"Nhiếp Vân, đây là chính là do ngươi muốn, ta lập tức cho người chặt bỏ một cánh tay của Nhiếp Khiếu Thiên!"
Nhiếp Lãng không có nghĩ đến tên thiếu niên này nói là làm không hề có dấu hiệu phân vân, Nhiếp Lãng giận đến sắc mặt đỏ lên, liền thét lên ra lệnh cho hai Hắc Y nhân sau lưng!
Hắn thân là trưởng lão, là thủ hạ tâm phúc của tộc trưởng, cho tới bây giờ không ai dám chống đối hắn như vậy, một cơn tức giận xông lên đến đỉnh đầu, như sắp muốn nổ tung rồi!
Bị mình uy hiếp mà còn dám động thủ, muốn chết, quả thực là muốn chết ah!
“Vâng!"
Cả hai tên Hắc y nhân thuộc hạ trung thành, sau khi nghe được phân phó, một tên giử người, còn một tên dùng đao chém thẳng hướng cánh tay Nhiếp Khiếu Thiên!
Rống!
Trường đao còn không rơi xuống, sau lưng tên Hắc y nhân đột ngột vang lên một tiếng sấm, lập tức một cái móng vuốt lớn đập vào đầu hắn!
Cái móng vuốt này tốc độ nhanh như sấm chớp, ngay thời điểm công kích chỉ nghe một âm thanh "Bành!" Thoáng một phát, tên Hắc y nhân thậm chí còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã theo gót Nhiếp khiêm, đầu cũng nát như dưa hấu, máu lẫn óc văng khắp nơi.
"Ân?"
Một tên Hắc y nhân khác đang giữ chặt Nhiếp Khiếu Thiên chứng kiến đồng bạn của mình chỉ trong chốc lát đã biến thành cổ xác chết không đầu, quá hoảng sợ vội vàng quay đầu nhìn lại, lại để cho hắn không thể tưởng được chính là vừa xoay lại đã bị mất đầu!
Móng vuốt lần nữa tát một phát, tên Hắc y nhân còn lại đã bị đầu lìa khỏi cổ, rơi trên mặt đất, lăn tròn rồi!
"Là Hổ Đầu thú? Hổ Đầu thú sao lại xuất hiện ở đây?"
Hai tên thuộc hạ bị giết, Nhiếp Lãng mới nhìn rõ ruốt cuộc là ai ra tay, hai con mắt lồi ra, không thể tin được loại tình huống này!
"Tại sao ah? Hừ, ngươi đến âm phủ hỏi diêm vương thì sẽ biết!" Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, chân đạp trên mặt đất một cái, lao về hướng Nhiếp Lãng như sấm chớp!
Hổ Đầu thú này dĩ nhiên là tiểu Hổ, là do Nhiếp Vân dụng tâm linh kêu nó tới , mục đích là cứu phụ thân!
Kiếp này chính mình, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương phụ thân, tổn thương gia đình của mình!
Tiểu Hổ là Hổ Đầu thú biến dị, thực lực Thành Cương cảnh sơ kỳ, sức chiến đấu có thể so với cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, hơn nữa lại ra đánh lén, hai tên Hắc y nhân thực lực mới chỉ Xuất Thể cảnh không thể chống đở được!
"Tiểu Hổ, giết toàn bộ Hắc Y nhân cho ta!"
Sau khi cứu được phụ thân, Nhiếp Vân không còn cố kỵ, phân phó tiểu Hổ một tiếng, liền tung một quyền hướng Nhiếp Lãng!
“Kêu ta xuống âm phủ? Ai xuống âm phủ vẫn còn chưa rõ a!"
Nhiếp Lãng dù sao cũng là cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, tuy trong nội tâm khiếp sợ tột đỉnh, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng kịp, khuôn mặt trở nên dữ tợn, gào thét một tiếng.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt hai người lao thẳng vào nhau liên tục tấn công!
Nhiếp Vân tuy là người có hai kiếp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cấp bậc quá thấp, may mắn nhờ vào Linh Tê Luyện Thể Quyết vừa được hoàng viêm linh thạch bổ dưỡng xong, lực phòng ngự trở nên vô địch, căn bản không úy kỵ công kích của đối phương, về phần Nhiếp Lãng, hắn đang khiếp sợ lực phòng ngự của đối phương, lại sợ hãi tiểu Hổ đánh lén sau lưng, sợ đầu sợ đuôi, đường đường là cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, cùng chiến đấu với Nhiếp Vân chỉ chốc đã bảy tám chục chiêu, rõ ràng một chiêu cũng không chiếm được thế thượng phong!
"Rống!"
Ngay tại thời điểm hai người đang giao chiến, đột nhiên tiểu Hổ lần nữa gào thét, Nhiếp Lãng nghe được tiếng rống, liền hướng về sau xem, do mất tập trung liện bị Nhiếp Vân đánh trúng một chiêu, toàn thân lão đảo mém chút nũa đã té ngã.
Chỉ thấy bên cạnh Nhiếp Khiêm một đống xác chết, tất cả đều là thành viên của đội Hắc hộ vê!
Hổ Đầu thú vốn rất giỏi về tốc độ, hơn nữa tiểu Hổ lại biến dị, những người này còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị giết chết hết!
Sau khi Tiểu Hổ giết hết những người này, lập tức lao về hướng Nhiếp Lãng đánh.
"Nhiếp Vân, hôm nay ta tạm tha ngươi một mạng..."
