy mắt Andrew lóe lên một tia khát máu.
Chỉ cần anh ta chết, có phải Lam Duê sẽ không còn nhớ thương anh ta như vậy hay không?
Hiện tại hắn có chút mong đợi, không biết thời điểm Lam Duê biết được Lăng Ngạo chết trong tay hắn, biểu cảm trên mặt của cô sẽ trông như thế nào.
Cùng thời khắc đó, ánh lửa kịch liệt bắt đầu quét về phía chiếc K47 đang lao vùn vụt trên không trung.
Ba chiếc máy bay chiến đấu K31 kéo theo dải băng khói dài phía sau, cấp tốc nhắm đến một mục tiêu duy nhất, bắn quét về phía chiếc K47. Thêm vào đó, chiếc quâm hạm trên mặt biển không ngừng nả đạn lên cao, tình huống bỗng chốc trở nên cực kỳ nguy hiểm nhưng không kém phần kích thích.
Kèm theo tiếng nổ mạnh ầm ầm, trận chiến giữa biển Thái Bình Dương chính thức kéo vang hồi.
................
Ngay thời điểm nơi này vừa ném bom khai chiến, rất nhiều quốc gia cũng đã nhận được tin tức.
Nhưng đương lúc bọn họ chuẩn bị điều động quân đội, cũng đồng thời nhận được ám hiệu từ tam phương.
Cùng thời khắc đó, còi báo động vang lên, kéo dài trong vòng ba phút, từng tốp quân đội của các quốc gia cố hết sức tránh xa hải vực Thái Bình Dương, trước thời gian bắt đầu trận huấn luyện quân sự.
Bọn họ đều là người thông minh, nhà họ Lam, nhà họ Lăng, cùng với gia tộc Andrew hiện giờ là nguồn cung cấp quân hỏa lớn nhất trên thế giới, nhất là hai nhà Lam Lăng, bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.
Khoảng thời gian trước, việc phân chia lại cục diện trong Ngũ đại thế lực đã dẫn đến một cơn chấn động mạnh, hiện giờ chỉ còn lại tam phương, từ đây cũng có thể nhìn ra được, tam đại gia tộc này nhất định không thể chọc vào.
Hiện tại tam phương thế lực đồng thời gửi công hàm, rõ ràng cho thấy trận chiến ở Thái Bình Dương chỉ là chuyện riêng của ba nhà bọn họ.
Chỉ cần không liên lụy đến ích lợi quốc gia, bọn họ cũng vui vẻ thả tự do.
Việc thu mua quân hỏa về sau, bọn họ còn phải dựa vào những người này, nếu bây giờ đi đắc tội, chỉ tổ gây bất lợi cho chính mình. Những chuyện như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Chỉ cần những quốc gia khác không nhúng tay vào mà nói, coi như ở đây có đánh đến long trời lở đất, cũng không ai thèm quản.
May mắn thay, vị trí bọn họ lựa chọn là mặt biển Thái Bình Dương, người bình thường có nghĩ cũng nghĩ không tới, không cần lo lắng sẽ bị người khác chứng kiến cảnh tượng chấn động lòng người thế này.
Lăng Ngạo thuần thục điều khiển chiếc máy bay chiến đấu, liên tục né tránh luồng bom đạn công kích từ phía sau.
Dưới sự thao túng của anh, hoặc là nó lượn vòng lên tận trời cao, hoặc là bay vun vút trên tầng trời thấp gần sát mặt biển.
Lần nào anh cũng rất khéo léo né tránh luồng bom đạn sắp sửa bắn tới đuôi máy bay.
"Thủ lĩnh, xin nhanh chóng truyền lệnh công kích!"
Trong tai nghe, Âu Liêm nói một cách bình tĩnh.
Lăng Ngạo mang theo mũ bảo hộ che khuất ánh mắt, lạnh lùng đảo qua chiếc quân hạm khổng lồ trên mặt biển, nghiêng người lần hai tránh né đợt tấn công phía sau, vào ngay thời điểm Âu Liêm sắp sửa không nhịn được nửa, mở miệng hỏi thăm, rốt cuộc Lăng Ngạo cũng hé môi.
"Công kích!"
"Dạ!"
Mặc dù giọng nói của Âu Liêm vẫn vững vàng điềm tĩnh như trước, nhưng rõ ràng âm lượng đã tăng lên rất nhiều, dường như bên trong ấy còn ẩn chứa cả một tia thở phào nhẹ nhõm và sự xúc động không nói thành lời.
