Khí tức bá đạo gào thét xông tới, đám người bị ngã rạp xuống, đây vẻn vẹn chỉ là khí tức mà thôi, ngay lập tức phía xa xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
Dẫn đầu là một trung niên nam tử, mặt như ngọc quan, thư sinh nho nhã, nhưng khí tức trên người hắn phát ra lại chính là cường giả Chiến Vương cảnh.
- Hoàng gia Gia Chủ: Hoàng Trùng Tiêu!
Trầm Chấn Đào sầm mặt lại, lách mình xuất hiện chắn trước mặt Tiêu Phàm.
Điều này khiến Tiêu Phàm cảm động, con ngươi hắn rất nhanh liền biến băng lạnh, hắn không nghĩ Hoàng Trùng Tiêu lại đến nhanh như thế, sự tình giết chết Hoàng Thiên Thần, trừ Tiêu U thì chỉ có một người biết rõ, người đó chính là Vân Lạc Tuyết.
Chẳng lẽ Vân Lạc Tuyết tiết lộ việc này? Nhưng chuyện này đối với nàng không hề có lợi.
Nghĩ vậy, thần sắc Tiêu Phàm khôi phục lại bình tĩnh, hắn đối với thực lực của Trầm Chấn Đào vẫn có chút tự tin, Lăng Vân Thương Hội là một trong tam đại thương hội của Chiến Hồn Đại Lục, thực lực tự nhiên thâm bất khả trắc.
Trầm Chấn Đào thân làm Hội Trưởng phân hội Yến Thành, địa vị không thề kém hơn tứ đại gia tộc, nói câu không dễ nghe chính là cho dù Vương Thất của Đại Yên Vương Triều cũng không dám chính diện khiêu chiến Trầm Chấn Đào.
- Trầm Chấn Đào, ngươi muốn ngăn lão phu?
Nhưng Hoàng Trùng Tiêu lúc này giống như đã mất trí, hắn đằng đằng sát khí đi từng bước về hướng Tiêu Phàm.
- Hoàng gia chủ, Tiêu Phàm là khách khanh của Lăng Vân Thương Hội ta, có gì từ từ nói.
Trầm Chấn Đào không nhường nửa bước, nếu như vừa rồi không diễn ra một màn kia thì có lẽ hắn sẽ cân nhắc một hai.
Nhưng hiện tại, hắn đã coi Tiêu Phàm là người vô cùng có tiềm lực trong lứa hậu bối, theo hiểu biết của hắn thì Tiêu Phàm chính là người "tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo"(nhận một giọt nước, trả một dòng sông), đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn tốt hơn là dệt hoa trên gấm.
Nghe được Trầm Chấn Đào nói, bước chân Hoàng Trùng Tiêu đột nhiên ngừng một cái, Hoàng gia cho dù là một trong tứ đại gia tộc, tại Đại Yên Vương Triều xác thực là một thế lực lớn nhưng trước mặt Lăng Vân Thương Hội lại chỉ là một con kiến mà thôi.
- Giết người thì đền mạng, đây là thiên kinh địa nghĩa.
Cùng lúc, một âm thanh từ nơi xa truyền đến, lại có ba đạo thân ảnh chậm rãi đi tới, mọi người tự giác nhường ra một con đường.
- Lý gia Gia Chủ: Lý Vân Hà?
Trầm Chấn Đào cau mày một cái, hắn cũng vì Tiêu Phàm mà đến?
Nghe ngữ khí của hắn thì có vẻ như Tiêu Phàm đã giết chết người Lý gia?
Tiêu Phàm híp hai mắt, người nên đến vẫn đến, Hoàng Thiên Thần đúng là chết trong tay hắn, điều này hắn tự nhiên sẽ nhận nhưng Lý Tử An cũng không phải hắn giết, muốn hắn nhận tội thay người khác thì là chuyện không thể nào.
-Ngươi chính là Tiêu Phàm, con của ta bị ngươi giết chết có phải không?
Lý Vân Hà sát khí đằng đằng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Không phải.
Tiêu Phàm lập tức nói, hắn không có chút nào khẩn trương:
- Lý gia chủ, đừng nên bị người khác lợi dụng mà không biết.
Hai mắt Lý Vân Hà khẽ híp một cái, Tiêu Phàm nhìn qua chỉ có mười sáu tuổi nhưng tâm tính này cho dù một vài Chiến Vương cũng không bằng hắn.
- Ý ngươi là con ta bị ngươi giết?
Hoàng Trùng Tiêu cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, sát cơ lộ ra.
- Hoàng Thiên Thần sao? Hắn là bị ta giết chết, bất quá ta không hối hận, dù là hắn còn sống thì ta cũng sẽ giết lần nữa.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, hắn không một chút quan tâm, dám làm dám chịu là bản tâm của hắn.
Lời này vừa nói ra, đám người lập tức sôi trào lên, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
- Tên tiêu Phàm này đúng là quá cuồng, dám ngay trước mặt Hoàng Trùng Tiêu thừa nhận đã giết con hắn, không phải là muốn chết sao?
- Tu sĩ chúng ta, làm là làm, không làm chính là không làm, ta lại cảm thấy Tiêu Phàm vô cùng hợp khẩu vị, hắn là một người dám làm dám nhận.
- Hình như mấy ngày qua Tiêu Phàm đắc tội không ít quyền quý, đầu tiên là Tôn gia, lại đến Luyện Dược Sư Công Hội, hiện tại lại là Hoàng gia và Lý gia, nếu như không có Thần Phong Học Viện phù hộ thì đoán chững đã bị các đại thế lực nghiền cho nát xương rồi.
Nghe được tiếng nghị luận của đám người xung quanh, sắc mặt Hoàng Trùng Tiêu càng ngày càng âm trầm đáng sợ, hắn đi từng bước hướng về Tiêu Phàm, lạnh giọng nói:
- Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, ai dám cản ta đều phải chết!
Sắc mặt Trầm Chấn Đào trầm xuống vẫn không rời nửa bước, bởi vì hắn phát hiện Lăng Phong không chút do dự đứng ở bên cạnh Tiêu Phàm.
- Buồn cười, chẳng lẽ chỉ có Hoàng gia ngươi có thể giết người, người khác không thể giết người Hoàng gia ngươi?
Tiêu Phàm lập tức cười to lên.
Ngay tại lúc đó, bọn người Lăng Phong đang căng như dây đàn rốt cục cũng thả lỏng một hơi, ở phía xa có một thân ảnh gầy gò đi đến, trên mặt mang nụ cười hờ hững.
Hoàng Trùng Tiêu cũng phát hiện có điều không đúng, thân thể dừng lại nhìn về phía sau, sau đó bỗng nhiên con ngươi co rụt lại.
- Hình như ngươi vừa nói ai cản ngươi thì ngươi sẽ giết người đó?
Bóng người gầy gò kia mở miệng.
- Quách Sĩ Thần!
Hoàng Trùng Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lúc nhất thời không biết làm sao, sự tình Tôn Đình bị Quách Sĩ Thần một tát đánh bay đã sớm truyền khắp Yến Thành.
Thực lực hắn và Tôn Đình tương đương nhau nên cũng không có khả năng là đối thủ của Quách Sĩ Thần, nếu bây giờ xuất thủ thì sẽ tạo cớ cho Quách Sĩ Thần ra tay.
- Quách lão quỷ!
Tiểu Ma Nữ kích động kêu ra, mấy người lần đầu cảm thấy Quách Sĩ Thần đáng yêu như thế, mỗi lần bọn họ gặp nguy hiểm điều sẽ chạy đến.
Quách Sĩ Thần trừng mắt nhìn Tiểu Ma Nữ, Tiểu Ma Nữ le lưỡi trốn sau lưng Tiêu Phàm.
- Tại sao lại không nói gì vậy?
Ánh mắt Quách Sĩ Thần sắc bén quét qua toàn trường, không ai mở miệng, Quách Sĩ Thần lại nói:
- Hôm nay nếu nhiều người như vậy ở chỗ này, ta liền đem lời này nói ra, nếu ai ỷ mạnh khi yếu, ức hiếp đệ tử của ta thì ta liền diệt cửu tộc của hắn.
Vừa dứt lời, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương tản ra bốn phía, đám người câm như hến, nín thở ngưng thần, sợ đắc tội vị sát thần này.
Hoàng Trùng Tiêu khó chịu giống như ăn phải chuột chết, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, quả thực không dám nói một câu.
- Quách lão quỷ rất đẹp trai a!
Bàn Tử kêu to, thịt mỡ trên người hưng phấn run lên, cũng chỉ có những lúc như thế này bọn hắn mới có thể lau mắt mà nhìn Quách Sĩ Thần.
Hoàng Trùng Tiêu trừng mắt nhìn Bàn Tử, sau đó nhìn về phía Quách Sĩ Thần nói:
- Hắn giết nhi tử ta, ta giết hắn chính sự tình là thiên kinh địa nghĩa.
- Nhà ai không có người chết? Tu vi con trai ngươi mạnh hơn đệ tử ta, hắn chết ở trong tay đệ tử ta là tài không bằng người, nếu không có thực lực còn xuất hiện để làm gì.
Quách Sĩ Thần thản nhiên nói, tứ đại gia tộc rác rưởi gì hắn đều không để ở trong lòng.
Lý Vân Hà híp hai mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Bình thường Quách Sĩ Thần không lộ liễu, không ngờ thực lực hắn khủng bố đến thế, hơn nữa lại bá đạo như vậy.
Tràng diện hoàn toàn yên lặng, Tiêu Phàm chậm rãi tiến lên nhìn Hoàng Trùng Tiêu nói:
- Hoàng Thiên Thần muốn giết ta, ta giết hắn thì có làm sao? Chớ có trách ta không cho ngươi cơ hội, nếu Hoàng gia ngươi có người, chỉ cần là Chiến Tôn cảnh thì Tiêu mỗ tùy thời tiếp đón, bất quá sau đó lại có người chết thì cũng đừng tìm ta nữa.
Cuồng! Vô cùng cuồng!
Đây là đang khiêu khích toàn bộ Hoàng gia sao?
Rất nhiều người thầm than, người trẻ tuổi vẫn là nóng tính, đây không là khinh cuồng mà là cuồng vọng và vô tri.
- Tiểu tử chớ có cuồng vọng.
Hoàng Trùng Tiêu tức đến nổ phổi nhưng lại không dám xuất thủ, đành phải nhìn về phía Lý Vân Hà nói:
- Lý Vân Hà, chất nhi Tử An cũng bị Tiêu Phàm giết, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù? Ta không tin Quách Sĩ Thần hắn có thể cùng ngăn cản hai người chúng ta!
Sắc mặt Lý Vân Hà bình tĩnh nhưng trong lòng thì rục rịch, tràng diện thập phần khẩn trương, giương cung bạt kiếm.
- Phụ thân, người giết chết đại ca không phải Tiêu Phàm.
Đang lúc Lý Vân Hà chuẩn bị động thủ thì có một thanh âm thút thít vang lên.
Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like
Bình luận facebook