Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1788
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1792: Ngươi Đã Tin Chưa?
“Sở huynh, đã lâu không gặp.”
Tiêu Phàm nhếch miệng cười, nhìn người thanh niên cụt một tay. khiến Tiêu Phàm gọi là Sở huynh, cũng chỉ có Sở Khinh Cuồng, người đã biến mất nhiều năm nay mà thôi.
Thời khắc đầu tiên nhìn thấy Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm cũng hết sức kinh ngạc, hắn không ngờ Sở Khinh Cuồng lại xuất hiện ở Thiên Địa Lao Ngục.
Nơi đây chỉ có người thủ mộ và Tu La điện chủ mới đủ tư cách dẫn người khác vào, hơn nữa phải được sự đồng ý cùng lúc của cả hai người đó.
Sở Khinh Cuồng không phải là người của Tu La điện, cũng chẳng có quan hệ gì với người thủ mộ, vậy thì làm sao mà huynh ấy lại xuất hiện được ở đây?
Hơn nữa, điều khiến Tiêu Phàm càng thêm khiếp sợ hơn đó là, Sở Khinh Cuồng đã đột phá tới Chiến Thần cảnh hậu kỳ, tốc độ như vậy thì quả thật nhanh hơn mức bình thường.
Trong lòng Tiêu Phàm vẫn luôn chứa đựng sự cảm kích đối với Sở Khinh Cuồng. Khi còn ở Ly Hỏa đế đô, dù bọn họ biết rõ mình không phải là đối thủ của Chiến Thần điện nhưng huynh ấy vẫn dứt khoát ở lại.
Đáng tiếc, đến cuối cũng huynh ấy vẫn bị Bắc Lão dùng truyền tống trận pháp truyền đẩy ra bên ngoài.
Thoáng một cái đã mấy năm không gặp, cảnh còn mà người thì mất. Nhưng có thể gặp được một người quen ở chốn thiên địa lao ngục như thế này vẫn khiến Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Đã lâu không gặp.”
Sở Khinh Cuồng mỉm cười, nhưng nụ cười trông vô cùng khó coi. Độc khí trên người hắn đã tấn công vào tim, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm phóng ra một vài tia sáng, lao thẳng vào cơ thể của Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng không hề phản kháng, cũng chẳng có sức mà phản kháng. Hắn bây giờ chẳng khác cái xác sống là bao.
“Tiêu huynh cẩn thận, bọn chúng đều là những cao thủ dùng độc.” Sở Khinh Cuồng nói một cách hết sức yếu ớt.
“Yên tâm, một đám phế vật thôi mà.” Tiêu Phàm nhếch miệng cười. Cũng vào đúng lúc này, một luồng ánh sáng gào thét lao tới từ phía chân trời, đó chính là Kiếm La. Trong nháy mắt, Kiếm La mang theo Sở Khinh Cuồng biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu Phàm chậm rãi quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt lập tức trở nên ngưng đọng, thay vào đó là sự lạnh lùng cùng với sát khí không gì sánh được.
Đồng tử trong con mắt của bà lão đột nhiên co lại, ánh mắt đó thật sự quá đáng sợ, tựa như nó đang nuốt gọn lấy linh hồn bà ta vậy.
“Chết.”
Tiếng nói khẽ vang lên, khí thế trên người Tiêu Phàm đột nhiên tăng vọt, thanh kiếm dài bình thường trong tay bỗng khẽ run, từng luồng kiếm khí màu xám dày đặc bộc phát ra.
Phụt!
Máu tươi bắn ra từ khắp người bà lão, một đạo kiếm màu sáng xuyên thẳng qua chán bà, lực linh hồn liên thông trong con người hắn lập tức biến mất.
Giờ đây Tiêu Phàm đã lĩnh ngộ được đến tám phần của sinh tử Áo Nghĩa, uy năng của hắn sớm đã vượt qua viên mãn Áo Nghĩa rồi, dù có là một nhân vật thiên tài Chiến Thần đỉnh phong thì Tiêu Phàm cũng có thể đối kháng lại được, huống hồ là đám người dựa vào luyện hóa thần lực chi tinh mà đột phá này.
Bà lão không kịp cả lên tiếng kêu thảm liền tan biết không rõ sống chết, cơ thể ốm yếu, gầy gò của bà bay về phía hư không.
Biểu hiện của Tiêu Phàm vô cùng lạnh nhạt, cứ như thể vừa làm một chuyện cỏn con vậy. Thân hình hắn lóe sáng, đã xuất hiện ở trên một chiếc Thần Châu khác.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian của hai, ba lần hít thở, những người khác còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Phàm đã cứu được Sở Khinh Cuồng rồi, hơn nữa còn giết chết được một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Trên Thần Châu, khuôn mặt của Tiếu Thiên Chi như sương băng, nhìn Tiêu Phàm đang đứng đối diện rồi lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai? Thần Châu thứ mười ba sao lại nằm trong tay ngươi?”