Lăng Ngạo điều khiển máy bay chiến đấu K47, trong nháy mắt, bất thình lình thay đổi đường bay đang gần sát mặt biển. Chỉ thấy chiếc máy bay lóe sáng, phần đầu bất chợt nâng lên, trực tiếp xông thẳng lên trời theo phương thẳng đứng.
Ba chiếc K31 sau lưng nối gót đi theo, đồng thời tấn công dồn dập.
K47 là mẫu máy bay tàng hình tiên tiến, chỉ cần muốn che đi dấu vết, thì không ai có thể phát hiện ra được.
Tuy K31 cũng gần bằng cấp với K47, nhưng mà vẫn còn thua một bậc.
Lấy K31 công kích K47, hơn nữa còn tìm kiếm chiếc K47 đang ở trong tầng mây mà nó cố ý tránh né, điều này căn bản là chuyện không tưởng.
Ngay thời điểm Lăng Ngạo lái máy bay chiến đấu xông thẳng lên trời, trong lòng Andrew thầm kêu hỏng bét.
Hắn biết Lăng Ngạo là một người cẩn thận, hắn biết Lăng Ngạo không thể nào một thân một mình tiến đến thật, hắn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc anh định dùng phương thức gì để giao chiến với hắn, nhưng làm thế nào cũng đoán không ra.
Bỗng nhiên, toàn thân quân hạm rung lắc kịch liệt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Andrew quát lên.
Pitt Lin đứng trước bàn điều khiển, ngón tay nhanh chóng gõ lên bảng kiểm soát.
Cuối cùng sắc mặt của hắn có chút khó coi nói: "Chủ nhân, phần đuôi của quân hạm, góc phía dưới bên trái chừng mười lăm mét bị công kích, quân hạm hư hại nghiêm trọng!"
"Công kích? Ý của chú là...... Ngư lôi?" Andrew cười khẩy, khoát tay chặn lại: "Không thể nào, nếu quả thật có tàu ngầm, vì sao những người bên dưới đáy biển của chúng ta không biết?”
Pitt Lin vừa kiểm soát bộ phận máy của quân hạm đã bị mất tác dụng, vừa trầm giọng đáp: "Một năm trước, nhà họ Lam, Lam Duê đã âm thầm chủ trì một chương trình nghiên cứu khoa học. Nhà họ Lam vừa mới chế tạo ra một loại tàu ngầm ngư lôi có tầm bắn là…..20 hải lý, tương đương với cự ly gần 40,000 mét trên đất liền. Tầm bắn bình thường của ngư lôi chỉ ở trong vòng vài trăm mét là cùng. Nhà họ Lam là người duy nhất có thể nghiên cứu ra nó, tầm bắn có thể nâng lên xa như vậy, đều do Lam Duê tính toán. Và bí mật đó, ngoại trừ một mình Lam Duê, thì không còn ai biết.”
Tầm bắn này gấp mấy trăm lần bình thường, chả trách Lăng Ngạo lại không mang theo ai cả, một mình xông vào bên trong.
Andrew ổn định cơ thể, lạnh lùng nhìn Pitt Lin: “Đã cơ mật như vậy, làm sao chú biết?”
"Ban đầu chủ nhân nghe được tin tức này, cũng chẳng hề quan tâm!” Pitt Lin quay đầu nhìn hắn, giải thích: "Tin tức này cho đến tận bây giờ nhà họ Lam cũng không giấu giếm, một phần là để uy hiếp, một phần cũng là một loại ám hiệu. Mặc dù tầm bắn xa, nhưng lại không thể dễ dàng đảm đương tốt nhiệm vụ, điều này về sau thuộc hạ sẽ giải thích cho chủ nhân.”
"Chủ nhân, có phải chúng ta nên lập tức triệu hồi ba chiếc K31 hay không, lên đến trên tầng mây, sự chênh lệch giữa K31 và K47 sẽ hiện rõ, đối với chúng ta không có lợi.”
Andrew lạnh lùng nhìn lên tầng mây: "Không cần!"
Như một cách để đáp lại lời của hắn, những mảnh vụn từ chiếc máy bay chiến đấu mang theo khói đen ầm ầm rớt xuống từ trên cao, rơi xuống mặt biển tĩnh lặng. Lửa và nước, khiến mặt biển bốc lên từng trận khói dày đặc.
Chiếc máy bay chiến đấu khổng lồ hóa thành từng mảnh vụn, hoặc là nằm rải rác trên mặc biển, hoặc là chìm vào đáy biển.
