Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1771
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1775: Bệnh Ngươi Không Nhẹ
"Điều này?" Tiếu Thiên Long bị đạp bay, khóe miệng một vài người giật giật, huynh muội Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ khó tin, người khác có thể không biết thực lực của Tiếu Thiên Long, nhưng họ thì biết rất rõ.
Đừng nói là thất biến Chiến Chần, dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Tiếu Thiên Long cũng có thể hoàn toàn chèn ép.
Nhưng trước mặt Tiêu Phàm, lại không phải như vậy.
Lần thứ nhất bị Tiêu Phàm một kích đánh bay, có lẽ là ngoài ý muốn, Tiêu Phàm dùng tiếng Thần Long Ngâm đánh lén hắn, khiến Tiếu Thiên Long không phản ứng kịp.
Nhưng lần thứ hai thì sao?
Lần này hoàn toàn là thực lực, Tiếu Thiên Long luôn kiêu ngạo về thực lực của mình, nhưng lại bị Tiêu Phàm đánh bại lần nữa.
"Cái gì mà Tam hoàng tử vô địch, thì ra cũng chỉ có như vậy." Nhạc Nhất Sơn đắc ý hừ lạnh một tiếng, như việc đánh bay Tiếu Thiên Long không phải là Tiêu Phàm, mà là Nhạc Nhất Sơn hắn làm.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy sợ hãi.
Ngay cả Chiến Thiên Long cũng không phải đối thủ, vậy bọn hắn sao có thể là đối thủ được?
Chỉ có thần sắc một số Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình tĩnh, một người có thể đánh không lại Tiêu Phàm, nhưng bọn hắn có thể cùng đánh.
Vả lại, Tiêu Phàm cũng không phải một mình, nhìn dáng vẻ của hắn, đoán chừng còn bảo vệ Nhạc Nhân tộc, Nhạc Nhân tộc chính là điểm yếu của hắn, nếu như bắt được Nhạc Nhân tộc thì có thể uy hiếp được hắn.
Tiêu Phàm không quan tâm đến suy nghĩ những tu sĩ của Thương Sinh thần quốc, tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm nơi Tiếu Thiên Long bị đánh bay, ma ảnh Tu La đã biến mất.
Người khác cho là hắn dễ dàng áp chế Tiếu Thiên Long, nhưng tự Tiêu Phàm hiểu rõ, ban đầu là do Thần Long Ngâm rất gần, uy lực tất nhiên sẽ rất mạnh.
Còn ma ảnh Tu La, lúc trước hắn đã dùng để giết Minh Yểm hóa thân của thiên thần, nên uy lực sẽ vượt qua Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Nhưng, hắn chỉ mới đánh bay Tiếu Thiên Long, không giết chết được hắn, điều này khiến cho Tiêu Phàm rất ngạc nhiên.
Tiếu Thiên Long không phải là yếu, ngược lại, chỉ bằng việc hắn kháng cự lại ma ảnh Tu La, chứng minh hắn không phải là yếu.
Sở dĩ Tiêu Phàm có thể đánh bại hắn, một là vì long uy của mình áp chế được long uy của hắn, hai là vì sức mạnh của ma ảnh Tu La cũng áp chế được sức mạnh của hắn, vậy có thể nói Tiêu Phàm chỉ là vừa đúng lúc khắc chế hắn.
Nếu đổi lại là người khác, thì không phải dễ dàng có thể đánh bại Tiếu Thiên Long.
Tiêu Phàm đứng thả lỏng đôi tay, nhàn nhạt nhìn tu sĩ đối diện của Thương Sinh thần quốc, hắn không tấn công, cũng không xua đuổi, cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ.
Tu sĩ của Thương Sinh thần quốc cũng không biết làm sao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
"Các hạ là người kế thừa của Tu La điện?" Thật lâu, Tiếu Thiên Tà mới mở miệng nói, hắn bước trên không trung, chậm rãi tiến tới, cách Tiêu Phàm mấy trăm trượng.
Tiêu Phàm nhìn thật sâu Tiếu Thiên Tà, kẻ này lòng dạ rất sâu, Tiêu Phàm hoàn toàn nhìn không thấu hắn, trong lòng Tiêu Phàm, Tiếu Thiên Tà mới là người đáng sợ nhất.
Như Tiếu Thiên Long, nhiều nhất chỉ có thể coi là mãng phu, bằng vào sức mạnh của thân thể mà thôi.
