Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Editor: demcodon
Lần này cậu cả Sở bị tức giận không nhẹ. Nếu không phải ông đang tráng niên, bằng không sẽ bị tức ngất đến xỉu.
“Tốt! Tốt! Thật đúng là con gái ngoan của Tú Hòa! A Đường, có phải mày cũng nghĩ giống nó không? Cảm thấy mấy năm nay tao có lỗi với mày?” Sở Thắng Lợi cực kỳ giận dữ, quay đầu nhìn Sở Đường nói.
Sở Đường bị chuyện bất thình lình làm sợ hãi, hoàn toàn không biết Sở Từ đang nghĩ gì.
Người kêu cậu lấy lòng cả nhà họ Sở, nỗ lực đi học không phải cô sao? Trước kia mặc kệ xảy ra chuyện gì Sở Từ đều sẽ lấy chuyện cậu đi học làm đầu. Cho dù quỳ trên đất mấy tiếng, không có tôn nghiêm, không màng tất cả, cô cũng sẽ không chút do dự đi làm. Nhưng bây giờ làm sao vậy?
“Ba...” Sở Đường do dự kêu một tiếng.
“Mày còn gọi ba cái gì, đây là ba của tao không phải của mày, không nhìn thấy chị mày muốn dẫn mày đi sao? Về sau tao thấy vẫn gọi là cậu cả thì thích hợp hơn, có phải không ba?” Sở Đường mới vừa mở miệng thì một bé trai bên cạnh khoe khoang nói với cậu và Sở Thắng Lợi.
Bé trai này tên Sở Thiên Dũng, chỉ nhỏ hơn Sở Đường chưa đến 2 tuổi, là cháu trai lớn chân chính của nhà họ Sở, tiểu hoàng đế của nhà họ Sở. Ngày thường càng không có tình anh em gì đáng nói với Sở Đường, ở trong mắt nó Sở Đường chính là con hoang xài tiền nhà họ Sở mà thôi.
Thật ra suy nghĩ của đứa nhỏ này hơn phân nửa là phát ra từ chỗ trưởng bối. Trên dưới nhà họ Sở nhiều cậu mợ như vậy, trong lòng phần lớn cũng đều cảm thấy Sở Đường là dư thừa.
Ai bảo thời buổi này cuộc sống quá khổ chứ, thêm một người không chỉ là chuyện nhiều thêm một đôi đũa, dầu củi gạo mì. Mọi thứ đều cần tiền, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
“Sở Đường, nhà chúng tao nhiều người, cho mày đi học là không có khả năng, mày nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhưng nếu mày nghe lời phân rõ giới hạn với Sở Từ, về sau vẫn là con trai ngoan của tao, công việc đã tìm lúc trước vẫn là của mày. Chờ lại qua mấy năm tao tìm người giới thiệu một mối hôn nhân cho mày, cũng sẽ không oan ức mày. Nhưng nếu hôm nay mày cảm thấy Sở Từ nói đúng, vậy tình cảm ba con của chúng ta đến đây chấm hết. Mày đi theo chị gái này của mày ăn vỏ cây gặm rau dại, đó đều là chuyện của mày. Nếu muốn nhà họ Sở chúng tao giúp đỡ, không có cửa đâu!”
Vừa rồi cậu cả Sở bị Sở Từ chọc tức. Nhưng lúc này lại cảm thấy Sở Từ tới cũng đúng lúc, nhân cơ hội này buộc Sở Đường đưa ra quyết định.
Ông cũng không tin Sở Đường sẽ ngốc đến mức đi với Sở Từ. Nếu nó thật làm như vậy chỉ sợ về sau đừng nói là đi học, chính là ăn cơm cũng khó khăn. Dù sao mặc dù nó có sức lao động, nhưng nuôi một kẻ mập mạp như Sở Từ cũng không dễ dàng.
Sắc mặt Sở Đường cứng đờ, hai tay nắm chặt. Cậu không ngốc, biết một khi chọn người trước thì không còn đường sống đổi ý. Tương lai cả đời đều sẽ ngốc ở thôn Thiên Trì, làm một người bình thường. Thậm chí cũng không có cơ hội đi tìm ba ruột của mình hỏi ông nguyên nhân rời đi.
Đi theo Sở Từ... Sở Đường cười khổ một cái. Tương lai áp lực sẽ rất lớn, hơn nữa qua hơn một tháng thì đến khai giảng. Hai người bọn họ chạy đi đâu tìm nhiều học phí như vậy?
“Sở Đường, chị biết em lo lắng chuyện gì. Nhưng chị là chị em, em tin chị một lần, được không?” Lúc này, Sở Từ nói với cậu. Ánh mắt kiên định mà nghiêm túc.
Tuy rằng hiện tại nàng chỉ có 5 đồng tiền, nhưng cũng không đại biểu tương lai vĩnh viễn chỉ có bấy nhiêu. Hai người bọn họ bốn bàn tay, trên không có già - dưới không có nhỏ, không cần ăn nhờ ở đậu, không có những áp lực đó còn có thể không đi học được sao?
Huống hồ nàng và Sở Đường đã 17 tuổi, ở trong thôn này 17 tuổi đã không xem như trẻ con, là người lớn có sức lao động. Mặc kệ tính như thế nào tổn thất đều là nhà họ Sở.
