Tiêu Phàm lẳng lặng đứng trên mặt đất, mặc cho Phong Bạo Chi Hải diễn tấu, hắn bất động như núi.
Đối với Chiến Thiên Long người này, Tiêu Phàm vẫn còn có chút thưởng thức, nếu như không phải Chiến gia, có lẽ hai người cũng sẽ không trở thành địch nhân, nhưng mà thế sự trêu người.
Sau một lát, Tiêu Phàm đã ở giữa Phong Bạo Chi Hải, Phong Bạo Chi Lực mãnh liệt giống như vô số đao kiếm cắt thân thể hắn.
Bang bang!
Hư không phát sinh từng đợt thanh âm kim loại va chạm, đốm lửa bắn tứ tung, cũng may người bên ngoài nhìn không thấy tất cả những thứ này, bằng không mà nói không phải làm bao người ngoác mồm đến mang tai.
Nhục thân cứng cỏi thế này đơn giản có thể chống lại cùng Cửu Phẩm Hồn Binh.
- Tiêu Phàm, xuất ra toàn bộ thực lực đi, giết ngươi dạng này, cho dù báo thù, Chiến Thiên Long ta sẽ không cảm kích.
Chiến Thiên Long chỉ dẫn Phong Bạo Chi Hải hướng về Tiêu Phàm áp bách tới.
Vô cùng vô tận lực xoắn bao phủ Tiêu Phàm, dưới chân hắn thạch đầu sớm đã sụp đổ, mặt đất đất đá bắn ra bốn phía, bụi bặm tràn ngập.
Toàn bộ sơn cốc trong lúc nhất thời loạn thành một bầy, cổ thụ bay tứ tung, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn bay vụt tại hư không.
Ngoại giới tất cả mọi người tâm thần đều bị Tiêu Phàm cùng Chiến Thiên Long đại chiến hấp dẫn, bọn hắn nghiễm nhiên không có phát hiện trong hư không xuất hiện nguyên một đám vòng xoáy nhỏ bé, những vòng xoáy này chậm rãi biến lớn, hướng về bốn phía khuếch tán.
Bất quá cho dù nhìn thấy, bọn hắn nhất định sẽ cho rằng đây là Chiến Thiên Long Chiến Hồn biến thành.
Phong Bạo Chi Hải bên trong, Tiêu Phàm ngẩng đầu, lẳng lặng đánh giá bốn phía, tựa như Phong Bạo Chi Hải căn bản không cùng hắn có quan hệ gì.
- Cái Chiến Hồn Phong Bạo Chi Hải quả thật không tệ, nếu như không phải hiện tại thể chất ta đặc thù, coi như ứng phó nó có lẽ cũng bị ăn thiệt thòi lớn.
Tiêu Phàm nhìn Phong Bạo Chi Hải cuồng bạo, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà Tiêu Phàm mặt không biểu tình làm Chiến Thiên Long tưởng rằng đang xem thường hắn, hắn lập tức nhe răng trợn mắt lên, cuồn cuộn chiến ý chậm rãi biến thành sát ý.
- Lôi Chi Phong Bạo!
Chiến Thiên Long gầm lên giận dữ, nguyên bản bên trong Phong Bạo Chi Hải ảm đạm vô quang đột nhiên đan xen lít nha lít nhít Lôi Điện Chi Lực, Lôi Điện Chi Lực so sánh với phong lực muốn hung mãnh và đáng sợ rất nhiều.
Phốc phốc!
Lôi Điện Phong Bạo trảm trên người Tiêu Phàm, da dẻ vỡ tan, bay vụt ra từng tia máu tươi, trên mặt, trên tay hắn, tất cả đều bị Lôi Điện Phong Bạo xé rách ra.
Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, thương thế bên ngoài thân Tiêu Phàm lại trong nháy mắt phục hồi như cũ, chỉ là đau đớn làm hắn có chút khó mà chịu đựng.
