Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1757
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1759: Chương 1759: Cái Chết Của Tô Họa
Tiêu Phàm chỉ từng nghe nói qua về nghịch thiên cải mệnh, nhưng hôm nay lại gặp được hai lần, tương lai nhóm mình bị thay đổi, điều này chỉ có thể hiểu, không thể nói bằng lời, có lẽ không thể nói rõ ràng là nghịch thiên cải mệnh.
Dù sao tương lai của mỗi người, đều có thể tồn tại rất nhiều kiểu, Tô Họa chỉ có thể thay đổi quỹ tích hành động của Tiêu Phàm bon hắn.
Nhưng hiện tại, đây chính là người chết sống trở lại, không phải nghịch thiên cải mệnh thì là cái gì đây?
Theo sinh cơ trên cơ thể Lư Chiến càng ngày càng rõ ràng, và mệnh cách ở mi tâm ông càng ngày càng hoàn thiện, thì sinh cơ trên người Tô Họa lại nhanh chóng trôi đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Thi Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Phàm, không khỏi ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Phàm.
Nàng rất muốn khuyên can Tô Họa, nhưng nàng không làm, bởi vì nàng đủ để biết được tình cảm của Tô Họa, Lư Chiến là người yêu của bà, vì người mình yêu đánh đổi mạng sống thì có gì đâu?
Tô Họa đủ sức làm được, Diệp Thi Vũ nàng cũng có thể làm được như thế, nàng cho rằng mình không nên ngăn cản Tô Họa vì người mình yêu kính dâng quyền lợi.
Mấy người Tiêu Phàm cũng không ngăn cản, mà là ở một bên lẳng lặng quan sát, Tô Họa bởi vì tiết lộ thiên cơ, đã hoàn toàn suy yếu, coi như không cứu Lư Chiến, bà cũng sống không được bao lâu.
Dùng quãng đời còn lại không nhiều của mình, nếu như có thể đổi lấy người mình yêu sống lại, ai cũng sẽ lựa chọn như thế.
Sau nửa giờ, tia sáng trên mi tâm của Tô Họa biến mất, thân thể của bà bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, cũng ngay lúc này, một bóng người xẹt đến, xuất hiện bên cạnh Tô Họa, một cái tay đỡ lấy bờ eo của bà.
Và giờ khắc này, thi thể Lư Chiến bên trong quan tài thủy tinh đã không thấy bóng dáng.
"Chiến ca." Tiếng nói yêu ớt của Tô Họa vang lên, trên mặt vẫn nét cười như cũ, lòng bàn tay sâu, nhăn nheo và khô ráp vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt mà lại anh tuấn kia
Thân ảnh kia chẳng phải ai khác, chính là Lư Chiến, chỉ là Lư Chiến thời khắc này lại không còn già nua, mà là bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, đây là vì nguyên do khí huyết tràn đầy.
"Họa nhi!" Lư Chiến cũng một khuôn mặt chứa chan nhìn Tô Họa, thân thể của ông run rẩy kịch liệt, nức nở nói: "Tại sao?"
Tô Họa không trả lời Lư Chiến, mà nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Ta sở dĩ giúp ngươi, còn có một điểm khác nữa, đó chính là có đôi khi sống so với chết lại đau khổ hơn."
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, không khỏi nắm chặt tay ngọc của Diệp Thi Vũ, chàng tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Tô Họa, cái chết của Lư Chiến đối với bà là một sự đã kích rất lớn, mặc dù bà còn sống, nhưng so với chết càng thêm khó chịu.
Cho nên, lúc này bà lựa chọn cái chết, để cho người mình yêu sống lại.
"Phiến Nhi, sau khi vi sư chết, ngươi cầm lấy Thiên Tâm châu đi, từ nay về sau, ngươi sẽ làm Thiên tộc tộc trưởng, người thủ mộ cõi này!" Tô Họa đột nhiên nhìn về phía Vân Phiến Nhi nói.
"Sư tôn, người sẽ không chết, người sẽ không!" Vân Phiến Nhi đau khổ kêu gào, Tô Họa giao hết thảy cho nàng, coi nàng trở thành như con gái của mình.
Mặc dù bình thường đối với nàng vô cùng nghiêm khắc, nhưng Vân Phiến Nhi biết, đó là Tô Họa quan tâm nàng.