Nhưng Tiếu Thiên Tà thì khác, ngay từ đầu hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, khi chưa thăm dò ra thực lực của Tiêu Phàm, luôn không lỗ mãng ra tay, cũng không công kích Tiêu Phàm.
Bởi vì Tiếu Thiên Tà xét thấy có thể giết chết Sinh Tử Nhị Lão, bản thân đúng là có thực lực, người bình thường không thể so sánh được.
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?" Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Hắn không hề biết người thừa kế Tu La điện là cái gì, tự nhiên không cách nào trả lời Tiếu Thiên Tà, cho nên chỉ có thể lập lờ trả lời nước đôi.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ người thừa kế Tu La điện không chỉ có một người hay sao?
Đương nhiên, nghi hoặc thì nghi hoặc, Tiêu Phàm không thể nào hỏi, như vậy không phải là đã trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân sao?
Vả lại, bại lộ thân phận cũng thôi đi, Thương Sinh thần quốc đoán chừng sẽ không kiêng kị mình, bọn hắn cùng nhau tiến đánh, Tiêu Phàm cũng phải kiêng kị lại bọn hắn mấy phần.
Tiếu Thiên Tà híp híp hai mắt, nhìn chòng chọc vào Tiêu Phàm, tựa như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm cứ vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, không hề động đậy, con ngươi nhìn chằm chằm nơi xa, như đang chờ người nào đó đến.
"Nếu như các hạ là người thừa kế của Tu La, vậy chuyện này chúng ta coi như thôi, các hạ dẫn Nhạc Nhân tộc đi là được rồi, coi như Tiếu Thiên Tà ta kết giao người bạn này." Tiếu Thiên Tà lần nữa mở miệng nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, điều này nghĩa là Tiếu Thiên Tà sợ mình sao?
Trong lòng lắc đầu, Tiêu Phàm không cho rằng Tiếu Thiên Tà sợ mình, dù sao hắn hoàn toàn không một chút nhìn thấu được Tiếu Thiên Tà.
Hắn đang lấy lòng mình! Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên một ý niệm, chỉ là hắn không biết, Tiếu Thiên Tà vì sao muốn lấy lòng mình?
Từ thông tin hắn biết, giữa Thương Sinh hần quốc và Tu La điện mặc dù không có cuộc chiến nào lớn, nhưng tiểu nhân tranh chấp lại thường xuyên xảy ra.
Chí ít, quan hệ giữa Thương Sinh thần quốc và Tu La điện là địch chứ không phải bạn!
Bọn người Nhạc Nhất Sơn nghe nói như thế, trong lòng vô cùng kích động, vậy là tộc nhân của mình được cứu sao?
Nhưng khi hắn nghe được lời tiếp theo của Tiếu Thiên Hoàng, bọn họ lại cực kỳ lo lắng.
"Không được, không thể bỏ qua cho hắn, còn nữa, Nhạc Nhân tộc cũng phải bị hủy diệt." Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Tiếu Thiên Hoàng đã nhảy ra, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm.
Tiếu Thiên Tà nhíu mày, ánh mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng, như đang rất khó chịu vì lời nói của mình bị Tiếu Thiên Hoàng phủ định, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Một màn này, vừa đúng lúc bị Tiêu Phàm thấy được, trong lòng càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ giữa huynh muội bọn họ cũng không đồng lòng?
Phải biết rằng, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, rõ ràng là có sát ý, lĩnh ngộ được Tu La Áo nghĩa, Tiêu Phàm rất mẫn cảm với sát ý.
Tiêu Phàm không để ý đến Tiếu Thiên Hoàng, mà là nhìn về phía Tiếu Thiên Tà nói: "Ngươi bệnh không nhẹ!"
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
"Ngươi đừng không biết tốt xấu, Bát hoàng tử để mắt đến ngươi, ngươi dám nhục mạ Bát hoàng tử!"
"Người như ngươi, đáng chém!"
Đủ các tiếng nói rơi xuống, tu sĩ sau lưng Tiếu Thiên Tà và Hồn thú đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, rất nhiều tu sĩ giận dữ mắng chửi không thôi, như chỉ cần một câu của Tiếu Thiên Tà, bọn hắn sẽ xông lên xé Tiêu Phàm thành từng mảnh nhỏ.
Một màn này, Tiêu Phàm chẳng những không e ngại, ngược lại còn rất kinh ngạc, thậm chí có chút khen ngợi nhìn Tiếu Thiên Tà.
