Hề Lão vốn chuẩn bị rời đi nhưng mà bởi vì vấn đề Phong Ấn Chi Địa Sở gia, hắn đành phải tiếp tục đợi ở Cổ Thành Sở gia.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng trong phòng điều tức nửa ngày, đem trạng thái thân thể điều tiết đến tốt nhất, lúc này cửa ra vào rốt cục có một đạo thanh âm vang lên.
- Kiếm sư huynh, người Sở gia tới, Vạn Thánh Dược Điển mở rồi.
Thanh âm Vân Tranh có chút kích động, tựa như hắn hận không thể lập tức tiến về Vạn Thánh Dược Điển.
Tiêu Phàm mở hai mắt, bình tĩnh tâm thần, đi ra cửa phòng.
Ngoại giới, đám người rộn rộn ràng ràng, Luyện Dược Sư Cửu Vực sớm đã tề tựu, Tiêu Phàm xem như đến chậm.
Ánh mắt tu sĩ Cửu Vực nhìn về phía Tiêu Phàm vẫn tràn ngập kiêng kị, một màn đêm qua y nguyên in vào trong đầu phần lớn người, cho dù Vạn Thánh Dược Điển kích động cũng vung đi không được.
- Người dự thi đi theo ta.
Lúc này, một đạo thanh âm hơi có vẻ đạm mạc vang lên, Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn, người nói chuyện lại còn là một người quen, chính là Tam Trưởng Lão mới vừa xào xáo không lâu.
Đám người trùng trùng điệp điệp đi theo Tam Trưởng Lão đạp không mà lên, Luyện Dược Sư Cửu Vực tham gia Vạn Thánh Dược Điển nhiều đến hơn một ngàn người, những người này đều là thiên tài Luyện Dược cao cấp nhất của Cửu Vực.
Sau một lát, quảng trường cuồn cuộn tiến vào tầm mắt tất cả mọi người, người trên quảng trường giương đầu ra, lít nha lít nhít, lúc Luyện Dược Sư Cửu Vực đến, không ít người quăng tới ánh mắt khinh thường.
Những người này đều là thiên tài Luyện Dược Cổ Thành Sở gia, bọn hắn cao ngạo, căn bản là chướng mắt Luyện Dược Sư Cửu Vực.
Trong con mắt của bọn họ, Luyện Dược Sư Cửu Vực tham gia Vạn Thánh Dược Điển cũng liền sung làm vật làm nền cho bọn hắn mà thôi, căn bản không có ý nghĩa khác.
Luyện Dược Sư Cửu Vực tự nhiên cũng cảm thụ đến ánh mắt khinh thường Luyện Dược Sư Cổ Thành Sở gia, phần lớn người nguyên bản thần sắc kích động lập tức khẩn trương lên.
Bất quá, cũng không ít người thần sắc vẫn lạnh nhạt, Hoàng Phủ Tinh Vũ, Lăng Ngạo cùng Mộ Dung Lãng Trần liền là một người trong đó.
Bọn hắn thân làm thiên tài Luyện Dược Cổ Tộc, mặc dù gia tộc bọn họ tại luyện dược không bằng Sở gia, nhưng bọn hắn thân làm thiên tài Luyện Dược đại gia tộc đỉnh tiêm, tất cả tài nguyên đều chất đống trên người bọn hắn, tự nhiên không thể so với thiên tài Sở gia Luyện Dược kém bao nhiêu.
Đương nhiên, còn có một người từ đầu đến cuối đều bảo trì bình tĩnh, thần sắc không hề bận tâm, người này dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm.
Dưới sự hướng dẫn Tam Trưởng Lão Sở gia, đám người nhao nhao rơi vào trên đất trống quảng trường, phóng tầm mắt nhìn tới, tu sĩ Cổ Thành Sở gia tham gia Vạn Thánh Dược Điển vậy mà cũng đạt đến một ngàn người.
Một tòa Cổ Thành liền so với tu sĩ Cửu Vực, có thể thấy tạo nghệ Sở gia trên đường luyện dược.
Vừa mới rơi xuống trên quảng trường, Tiêu Phàm liền cảm thụ đến một cỗ địch ý cường đại, cỗ địch ý tự nhiên đến từ Sở Vân Phi.
Bất quá thần sắc Tiêu Phàm đạm nhiên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Sở Vân Phi một cái.
- Biểu đệ.
Lúc này, một đạo thanh âm vang lên bên tai Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Sở Vân Bắc đang đứng cách hắn mười trượng trở lại.
- Tin tức ta muốn, ngươi tìm hiểu chưa.
Thanh âm Tiêu Phàm trực tiếp vang lên trong đầu Sở Vân Bắc.
- Có một chút tin tức, phụ thân ngươi cũng chính là cô phụ...
Sở Vân Bắc có chút không có ý tứ, vội ho một tiếng nói:
- Hắn bây giờ bị tù vây ở trong thiên lao Sở gia, đúng rồi, còn có gia gia ngươi, bọn hắn nhốt cùng một chỗ.
Nói đến đây, Sở Vân Bắc ngừng lại, hít sâu một cái, thần sắc trầm xuống nói:
- Về phần cô cô, ta tạm thời không tìm hiểu được tin tức của nàng.
- Thiên lao Sở gia ở đâu? Bọn họ bị giam ở đâu?
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, Sở Vân Bắc tìm hiểu không ra tin tức Sở Lăng Vi mẫu thân hắn rất bình thường, bởi vì mẹ hắn đã tiến vào Phong Ấn Chi Địa, việc này đoán chừng cũng chỉ Sở Lăng Tiêu biết được.
Tiêu Phàm sẽ đi một chuyến đến Phong Ấn Chi Địa Sở gia, việc cấp bách chính là phải cứu phụ thân và gia gia hắn ra.
- Thời gian quá cấp bách, ta chỉ tra được một chút tin tức của bọn hắn, lại cho ta mấy ngày, sẽ có tin tức xác thật.
Sở Vân Bắc có chút không dám nhìn thẳng Tiêu Phàm.
- Được.
Tiêu Phàm gật đầu nói, dựa theo kinh nghiệm thường ngày, Vạn Thánh Dược Điển chia làm mấy vòng, ở giữa có đủ khe hở thời gian, đến thời điểm đó cứu phụ thân và gia gia hắn hẳn là đủ rồi.
- Đến giờ.
Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua vang lên, chỉ thấy một lão giả bẩn thỉu xuất hiện ở không trung quảng trường.
Chỉ một thoáng, trên quảng trường trong nháy mắt vô cùng an tĩnh, ánh mắt đám người tất cả đều rơi vào trên người lão giả, trong mắt rất nhiều người càng là lộ ra vẻ sùng bái.
Lão giả bẩn thỉu dơ bẩn cũng không phải là người khác, mà là Đại Trưởng Lão Sở gia, Các Chủ Thần Dược Các.
- 10 năm một lần, Vạn Thánh Dược Điển rốt cuộc mở ra, hi vọng mọi người có thành tích không tồi, một đường luyện dược hành tẩu càng xa, hiện tại ta tuyên bố Vạn Thánh Dược Điển chính thức bắt đầu.
Ngữ khí Đại Trưởng Lão thập phần bình thản.
Nói xong câu đó, hắn liền hướng lấy nơi xa bay đi, đám người lộ ra vẻ cổ quái, ngươi tuyên bố liền kết thúc?
- Cảm tạ Đại Trưởng Lão bận bịu dành ra thời gian quý giá.
Lại một lão giả hắc bào nhảy ra, đám người lúc này mới minh bạch, hóa ra Đại Trưởng Lão chỉ là đi ra nổi bọt.
- Lão hủ Phó Các Chủ Thần Dược Các, Sở Thanh Nguyên, Vạn Thánh Dược Điển này từ giờ do lão hủ chủ trì.
Trên mặt lão giả áo xám lộ ra nụ cuời, có thể chủ trì Vạn Thánh Dược Điển hiển nhiên cũng là một loại vinh dự.
Trái lại Tam Trưởng Lão nơi xa lại là một mặt khó chịu, dựa theo thân phận cùng địa vị, người chủ trì hẳn là nàng mới đúng, đáng tiếc Đại Trưởng Lão cuối cùng lại lựa chọn Sở Thanh Nguyên.
- Hiện tại ta tuyên bố, vòng thứ nhất Vạn Thánh Dược Điển mở ra, cung thỉnh Vạn Thánh Dược Các!
Sở Thanh Nguyên đột nhiên đề cao thanh âm, hướng về hư không vái một cái thật sâu.
- Cung thỉnh Vạn Thánh Dược Các!
Cùng lúc đó, tất cả mọi người Cổ Thành Sở gia cũng đều cúi thấp đầu quát lớn, trong mắt đều là vẻ thành kính, dù là Tam Trưởng Lão cũng như thế.
Thậm chí thủ vệ nơi xa, tu sĩ vây xem, tất cả đều cúi thấp đầu, tất cả mọi người Cổ Thành Sở gia không có một người ngẩng đầu lên.
Tu sĩ Cửu Vực thấy thế nào còn dám ngẩng đầu, trừ phi là không muốn sống.
Lăng Ngạo, Mộ Dung Lãng Trần, Hoàng Phủ Tinh Vũ mấy người cũng vội vàng cúi đầu, cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy thân thể bọn hắn hơi hơi rung động.
Tiêu Phàm cau mày một cái, chỉ là nhẹ nhàng cúi đầu, bất quá dư quang vẫn có thể nhìn thấy tất cả phía trên không trung.
Chỉ thấy hư không đột nhiên vỡ ra một đạo Không Gian Liệt Phùng to lớn, một mảnh ngọc sắc quang mang từ hư không liệt phùng lan tràn ra, quang mang nhu hòa chiếu nghiêng xuống, đem cả mảnh trời chiếu sáng vô cùng.
Lúc này, Tiêu Phàm nhìn thấy một tòa lầu các to lớn, cả tòa lầu các do một loại bạch ngọc chế tạo kỳ lạ, toàn thân trong suốt thấu triệt, đường vân lạc ấn đầy trời trên đó, cho người ta một loại cảm giác thánh khiết siêu nhiên.
Cả tòa lầu các chỉ có tầng ba nhưng lại nguy nga hùng hồn, cổ phác nhiếp tâm làm cho người ta có chút không thở nổi.
Từng đạo âm luật huyền diệu từ trong Bạch Ngọc Lâu Các truyền đến, làm cho người ta toàn thân thư thái, tựa như lỗ chân lông toàn thân đều trong nháy mắt thư giãn, thần thanh khí sảng.
Xuyên thấu qua quang mang nhu hòa, Tiêu Phàm còn chứng kiến vô số hư ảnh, nhìn kỹ, những bóng mờ kia lại là bóng người, còn lưu lại một ít tinh khí thần đặc thù.
- Vạn Thánh Dược Điển, Vạn Thánh Dược Các? Chẳng lẽ những bóng mờ kia đã thực sự là Dược Thánh?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn lầu các bạch sắc.
Bình luận facebook