Tiêu Phàm nhìn thấy cột sáng to lớn kia, chẳng biết tại sao cả người có chút cảm xúc bành trướng, tựa như trái tim bản thân bị cái gì nắm, cực kỳ khó chịu.
Hắn tăng tốc bước chân, Tiểu Kim, Sở Phiền cùng Thạch Thánh theo sát phía sau, ba người đều có thể cảm nhận được Tiêu Phàm vội vàng.
Không thể không nói, phạm vi Hồn Tộc Tổ Mộ cực kỳ rộng lớn, lấy tốc độ Tiêu Phàm phi nhanh nửa ngày vậy mà cũng không thể chạy tới vị trí cột sáng.
Nhìn núi làm ngựa chết chính là đạo lý này, cột sáng kia rõ ràng ngay bên trong tầm mắt, nhưng lại không tới gần được.
- Không đúng, cứ thế này vĩnh viễn đều không có khả năng chạy tới.
Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm, hắn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện bản thân một mực ở quanh đảo.
Tâm thần Tiêu Phàm vội vàng tìm kiếm bên trong Tu La Truyền Thừa, tin tức Tô Họa cho hắn chỉ có phương pháp tiến vào Hồn Tộc, lại không có ghi chép liên quan tới Hồn Tộc Tổ Mộ.
- Đúng rồi, Tiêu đại ca, ta nhớ Hồn Tộc Tổ Mộ chỉ có Hồn Tộc chúng ta có thể tùy ý hành tẩu, những người khác ở chỗ này rất dễ bị lạc.
Sở Phiền đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi lại Tiêu Phàm.
- Vì sao?
Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Thạch Thánh hỏi.
Tiêu Phàm cũng nghi hoặc không hiểu, tốc độ của hắn rõ ràng không chậm, vì cái gì không thể tới gần?
- Ta cũng không biết, ta chỉ là nghe người Hồn Tộc nói qua mà thôi, mảnh Cổ Địa này rất quỷ dị.
Sở Phiền lắc đầu, nếu như không phải Tiêu Phàm đưa ra nghi hoặc, hắn đoán chừng còn không có nghĩ tới.
Sở Phiền chỉ là Trầm Huyễn Ngân đưa vào Lưu Ly Thánh Đảo, nơi nào là kẻ ngoại lai, hơn nữa thời gian có hạn, căn bản không có khả năng biết rõ quá nhiều bí mật.
- Chỉ Xích Thiên Nhai!
Đột nhiên, thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, bên trong Tu La Truyền Thừa rốt cục tìm tới một chút tin tức liên quan tới Hồn Tộc Tổ Mộ.
Chỉ Xích Thiên Nhai, chính là chân chính danh tự Hồn Tộc Tổ Mộ, có chút nơi nhìn đang ở trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, giống như cột sáng Thông Thiên vậy.
Hơn nữa, mảnh Cổ Địa này rất thần bí, tốc độ thời gian trôi qua đều khác với bên ngoài.
Không chỉ như vậy, mảnh Cổ Địa này chỉ có thể cho phép Hồn Tộc hành tẩu, những người khác cùng Hồn Thú ở chỗ này sẽ phải chịu hạn chế rất lớn.
Loại này hạn chế người bình thường cảm ứng không ra, bởi vì loại áp chế này cực kỳ huyền diệu, cùng Áo Nghĩa và Pháp Tắc có quan hệ.
Áo Nghĩa, Tiêu Phàm tạm thời còn không có thực sự tiếp xúc đến cấp độ này, nhưng hắn biết rõ phàm là thứ dính đến Áo Nghĩa liền không thể khinh thường, lại càng không cần phải nói Pháp Tắc càng thêm huyền diệu.
Không lâu, Tiêu Phàm đột nhiên ngồi xếp bằng, không bao lâu, một vệt sáng từ mi tâm Tiêu Phàm bắn ra, trước người Tiêu Phàm dung hợp thành một vệt ánh sáng.
Đó là một đạo bóng người, cùng Tiêu Phàm giống nhau như đúc, rất hiển nhiên, đây là lực lượng linh hồn thuần chính nhất của Tiêu Phàm.
Sở Phiền bọn hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, Linh Hồn đối với một người mà nói là trọng yếu nhất, một khi phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, Tiêu Phàm không chết tức tàn.
Sở Phiền vốn định ngăn cản nhưng lại sợ kinh động Linh Hồn Tiêu Phàm, đối với hắn tạo thành tổn thương.
Tiêu Phàm vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, tâm thần hắn toàn bộ đắm chìm trong Thần Cung, theo Linh Hồn Chi Lực hắn bị rút ra, Thần Cung cũng càng ngày càng nhỏ, tựa như cũng bị Linh Hồn mang đi.
Sau nửa ngày, Linh Hồn Chi Lực Tiêu Phàm hoàn toàn rút ra Thần Cung, chỉ có U Linh Chiến Hồn vẫn còn bên trong Thần Cung.
Giờ phút này Thần Cung so với trước chỉ còn lại một nửa, hơn nữa biến càng thêm đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, bất quá Tiêu Phàm lại có thể rõ ràng cảm giác được Thần Cung còn đang mạnh lên.
U Linh Chiến Hồn cũng còn đang luyện hóa tinh hoa nhục thân Thí Thần Thú, Tiêu Phàm đoán, một khi Thí Thần Thú hoàn toàn luyện hóa, đoán chừng Thần Cung cũng có thể triệt để ổn định lại.
Tiêu Phàm thật sâu nhìn U Linh Chiến Hồn vài lần, trong lòng hắn có loại dự cảm bất an, rất lâu không có loại cảm giác này.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trước chặt đứt liên hệ U Linh Chiến Hồn cùng Tiểu Thiên Địa, đình chỉ luyện hóa Thí Thần Thú.
Làm xong tất cả những thứ này, tâm thần Tiêu Phàm lúc này mới rời khỏi Thần Cung, lần này Linh Hồn ly thể, Tiêu Phàm không có để Linh Hồn chia ra làm mấy, ở chỗ này, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó, dù sao việc quan hệ tới an nguy Tiểu Ma Nữ.
Tâm thần đi vào bên trong Linh Hồn, Linh Hồn đột nhiên mở ra hai mắt, bắn ra hai đạo thần mang.
- Tiêu đại ca, Linh Hồn ngươi làm sao cường đại như thế? Ngươi đột phá Chiến Thần?
Sở Phiền nhìn Tiêu Phàm cả kinh kêu lên, hắn phát hiện linh hồn lực lượng Tiêu Phàm so với hắn cường đại quá nhiều.
- Không có.
Tiêu Phàm lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Kim cùng Thạch Thánh nói:
- Tiểu Kim, Thạch Thánh, các ngươi thủ hộ ở chỗ này, coi chừng nhục thân ta.
- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để cho ngươi xảy ra cái gì ngoài ý muốn!
Thạch Thánh gật gật đầu, Tiểu Kim cũng gầm nhẹ một tiếng, con ngươi dị thường lăng lệ.
- Tiêu đại ca, Linh Hồn ngươi ly thể, đối với ngươi có có tổn thương hay không.
Sở Phiền lo lắng hỏi, đừng nói Chiến Thánh cảnh, chính là Chiến Thần cảnh đều không có khả năng thời gian dài cho Linh Hồn ly thể.
- Mảnh Cổ Địa này hết sức đặc thù, ở chỗ này Linh Hồn mới có thể phát huy ra lực lượng to lớn nhất.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.
Hắn mặt ngoài mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút bận tâm, bởi vì hắn đến nay đều không có tu luyện Chiến Kỹ xuất thủ Linh Hồn Công Kích, chỉ có Tu La Đệ Tam Kiếm coi như không tệ.
Bất quá bây giờ cũng không có quá nhiều thời gian cho hắn tu luyện Linh Hồn Công Kích Chiến Kỹ, ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn là lần nữa mở ra Tiểu Thiên Địa, đem Tu La Kiếm cùng Vô Tận Chiến Hồn lấy ra, đặt ở khu vực Linh Hồn Thần Cung.
Làm hắn ngoài ý muốn là Tỏa Hồn Châu vậy mà cũng đi theo tiến vào không gian Linh Hồn thể nội Thần Cung.
- Sở Phiền, theo ta đi!
Tiêu Phàm hít sâu một cái, để lại một câu nói liền mang Sở Phiền hướng về vị trí cột sáng, có Tiểu Kim cùng Thạch Thánh, Tiêu Phàm tin tưởng nhục thân bản thân không có nguy hiểm.
Sở Phiền vốn muốn cự tuyệt nhưng căn bản chưa kịp mở miệng, vừa nghĩ tới lần trước đi theo Tiêu Phàm xâm nhập U Minh Thâm Giản kém chút chết, trong lòng hắn cũng có chút hốt hoảng.
Tiêu Phàm đoán không sai, nơi này xác thực chỉ có Hồn Tộc có thể tự do hành động, đương nhiên, Linh Hồn chi thể cũng có thể.
Mắt thấy cách cột sáng màu trắng càng ngày càng gần, trong lòng Tiêu Phàm cũng càng ngày càng khẩn trương lên, nơi đó như có một cỗ lực lượng đặc biệt hấp dẫn hắn.
- Tiêu đại ca, ngươi có phát hiện hay không, như có một cỗ lực lượng cổ quái mang chúng ta tiến lên a.
Sở Phiền đột nhiên mở miệng nói.
- Ngươi cũng cảm nhận được?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng ngưng tiếng nói:
- Bất quá dạng này cũng tốt, nếu như Tiểu Ma Nữ thực tiến vào Chỉ Xích Thiên Nhai, khả năng lớn nhất chính là trong cột sáng kia.
- Tiêu đại ca, ta sợ!
Sở Phiền nhìn về phía cột sáng nơi xa đột nhiên biến sợ hãi, chăm chú mà lôi kéo cánh tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn còn rõ ràng nhớ kỹ lần trước Sở Phiền cũng là như thế, cuối cùng lại gặp sự tình quỷ dị, kém chút vẫn lạc trong đó.
Sở Phiền tuy nhỏ, nhưng đồ vật bình thường tuyệt đối không dọa được hắn, hơn nữa, Tiêu Phàm cũng thập phần tin tưởng cảm giác Sở Phiền, bởi vì Hồn Tộc có thể cảm nhận được thiện ác đối phương, có ít người thậm chí có thể bắt cát hung.
- Sở Phiền, nơi này cách Tiểu Kim bọn hắn không xa, ngươi vẫn là trở về đi.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, hắn phát hiện mình quả thật quá tự tư, cho rằng Sở Phiền là Hồn Tộc cho nên liền mang theo hắn đến, lại không có trưng cầu đồng ý Sở Phiền.
- Ta...
Sở Phiền trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
- Sở Phiền, thật xin lỗi, ngươi trở về đi, ta rất nhanh sẽ trở về.
Tiêu Phàm chân thành nói ra, trong lòng hắn cũng có loại cảm giác mãnh liệt bất an, lại liên tưởng đến Tô Họa cùng Âm Minh nói, Tiêu Phàm vẫn là quyết định bản thân một người tiến lên.
Không đợi Sở Phiền phản ứng, Tiêu Phàm hóa thành một vệt sáng tại chỗ biến mất, lưu lại Sở Phiền tại chỗ đờ ra.
- Loại cảm giác kia nguy hiểm.
Sở Phiền lấy lại tinh thần, ánh mắt chớp lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ nguy hiểm cùng Tiêu đại ca có quan hệ? Tiêu đại ca cũng giúp ta nhiều lần, ta cuối cùng không thể mặc kệ hắn được.
Lục Đạo
Bình luận facebook