Những tu sĩ và Hồn thú này biết rõ thực lực của Tiêu Phàm, vẫn còn dám quát hắn lớn tiếng như thế, khả năng duy nhất chính là, nội tâm của bọn hắn phát ra sự kính sợ và kính yêu đối với Tiếu Thiên Tà.
Trái lại người bên cạnh Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên long, bọn hắn nhìn họ với ánh mắt e ngại, không có thành kính, hai bên so sánh với nhau, Tiêu Phàm lại càng tò mò về Tiếu Thiên Tà.
Chỉ có thần sắc của Tiếu Thiên Tà là luôn bình tĩnh, lông mày nhíu lại, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ kinh dị, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra?"
"Ha ha, bát ca, ngươi muốn buông tha hắn, nhưng hắn lại nhục mạ ngươi, xem ra, hắn không đáng để ngươi tha." Tiếu Thiên Hoàng cười ha ha, trong lời nói đầy ý chế giễu.
Những tu sĩ phía sau hắn cũng không ngừng cười lạnh, không phải vì thân phận của Tiếu Thiên Tà, mà là kiêng kị hắn.
Trong lòng Nhạc Nhất Sơn bọn họ dường như tuyệt vọng, bọn hắn vừa chuẩn bị để Tiêu Phàm thừa nhận hắn là người thừa kế Tu La điện, để dễ dàng dẫn Nhạc nhân tộc rời đi.
Nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm lại dám nói chuyện ngông cuồng, mắng Tiếu Thiên Tà bị bệnh, đây không phải là muốn chết sao?
Lát sau nếu Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Long hai người cùng hợp lực đối phó hắn, đoán chừng Tiêu Phàm cũng khó thoát?
"Tất cả mọi người nghe lệnh, diệt Nhạc Nhân tộc cho ta!" Không đợi Tiếu Thiên Tà mở miệng, đột nhiên từ chân trời truyền đến một tiếng nổ lớn.
Đám người phóng tầm mắt nhìn qua, nhìn thấy thân hình chật vật của Tiếu Thiên Long, sát khí nặng nề bay vọt tới.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
"Điều này?" Tiếu Thiên Long bị đạp bay, khóe miệng một vài người giật giật, huynh muội Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ khó tin, người khác có thể không biết thực lực của Tiếu Thiên Long, nhưng họ thì biết rất rõ.
Đừng nói là thất biến Chiến Chần, dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Tiếu Thiên Long cũng có thể hoàn toàn chèn ép.
Nhưng trước mặt Tiêu Phàm, lại không phải như vậy.
Lần thứ nhất bị Tiêu Phàm một kích đánh bay, có lẽ là ngoài ý muốn, Tiêu Phàm dùng tiếng Thần Long Ngâm đánh lén hắn, khiến Tiếu Thiên Long không phản ứng kịp.
Nhưng lần thứ hai thì sao?
Lần này hoàn toàn là thực lực, Tiếu Thiên Long luôn kiêu ngạo về thực lực của mình, nhưng lại bị Tiêu Phàm đánh bại lần nữa.
"Cái gì mà Tam hoàng tử vô địch, thì ra cũng chỉ có như vậy." Nhạc Nhất Sơn đắc ý hừ lạnh một tiếng, như việc đánh bay Tiếu Thiên Long không phải là Tiêu Phàm, mà là Nhạc Nhất Sơn hắn làm.
Trong lúc nhất thời, hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy sợ hãi.
Ngay cả Chiến Thiên Long cũng không phải đối thủ, vậy bọn hắn sao có thể là đối thủ được?
Chỉ có thần sắc một số Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình tĩnh, một người có thể đánh không lại Tiêu Phàm, nhưng bọn hắn có thể cùng đánh.
Vả lại, Tiêu Phàm cũng không phải một mình, nhìn dáng vẻ của hắn, đoán chừng còn bảo vệ Nhạc Nhân tộc, Nhạc Nhân tộc chính là điểm yếu của hắn, nếu như bắt được Nhạc Nhân tộc thì có thể uy hiếp được hắn.
Tiêu Phàm không quan tâm đến suy nghĩ những tu sĩ của Thương Sinh thần quốc, tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm nơi Tiếu Thiên Long bị đánh bay, ma ảnh Tu La đã biến mất.