Nhiếp Lãng biết rõ trước mắt Nhiếp Vân một người chính mình rất khó chiến thắng, lại có thêm một con Hổ Đầu thú xuất quỷ nhập thần, chính mình khẳng định phải chết ở chỗ này, lập tức nói ra một câu trêu chọc, sau đó liền quay người bỏ chạy!
Đường đường là trưởng lão thực lực Thành Cương cảnh đỉnh phong, dưới một người trên vạn người, hiện tại rõ ràng bị một tên tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi đánh đến phải bỏ chạy, trong nội tâm vô cùng phiền muộn!
"Tha cho ta một mạng? Ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát sao?"
Người dám đem phụ thân ta ra uy hiếp ta, chạm điểm yếu duy nhất của ta, nếu như hôm nay để cho người chạy thoát, danh xưng Huyết Ngục Ma Tôn chắc chỉ là hư danh!
Thét dài một tiếng, chân Nhiếp Vân liên tục hoạch xuất ra ba bước, cả người đều phóng lên không trung giống như Chim ưng săn mồi, chỉ mới nháy mắt đã bay đến trước mặt Nhiếp Lãng!
"Bộ võ kỹ này ta vốn không có ý định dùng, đây là do ngươi bức ta... Chết cho ta!"
Thấy mình còn chưa kịp trốn ra xa, đã bị Nhiếp Vân cùng còn Hổ Đầu thú kia ngăn cản, Nhiếp Lãng lộ ra vẻ âm tàn, gào lên một tiếng, song chưởng đánh ra liên tục ba lần, tung ra một cường đại võ kỹ!
Chiêu này chính mình vốn tu luyện còn chưa thuần thục, vốn không muốn sử dụng, hiện tại bị tên tiểu tử thực lực Chân Khí cảnh này ép, mới nhịn không được bèn tung ra!
Nhiếp Lãng vừa ra tay, chân khí nồng hậu dày đặc tựu ngưng tụ, hình thành ba đạo sóng xung kích, ba cái chồng lên nhau, uy lực mạnh hơn gấp ba lần!
Dĩ nhiên đây chính là quý tộc thượng phẩm võ kỹ!
Vừa rồi Nhiếp Khiêm thi triển Hàn minh chưởng, nếu đem ra so sánh căn bản không thể sánh bằng, một trời một vực!
“Bộ võ kỹ này thật cường đại, Nhiếp Lãng thực lực Thành Cương cảnh đỉnh phong phối hợp với chiêu này, cho dù là Binh Giáp cảnh sơ kỳ cũng rất khó ngăn cản, Nhiếp gia tại sao lại có thể có bộ võ kỹ cao thâm như vậy?"
Hai người một thú tuy đã đi rất xa, nhưng vẫn chưa lọt ra khỏi phạm vi ánh mắt của Lạc Huyên đang đứng ở trước sân, chứng kiến tràng cảnh này lại càng hoảng sợ hơn!
Có thể tưởng tượng, nếu như mình cùng Nhiếp Lãng chiến đấu, hắn đột nhiên xuất ra chiêu này, chính mình chỉ sợ cũng đỡ không nổi, nhất định sẽ bị đánh trọng thương, không còn sức để chiến đấu!
Chêu thức quả thật lợi hại!
Thân là quản gia thành chủ, đối với tứ đại gia tộc hiểu biết vô cùng rõ, võ kỹ mạnh nhất Nhiếp gia không phải là 【 Nguyên Dương chiến chùy 】 sao? Sao lúc này lại xuất hiện một bộ võ kỹ lợi hại như vậy?
Xem ra tin tức của phủ thành chủ có chút lạc hậu rồi, sau khi trở về nhất định phải bẩm báo với thành chủ, tăng cường dò xét tin tức!
“Muốn giết chêt ta? Ha ha, nếu như ngươi dùng một bộ võ kỹ khác, có lẽ ta sẽ luống cuống tay chân, để ngươi chiếm được tiện nghi! Nhưng ngươi lại dùng bộ Trường Giang Tam Điệp Lãng này, đúng là tự tạo nghiệp chướng, tự gây nghiệt không thể sống, vậy ngươi mới là người phải chết a!"
Chứng kiến Nhiếp Lãng dưới tình thế cấp bách đánh ra chiêu này, Nhiếp Vân hưng phấn liền thở phào một tiếng.
Chiêu thức này làm cho Lạc Huyên khiếp sợ không biết phải đối phí sao, nhưng với hắn không xa là gì, nó chính là bộ quý tộc thượng phẩm võ kỹ do mình đem ra đấu giá mấy ngày hôm trước, Trường Giang Tam Điệp Lãng!
Tưởng rằng bộ này võ kỹ đã bị Gia tộc khác mua, không nghĩ tới lại là Nhiếp gia!
Bộ này võ kỹ vốn là do mình bán đi đấy, quen thuộc vô cùng, hơn nữa vào lúc bán ra hắn đã cố ý sửa đi một tí, chỉ cần đánh ra, sẽ xuất hiện một sơ hở thật nhỏ!
Điểm sơ hở này trong mắt người khác vốn không phải là khuyết điểm, nhưng trong mắt hắn lại là một lỗ thủng lớn!
Cho nên, vừa nhìn thấy Nhiếp Lãng đánh ra chiêu này, Nhiếp Vân cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thân thể như du ngoạn một chuyến, xông thẳng vào chổ sơ hở của Trường Giang Tam Điệp Lãng, hóa chưởng thành đao, hướng Nhiếp Lãng chém một cái!
PHỐC!
Đầu Nhiếp Lãng liền rơi trên mặt đất.
Truyện đang hot:
Chồng Yêu Bá Đạo
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook