Mặt trời dần dần xuống núi, Tiêu Phàm xuyên qua Sơn Mạch mênh mông, sau một ngày, mấy người vẻn vẹn chém giết được bốn đầu Tam Giai Hồn Thú, mỗi người chia được một viên Hồn Tinh Tam Giai.
- Cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, nơi này đã có người nhanh chân đến trước, nhất định phải tiến sâu vào bên trong.
Ánh mắt Lăng Phong quét nhìn bốn phía, lông mày nhíu chặt.
Nếu theo cái đà này thì bọn họ chỉ có thể kiếm được 30 viên Hồn Tinh Tam Giai mà thôi, cộng lại cũng chỉ 3 vạn điểm tích lũy, cộng thêm lệnh bài 100 điểm nữa thì chỉ có 30100 điểm.
30100 điểm, đừng nói là tiến vào năm người đứng đầu, cho dù muốn tiến vào một trăm người đứng đầu cũng khó.
- Vì 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, Bàn gia liều.
Bàn Tử nhe răng trợn mắt, trong lòng vô cùng lo lắng về 500 vạn Hồn Thạch kia.
- Ta thấy như vậy đi.
Tiêu Phàm từ bên trong Hồn Giới lấy ra một tấm bản đồ, sau khi trải ra liền chỉ vào địa đồ:
- Nơi này chỉ là bên ngoài Hồn Thú Sơn Mạch, đại bộ phận đều là Tam Giai Hồn Thú.
- Từ nơi này bắt đầu, nếu vào sâu bên trong Hồn Thú Sơn Mạch thì nhất định có không ít Tứ Giai Hồn Thú.
Tiêu Phàm ngừng lại, tiếp tục nói:
- Lấy thực lực chúng ta, ứng phó Tứ Giai Hồn Thú cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, không bằng bốn người chúng ta chia làm hai tổ, đi theo hình vòng cung ở đây sau đó tập trung lại ở ngọn núi này, thấy thế nào?
- Cũng tốt, cứ như vậy đi, cơ hội chúng ta gặp được Hồn Thú cũng sẽ nhiều hơn.
Lăng Phong gật đầu, lập tức cười cười nhìn xem Tiểu Ma Nữ nói:
- Thi Vũ, nếu không hai người chúng ta một tổ.
- Ta muốn cùng đồ lưu manh một tổ.
Tiểu Ma Nữ không chút do dự cự tuyệt.
Bàn Tử nhún nhún vai, cứ đến lúc này thì hắn luôn là người khó xử nhất, hắn hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của mình.
Lăng Phong cũng không tức giận, hắn nhìn Bàn Tử tức giận nói:
- Nhị Mập, ngươi cũng đừng ngán chân ta đấy.
- Yên tâm, nếu không đánh lại thì ta chạy tuyệt đối sẽ không thua ngươi.
Bàn Tử cười cười, hắn dù sao cũng là người cô đơn, chung nhóm với ai cũng không quan trọng.
- Cứ như vậy đi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đưa cho ba người mỗi người một loại địa đồ, nhìn Tiểu Ma Nữ một chút, thầm nghĩ trong lòng:
- Nha, Tiểu Ma Nữ không phải đã coi trọng ca đi, ca lại có mị lực như thế?
Đưa mắt nhìn Lăng Phong và Bàn Tử rời đi, Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ mang theo Tiểu Kim đi về một phương hướng khác.
Bóng đêm lần nữa bao trùm đại địa, Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ đã đi qua hai ngọn núi, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi đột nhiên phát hiện ánh lửa chập chờn.
Hai người lặng lẽ đi vào, đột nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.
- Tiêu Phàm?
Ánh mắt Tiêu Phàm hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn lại thì thấy một nam một nữ, hai người kia đang kích động nhìn hắn, hắn cũng liếc mắt liền nhận ra hai người, đó là hai người mà lần trước hắn gặp ở trước cửa Luyện Dược Sư Công Hội, Hạ Lôi và Ôn Nhã.
Lúc ấy Ôn Nhã bị trúng độc của Thanh Văn Xà, nàng được Tiêu Phàm dùng kim châm giải độc, chỉ là dựa theo đạo lý thì bọn họ phải không nhận ra mình mới đúng, dù sao khi đó mình cũng đã đeo mặt nạ rồi.
Nhưng sau khi nghe những lời Ôn Nhã nói thì trong phút chốc hắn đã hiểu ra, Ôn Nhã và Hạ Lôi đang đi tới, Ôn Nhã nói ra:
- Ân công, hiện tại cả Yến Thành đều biết ngươi chính là người chế tạo ra Mỹ Dung Dịch.
Tiêu Phàm vỗ trán một cái, mình đúng là hay quên, lần trước vì ba loại dược dịch mà mình đã triệt để đắc tội với Luyện Dược Sư Công Hội, thân phận Luyện Dược Sư của hắn cũng vì thế mà bại lộ.
- Các ngươi qua đêm ở chỗ này?
Tiêu Phàm hỏi.
- Không sai, nơi này cũng đã được xem là sâu trong Hồn Thú Sơn Mạch rồi, chúng ta nhiều người tập trung ở chỗ này cũng xem như có thêm một tầng bảo hộ.
Hạ Lôi cười nói.
- Ân công, ban đêm ở Hồn Thú Sơn Mạch rất không an toàn, nếu không ở cùng chúng ta đi, có gì chúng ta cũng có thể dễ dàng hỗ trợ nhau.
Ôn Nhã lại cười nói.
- Cũng được.
Tiêu Phàm không có cự tuyệt, hắn có ấn tượng rất khá về hai người Ôn Nhã nhưng bất quá vẫn chưa đến mức hoàn toàn tín nhiệm.