"Trên đời ai có thể bất tử? Thiên tộc tự khoe là biết rõ âm dương, nhìn thấu quá khứ với tương lai, thậm chí có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, lại không biết, Thiên tộc mới là đáng buồn nhất, ngay cả vận mệnh của mình cũng không cách nắm giữ." Tô Họa dường như nói một mình, giọng nói càng ngày càng suy yếu.
"Họa Nhi, ngươi sẽ không chết được, sẽ không!" Lư Chiến điên cuồng đưa hồn lực vào cho Tô Họa, nhưng mà vốn dĩ không có một chút khởi sắc nào.
"Chiến Ca, để người đau khổ sống tiếp, người sẽ không trách ta chứ?" Tô Họa cười một tiếng buồn bã.
Bà sao lại không muốn cùng Lư Chiến bên nhau không rời, đáng tiếc bà không làm được.
Khi còn sống, bà là Thiên tộc tộc trưởng, người thủ mộ cõi này, không thể cùng bất cứ kẻ nào thân thiết, bằng không mà nói người bên cạnh tất phải chết, đây cũng chính là nguyên nhân bà bịn rịn rời xa Lư Chiến.
Không phải bà không yêu Lư Chiến, ngược lại là bà rẩt yêu Lư Chiến.
Mà chết rồi, bà có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng người yêu, nhưng bà cũng đã không còn cảm nhận được sự ấm áp của người yêu.
Thiên tộc, thiên phú đương nhiên nghịch thiên, nhưng cũng nhất định là chủng tộc cơ khổ không nơi nương tựa!
Vận mệnh đúng là trêu cợt người ta, bởi vì sức người quá yếu, không thể thoát ra được sự nắm giữ của vận mệnh.
Lư Chiến nức nở, nghẹn ngào, không biết trả lời làm sao, trong lòng của ông ta cực kì phẫn uất vận mệnh bất công.
"Đời này, coi như ta nợ người! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả cho người!" Tô Họa dịu dàng nhìn Lư Chiến.
Có lẽ, có thể chết ở trong vòng tay người mình thương yêu, cũng là một niềm hạnh phúc.
"Chờ ta giết hết kẻ địch, sẽ tới tìm nàng." Lư Chiến nghẹn ngào, tuyệt vọng ôm Tô Họa vào trong lòng.
Ông bây giờ biết rõ chân tướng, trong lòng hết sức buồn bã, mình lúc trước vì sao không có được dũng khí, tiến lên ôm lấy bà?
"Được!" Tô Họa nở nụ cười xinh đẹp, thân thể đột nhiên bắt đầu hóa thành vô số cơn mưa ánh sáng tràn ngập không trung, Lư Chiến muốn ôm chặt lấy, nhưng mà thân thể của Tô Họa lại tan biến càng nhanh.
Vẻn vẹn thời gian mấy hơi thở, Tô Họa đã hoàn toàn biến mất không thấy, trong hư không chỉ còn một cơn mưa ánh sáng phiêu đãng, bay khỏi thế giới này mỗi lúc một xa xôi.
Thiên tộc, khi còn sống biết rõ thiên địa, sau khi chết đi hồn quy thiên địa!
Chỉ có người của Thiên tộc, mới biết được sự tồn tại của mình, bọn họ nhất định là những người cô độc nhất trên đời.
Mấy người Tiêu Phàm đứng ở đó, hai mắt sưng đỏ, nước mắt Diệp Thi Vũ cùng Vân Phiến Nhi đã thấm ướt y phục, khóc lóc sướt mướt.
Lúc đó sau khi mưa ánh sáng đầy trời biến mất, trong hư không đột nhiên rơi xuống một hạt châu trong suốt, hai tay Lư Chiến run rẩy nhấc lấy hạt châu đó, kiên nghị như ông, cũng không nhịn được rơi nước mắt rồi.
"Sư tôn, người yên tâm, Phiến Nhi nhất định sẽ không để cho người thất vọng." Vân Phiến Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất, hồi lâu mới đứng lên.
Đột nhiên, nàng đi tới phía Lư Chiến, định đi lấy hạt châu kia, hạt châu đó không là gì khác, chính là vật truyền thừa của Thiên tộc, Thiên Tâm châu.
"Thứ này hại người, ngươi còn muốn?" Lư Chiến bỗng nhiên nắm chặt hạt châu nhìn Vân Phiến Nhi nói.