"Chủ nhân, chúng ta cần lập tức rút lui, quân hạm bị hư hại nghiêm trọng, không cách nào phục hồi. Một hai khoang đáy đã bị nước vào, tàu ngầm 03P1 đã hạ, chúng ta phải rời khỏi ngay tức khắc. Hệ thống tự kích nổ của quân hạm đã được khởi động, chỉ còn thời gian 10 phút! Chủ nhân!"
"Lăng Ngạo......" Nhất định có một ngày, tôi sẽ tự tay chôn cất anh vào vùng Thái Bình Dương mênh mông này, rửa sạch mối nhục hôm nay.
Mang theo nỗi hận đến cùng cực, Andrew không thể không bỏ lại chiếc quân hạm trị giá năm tỷ đô la.
Nỗi nhục này, hắn ghi thật sâu ở trong lòng.
Đối với Lam Duê, hắn nhất định sẽ không buông tha. Bởi vì lần này không phải hắn thua từ trong tay Lăng Ngạo, mà là thua bởi ngư lôi có tầm bắn đến kinh người ở trong tay Lam Duê.
Cũng chẳng khác nào thua trong tay Lam Duê.
Người phụ nữ như vậy, chỉ có thể càng nâng lên hứng thú chinh phục của hắn.
Lam Duê, chắc chắn hắn sẽ chiếm được, tuyệt đối......
***
Máy bay chiến đấu của Lăng Ngạo tạm thời đáp xuống bến cảng Los Angeles, theo sau còn có năm chiếc K47 khác.
Từ trong buồng máy bay bước ra ngoài, Lăng Ngạo tháo bỏ mũ bảo hộ trên đầu, lắc lắc mái tóc màu nâu hạt dẻ lấm tấm mồ hôi hột, đưa chiếc mũ cho người bên cạnh.
Lam Duê đã trở lại chưa!
Lăng Ngạo vô cùng sốt ruột, đã ba tháng không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Tính cách của Lăng Ngạo trước giờ rất thẳng thắn, nói cái gì thì chính là cái đó, nhất là trên phương diện tình cảm, rất ít quanh co lòng vòng, nhớ chính là nhớ, mà yêu chính là yêu, điểm này Lam Duê và anh là ‘tuyệt phối,’ tính cách đều rất giống nhau.
Hai người đều nhìn nhận rõ tình cảm của mình, không dài dòng dây dưa.
Lần này, Lăng Ngạo thật sự rất nhớ Lam Duê, dẫu sao cũng sống chung một thời gian dài như vậy, lần đầu tiên bị tách ra một khoảng thời gian khá lâu, hơn nữa còn vào tình huống cô đang mang thai và bị thương nặng.
Thật ra thì lần này vốn cũng không cần anh tự ra tay, nếu Andrew đã đích thân đưa lời thách thức, anh không nhận cũng không nói gì được. Quan trọng nhất là, Andrew dám mơ ước vợ của anh, đây là chuyện bất luận như thế nào cũng không thể tha thứ.
Chuyện lần này, một nửa là bởi vì sự tự tin quá mức của Andrew, một nửa công lao còn lại là thuộc về ngư lôi với tầm bắn kinh người của Lam Duê.
Thật ra thì ban đầu chỉ cần anh xông thẳng vào mây xanh, hoặc là nhập vào chiến đấu cùng với năm chiếc K47 khác do Ngự Phong khống chế, thì anh đã chẳng cần phải bỏ ra hơi sức lớn như vậy.
Nhưng anh lại khó có thể đè nén lửa giận trong lòng, cần phải trút hết ra ngoài mới được.
Gương mặt nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên sửng sốt.
Người con gái ngồi trên xe lăn cách đó không xa, rất quen thuộc, rất đỗi quen thuộc.
Vân Trạch đẩy Lam Duê đến trước mặt Lăng Ngạo, sau đó cúi đầu đi về hướng ngược lại.
Giờ phút này bọn họ không thích hợp làm kỳ đà cản mũi.
"Hoan nghênh trở về!"
Hơi nghiêng đầu qua, Lam Duê cười cong đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười làm say lòng người.
Từ khi vừa xuống máy bay cô chỉ chờ ở chỗ này, không chịu đi đâu cả, chờ anh trở về, cô muốn đích thân ra đón anh.
Nhưng mà, Lăng Ngạo này bị ngốc sao? Nhìn thấy cô mà một chút phản ứng cũng không có?
Nhưng rất nhanh sau đó liền không giống như những gì cô nghĩ, hơi thở thân thuộc, người cô nhớ nhung suốt ba tháng trời, chính lúc này đã ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Cô còn chưa kịp mở miệng, hơi thở cực nóng liền ngăn cản làn môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Nụ hôn điên cuồng mang theo sự trừng phạt, chặn hết những lời muốn nói của cô nơi cổ họng.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi chạm nhau, hơi thở ấm áp phủ lên gương mặt của đối phương.
