- Huynh đệ, mấy hạ nhân không hiểu chuyện, mong tạm tha bọn hắn.
Sở Vân Bắc nhìn về phía Tiêu Phàm, trên mặt miễn cưỡng gạt ra ý cười.
- Thôi.
Tiêu Phàm gật đầu, cỗ uy áp trong nháy mắt tan thành mây khói, mấy người Sở Nghiên như trút được gánh nặng, tất cả đều đứng dậy.
Sở Vân Bắc gọi hắn là huynh đệ, trong lòng Tiêu Phàm mặc dù không có thừa nhận, nhưng không có phản bác, nói đến cùng, hai người bọn hắn đúng là huynh đệ.
Hơn nữa, có tầng quan hệ này, Tiêu Phàm sẽ ít đi rất nhiều phiền phức, dứt khoát cũng liền thừa nhận, hắn cũng tin tưởng Sở Vân Bắc là một kẻ biết rõ nặng nhẹ, khẳng định không dám bại lộ thân phận bản thân.
- Còn không đến xin lỗi huynh đệ ta.
Sở Vân Bắc nhìn thấy Tiêu Phàm phối hợp như vậy, trong lòng cũng buông lỏng một hơi, sau đó nhìn về phía những người kia quát lên.
Sở Văn cùng Sở Nghiên mấy người nào còn dám do dự, mấy vị giám khảo cũng vội vàng chạy tới, huynh đệ Sở Vân Bắc không phải bọn hắn có thể vũ nhục.
Coi như ăn thiệt thòi cũng ăn không, chẳng lẽ còn đi tìm Sở Vân Bắc gây phiền phức sao?
- Thật xin lỗi.
Mấy người đi đến trước người Tiêu Phàm bái nói, bất quá bên trong ánh mắt bọn hắn lại cực kỳ không phục.
- Xin lỗi chính là thành ý này sao?
Sở Vân Bắc thấy thế con ngươi u lãnh vô cùng, lúc này lại còn dám không phục, nhất định chính là tự tìm cái chết.
- Ta xem việc này đến đây thì thôi.
Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa, ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian.
- Xem huynh đệ ta cầu tình cho các ngươi, tha cho các ngươi, các ngươi tiếp tục khảo hạch, huynh đệ, ta xem ngươi cũng không cần phải khảo hạch, tài nghệ ngươi còn không tin phải không?
Sở Vân Bắc nịnh nọt nhìn Tiêu Phàm nói.
Biết rõ thân phận Tiêu Phàm, nơi nào còn có suy nghĩ động đến Tiêu Phàm, trừ phi không muốn sống.
- Nên như thế nào thì như thế đó.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, lấy năng lực hắn luyện chế Thất Phẩm Đan Dược căn bản không có bất kỳ độ khó, cần gì phải cần vào miệng lưỡi người đây.
- Huynh đệ nói đúng.
Sở Vân Bắc cười nói, trong giọng nói đều là vẻ lấy lòng.
Đám người cổ quái nhìn Sở Vân Bắc, nhất là bọn Sở Văn, bọn hắn đi theo Sở Vân Bắc thời gian mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Sở Vân Bắc quỳ gối khom người như thế.
Có thể được Sở Vân Bắc xưng là huynh đệ, cả tòa Cổ Thành cũng không có mấy ai, tiểu tử này lại có tài đức gì đây?
Mấy người trong đầu lóe qua một cái ý niệm, Tiêu Phàm chính là Tu La Điện Chủ, bất quá ý nghĩ này rất nhanh bị bọn hắn bóp tắt!
Bọn hắn đều gặp qua Tiêu Phàm, người trước mắt cùng Tiêu Phàm hoàn toàn là hai người, khí tức Hồn Lực đều hoàn toàn khác biệt.
- Còn đứng ngây đó làm gì, khảo hạch cho huynh đệ ta.
Sở Vân Bắc phẫn nộ quát.
- Vâng, Nhị Thiếu.
Mấy giám khảo nào còn dám do dự, mấy người sắc mặt khó xử, trong lòng cực kỳ bực bội, nào sẽ nghĩ đến thay Sở Vân Bắc nói chuyện còn bị Sở Vân Bắc mắng đây.
- Xin ngài đăng ký một cái tư liệu, sau đó đi luyện dược thất số 1.
Trong đó một áo xám lão giả cung kính nói.
- Nam Vực Đại Ly Đế Triều, Kiếm Hồng Trần.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, có Sở Vân Bắc tầng quan hệ này, nghĩ đến cũng không người dám tìm hắn để gây sự.
Nếu như còn có ai không có mắt, vậy cũng thuận tiện giải quyết.
Đám người nhao nhao nhớ kỹ cái tên Kiếm Hồng Trần này, về sau nhìn thấy hắn nhất định phải tránh.
- Kiếm thiếu, mời tới bên này, vòng thứ nhất khảo hạch ngài có thể chọn lựa linh dược ngài cho rằng phù hợp, sau đó trong vòng một canh giờ luyện chế ra Thất Phẩm Đan Dược là coi như thông qua khảo hạch.
Lão giả áo xám cẩn thận giải thích nói.
Tiêu Phàm gật đầu rồi đi vào trong phòng luyện dược số 1, nguyên bản hắn còn chuẩn bị nói tiếng tạ ơn, bất quá nghĩ đến lão đầu này trước đó phách lối, Tiêu Phàm liền thập phần khó chịu.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đi vào luyện dược thất số 1, lão giả áo xám lau lau mồ hôi trán, hắn sợ Tiêu Phàm không hài lòng, sau đó làm Sở Vân Bắc nổi giận.
May mắn, Tiêu Phàm cũng không phải là một kẻ khó chơi, kỳ thật không chỉ là hắn, ngay cả Sở Vân Bắc cũng buông lỏng một hơi.
- Chỉ cần ta còn có chút giá trị lợi dụng, hắn sẽ không gây bất lợi cho ta.
Trong lòng Sở Vân Bắc nghĩ thầm.
- Ngươi nói không sai.
Đột nhiên, một đạo thanh âm thanh đạm vang lên trong đầu Sở Vân Bắc, toàn thân Sở Vân Bắc run rẩy dữ dội, hắn nhất thời quên Chủng Ma Chi Thuật quỷ dị. Suy nghĩ trong lòng hắn, Tiêu Phàm đều biết rõ, căn bản giấu diếm không được.
- Nếu như không phải xem ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, dù ngươi là biểu ca ta, ta cũng giết không tha!
Thanh âm băng lãnh của Tiêu Phàm lại vang lên:
- Đương nhiên nếu như ngươi không có làm ra việc gì bất thường, ta cũng sẽ không giết ngươi, có lẽ tương lai sẽ giải trừ khống chế đối với ngươi cũng không chừng.
Chỉ dựa vào uy hiếp là thu phục không được một người, chí ít còn phải cho hắn hi vọng sống sót.
- Vâng, ta biết phải làm sao.
Sở Vân Bắc trong đầu hồi đáp, hắn biết rõ bản thân về sau ngàn vạn không thể suy nghĩ lung tung.
Nếu là vạn nhất bị Tiêu Phàm biết rõ, bản thân tuyệt đối là hứng trọn.
Tiêu Phàm tiến vào luyện dược thất số 1, những người khác cũng bắt đầu khảo hạch, bất quá so với Tiêu Phàm đạm nhiên, bọn hắn rõ ràng khẩn trương rất nhiều.
Trong vòng một canh giờ luyện chế ra Thất Phẩm Đan Dược, đối với phần lớn người mà nói cũng không phải là rất khó, nhưng cũng có một số ít khả năng bởi vì lâm trận phát huy không tốt mà không thể thông qua khảo hạch.
Thông qua khảo hạch cố nhiên thật đáng mừng, nắm giữ tư cách tham gia Vạn Thánh Dược Điển, nhưng nếu như không thể thông qua khảo hạch, đây chính là sẽ bị trừng phạt.
Bởi vì không cách nào thông qua khảo hạch thì tương đương với đang lừa gạt Cổ Tộc Sở gia, người như vậy có khả năng rất lớn bị dùng để sung làm dược nô.
Tại Sở gia, địa vị dược nô cực kỳ thấp, căn bản không có bất luận quyền gì, liền tựa như Viện Trưởng Lục Vũ Thần Phong Học Viện lúc trước, bị người Sở gia sung làm dược nô, làm người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian sau nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm cầm một cái bình ngọc đi ra, Sở Vân Bắc đi lên:
- Luyện chế thành công?
- Xem như thế đi.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, đem bình ngọc đưa cho một giám khảo trong đó nói:
- Đây là Đan Dược ta luyện chế, phiền các vị giám khảo đánh giá.
- Kiếm thiếu nghiêm trọng.
Mấy giám khảo có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiếp nhận bình ngọc, thời khắc vào tay, bình ngọc còn có một tia dư ôn.
Bọn hắn đã có thể sơ bộ xác định, Đan Dược bên trong bình ngọc này là Tiêu Phàm vừa mới luyện chế, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là xác nhận thành phần Đan Dược.
Mấy giám khảo xem xét thật lâu, cuối cùng áo xám lão giả hít sâu một cái mở miệng nói:
- Đây là Bát Phẩm Trung Cấp Đan Dược, chúc mừng Kiếm thiếu thông qua khảo hạch.
- Bát Phẩm Đan Dược?
Đám người nghe vậy, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Phàm nhìn qua vẫn chừng 20 tuổi, chừng ấy tuổi trở thành Bát Phẩm Luyện Dược Sư tuyệt đối coi là thiên tài, phải biết, Tiêu Phàm còn là một cường giả Chiến Thánh cảnh.
Hơn hai mươi tuổi đột phá Chiến Thánh cảnh, các Cổ Tộc lớn đều có không ít người như vậy.
Đồng dạng, hơn hai mươi tuổi trở thành Bát Phẩm Luyện Dược Sư, Cổ Tộc Sở gia cũng không thiếu khuyết dạng thiên tài này.
Nhưng hơn hai mươi tuổi đã đột phá Chiến Thánh cảnh lại có thể luyện chế Bát Phẩm Đan Dược, tuyệt đối thập phần hiếm thấy, cũng khó trách đám người không tin, người như vậy nhất định chính là Yêu Nghiệt a.
- Ha ha, chúc mừng Kiếm huynh.
Sở Vân Bắc chắp tay cười nói, trong lòng cũng thập phần không bình tĩnh, hắn thấy Tu La Điện Chủ cũng không phải vạn năng.
Hắn ngay từ đầu cho rằng Tiêu Phàm có thể luyện chế ra Lục Phẩm Đan Dược coi như lợi hại, hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm lại có thể luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược, đây hoàn toàn vượt qua hắn dự liệu.
- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, không hề bận tâm nói.
Khóe miệng đám người giật một cái, lời nói Tiêu Phàm quá đả kích người, điêu trùng tiểu kỹ liền có thể luyện chế Bát Phẩm Đan Dược, nếu như xuất ra toàn bộ thực lực thì sao?
Lục Đạo
Bình luận facebook