Nam tử khôi ngô ngã xuống đất, một mặt kinh hãi nhìn Tiêu Phàm cầm Vô Phong Kiếm trong tay, ngón trỏ tay phải run run chỉ Tiêu Phàm như muốn nói cái gì, nhưng không thể nói ra được.
- Đạp Tuyết Vô Ngân?
Những người khác nghe được mấy chữ này đều giống như nghe được sự tình kinh khủng nào đó, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Chạy mau!
Một cái nam tử lấy lại tinh thần, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm một chút, thân hình lóe lên liền trốn vào trong đống tuyết, không thấy tăm hơi.
Những người khác nghe vậy làm sao còn dám nán lại nơi này, chỉ trong vòng vài giây liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tiêu Phàm nhìn thi thể nam tử khôi ngô đang dần đóng băng trong đám tuyết, sau khi lấy Hồn Giới từ trong tay hắn xuống thì nhìn qua cũng không phát hiện điểm gì đặc biệt.
Cuối cùng ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một bản thư tịch cực kỳ phổ thông, bên trên viết "Tuyết Độn Thuật", trong tay hắn còn cầm một khối ngọc bội màu trắng, mặt trước viết một chữ "Tam", mặt sau viết một chữ "Hoàng".
- Tam Hoàng Tử?
Tiêu Phàm cau mày một cái:
- Những tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ này chẳng lẽ là người của Tam Hoàng Tử?
- Phải cũng được, không phải cũng được, nếu muốn giết chúng ta thì tốt nhất nên chuẩn bị tốt cái chết.
Bàn Tử đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, nói:
- "Tuyết Độn Thuật" mà bọn chúng vừa thi triển chính là phương pháp đào mệnh, tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều chỉ là công pháp rất bình thường.
- Bất quá cũng có chỗ độc đáo riêng của nó, giữ lại nghiên cứu một chút.
Tiêu Phàm gật đầu đem "Tuyết Độn Thuật" thu vào trong không gian giới chỉ.
Lúc Tiêu Phàm nhìn lại thì phát hiện tên mập đang cổ quái nhìn mình, không lẽ trên mặt mình dính gì sao?
- Lão Tam, thân pháp chiến kỹ ngươi vừa mới thí triển thực sự là Đạp Tuyết Vô Ngân?
Bàn Tử đột nhiên trịnh trọng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Không sai.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng đang muốn hỏi Bàn Tử vì sao mấy tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ vừa nghe được Đạp Tuyết Vô Ngân liền chạy mất, Tiêu Phàm bĩu môi nói:
- Mấy chữ mà thôi, có thể dọa người như vậy sao?
- Mấy chữ mà thôi?
Bàn Tử quái dị kêu lên, trợn mắt một cái, hít sâu nói:
- Ngươi có từng nghe nói qua Tuyết Lâu?
- Tuyết Lâu?
Tiêu Phàm lắc đầu, cái này hắn thật đúng là chưa từng nghe qua, chẳng lẽ Đạp Tuyết Vô Ngân và cái Tuyết Lâu này có quan hệ?
- Tuyết Lâu cực kỳ có danh tiếng tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thế nhân thường gọi "Sát Nhân Vô Ảnh, Đạp Tuyết Vô Ngân", không sai, chính như ngươi suy nghĩ, đây là một tổ chức sát thủ, cường giả Chiến Vương chết ở trong tay Tuyết Lâu có không ít, nhưng không một ai biết hang ổ Tuyết Lâu ở địa phương nào. Đây cũng là thế lực Tuyết Nguyệt Hoàng Thất kiêng kỵ nhất!
Bàn Tử nhưng giọng nói.
Nhìn thần sắc của mập mạp xem ra hắn cũng có chút kiêng kỵ với Tuyết Lâu này.
- Nếu không biết Tuyết Lâu ở đâu thì bọn họ làm sao nhận nhiệm vụ được?