Người khác cho là hắn dễ dàng áp chế Tiếu Thiên Long, nhưng tự Tiêu Phàm hiểu rõ, ban đầu là do Thần Long Ngâm rất gần, uy lực tất nhiên sẽ rất mạnh.
Còn ma ảnh Tu La, lúc trước hắn đã dùng để giết Minh Yểm hóa thân của thiên thần, nên uy lực sẽ vượt qua Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Nhưng, hắn chỉ mới đánh bay Tiếu Thiên Long, không giết chết được hắn, điều này khiến cho Tiêu Phàm rất ngạc nhiên.
Tiếu Thiên Long không phải là yếu, ngược lại, chỉ bằng việc hắn kháng cự lại ma ảnh Tu La, chứng minh hắn không phải là yếu.
Sở dĩ Tiêu Phàm có thể đánh bại hắn, một là vì long uy của mình áp chế được long uy của hắn, hai là vì sức mạnh của ma ảnh Tu La cũng áp chế được sức mạnh của hắn, vậy có thể nói Tiêu Phàm chỉ là vừa đúng lúc khắc chế hắn.
Nếu đổi lại là người khác, thì không phải dễ dàng có thể đánh bại Tiếu Thiên Long.
Tiêu Phàm đứng thả lỏng đôi tay, nhàn nhạt nhìn tu sĩ đối diện của Thương Sinh thần quốc, hắn không tấn công, cũng không xua đuổi, cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ.
Tu sĩ của Thương Sinh thần quốc cũng không biết làm sao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
"Các hạ là người kế thừa của Tu La điện?" Thật lâu, Tiếu Thiên Tà mới mở miệng nói, hắn bước trên không trung, chậm rãi tiến tới, cách Tiêu Phàm mấy trăm trượng.
Tiêu Phàm nhìn thật sâu Tiếu Thiên Tà, kẻ này lòng dạ rất sâu, Tiêu Phàm hoàn toàn nhìn không thấu hắn, trong lòng Tiêu Phàm, Tiếu Thiên Tà mới là người đáng sợ nhất.
Như Tiếu Thiên Long, nhiều nhất chỉ có thể coi là mãng phu, bằng vào sức mạnh của thân thể mà thôi.
Nhưng Tiếu Thiên Tà thì khác, ngay từ đầu hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, khi chưa thăm dò ra thực lực của Tiêu Phàm, luôn không lỗ mãng ra tay, cũng không công kích Tiêu Phàm.
Bởi vì Tiếu Thiên Tà xét thấy có thể giết chết Sinh Tử Nhị Lão, bản thân đúng là có thực lực, người bình thường không thể so sánh được.
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?" Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Hắn không hề biết người thừa kế Tu La điện là cái gì, tự nhiên không cách nào trả lời Tiếu Thiên Tà, cho nên chỉ có thể lập lờ trả lời nước đôi.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ người thừa kế Tu La điện không chỉ có một người hay sao?
Đương nhiên, nghi hoặc thì nghi hoặc, Tiêu Phàm không thể nào hỏi, như vậy không phải là đã trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân sao?
Vả lại, bại lộ thân phận cũng thôi đi, Thương Sinh thần quốc đoán chừng sẽ không kiêng kị mình, bọn hắn cùng nhau tiến đánh, Tiêu Phàm cũng phải kiêng kị lại bọn hắn mấy phần.
Tiếu Thiên Tà híp híp hai mắt, nhìn chòng chọc vào Tiêu Phàm, tựa như muốn nhìn thấu Tiêu Phàm.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm cứ vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, không hề động đậy, con ngươi nhìn chằm chằm nơi xa, như đang chờ người nào đó đến.
"Nếu như các hạ là người thừa kế của Tu La, vậy chuyện này chúng ta coi như thôi, các hạ dẫn Nhạc Nhân tộc đi là được rồi, coi như Tiếu Thiên Tà ta kết giao người bạn này." Tiếu Thiên Tà lần nữa mở miệng nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, điều này nghĩa là Tiếu Thiên Tà sợ mình sao?
Trong lòng lắc đầu, Tiêu Phàm không cho rằng Tiếu Thiên Tà sợ mình, dù sao hắn hoàn toàn không một chút nhìn thấu được Tiếu Thiên Tà.
Hắn đang lấy lòng mình! Trong đầu Tiêu Phàm hiện lên một ý niệm, chỉ là hắn không biết, Tiếu Thiên Tà vì sao muốn lấy lòng mình?
