Nhìn thấy Tư Không Vũ đánh tới, trên mặt Túy Ông hiện lên ý cười, thân thể bất vi sở động, mắt thấy Tư Không Vũ tới gần, Túy Ông đột nhiên chậm rãi nâng tay phải lên.
Hắn động tác nhìn qua rất chậm nhưng nhanh đến cực hạn, đạt tới cảnh giới như vậy đã không cần cố ý thi triển chiến kỹ, mỗi một động tác đều là chiến kỹ áp súc tinh hoa.
Oanh!
Hồn Lực đáng sợ, chưởng cương Tư Không Vũ cùng Túy Ông tại hư không đâm vào cùng một chỗ, một đạo chùm sáng từ giữa chưởng cương hai người bắn ra, hư không đều bị cỗ lực lượng này cắt ra.
- A ~
Một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, không ít tu sĩ Chiến Thần Điện cùng Chiến Hồn Điện cách nhau khá gần đều bị chùm sáng cắt nát, căn bản không có chỗ trống phản kháng.
- Lão đồ vật, ngươi đáng chết!
Tư Không Vũ phẫn nộ, hắn chỉ muốn giết Túy Ông, lại quên nơi này còn có không ít tu sĩ Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện.
Lấy thực lực bọn hắn, cho dù là dư ba cũng đủ đánh giết tu sĩ Chiến Đế cảnh, ngược lại là người Đại Ly Đế Triều bị Huyết Sắc Hồn Giới bảo vệ, không có ai bị thương.
- Ta sắp chết, bất quá ta lại sợ tịch mịch, muốn kéo ngươi xuống dưới làm bạn.
Túy Ông thập phần đạm nhiên, miệng lưỡi bậc này đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tâm hắn tựa như một cái giếng cổ, hiện không dậy nổi bất luận gợn sóng, sinh tử cũng sớm đã coi nhẹ, đánh với Tư Không Vũ một trận, hắn đã ôm ý nghĩ đồng quy vu tận.
Hắn rất rõ ràng, thân thể bản thân đã kiên trì không bao lâu, cùng yên lặng chết đi, còn không bằng bản thân nở rộ quang hoa cuối cùng.
Một trận chiến này hắn là hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu như có thể giải quyết hết Tư Không Vũ đó là tốt nhất, giải quyết không được, vậy cũng không còn cách nào.
Nếu như là thời kỳ tột cùng, Túy Ông nào sẽ đem Tư Không Vũ để ở trong mắt, nhưng hiện tại, hắn cũng không thể không đối xử chu đáo, Tư Không Vũ không chết, Ly Hỏa Đế Đô liền thật phiền phức.
- Ta ngược lại là muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì bao lâu, lão đồ vật, ta đều giết chết ngươi!
Tư Không Vũ cười lạnh nói.
Hắn thấy, chỉ cần Túy Ông vừa chết, Ly Hỏa Đế Đô liền không có bất cứ vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu như có thể, Tư Không Vũ là sẽ không giết chết Túy Ông, bởi vì bắt sống Túy Ông khẳng định có thể khiến Tiêu Phàm đi vào khuôn khổ, lấy hắn đối với Tiêu Phàm biết, Tiêu Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa.
Mặt khác, Tử Vô Danh mặc dù không phải đối thủ Bắc Lão, nhưng hiện tại ỷ vào Vạn Linh Đồ cũng có thể kiên trì, thời gian ngắn không phân ra cao thấp.
Nghĩ vậy, trong lòng Tư Không Vũ đại định, chỉ cần có thể bắt lấy những người này dùng để uy hiếp Tiêu Phàm, đến thời điểm Tiêu Phàm nhất định sẽ hiện thân, hắn cũng liền có thể tìm về Hư Không Cổ Kính, thậm chí bắt sống Tiêu Phàm.
Lần trước tại Tu La Bí Cảnh bị đùa nghịch một lần, lần này nhất định muốn tìm về thể diện, để Tiêu Phàm chịu thống khổ và hối hận khi thấy bằng hữu mình tử vong.
Bọn hắn còn không biết rõ, Tiêu Phàm ngay ngoài mấy chục dặm lạnh lùng nhìn bọn hắn.
- Sư thúc, gia gia của ta, Gia Cát gia gia cùng bọn hắn đánh nhau rồi!
Sắc mặt Bắc Thần Phong khó xử nói.
Không cần Bắc Thần Phong nói, Tiêu Phàm từ lâu nhìn thấy, thậm chí hắn đã nhìn ra tình trạng cơ thể Túy Ông, nếu như chiến đấu tiếp, tuyệt đối hẳn phải chết là không nghi ngờ.
Giờ phút này sinh cơ bên trong cơ thể Túy Ông còn thừa không có mấy, chỉ là dựa vào nghị lực duy trì, so sánh với Lô Chiến lúc trước cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, Túy Ông đến cùng tiếp nhận công kích Diêm La Phủ như thế nào mới có thể biến thành dạng này.
Cho dù là hắn bây giờ đã đột phá đến Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, hắn cũng cảm thấy bản thân không có bất kỳ cái gì nắm chắc chữa trị cho Túy Ông.
Nếu như tiếp tục chiến đấu tiếp, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng hậu quả!
- Vô luận như thế nào, lão sư không thể chết!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, bỗng nhiên như tiễn rời dây cung xông ra, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu.
Hắn hiện tại không ngừng lo lắng an nguy Túy Ông, cũng lo lắng an nguy bằng hữu hắn.