Nhịp tim của Sở Đường đập rất nhanh. Lúc này nhìn ánh mắt của cô lại có loại tin tưởng không hiểu, cái loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Lần này cậu cả Sở bị tức giận không nhẹ. Nếu không phải ông đang tráng niên, bằng không sẽ bị tức ngất đến xỉu.
“Tốt! Tốt! Thật đúng là con gái ngoan của Tú Hòa! A Đường, có phải mày cũng nghĩ giống nó không? Cảm thấy mấy năm nay tao có lỗi với mày?” Sở Thắng Lợi cực kỳ giận dữ, quay đầu nhìn Sở Đường nói.
Sở Đường bị chuyện bất thình lình làm sợ hãi, hoàn toàn không biết Sở Từ đang nghĩ gì.
Người kêu cậu lấy lòng cả nhà họ Sở, nỗ lực đi học không phải cô sao? Trước kia mặc kệ xảy ra chuyện gì Sở Từ đều sẽ lấy chuyện cậu đi học làm đầu. Cho dù quỳ trên đất mấy tiếng, không có tôn nghiêm, không màng tất cả, cô cũng sẽ không chút do dự đi làm. Nhưng bây giờ làm sao vậy?
“Ba...” Sở Đường do dự kêu một tiếng.
“Mày còn gọi ba cái gì, đây là ba của tao không phải của mày, không nhìn thấy chị mày muốn dẫn mày đi sao? Về sau tao thấy vẫn gọi là cậu cả thì thích hợp hơn, có phải không ba?” Sở Đường mới vừa mở miệng thì một bé trai bên cạnh khoe khoang nói với cậu và Sở Thắng Lợi.
Bé trai này tên Sở Thiên Dũng, chỉ nhỏ hơn Sở Đường chưa đến 2 tuổi, là cháu trai lớn chân chính của nhà họ Sở, tiểu hoàng đế của nhà họ Sở. Ngày thường càng không có tình anh em gì đáng nói với Sở Đường, ở trong mắt nó Sở Đường chính là con hoang xài tiền nhà họ Sở mà thôi.
Thật ra suy nghĩ của đứa nhỏ này hơn phân nửa là phát ra từ chỗ trưởng bối. Trên dưới nhà họ Sở nhiều cậu mợ như vậy, trong lòng phần lớn cũng đều cảm thấy Sở Đường là dư thừa.
Ai bảo thời buổi này cuộc sống quá khổ chứ, thêm một người không chỉ là chuyện nhiều thêm một đôi đũa, dầu củi gạo mì. Mọi thứ đều cần tiền, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
“Sở Đường, nhà chúng tao nhiều người, cho mày đi học là không có khả năng, mày nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhưng nếu mày nghe lời phân rõ giới hạn với Sở Từ, về sau vẫn là con trai ngoan của tao, công việc đã tìm lúc trước vẫn là của mày. Chờ lại qua mấy năm tao tìm người giới thiệu một mối hôn nhân cho mày, cũng sẽ không oan ức mày. Nhưng nếu hôm nay mày cảm thấy Sở Từ nói đúng, vậy tình cảm ba con của chúng ta đến đây chấm hết. Mày đi theo chị gái này của mày ăn vỏ cây gặm rau dại, đó đều là chuyện của mày. Nếu muốn nhà họ Sở chúng tao giúp đỡ, không có cửa đâu!”
Vừa rồi cậu cả Sở bị Sở Từ chọc tức. Nhưng lúc này lại cảm thấy Sở Từ tới cũng đúng lúc, nhân cơ hội này buộc Sở Đường đưa ra quyết định.
Ông cũng không tin Sở Đường sẽ ngốc đến mức đi với Sở Từ. Nếu nó thật làm như vậy chỉ sợ về sau đừng nói là đi học, chính là ăn cơm cũng khó khăn. Dù sao mặc dù nó có sức lao động, nhưng nuôi một kẻ mập mạp như Sở Từ cũng không dễ dàng.
Sắc mặt Sở Đường cứng đờ, hai tay nắm chặt. Cậu không ngốc, biết một khi chọn người trước thì không còn đường sống đổi ý. Tương lai cả đời đều sẽ ngốc ở thôn Thiên Trì, làm một người bình thường. Thậm chí cũng không có cơ hội đi tìm ba ruột của mình hỏi ông nguyên nhân rời đi.
Đi theo Sở Từ... Sở Đường cười khổ một cái. Tương lai áp lực sẽ rất lớn, hơn nữa qua hơn một tháng thì đến khai giảng. Hai người bọn họ chạy đi đâu tìm nhiều học phí như vậy?
“Sở Đường, chị biết em lo lắng chuyện gì. Nhưng chị là chị em, em tin chị một lần, được không?” Lúc này, Sở Từ nói với cậu. Ánh mắt kiên định mà nghiêm túc.
Tuy rằng hiện tại nàng chỉ có 5 đồng tiền, nhưng cũng không đại biểu tương lai vĩnh viễn chỉ có bấy nhiêu. Hai người bọn họ bốn bàn tay, trên không có già - dưới không có nhỏ, không cần ăn nhờ ở đậu, không có những áp lực đó còn có thể không đi học được sao?
Huống hồ nàng và Sở Đường đã 17 tuổi, ở trong thôn này 17 tuổi đã không xem như trẻ con, là người lớn có sức lao động. Mặc kệ tính như thế nào tổn thất đều là nhà họ Sở.
Nhịp tim của Sở Đường đập rất nhanh. Lúc này nhìn ánh mắt của cô lại có loại tin tưởng không hiểu, cái loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Bình luận facebook