Từ thông tin hắn biết, giữa Thương Sinh hần quốc và Tu La điện mặc dù không có cuộc chiến nào lớn, nhưng tiểu nhân tranh chấp lại thường xuyên xảy ra.
Chí ít, quan hệ giữa Thương Sinh thần quốc và Tu La điện là địch chứ không phải bạn!
Bọn người Nhạc Nhất Sơn nghe nói như thế, trong lòng vô cùng kích động, vậy là tộc nhân của mình được cứu sao?
Nhưng khi hắn nghe được lời tiếp theo của Tiếu Thiên Hoàng, bọn họ lại cực kỳ lo lắng.
"Không được, không thể bỏ qua cho hắn, còn nữa, Nhạc Nhân tộc cũng phải bị hủy diệt." Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Tiếu Thiên Hoàng đã nhảy ra, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm.
Tiếu Thiên Tà nhíu mày, ánh mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng, như đang rất khó chịu vì lời nói của mình bị Tiếu Thiên Hoàng phủ định, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Một màn này, vừa đúng lúc bị Tiêu Phàm thấy được, trong lòng càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ giữa huynh muội bọn họ cũng không đồng lòng?
Phải biết rằng, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, rõ ràng là có sát ý, lĩnh ngộ được Tu La Áo nghĩa, Tiêu Phàm rất mẫn cảm với sát ý.
Tiêu Phàm không để ý đến Tiếu Thiên Hoàng, mà là nhìn về phía Tiếu Thiên Tà nói: "Ngươi bệnh không nhẹ!"
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
"Ngươi đừng không biết tốt xấu, Bát hoàng tử để mắt đến ngươi, ngươi dám nhục mạ Bát hoàng tử!"
"Người như ngươi, đáng chém!"
Đủ các tiếng nói rơi xuống, tu sĩ sau lưng Tiếu Thiên Tà và Hồn thú đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, rất nhiều tu sĩ giận dữ mắng chửi không thôi, như chỉ cần một câu của Tiếu Thiên Tà, bọn hắn sẽ xông lên xé Tiêu Phàm thành từng mảnh nhỏ.
Một màn này, Tiêu Phàm chẳng những không e ngại, ngược lại còn rất kinh ngạc, thậm chí có chút khen ngợi nhìn Tiếu Thiên Tà.
Những tu sĩ và Hồn thú này biết rõ thực lực của Tiêu Phàm, vẫn còn dám quát hắn lớn tiếng như thế, khả năng duy nhất chính là, nội tâm của bọn hắn phát ra sự kính sợ và kính yêu đối với Tiếu Thiên Tà.
Trái lại người bên cạnh Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên long, bọn hắn nhìn họ với ánh mắt e ngại, không có thành kính, hai bên so sánh với nhau, Tiêu Phàm lại càng tò mò về Tiếu Thiên Tà.
Chỉ có thần sắc của Tiếu Thiên Tà là luôn bình tĩnh, lông mày nhíu lại, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ kinh dị, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra?"
"Ha ha, bát ca, ngươi muốn buông tha hắn, nhưng hắn lại nhục mạ ngươi, xem ra, hắn không đáng để ngươi tha." Tiếu Thiên Hoàng cười ha ha, trong lời nói đầy ý chế giễu.
Những tu sĩ phía sau hắn cũng không ngừng cười lạnh, không phải vì thân phận của Tiếu Thiên Tà, mà là kiêng kị hắn.
Trong lòng Nhạc Nhất Sơn bọn họ dường như tuyệt vọng, bọn hắn vừa chuẩn bị để Tiêu Phàm thừa nhận hắn là người thừa kế Tu La điện, để dễ dàng dẫn Nhạc nhân tộc rời đi.
Nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm lại dám nói chuyện ngông cuồng, mắng Tiếu Thiên Tà bị bệnh, đây không phải là muốn chết sao?
Lát sau nếu Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Long hai người cùng hợp lực đối phó hắn, đoán chừng Tiêu Phàm cũng khó thoát?
"Tất cả mọi người nghe lệnh, diệt Nhạc Nhân tộc cho ta!" Không đợi Tiếu Thiên Tà mở miệng, đột nhiên từ chân trời truyền đến một tiếng nổ lớn.
Đám người phóng tầm mắt nhìn qua, nhìn thấy thân hình chật vật của Tiếu Thiên Long, sát khí nặng nề bay vọt tới.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook