Sở gia trong Cổ Thành, Dịch gia phủ đệ.
So với trước đó, Dịch gia lộ ra tiêu điều hơn rất nhiều, tất cả những thứ này đều cùng Tiêu Phàm có quan hệ, bởi vì Tiêu Phàm lúc trước bị Sở Vân Phi mang đi, Dịch Bằng cùng Dịch gia cũng gặp nạn.
Cũng may Dịch gia cũng không có bị diệt tộc, còn có rất nhiều người sống sót, chỉ là sản nghiệp Dịch gia bị gia tộc khác nuốt chửng lấy không ít.
- Gia chủ, hiện tại Bắc Thập Tam Nhai đã không có nơi Dịch gia chúng ta sống yên ổn, Dịch gia chẳng lẽ cứ nhẫn như vậy? Dịch gia dù sao cũng là Trung Thành Nhị Lưu gia tộc, mặc dù không bằng những Sở gia chi nhánh cường đại đó, nhưng Dịch gia ta cũng không phải dễ ức hiếp.
- Tạo thành tất cả những thứ này kẻ cầm đầu là Dịch Bằng, nếu như không phải Dịch Bằng, Dịch gia ta đâu có lưu lạc đến bước này. Gia chủ, nhất định phải đem Dịch Bằng giao ra, bằng không Dịch gia ta tất diệt a.
- Dịch Bằng ngay từ đầu cũng là vì muốn tốt cho Dịch gia, ta cảm thấy hắn không sai, coi như giao ra ngoài thì như thế nào, bọn hắn sẽ bỏ qua chúng ta sao?
- Lời không nên nói như vậy, nếu như không phải Dịch Bằng đầu nhập Kiếm Hồng Trần, Sở gia như thế nào lại đối với Dịch gia ta như thế, để những chi nhánh khác đến từng bước xâm chiếm ta Dịch gia!
- Ta tán thành!
Trong phòng nghị sự Dịch gia, các đại trưởng lão ngươi một lời ta một câu, những người đứng ở một phương Dịch Thủy Đình, chủ trương phản kháng Dịch Thủy Đình dẫn đầu Dịch gia.
Mà những kẻ đứng ở mặt đối lập Dịch Thủy Đình một phương lại bắt đầu bức bách, đám người tranh đến mặt đỏ tới mang tai, còn kém ra tay đánh nhau.
Dịch Bằng đứng ở một góc bên trong phòng nghị sự, cúi đầu, nắm đấm đặt ở trên đùi nắm vang lên kèn kẹt.
Bên cạnh, một nam tử chừng ba mươi tuổi vỗ vỗ bả vai Dịch Bằng, nói:
- Nhị Đệ, đừng nghĩ nhiều như vậy, vô luận như thế nào, Đại Ca nhất định đứng ở bên ngươi.
Nam tử không phải ai khác, chính là ca ca Dịch Long của Dịch Bằng, Dịch Bằng chậm rãi buông nắm đấm, nhìn Dịch Long cười nói:
- Đại Ca, ta cũng lớn, có chút sự tình có thể tự mình gánh chịu.
Dứt lời, Dịch Bằng đột nhiên đứng dậy, con ngươi băng lãnh liếc nhìn lấy một đám trưởng lão nói:
- Các ngươi cho rằng những Sở gia chi nhánh ứng phó Dịch gia, chỉ là vì ta đúng không?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Trong đó, một Trưởng Lão lạnh lùng cười một tiếng:
- Nếu như không phải ngươi, Dịch gia ta sẽ càng thêm cường đại, cũng chí ít sẽ không suy yếu nhanh như vậy.
- Tốt, nếu Đại Trưởng Lão nói như vậy, vậy liền đem ta giao ra ngoài đi, ta cũng phải nhìn xem, đem ta giao cho những gia tộc kia, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
hóe miệng Dịch Bằng hiện ra nụ cười lạnh, giọng nói vô cùng vì lạnh lẽo:
- Mặt khác, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ câu nói này!
- Thái độ gì thế, ngươi biết rõ ngươi là nói chuyện với ai không?
Đại Trưởng Lão Dịch gia quát lạnh nói, một cỗ khí thế cường đại xông thẳng đến Dịch Bằng.
Dịch Bằng bị cỗ khí thế kia chấn động đến lục phủ ngũ tạng bốc lên không thôi, khóe miệng tràn ra một tơ máu, bất quá hắn lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sắc mặt Dịch Thủy Đình lạnh lùng, bất quá quả thực là không có mở miệng nói chuyện, hiện tại hắn làm gia chủ có thể nói là có cũng được mà không có cũng không sao, những Trưởng Lão này một khi liên thủ trục xuất hắn, hắn tuyệt đối không có bất kỳ sức phản kháng.
Nhìn nhi tử bản thân bị giao ra ngoài, hắn vẫn chỉ có thể nén giận, một khi phản kháng, hắn mất đi không chỉ có riêng DỊch gia gia chủ, còn có con trai Dịch Long cũng có khả năng bị đưa vào nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, trong phòng nghị sự lâm vào trầm mặc, Đại Trưởng Lão cười lạnh nhìn phụ tử Dịch Thủy Đình, nói:
- Gia Chủ, những năm này ngươi vì gia tộc bỏ ra, chúng ta đều thấy ở trong mắt, nhưng ngươi quá dung túng nhi tử, lần này vì tương lai Dịch gia, Dịch Bằng nhất định phải giao ra ngoài!
Dịch Bằng, Dịch Long cùng Dịch Thủy Đình khẽ cắn môi, bọn hắn biết rõ, Đại Trưởng Lão khẳng định mưu đồ đã lâu, bằng không không có khả năng lúc này làm khó dễ.
- Các ngươi muốn đem Dịch Bằng giao cho ai?
Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng từ cửa ra vào truyền đến.
- Ai dám đi vào phòng nghị sự, muốn chết sao?
Đại Trưởng Lão phẫn nộ nhìn cửa ra vào, quát mắng nói.
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu hướng về cửa ra vào nhìn lại, khi hắn nhìn thấy thân ảnh ở cửa ra vào, phẫn nộ trong nháy mắt biến thành sợ hãi, người tới cùng sở hữu hai người, cầm đầu là thiếu nữ hai mươi tuổi, đi theo phía sau thiếu nữ lại là Lâu Chủ Thiên Thánh Lâu Sở Thanh Dương.
Thiếu nữ hắn mặc dù không biết, nhưng Sở Thanh Dương hắn hết sức quen thuộc, gần nhất vừa mới được Sở gia đề thăng làm Thập Tam Trưởng Lão dòng chính, địa vị hắn không thể so sánh.
- Ngươi muốn người nào chết?
Thiếu nữ sầm mặt lại, nàng không phải người khác, chính là Tiêu Linh Nhi. Bây giờ thân phận Tiêu Linh Nhi giữa một đám Trưởng Lão đã không phải là bí mật, chỉ là những tiểu gia tộc bọn hắn không biết mà thôi.
- Ta, ta ~
Đại Trưởng Lão mặc dù không biết Tiêu Linh Nhi, nhưng chỉ bằng Sở Thanh Dương cung kính đi phía sau nàng, hắn cũng biết rõ Tiêu Linh Nhi không phải người hắn có thể đắc tội.
Đại Trưởng Lão trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, sau đó phù phù một tiếng quỳ xuống dưới, nhìn Sở Thanh Dương nói:
- Vị đại nhân này, Thập Tam Trưởng Lão, ta đây là giáo huấn tiểu bối gia tộc, không phải châm đối các ngươi!
- Tin ngươi cũng không dám.
Tiêu Linh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Cút ngay, ta là tới tìm Dịch Bằng.
- Ách, vâng!
Đại Trưởng Lão đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng lui sang một bên, phía sau hắn sớm đã mồ hôi đầm đìa.
Thái độ Tiêu Linh Nhi hắn như thế nào không nhìn ra, đối phương là đến cho Dịch Bằng chỗ dựa, vừa nghĩ tới bản thân còn muốn xuống tay với Dịch Bằng, trong lòng Đại Trưởng Lão liền phát lạnh.
Cũng may bản thân còn không có thực động thủ, bằng không mà nói, bản thân tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Các Trưởng Lão khác thấy thế cũng tê rần, sắc mặt nhìn về phía Dịch Bằng biến biến, mà trên mặt Dịch Thủy Đình cùng Dịch Long lại là hiển hiện nụ cười.
Bất quá bọn hắn cũng không mở miệng, chỉ là trong lòng thập phần nghi hoặc, Dịch Bằng làm sao có thể biết dạng đại nhân vật này?
- Linh Nhi tiểu thư?
Dịch Bằng tự nhiên nhận ra Tiêu Linh Nhi, lúc trước vẫn là hắn mang theo Tiêu Phàm đi tìm Tiêu Linh Nhi?
- Hơn một năm không gặp, ngươi còn biết ta?
Tiêu Linh Nhi nở nụ cười xinh đẹp:
- Ta nghe nói, ngươi bây giờ là bạn trai của sư tỷ ta? Dựa theo bối phận, ngươi là tỷ phu của ta, những cái này liền miễn.
- Đa tạ Linh Nhi tiểu thư.
Mặc dù Tiêu Linh Nhi nói như vậy, nhưng Dịch Bằng vẫn hơi thi lễ, chỉ bằng quan hệ đối phương cùng Tiêu Phàm tâm đầu ý hợp, cũng đáng được nàng tôn trọng.
- Ngươi là thuộc hạ ca ca Kiếm Hồng Trần, liền không cần khách khí với ta, lần này tới là muốn hỏi ngươi, ngươi còn nhận ca ta không?
Tiêu Linh Nhi cười nói.
Thân phận Tiêu Phàm cũng không tiết lộ ra ngoài, trừ những Trưởng Lão bị Sở Lăng Vi lập Sinh Tử Ấn Sở gia, những người khác cũng không biết rõ tình hình.
- Người vĩnh viễn là Thiếu Chủ của ta!
Dịch Bằng không chút do dự nói ra, hai mắt hơi đỏ lên.
Hơn một năm nay, bởi vì Tiêu Phàm biến mất, hắn không phải tốt như vậy, vốn cho là Tiêu Phàm quên bản thân, không nghĩ đến bây giờ còn để Tiêu Linh Nhi tới tìm hắn.
Sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng:
- Linh Nhi tiểu thư, ngài biết Thiếu Chủ hiện tại ở đâu không?
- Ca ta tạm thời rời khỏi Sở gia Cổ Thành, ta lần này đến cũng là hắn bảo ta tới tìm ngươi, ngươi chỉnh đốn đồ vật, sau ba ngày đi Nội Thành tìm ta.
Tiêu Linh Nhi nói ra, chính nàng đều không biết hành tung Tiêu Phàm, làm sao có thể nói ra.
Tìm đến Dịch Bằng tự nhiên cũng không phải ý tứ Tiêu Phàm, mà chính là ý tứ nàng.
- Được.
Dịch Bằng gật đầu, mặc dù không biết là đi làm cái gì, nhưng hắn cơ hồ không chần chờ chút nào.
Tiêu Linh Nhi hài lòng nhìn Dịch Bằng một cái, liền cùng Sở Thanh Dương rời đi, nàng biết coi như rời đi, chi nhánh Sở gia khác khẳng định cũng không dám làm gì Dịch gia.
Bình luận facebook