Tiêu Phàm cau mày, hắn lục soát ký ức Tu La truyền thừa cũng không có chút thông tin nào về Tuyết Lâu.
Bất quá, hắn cũng cảm nhận được Tuyết Lâu này cổ quái.
- Mặc dù không biết Tuyết Lâu ở đâu, nhưng Tuyết Nguyệt Hoàng Thành có vài chỗ có thể đến đó để công bố nhiệm vụ, chỉ cần đưa trước đủ tiền đặt cọc liền có thể, hơn nữa Tuyết Lâu có một quy củ, không hoàn thành nhiệm vụ, thề không bỏ qua! Về phần cụ thể là chỗ nào thì ta cũng không biết, sau này tìm một người hỏi là được.
Bàn Tử giải thích nói.
- Chỉ cần người không giết ta, ta cũng không giết người, vậy đi tìm Tuyết Lâu làm cái gì?
Tiêu Phàm nhún vai nói:
- Đúng rồi, Đạp Tuyết Vô Ngân có quan hệ với Tuyết Lâu sao?
- Đạp Tuyết Vô Ngân, là Thân Pháp Chiến Kỹ Vương cấp sát thủ bên trong Tuyết Lâu mới có thể tu luyện, ngươi nói có quan hệ hay không?
Ánh mắt Bàn Tử nhìn Tiêu Phàm càng ngày càng cổ quái.
- Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, bản thân tùy tiện tìm một bộ Thân Pháp Chiến Kỹ trong Tu La trong truyền thừa lại là chiêu bài chiến kỹ của người khác.
Khó trách mấy tên Tuyết Nguyệt Liệp Thủ đó vừa nghe thấy mấy chữ Đạp Tuyết Vô Ngân liền trốn nhanh hơn thỏ.
- Lão Tam, ngươi thực không biết Tuyết Lâu?
Bàn Tử vẫn không tin Tiêu Phàm, vỗ vai Tiêu Phàm nói:
- Ta biết rồi, có phải ngươi không muốn là bại lộ thân phận không, huynh đệ hiểu.
- Ngươi hiểu cái gì!
Tiêu Phàm bị Bàn Tử làm cho cứng họng, mình cùng Tuyết Lâu thật sự không có quan hệ gì, Tiêu Phàm không thèm để ý đến tên mập này nữa, lập tức đi về phương hướng Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Cái rắm ấy chứ mà ta không hiểu ngươi, nếu không Lão Tam, ngươi giới thiệu ta cho Tuyết Lâu đi, không vì cái gì khác, chỉ cần học Đạp Tuyết Vô Ngân kia là được.
- Ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi tiến cử ca là được.
- Yên tâm, ca ca một khi gia nhập Tuyết Lâu, nhất định sẽ không để cho ngươi mất mặt, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành Bàn Đồ Phu.
Bàn Tử hấp tấp chạy theo, một đường líu lo không ngừng, Tiêu Phàm dứt khoát bịt lấy lỗ tai xem như không nghe thấy gì.
Nửa ngày sau, một tòa đại thành băng tuyết tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm rốt cục cũng nở được nụ cười, Bàn Tử phía sau thở hồng hộc đi theo.
Nếu quan sát kỹ có thể phát hiện cả tòa thành này vô cùng nguy nga, cũng không phải một cái Yên Thành nhỏ bé có thể sánh được, tường thành óng ánh trong suốt được bao trùm bởi từng tầng băng tinh trong suốt, như mộng tựa huyễn.
Tiêu Phàm vừa nhìn liến biết, đây chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Hoan nghênh đi tới Tuyết Thành, mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch.
Mới vừa đi tới cửa thành, hai tên tướng sĩ liền hơi thi lễ với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hơi cau mày, đây là lần thứ nhất nghe nói tiến vào thành trì cần Hồn Thạch, bất quá mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị giao mười khối Hạ Phẩm Hồn Thạch, đột nhiên một trận ồn ào vang lên.