"Đây là sứ mệnh của Thiên tộc ta." Vân Phiến Nhi hít sau một hơi, chậm rãi xòe bàn tay ra, nàng hiển nhiên cũng không muốn kế thừa chức vị tộc trưởng của Thiên tộc, thế nhưng lại không thể làm gì.
Lư Chiến im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn đưa Thiên Tâm châu cho Vân Phiến Nhi, ý niệm của Vân Phiến Nhi bao phủ Thiên Tâm châu, Thiên Tâm châu bỗng nhiên hóa thành từng đạo lưu quang bắn vào mi tâm của nàng.
Chỉ một thoáng, tóc của Vân Phiến Nhi đen nhánh đẹp đẽ, đột nhiên chậm rãi biến thành màu trắng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cả người nhìn qua thánh khiết vô cùng, giống như tiên nữ hạ phàm.
"Tiêu đại ca, sư tôn còn có một chuyện bảo cho ta nói cho ngươi." Thần sắc Vân Phiến Nhi bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được sẽ có hôm nay.
"Chuyện gì vậy?" Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại.
"Sư tôn bảo ta nói cho ngươi biết, quan hệ của Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U." Ngữ khí Vân Phiến Nhi từ từ trở nên lạnh lùng, tựa như Thiên Tâm châu lấy đi tất cả tình cảm của nàng.
Tiêu Phàm nhíu mày, Vân Phiến Nhi thiện lương mềm yếu như một bé gái, vậy mà cũng xảy ra sự thay đổi như thế, khó trách tính cách của Tô Họa cũng chuyển biến lớn như thế.
Chẳng qua nghe thấy Vân Phiến Nhi nói, trong lòng Tiêu Phàm có một chút suy nghĩ, cho tới nay hắn cũng rất muốn biết quan hệ của Dạ Cửu Thiên cùng Dạ Cửu U, vốn dĩ hắn là người không biết được, lại chưa từng nghĩ tới, Tô Họa vậy mà biết.
Lúc này, tiếng nói của Vân Phán Nhi tiếp tục vang lên: "Ta làm người thủ mộ Thiên tộc, mà Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U, lại là Mộ nô!"
"Mộ nô?" Tiêu Phàm nheo mắt lại, hùng mạnh kiểu đó như Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U, cũng chỉ là nô bộc của thủ mộ sao?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tiêu Phàm chỉ từng nghe nói qua về nghịch thiên cải mệnh, nhưng hôm nay lại gặp được hai lần, tương lai nhóm mình bị thay đổi, điều này chỉ có thể hiểu, không thể nói bằng lời, có lẽ không thể nói rõ ràng là nghịch thiên cải mệnh.
Dù sao tương lai của mỗi người, đều có thể tồn tại rất nhiều kiểu, Tô Họa chỉ có thể thay đổi quỹ tích hành động của Tiêu Phàm bon hắn.
Nhưng hiện tại, đây chính là người chết sống trở lại, không phải nghịch thiên cải mệnh thì là cái gì đây?
Theo sinh cơ trên cơ thể Lư Chiến càng ngày càng rõ ràng, và mệnh cách ở mi tâm ông càng ngày càng hoàn thiện, thì sinh cơ trên người Tô Họa lại nhanh chóng trôi đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Thi Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Phàm, không khỏi ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Phàm.
Nàng rất muốn khuyên can Tô Họa, nhưng nàng không làm, bởi vì nàng đủ để biết được tình cảm của Tô Họa, Lư Chiến là người yêu của bà, vì người mình yêu đánh đổi mạng sống thì có gì đâu?
Tô Họa đủ sức làm được, Diệp Thi Vũ nàng cũng có thể làm được như thế, nàng cho rằng mình không nên ngăn cản Tô Họa vì người mình yêu kính dâng quyền lợi.
Mấy người Tiêu Phàm cũng không ngăn cản, mà là ở một bên lẳng lặng quan sát, Tô Họa bởi vì tiết lộ thiên cơ, đã hoàn toàn suy yếu, coi như không cứu Lư Chiến, bà cũng sống không được bao lâu.
Dùng quãng đời còn lại không nhiều của mình, nếu như có thể đổi lấy người mình yêu sống lại, ai cũng sẽ lựa chọn như thế.
Sau nửa giờ, tia sáng trên mi tâm của Tô Họa biến mất, thân thể của bà bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, cũng ngay lúc này, một bóng người xẹt đến, xuất hiện bên cạnh Tô Họa, một cái tay đỡ lấy bờ eo của bà.
Và giờ khắc này, thi thể Lư Chiến bên trong quan tài thủy tinh đã không thấy bóng dáng.
"Chiến ca." Tiếng nói yêu ớt của Tô Họa vang lên, trên mặt vẫn nét cười như cũ, lòng bàn tay sâu, nhăn nheo và khô ráp vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt mà lại anh tuấn kia
Thân ảnh kia chẳng phải ai khác, chính là Lư Chiến, chỉ là Lư Chiến thời khắc này lại không còn già nua, mà là bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, đây là vì nguyên do khí huyết tràn đầy.
"Họa nhi!" Lư Chiến cũng một khuôn mặt chứa chan nhìn Tô Họa, thân thể của ông run rẩy kịch liệt, nức nở nói: "Tại sao?"
Tô Họa không trả lời Lư Chiến, mà nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Ta sở dĩ giúp ngươi, còn có một điểm khác nữa, đó chính là có đôi khi sống so với chết lại đau khổ hơn."
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, không khỏi nắm chặt tay ngọc của Diệp Thi Vũ, chàng tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Tô Họa, cái chết của Lư Chiến đối với bà là một sự đã kích rất lớn, mặc dù bà còn sống, nhưng so với chết càng thêm khó chịu.
Cho nên, lúc này bà lựa chọn cái chết, để cho người mình yêu sống lại.
"Phiến Nhi, sau khi vi sư chết, ngươi cầm lấy Thiên Tâm châu đi, từ nay về sau, ngươi sẽ làm Thiên tộc tộc trưởng, người thủ mộ cõi này!" Tô Họa đột nhiên nhìn về phía Vân Phiến Nhi nói.
"Sư tôn, người sẽ không chết, người sẽ không!" Vân Phiến Nhi đau khổ kêu gào, Tô Họa giao hết thảy cho nàng, coi nàng trở thành như con gái của mình.
Mặc dù bình thường đối với nàng vô cùng nghiêm khắc, nhưng Vân Phiến Nhi biết, đó là Tô Họa quan tâm nàng.
"Trên đời ai có thể bất tử? Thiên tộc tự khoe là biết rõ âm dương, nhìn thấu quá khứ với tương lai, thậm chí có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, lại không biết, Thiên tộc mới là đáng buồn nhất, ngay cả vận mệnh của mình cũng không cách nắm giữ." Tô Họa dường như nói một mình, giọng nói càng ngày càng suy yếu.
"Họa Nhi, ngươi sẽ không chết được, sẽ không!" Lư Chiến điên cuồng đưa hồn lực vào cho Tô Họa, nhưng mà vốn dĩ không có một chút khởi sắc nào.
"Chiến Ca, để người đau khổ sống tiếp, người sẽ không trách ta chứ?" Tô Họa cười một tiếng buồn bã.
Bà sao lại không muốn cùng Lư Chiến bên nhau không rời, đáng tiếc bà không làm được.
Khi còn sống, bà là Thiên tộc tộc trưởng, người thủ mộ cõi này, không thể cùng bất cứ kẻ nào thân thiết, bằng không mà nói người bên cạnh tất phải chết, đây cũng chính là nguyên nhân bà bịn rịn rời xa Lư Chiến.
Không phải bà không yêu Lư Chiến, ngược lại là bà rẩt yêu Lư Chiến.
Mà chết rồi, bà có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng người yêu, nhưng bà cũng đã không còn cảm nhận được sự ấm áp của người yêu.
Thiên tộc, thiên phú đương nhiên nghịch thiên, nhưng cũng nhất định là chủng tộc cơ khổ không nơi nương tựa!
Vận mệnh đúng là trêu cợt người ta, bởi vì sức người quá yếu, không thể thoát ra được sự nắm giữ của vận mệnh.
Lư Chiến nức nở, nghẹn ngào, không biết trả lời làm sao, trong lòng của ông ta cực kì phẫn uất vận mệnh bất công.
"Đời này, coi như ta nợ người! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả cho người!" Tô Họa dịu dàng nhìn Lư Chiến.
Có lẽ, có thể chết ở trong vòng tay người mình thương yêu, cũng là một niềm hạnh phúc.
"Chờ ta giết hết kẻ địch, sẽ tới tìm nàng." Lư Chiến nghẹn ngào, tuyệt vọng ôm Tô Họa vào trong lòng.
Ông bây giờ biết rõ chân tướng, trong lòng hết sức buồn bã, mình lúc trước vì sao không có được dũng khí, tiến lên ôm lấy bà?
"Được!" Tô Họa nở nụ cười xinh đẹp, thân thể đột nhiên bắt đầu hóa thành vô số cơn mưa ánh sáng tràn ngập không trung, Lư Chiến muốn ôm chặt lấy, nhưng mà thân thể của Tô Họa lại tan biến càng nhanh.
Vẻn vẹn thời gian mấy hơi thở, Tô Họa đã hoàn toàn biến mất không thấy, trong hư không chỉ còn một cơn mưa ánh sáng phiêu đãng, bay khỏi thế giới này mỗi lúc một xa xôi.
Thiên tộc, khi còn sống biết rõ thiên địa, sau khi chết đi hồn quy thiên địa!
Chỉ có người của Thiên tộc, mới biết được sự tồn tại của mình, bọn họ nhất định là những người cô độc nhất trên đời.
Mấy người Tiêu Phàm đứng ở đó, hai mắt sưng đỏ, nước mắt Diệp Thi Vũ cùng Vân Phiến Nhi đã thấm ướt y phục, khóc lóc sướt mướt.
Lúc đó sau khi mưa ánh sáng đầy trời biến mất, trong hư không đột nhiên rơi xuống một hạt châu trong suốt, hai tay Lư Chiến run rẩy nhấc lấy hạt châu đó, kiên nghị như ông, cũng không nhịn được rơi nước mắt rồi.
"Sư tôn, người yên tâm, Phiến Nhi nhất định sẽ không để cho người thất vọng." Vân Phiến Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất, hồi lâu mới đứng lên.
Đột nhiên, nàng đi tới phía Lư Chiến, định đi lấy hạt châu kia, hạt châu đó không là gì khác, chính là vật truyền thừa của Thiên tộc, Thiên Tâm châu.
"Thứ này hại người, ngươi còn muốn?" Lư Chiến bỗng nhiên nắm chặt hạt châu nhìn Vân Phiến Nhi nói.
"Đây là sứ mệnh của Thiên tộc ta." Vân Phiến Nhi hít sau một hơi, chậm rãi xòe bàn tay ra, nàng hiển nhiên cũng không muốn kế thừa chức vị tộc trưởng của Thiên tộc, thế nhưng lại không thể làm gì.
Lư Chiến im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn đưa Thiên Tâm châu cho Vân Phiến Nhi, ý niệm của Vân Phiến Nhi bao phủ Thiên Tâm châu, Thiên Tâm châu bỗng nhiên hóa thành từng đạo lưu quang bắn vào mi tâm của nàng.
Chỉ một thoáng, tóc của Vân Phiến Nhi đen nhánh đẹp đẽ, đột nhiên chậm rãi biến thành màu trắng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cả người nhìn qua thánh khiết vô cùng, giống như tiên nữ hạ phàm.
"Tiêu đại ca, sư tôn còn có một chuyện bảo cho ta nói cho ngươi." Thần sắc Vân Phiến Nhi bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được sẽ có hôm nay.
"Chuyện gì vậy?" Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại.
"Sư tôn bảo ta nói cho ngươi biết, quan hệ của Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U." Ngữ khí Vân Phiến Nhi từ từ trở nên lạnh lùng, tựa như Thiên Tâm châu lấy đi tất cả tình cảm của nàng.
Tiêu Phàm nhíu mày, Vân Phiến Nhi thiện lương mềm yếu như một bé gái, vậy mà cũng xảy ra sự thay đổi như thế, khó trách tính cách của Tô Họa cũng chuyển biến lớn như thế.
Chẳng qua nghe thấy Vân Phiến Nhi nói, trong lòng Tiêu Phàm có một chút suy nghĩ, cho tới nay hắn cũng rất muốn biết quan hệ của Dạ Cửu Thiên cùng Dạ Cửu U, vốn dĩ hắn là người không biết được, lại chưa từng nghĩ tới, Tô Họa vậy mà biết.
Lúc này, tiếng nói của Vân Phán Nhi tiếp tục vang lên: "Ta làm người thủ mộ Thiên tộc, mà Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U, lại là Mộ nô!"
"Mộ nô?" Tiêu Phàm nheo mắt lại, hùng mạnh kiểu đó như Dạ Cửu Thiên với Dạ Cửu U, cũng chỉ là nô bộc của thủ mộ sao?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook