Trong lòng Tiêu Phàm kinh hãi vô cùng, hắn vừa mới chỉ thử nghiệm lực lượng Tiểu Thiên Địa một cái, lại trực tiếp đem Sở Vân Phi cho lui, hơn nữa hắn còn không có thi triển toàn bộ thực lực bản thân.
Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng, nếu như bản thân toàn lực ứng phó mà nói, có thể cường đại đến cấp độ gì.
Có lẽ mạnh như Sở Vân Phi cũng có khả năng một kích đánh bay.
- Bất quá Sở Vân Phi dù sao cũng là Thập Đại Yêu Nghiệt, vừa nãy khẳng định không phải toàn bộ thực lực của hắn, hơn nữa đến cảnh giới này làm sao cũng sẽ có thủ đoạn áp đáy, nếu thật liều mạng mà nói, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Mặc dù tạm thời đẩy lui Sở Vân Phi nhưng hắn vẫn không dám tự mãn, bằng không ăn thiệt thòi còn là hắn.
- Ta quá yếu? Ha ha, hay cho Kiếm Hồng Trần, ngươi thật sự cho rằng đẩy lui ta liền thắng?
Sở Vân Phi ngửa mặt lên trời cười giận dữ, từng ấy năm tới nay còn không người nào dám nói hắn yếu!
Tiêu Phàm tuyệt đối là kẻ thứ nhất, hơn nữa từ khi Tiêu Phàm xuất hiện ở Cổ Thành Sở gia, hắn vẫn ăn thiệt thòi, khẩu khí này Sở Vân Phi không có khả năng nuốt xuống.
- Thắng hay không thắng được ngươi ta không biết, nhưng ta biết rõ, ngươi khẳng định không thắng được ta.
Thần tình Tiêu Phàm lạnh nhạt, hai người đứng sừng sững đối lập trong hư không, cùng Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi cách xa nhau không sai biệt lắm.
Ai cũng không có bắt đầu động thủ, một canh giờ đối với hai người mà nói đều hết sức sung túc, bất quá tu sĩ khác khả năng liền không may.
Bởi vì hai người bọn hắn không động, những người khác cũng không dám động, nếu như bị Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi đồng thời để mắt tới, vậy đơn giản cùng chết không có gì khác biệt.
Lông mày Sở Vân Phi xúc động, hắn suy nghĩ tính chân thực lời nói của Tiêu Phàm, hắn đối với thực lực bản thân vẫn cực kỳ tự tin, giết chết Tiêu Phàm có lẽ làm không được, nhưng đánh bại hắn vẫn là không khó.
- Ba cây Cửu Phẩm Linh Dược ta không muốn, ta chỉ cần một gốc Bát Phẩm Dược Tài làm chủ dược.
Đột nhiên, một đạo thanh âm đánh vỡ bình tĩnh hiện trường.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Lãng Trần đột nhiên đạp không mà lên, hướng về Bát Phẩm Linh Dược phía trên bệ đá bay đi.
Giờ khắc này, ánh mắt phần lớn người toàn bộ đều tụ tập ở trên người Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi, bọn hắn nhìn đến, Mộ Dung Lãng Trần là tự tìm cái chết.
Nhưng mà vượt quá đám người dự liệu, Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi hai người không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quét Mộ Dung Lãng Trần một cái.
Sở Vân Phi sở dĩ không xuất thủ là bởi vì Sở gia muốn cùng Mộ Dung gia tộc làm thông gia, còn chuẩn bị đem Sở Linh Nhi gả cho Mộ Dung Lãng Trần, tự nhiên sẽ không đối phó hắn, bất quá trong lòng cũng hơi khó chịu.
Về phần Tiêu Phàm, hắn căn bản không đem Mộ Dung Lãng Trần đặt ở trong lòng, coi như hắn có được Bát Phẩm Linh Dược thì như thế nào?
Được Linh Dược, có thể luyện chế ra Đan Dược hay không còn chưa chắc, tự nhiên không cần xuất thủ, huống chi, một khi hắn xuất thủ, Sở Vân Phi cũng sẽ không ngồi chờ chết.
- Ta cũng chỉ cần một gốc Bát Phẩm Linh Dược.
Lúc này, Lăng Ngạo cũng xuất thủ, lao thẳng tới bệ đá.
Ngay sau đó, Sở Linh Nhi, Hoàng Phủ Tinh Vũ, Sở Nguyệt, Sở Vân Bắc, Sở Hinh mấy người cũng không dám chậm trễ thời gian nữa, những Dược Tài này có hạn, cho dù có thể lấy một gốc Bát Phẩm làm chủ dược, bọn hắn cũng có thể luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược.
Về phần Dược Tài khác, bọn hắn ngược lại không có quá nhiều yêu cầu, bởi vì chọn lựa Bát Phẩm Đan Dược xong, nhất định phải quay quanh vị chủ dược này chọn lựa Dược Tài.
Mặc dù Thất Phẩm Dược Tài có không ít, nhưng phân lượng cũng không nhiều, nếu như bị những người khác chọn lựa xong, bọn hắn coi như được Bát Phẩm Linh Dược cũng vô dụng.
- Ta chỉ cần vài cọng Thất Phẩm Linh Dược!
- Ta cũng vậy!
Những người khác cũng không bình tĩnh, bọn hắn nhìn đến chỉ cần không cùng Tiêu Phàm, Sở Vân Phi cướp đoạt Cửu Phẩm Linh Dược, hai người liền sẽ không xuất thủ đối với bọn hắn.
Không thể không nói, bọn hắn thật đúng là cược đúng, Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi hai người liền đứng ở trên không không nhúc nhích, mặc cho tu sĩ khác từ bên cạnh bọn họ xuyên qua.
Mộ Dung Lãng Trần là kẻ thứ nhất vọt tới bệ đá bên cạnh, hắn nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi giằng co, lập tức nhếch miệng cười nói:
- Hai vị chắc hẳn chỉ cần một gốc Cửu Phẩm Linh Dược, thêm một gốc các ngươi cũng vô dụng, vậy ta thu.
- Hèn hạ!
- Vô sỉ!
Đám người nổi giận mắng, Mộ Dung Lãng Trần thật đúng là thực âm hiểm, cố ý nói chỉ cần Bát Phẩm Linh Dược, sau đó xuyên qua Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi tới bệ đá, lại thẳng đến một gốc Cửu Phẩm Linh Dược Bạo Long Tham trong đó.
Tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng, gốc cây kia nhìn qua giống như một đầu kim long long hình nhân sâm, trực tiếp rơi vào trong tay Mộ Dung Lãng Trần.
- Ha ha, đa tạ các vị.
Mộ Dung Lãng Trần đắc ý đem Bạo Long Tham giơ cao trong tay, hướng về đám người đung đưa.
Người ở đây, trừ Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi, cũng không ai sẽ đi đoạt Bạo Long Tham trong tay hắn, không biết là có dám hay không, hai là người bình thường thật đúng là không phải đối thủ Mộ Dung Lãng Trần.
Rất nhiều người hối hận không thôi, sớm biết rõ bản thân nên ra tay trước.
- Các ngươi nhìn, Bạo Long Tham có vẻ như còn không có Long Trảo, bạo long không trảo, dược tính là cực kỳ bá đạo, một khi không cẩn thận chưởng khống không tốt liền sẽ nổ lô!
Sở Vân Bắc đột nhiên nói ra.
- Bạo Long Tham quả nhiên còn không có thành thục.
Có một người mở miệng, nói chuyện là Sở Văn, Sở Văn cũng tiến vào vòng thứ hai, chỉ là xếp hơn tám mươi mà thôi.
- Ta nghe nói Bạo Long Tham không thành thục, dù là luyện chế Thất Phẩm Đan Dược đều hết sức khó khăn, có lẽ qua một lúc có thể kiến thức một chút.
Sở Linh Nhi cũng mở miệng, một bộ dáng nhí nha nhí nhảnh.
Những người khác cũng một bộ xem kịch vui, hối hận trong lòng biến mất không ít, một gốc Bạo Long Tham chưa thành thục coi như có được thì như thế nào?
Thậm chí, còn có không ít người lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo ngươi âm hiểm như thế, hiện tại biết rõ báo ứng sao?
Mộ Dung Lãng Trần bị nói đỏ mặt tới mang tai, ngẩng đầu hướng về Bạo Long Tham trong tay hắn nhìn lại, quả nhiên, Bạo Long Tham chỉ đầy đủ long hình, còn không có Long Trảo.
- Hừ!
Mộ Dung Lãng Trần hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị ném Bạo Long Tham trong tay đi, lúc này, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên.
- Mộ Dung Lãng Trần, ngươi vứt bỏ thử xem, nhìn xem ta có dám đoạn hai tay ngươi hay không.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Mộ Dung Lãng Trần, sát khí trên người nở rộ.
Ngươi đã dám cầm cũng đừng hòng tuỳ tiện buông xuống, có ít người vì hành động bản thân mà trả giá đắt!
Nghe được Tiêu Phàm nói, Mộ Dung Lãng Trần bỗng nhiên run một cái, nếu như là người khác hắn khẳng định chẳng thèm ngó tới, nhưng Tiêu Phàm hung ác hắn đã tận mắt chứng kiến qua.
Lúc này, Mộ Dung Lãng Trần đành phải dùng ánh mắt cứu trợ nhìn về phía Lục Bá Hậu nơi xa, nhưng Lục Bá Hậu lại một mặt đạm nhiên, căn bản không có ý tứ mở miệng.
Từ khi vòng thứ hai bắt đầu, Lục Bá Hậu cũng chỉ là một người đứng xem, hoặc có lẽ là một trọng tài, trong quá trình tranh tài phát sinh cái gì, căn bản hắn sẽ không quan tâm, hắn chỉ muốn kết quả.
Mộ Dung Lãng Trần có loại xúc động muốn thổ huyết, sớm biết rõ bản thân liền không vọng động như vậy, đây không phải tự mình hại mình sao?
Nếu như Bạo Long Tham có thể không dùng để luyện đan vậy cũng cũng không có vấn đề, nhưng mấu chốt là Dược Tài chọn lựa nhất định phải luyện Đan Dược tương ứng, chí ít Mộ Dung Lãng Trần hắn đối với Bạo Long Tham là không có bất kỳ tự tin gì.
Đám người cũng bị Tiêu Phàm bá đạo làm cho chấn kinh, bọn hắn chỉ gặp qua trắng trợn cướp đoạt, còn không có gặp qua ép buộc nhân gia, bất quá nói trở lại, ai kêu Mộ Dung Lãng Trần cầm đâu?
- Tiêu Phàm quả nhiên là khắc tinh của Mộ Dung Lãng Trần, may mắn ta đã rời xa hắn trước.
Lăng Ngạo nhìn Mộ Dung Lãng Trần, trong lòng nhỏ giọng thì thầm.
Nhìn qua Mộ Dung Lãng Trần một mặt biệt khuất, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, loại tình huống này hắn đã nhìn lắm thành quen.
Bình luận facebook