- Ai, tiểu nữ hài này thật đáng thương, nhỏ như vậy mà phụ mẫu chết hết, trời lạnh như vậy, quỳ gối như thế cũng đừng mong sống qua được đêm nay.
- Đi thôi, đừng nhìn, tiểu nha đầu này đoán chừng trời sinh là Tai Tinh khắc chết phụ mẫu, ai tới gần nàng đều gặp xui xẻo.
- Bán mình chôn phụ mẫu? Tiểu nha đầu này hình như cũng chưa đến bốn tuổi đi, có thể làm cái gì chứ, uổng phí hết 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch không nói, mua trở về còn phải lãng phí lương thực.
Âm thanh lạnh lùng trong đám người không ngừng truyền đến, Tiêu Phàm theo những thanh âm kia nhìn lại, hắn thấy một tiểu nữ hài đang quỳ giữa trời đông giá rét.
Tiểu nữ hài nhìn qua cũng chỉ ba bốn tuổi, y phục đơn bạc, một đôi giày rách rưới, toàn thân lạnh cóng đến run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, răng đang không ngừng lập cập va vào nhau.
Bông tuyết đầy trời rơi trên người nàng làm tan biến một chút ấm áp cuối cùng, một trận hàn phong thổi qua làm toàn thân tiểu nữ hài không ngừng run rẩy.
- Thúc thúc a di, Niệm Niệm... Có thể thay các ngươi bóp... Bóp vai, giặt quần áo, sẽ không... ăn lương thực của các ngươi.
Tiểu nữ hài tựa như dùng hết một tia khí lực cuối cùng nói ra, răng run run tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Một tiểu thí hài ba tuổi cũng có thể giặt quần áo? Chắc là nhà nào đó đem cô bé ra để lừa gạt a, để cô bé nhỏ như thế đi ra đường gạt người, cha mẹ nàng thật đúng là không nhân tính.
Có người xem thường nhìn cô bé, vậy mà không có ai nguyện ý mua nàng.
Tiêu Phàm nhìn tiểu nữ hài nhu nhược kia, nội tâm rung động mãnh liệt một cái, mặc dù hắn sớm đã quen với sự lạnh lùng và thờ ơ trong cái thế giới này, nhưng hiện tại, nội tâm hắn vẫn bị sự kiên cường của tiểu nữ hài này đánh động.
- Lão Tam, ngươi muốn đi đâu?
Vào lúc Tiêu Phàm nhấc bước tiến về phía cô bé, Bàn Tử đột nhiên chạy đến bên cạnh gọi hắn.
Chẳng qua khi Bàn Tử nhìn theo ánh mắt Tiêu Phàm, trong mắt Bàn Tử lại có hơi nước bốc hơi, nguyên bản Tiêu Phàm còn tưởng Bàn Tử muốn ngăn cản hắn, không nghĩ tới Bàn Tử cũng là người nặng tình như thế.
- Lão Tam, mua nàng đi, chẳng phải chỉ nhiều thêm một miệng ăn thôi hay sao.
Bàn Tử xúc động phẫn nộ nói, khi hắn kịp phản ứng thì Tiêu Phàm đã chạy gần đến chỗ cô bé kia.
Tiêu Phàm nhìn cô bé đang không ngừng run rẩy trước cái lạnh khắc nghiệt của thiên địa, đôi mắt nhỏ bé long lanh kia giống như đang hòa tan nội tâm của hắn.
- 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch? Một con nha đầu quê mùa cũng đáng nhiều tiền như thế? Đi theo ta đi, trở về ta cho ngươi vài món thức ăn cho a cẩu nhà ta, chờ ngươi lớn lên làm nha đầu ấm giường cho ta cũng không tệ.
Đột nhiên, một âm thanh phách lối lạnh lùng vang lên.
MềuSiuBự -
Bình luận facebook