Đi ra khỏi nhà, nhiều thêm một cái tâm nhãn bao giờ cũng là chuyện tốt.
Ánh lửa ở trong mắt Tiêu Phàm không ngừng phóng đại, sau một lát, bốn đạo thân ảnh hiện ra trước mắt Tiêu Phàm, đó là hai nam hai nữ, đều là học viên của Chiến Vương Học Viện.
- Hạ Lôi, tại sao các ngươi lại mang người lạ đến.
Một thanh niên áo trắng trong nhóm mở miệng nói, trên mặt ba người khác cũng lộ vẻ không vui.
Khi bọn hắn nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Phàm thì thần sắc càng thêm phẫn nộ.
- Tiêu Phàm?
Bốn người bỗng nhiên đứng dậy, thanh danh Tiêu Phàm những ngày qua đã sớm vang vọng trong Yến Thành, mấy tên cao thủ trên Viện Bảng đều chết ở trong tay Tiêu Phàm, có thể nói Tiêu Phàm chính là cừu nhân của toàn bộ Chiến Vương Học Viện.
- Hạ Lôi, các ngươi lại mang Tiêu Phàm đến đây? Chẳng lẽ các ngươi không biết Tiêu Phàm đã là công địch của Chiến Vương Học Viện? Chẳng lẽ các ngươi cùng một bọn với hắn? Cố ý dẫn hắn tới giết chúng ta?
Thanh niên áo trắng lại lần nữa mở miệng, tay phải lặng lẽ nắm chặt thanh kiếm bên hông.
- Hàn Lỗi, ngươi nói bậy bạ gì đó!
Ôn Nhã tức giận nhìn thanh niên kia, trầm giọng nói:
- Các ngươi cũng biết, lần trước ta trúng Thanh Văn Xà độc chính là Tiêu Phàm đã cứu ta, các ngươi cũng không nên cứ gộp mọi việc lại như thế, hắn không có ác ý.
Nghe vậy, mấy người cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống.
- Ân công, thật ngại quá.
Ôn Nhã xin lỗi nhìn Tiêu Phàm.
- Không sao.
Tiêu Phàm khoát khoát tay không nói thêm gì nữa, hắn biết, từ khi giết chết đám người Địch Hàn thì mâu thuẫn giữa hắn và Chiến Vương Học Viện đã không thể hóa giải được nữa.
- Ban đêm tốt nhất vẫn không nên đốt lửa, vạn nhất hấp dẫn Hồn Thú đến...
Tiêu Phàm lại nhắc nhở.
Chỉ là lời còn chưa dứt thì tên gọi là Hàn Lỗi đã cắt ngang, nói:
- Hấp dẫn Hồn Thú? Ngay cả chút dũng khí này cũng không có mà còn dám tham gia Yến Thành Thu Liệp?
- Đúng vậy, chúng ta còn ước gì có Hồn Thú tới gần đây, như thế càng đỡ tốn thời gian để tìm.
Một tên nam tử áo đen khác khinh thường nhìn Tiêu Phàm.
- Đúng là lòng tốt bị chó tha.
Tiểu Ma Nữ phẫn nộ nhìn những người kia.
Tiêu Phàm lắc đầu ngăn Tiểu Ma Nữ lại, sau đó hai người một thú đi đến một cây cổ thụ ngồi xuống, Tiêu Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Tiểu Ma Nữ lại không có tốt tính như thế, nàng đề phòng nhìn sáu người đối diện, cho dù là hai người Hạ Lôi và Ôn Nhã thì nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Bóng đêm yên tĩnh, trong rừng truyền ra vài tiếng thú rống, từng đôi mắt sáng lấp lóe đang ẩn nấp trong rừng cây dường như đang đánh giá thực lực của đám người Tiêu Phàm.
- Tam Giai Hồn Thú có không ít, đáng tiếc lại không cảm nhận được khí tức của Tứ Giai Hồn Thú.
- Tứ Giai Hồn Thú tối đa cũng chỉ tương đương với Chiến Tôn cảnh, chúng ta lại có đến sáu người, a, tám người, Tứ Giai Hồn Thú dám tới gần mới là lạ.
- Có lẽ là do một số người làm vận khí chúng ta kém như thế, ngay cả một con Tứ Giai Hồn Thú cũng không thấy đến.
Mấy người Hàn Lỗi nghị luận không kiêng nể gì cả, bọn họ không thèm để ý đến ba người Tiêu Phàm.
Đột nhiên, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.
- Đồ lưu manh, có chuyện gì?
Tiểu Ma Nữ rất ít khi thấy thần sắc của Tiêu Phàm như thế này, cho dù là lúc đối mặt với Chiến Tôn đỉnh phong cũng chưa từng xuất hiện qua.
- Xuỵt!
Tiêu Phàm làm ra một cái thủ thế im lặng, ghé vào bên tai Tiểu Ma Nữ nói:
- Cẩn thận một chút, có một cỗ Hồn Lực cường đại đang ở gần đây, chí ít cũng là Chiến Tôn đỉnh phong.
- Tứ Giai Hồn Thú?
Ánh mắt Tiểu Ma Nữ sáng lên.
Nàng chưa kịp nói xong thì mấy thân ảnh quanh đống lửa đã động, bóng người nhanh chóng đuổi vào rừng, rất hiển nhiên, những người kia cũng cảm nhận được cỗ Hồn Lực cường đại này.
- Tục ngữ nói nghé con mới sinh không sợ cọp, mấy người này quả là muốn đi tìm chết.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, bộ dáng như mọi thứ đều không liên quan đến mình.
Cầu Kim Phiếu- MềuSiuBự-
Bình luận facebook