Tiêu Phàm rất muốn tránh nhưng hắn hiện tại trừ lực lượng và tốc độ kinh người, liền một chiêu Nhất Phẩm Chiến Kỹ đều thi triển không ra, làm sao có thể né tránh đây?
Cả tòa sơn cốc đều bị Lôi Điện đầy trời bao trùm, cho dù muốn tránh cũng trốn không được.
Oanh!
Tiêu Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một đạo Lôi Điện Phong Bạo đánh bay, lồng ngực xuất hiện một lỗ hổng dài một thước, máu tươi bắn ra.
Cùng lúc đó, thân thể Tiêu Phàm cũng bị một cỗ đại lực đánh bay, đập ầm ầm trên mặt đất, nhưng mà không đợi hắn phản ứng, Lôi Điện Phong Bạo khác lần nữa oanh trên người hắn.
Tiêu Phàm cơ hồ không có bất kỳ sức phản kháng, hắn tựa như đống cát, bị Lôi Điện Phong Bạo oanh tới, đập tới.
- Tiêu Phàm, coi như ngươi bây giờ hối hận giết Chiến gia ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, mối thù diệt tộc không đội trời chung! Áy náy, hối hận, không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Chiến Thiên Long gào thét.
Nhìn thấy Tiêu Phàm không có bất kỳ phản kháng, Chiến Thiên Long còn tưởng rằng Tiêu Phàm vì diệt Chiến gia mà cảm thấy áy náy cùng hối hận.
- Áy náy, hối hận? Ta cho tới bây giờ chưa từng có hối hận, coi như Chiến Phong Lôi hiện tại ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không chút do dự cắt đứt cổ hắn.
Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng.
Làm qua rồi, hắn cho tới bây giờ liền không có hối hận, dù là Tiêu Phàm giết chết Chiến gia quả thật có một chút người vô tội uổng mạng, nhưng hắn không hối hận, bởi vì biến thành Tu La Hoàn Toàn Thể chính là bị Chiến Phong Lôi bức ra.
Nhân quả Chiến gia diệt tộc cuối cùng là tại Chiến Cuồng Tôn và Chiến Phong Lôi.
Chiến Phong Lôi kém chút giết bọn Lăng Phong và Bàn Tử, Tiêu Phàm hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả, như thế nào lại hối hận đây.
Bất quá thù là thù, hận là hận, Tiêu Phàm hắn diệt Chiến gia, Chiến Thiên Long bây giờ tìm hắn báo thù cũng hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm không phải thiện nhân, không có khả năng đứng ở nơi này rướn cổ tùy ý Chiến Thiên Long giết, đối với người muốn giết mình, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều sẽ không bỏ qua.
Không phải hắn hiện tại không phản kích, mà là hắn căn bản không có bất kỳ cái gì tu vi cùng Hồn Lực, muốn phản kích đều phản kích không được.
Hắn nhất định phải chờ đợi một cơ hội, chờ lấy Chiến Thiên Long tới gần hắn, đến thời điểm bộc phát ra toàn bộ thực lực, lại nhất kích tất sát.
- Đi chết đi.
Chiến Thiên Long gầm thét một tiếng, Lôi Điện Phong Bạo đáng sợ triệt để phát cuồng, hướng về Tiêu Phàm nghiền ép, muốn đem Tiêu Phàm đè chết.
Hắn cả người theo sát phía sau, chậm rãi hướng tới gần Tiêu Phàm.
Thân thể Tiêu Phàm nửa ngồi, con ngươi bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trên không trung, hắn cho tới bây giờ chưa từng thử qua cảm giác không muốn giết một người, nhưng lại không thể không giết một người.
Trước kia hắn giết người, mặc dù cũng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng cảm giác cùng Chiến Thiên Long có chút khác biệt.
- Có lẽ cái bóng mờ Luyện Tâm Tháp kia nói không sai, ta nhất định phải bên trong giết chóc cùng huyết vũ trưởng thành, dù là giết chóc, không phải do ta suy nghĩ.
Tiêu Phàm chậm chạp nói, bỗng nhiên tựa như minh bạch đạo lý.
Sau một khắc, Tiêu Phàm đột nhiên động, hắn hai tay chống đỡ mặt đất, dưới chân hơi hơi dùng sức, hai chân hung hăng đạp ở mặt đất, cả người như là tiễn rời dây cung bắn nhanh ra.
Phương hướng kia chính là Chiến Thiên Long, tốc độ cùng trước đó ứng phó Diêm La Tử cũng không chậm mảy may.
- Rốt cục động thủ, chính như ta mong muốn!
Chiến Thiên Long nhe răng trợn mắt, không thể không nói, hắn là chân chính cuồng chiến, giờ phút này chỉ muốn cùng Tiêu Phàm thống thống khoái khoái một trận.
- Lôi Thần Chi Chưởng!
Sắc mặt Chiến Thiên Long kìm nén đến đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hắn đột nhiên duỗi ra bàn tay, phong bạo đầy trời đột nhiên điên cuồng tuôn hướng hắn, dường như hướng về bên trong bàn tay hội tụ, cùng chưởng lực dung hợp tại cùng một chỗ.
Thời gian một cái hô hấp, Phong Bạo Chi Hải trong sơn cốc đều biến mất hết, đám người có thể rõ ràng nhìn thấy một đạo kim sắc chưởng cương to lớn giận bổ xuống.
Bên trong chưởng cương dung hợp Lôi Điện cùng phong bạo lực lượng, dù là cách xa nhau mấy trăm trượng, đám người cũng cảm giác có chút ngạt thở.
- Lôi Thần Chi Chưởng?
Con ngươi Tư Không Tàng Kiếm cùng Lạc Vũ Lạc hai người hơi hơi co rụt lại, trong đầu không tự giác hiện lên một đạo thân ảnh, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Chiến Thiên Long thi triển đúng là Lôi Thần Chi Chưởng, nhưng còn xa xa không cách nào cùng một chưởng kia trong truyền thuyết so sánh, thậm chí một trong vạn phần uy lực cũng chưa tới.
- Một chưởng này, cho dù Chiến Thánh sơ kỳ đoán chừng cũng hẳn phải chết không nghi ngờ a?
Ánh mắt đám người nhìn chằm chặp bên trong sơn cốc, sợ bỏ lỡ cái gì.
Ầm ầm!
Thanh âm va chạm to lớn truyền ra, cuồng phong gào hét giận dữ, nghiền ép lấy không gian, một cỗ phong bạo đáng sợ hướng về bốn phương tám hướng quét sạch đi, cả tòa sơn cốc đều bị san thành bình địa.
- Hả?
Đám người đôi mắt khẽ run lên, tất cả đều hướng về không trung nhìn lại, nơi đó có một vệt sáng lên như diều gặp gió, xông thẳng cửu tiêu.
Chiến Thiên Long bị một nắm đấm đánh xuyên ngực, thân thể hiện lên hình cong, bị Tiêu Phàm mang theo không ngừng bay về không trung, từng giọt máu tươi vẫy xuống.
- Ta thua.
Chiến Thiên Long thản nhiên nói, không vui không buồn.
- Ngươi vốn không cần chết.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, mặc dù hắn không có nương tay, nhưng vừa mới một quyền kia, còn không đủ để giết Chiến Thiên Long, chỉ là thời điểm mấu chốt, Chiến Thiên Long lùi bước mà thôi.
- Có thời điểm, sống sót so với cái chết càng đáng sợ, Tiêu Phàm, giúp ta một chuyện.
Chiến Thiên Long lắc đầu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
- Ngươi nói.
Tiêu Phàm cau mày một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói.
Lục Đạo
Bình luận facebook