Bất chợt, một cơn đau nhói từ trên môi truyền đến, sau đó, mùi vị tanh tanh tràn ra từ giữa làn môi của hai người. Lam Duê hơi nhíu nhíu mày, lại đưa tay ôm thật chặt lấy cổ anh, khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Ba tháng, không lâu lắm, nhưng cũng không phải là một thời gian ngắn.
Một người khắc khoải chờ đợi, một người điên cuồng tìm kiếm.
Tình cảm bị đè nén suốt một thời gian dài, đúng là cần phải trút ra hết.
Những người ở cách đó không xa, đều có ý thức tránh đi một màn đau mắt hột thế này.
Vân Trạch ủ rũ cúi đầu, đôi tay nắm lại thật chặt, cuối cùng vô lực rũ xuống.
Còn Johan lại hiếu kỳ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau hôn mãnh liệt, làm sao ban đầu Vân Trạch không có dạy hắn cái này?
Huých cô gái bên cạnh một cái, Âu Liêm cúi người, ghé vào bên tai Vân Thanh, nửa đùa: “Lúc nào chúng ta cũng thử phương thức hôn sâu theo tiêu chuẩn này một chút? Có thể khiến cho thủ lĩnh và Lam đương gia say mê như vậy, xem ra không tồi.”
Vân Thanh cong cùi chỏ lên, hung hăng thúc vào bụng của anh, trừng mắt hung dữ, có chút khó xử che giấu gương mặt ngại ngùng phiếm hồng: “Có bản lãnh anh biến mất một năm không biết sống chết cho em, đến lúc đó bà đây sẽ tốt bụng mua cho chút tiền vàng bạc! Hừ!”
Vẻ mặt đau khổ ôm bụng dưới, Âu Liêm nhìn rõ chóp tai đỏ ửng của Vân Thanh, biết cái gì nên đùa cái gì không, bằng không đến khi đó một chút lợi ích cũng không có, mất nhiều hơn được thì toi.
Chỉ có điều, thật đúng là, người què cũng không chút lưu tình mà.
Hai người ôm hôn nhau, hơn nửa ngày sau cũng dần dần tách ra.
Cũng may là Lam Duê đang ngồi trên xe lăn, bằng không, nhất định hiện giờ một chút hơi sức cũng không còn, tên liệt nằm trên đất.
Quả nhiên là nam nữ khác biệt, trên phương diện này nam vẫn hơn hẳn.
"Lam Duê, anh nhớ em!"
Đơn giản chỉ có mấy chữ nhưng lại không che giấu chút tình cảm nào, Lam Duê thở hổn hển, nâng tay xoa nhẹ lên gò má của anh, đưa ra cùng một đáp án: “Lăng Ngạo, em cũng vậy, rất nhớ anh! Vẫn nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể trở về bên cạnh anh!”
Gương mặt Lăng Ngạo phiếm cười, cầm lấy bàn tay mà cô đang phủ trên mặt mình, khẽ rũ mắt xuống, nhìn về phía chiếc bụng đã nhô cao.
Ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, gương mặt Lăng Ngạo không che giấu được sự vui mừng.
Đây là con của anh và cô, vẫn còn, hơn nữa cũng đã lớn như vậy.
Một loại cảm giác gọi là hạnh phúc, quanh quẩn ở trong lòng.
Một tay từ bả vai của cô xuyên qua, một tay vòng chắc bên dưới đầu gối, ôm lấy cô ra khỏi xe lăn.
"Nhẹ!" Một tiếng thản nhiên, tỏ rõ sự bất mãn của anh. Lăng Ngạo ôm lấy cô, hình như cảm giác so với những lần ôm trước còn nhẹ hơn. Không phải bảo người mang thai rất béo, cân nặng sẽ tăng lên ư? Thế nào trái lại cô còn gầy một cách lợi hại như vậy?
Lam Duê ôm cổ anh, mở to mắt, cố nén cơn kích động: “Rõ ràng bụng đã lớn thế này, làm sao mà nhẹ được? Lăng Ngạo, nói chuyện không thể giả dối như vậy?"
Thật tốt quá, đã bao lâu rồi không được nằm trong vòng tay ôm ấp này?
Lam Duê tựa vào trong ngực của anh, nhoẻn môi cười dịu dàng, đáy mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Thì ra là cô cũng có dáng vẻ nữ tính như vầy đó?
A, cảm giác ngược lại không tệ!
~Hết Chương 86~
Bình luận facebook