Phải biết, Bắc Lão cùng Túy Ông hai người bị kéo, nhưng Chiến Thần Điện đến nơi này không chỉ có hai người Tư Không Vũ và Tử Vô Danh, còn có hàng trăm cường giả Chiến Đế.
Bọn hắn đã phóng tới Ly Hỏa Đế Đô, nếu như không ngăn cản bọn hắn, đối với Ly Hỏa Đế Đô mà nói, đây cơ hồ là tai nạn mang tính hủy diệt.
- Sư thúc, chờ ta!
Bắc Thần Phong quát to một tiếng, cùng Tiểu Kim cũng vội vàng cùng đi lên.
Bên ngoài Ly Hỏa Đế Đô, vị trí chiến trường Bắc Lão cùng Túy Ông hai người thập phần kịch liệt, Bắc Lão cùng Tử Vô Danh đánh khó phân thắng bại, mà Túy Ông lại một mực đè lên Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ phẫn nộ tới cực điểm, thực lực Túy Ông hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu, hắn không nghĩ tới một kẻ sắp chết vẫn mạnh như vậy, vậy hắn thời kỳ tột cùng lại cường đại như thế nào?
Chủ yếu nhất là, Túy Ông cường đại như thế vậy mà kề bên tử vong, Diêm La Thiên Tử trọng thương hắn lại khủng bố biết bao!
- Khó trách Diêm La Thiên Tử có thể từ trong tay Điện Chủ đào thoát, xem ra vẫn là xem thường bọn hắn, đoán chừng Điện Chủ cũng đã sớm dự kiến đến một ngày này, cho nên mới có thể không kịp chờ đợi xuất thủ.
Tư Không Vũ thầm nghĩ.
Cùng Túy Ông lại là một chưởng đối kích, trong miệng Tư Không Vũ thốt ra một ngụm máu tươi, thân thể Túy Ông cũng run rẩy càng thêm lợi hại.
- Lão già hiện tại càng ngày càng yếu, muốn giết bản tọa, ngươi còn không có năng lực này, qua một lúc ta nhất định lột da ngươi, hủy xương ngươi!
Tư Không Vũ cười gằn nói, lau đi máu tươi khóe miệng.
Vừa dứt lời, hắn lần nữa đập ra, thực lực Túy Ông rõ ràng càng ngày càng yếu, căn bản kiên trì không được bao lâu, đến lúc đó đừng nói giết chết hắn, bắt sống cũng không có bao nhiêu vấn đề.
- Tư Không Vũ, ngươi muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Cũng đúng lúc này, một tiếng quát như sấm từ đằng xa truyền đến.
Nghe nói như thế, thân hình Tư Không Vũ bỗng run rẩy, bỗng nhiên quay đầu hướng phía sau nhìn lại, ý cười trên mặt trong nháy mắt ngưng kết lại.
Ngay sau đó lại lộ ra nụ cười, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, run giọng nói:
- Tàng Kiếm, ngươi không chết?
Cách đó không xa xuất hiện hai đạo thân ảnh, trong đó một người chính là Tư Không Tàng Kiếm, chỉ là hắn giờ phút này bị Tiêu Phàm xách như con gà trong tay, căn bản không có bất kỳ đường phản kháng.
- Xem ra ngươi là ước gì hắn chết.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, lập tức ngưng tụ, vô cùng băng lãnh:
- Bảo tất cả mọi người dừng tay, ngươi muốn đoạn tử tuyệt tôn không?
- Ngươi dám!
Tư Không Vũ gầm thét một tiếng, uy áp Linh Hồn đáng sợ lao thẳng tới Tiêu Phàm.
- Phàm Nhi cẩn thận.
Túy Ông quát to một tiếng, lách mình trước người Tiêu Phàm, Linh Hồn tốc độ công kích không phải nhanh bình thường, trong nháy mắt xông vào trong đầu Tiêu Phàm.
- Tư Không Vũ, ngươi tự tìm cái chết!
Túy Ông giận dữ, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thánh sơ kỳ, làm sao có thể chịu đựng Linh Hồn công kích của Chiến Thánh đỉnh phong đây?
- Lão sư, nơi này giao cho ta, không cần thiết vì một người chết tức giận?
Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.
- Phàm Nhi, ngươi.
Túy Ông kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà bình yên vô sự.
Nếu như là trước đó, Tiêu Phàm có lẽ còn dè chừng Tư Không Vũ, nhưng hiện tại cường độ Linh Hồn Tiêu Phàm không kém Tư Không Vũ, Linh Hồn công kích thật đúng là không làm gì được hắn.
Đương nhiên, cường độ Linh Hồn Tiêu Phàm mặc dù không tệ, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện thi triển Linh Hồn công kích đối với người khác.
Dù sao, Linh Hồn công kích quá mức hung hiểm, không có mười phần nắm chắc hắn là sẽ không thi triển.
Nhìn thấy Tiêu Phàm không việc gì, sắc mặt Tư Không Vũ cũng không dễ nhìn, hắn cảm giác Tiêu Phàm cùng trước đó có chút khác biệt, về phần bất đồng nơi nào, hắn lại nói không ra.
Tiêu Phàm dẫn theo Tư Không Tàng Kiếm đi đến bên người Túy Ông, một tay khoác lên trên bờ vai Túy Ông, điều động lực lượng Bạch Thạch nhanh chóng đưa vào thể nội Túy Ông.
Bình luận facebook