Tiêu Phàm chắp tay, đứng sừng sững nơi đầu thuyền, thản nhiên nói:
“Ta là ai không quan trọng, còn về Thần Châu mười ba mà ngươi nói, nếu đúng bà ta tên là Tiêu Thiên Hoàng thì ta có thể nói cho người biết rằng thần hồn của bà ta đã bị tiêu diệt rồi.”
“Ngươi giết bà ấy?”
Tiếu Thiên Chi chau mày, nhìn trông vô cùng ảm đạm, đáng sợ.
“Đưa thuốc giải độc ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
Tiêu Phàm nhìn Sở Khinh Cuồng ở phía sau mình, khuôn mặt hờ hững.
Mặc dù hắn có thể giải độc tố trong cơ thể Sở Khinh Cuồng nhưng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn có khả năng xảy ra nguy hiểm, đối với hắn thì vấn đề thời gian vô cùng quan trọng.
Sở Khinh Cuồng trúng độc do Tiếu Thiên Chi hạ thì trên người cô ta chắc chắn sẽ có thuốc giải tương ứng, dùng thuốc độc giải độc sẽ nhanh hơn nhiều so với việc hắn tự giải.
“Thuốc giải?”
Tiếu Thiên Chi cười nhẹ, như thể nắm được mạch sinh mệnh của Tiêu Phàm vậy. Một bình ngọc xuất hiện trong tay, cô ta nói với nụ cười nham hiểm:
“Trong này là thuốc giải độc, có bản lĩnh thì người tới mà lấy”
“Tiêu huynh, đừng tới.”
Sở Khinh Cuồng dốc hết sức lực, cố gắng nói.
“Cô ta là Thiên Độc nữ, thủ đoạn khó lòng phòng bị, đừng để trúng thủ đoạn hạ lưu của cô ta.
“Không sao.”
Tiêu Phàm gạt tay.
Cô ta từng khống chế bốn thủ hạ cường giả Chiến Thần đỉnh phong của Tiếu Thiên Long thì đương nhiên hắn biết Tiếu Thiên Chi đang đứng trước mặt đáng sợ đến mức nào.
Thực lực của Tiếu Thiên Chi có thể không quá giỏi nhưng thủ đoạn dùng độc của cô ta thì không ai có thể sánh bằng, trong số những người mà Tiêu Phàm biết, có lẽ chỉ có Tiêu Linh Nhi là có thể liều mạng với cô ta mà thôi.
Dù sao thì Chiến Hồn Vạn Độc Thiên Chi của Tiếu Thiên Chi so với Nguyệt Độc Băng Tàm của Tiêu Linh Nhi không hề cùng nằm trong một cấp độ.
Nguyệt Độc Băng Tàm được coi là một trong những kỳ vật cực độc trên thế giới, Vạn Giới Chư Thiên cũng rất ít khi nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Nếu là do Nguyệt Độc Băng Tàm của Tiêu Linh Nhi hạ độc thì có lẽ Tiêu Phàm còn phải kiêng kị vài phần, nhưng đây là Vạn Độc Thiên Chi, Tiêu Phàm có Thí Thần thú, hắn chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì không cần phải sợ đến độc dược đó.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đã đi tới không chút do dự.
“Tiêu…”
Sở Khinh Cuồng muốn hét lên để chặn Tiêu Phàm lại nhưng hắn không còn chút sức lực nào nữa.
Kiếm La cùng Võ Nhược Phong, cũng như các cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Chiến Thần điện đều nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc. Nhưng bọn họ cũng biết rằng Tiêu Phàm sẽ không làm những việc mà hắn không nắm chắc.
Tiếu Thiên Chi thấy Tiêu Phàm đi tới thì tỏ ra hơi sững sờ, cô ta không ngờ Tiêu Phàm lại quyết đoán đến thế, không biết là do hắn vô tri hay là do hắn không biết sợ.
Tiêu Phàm bình tĩnh, thư thái, giống như đang tản bộ vậy, sau vài cái chớp thân là đã xuất hiện trên Thần châu của Tiếu Thiên Chi, bọn họ bất giác lùi lại vài chục bước, cười lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
“Ta tới rồi, thuốc giải có thể đưa cho ta được chưa?”
Tiêu Phàm nói một cách thản nhiên, hắn chỉ cần nhìn là biết tu vi của Tiêu Thiên Chi chỉ ở mức bát biến Chiến Thần mà thôi.
Nhưng phía sau cô ta lại có tới ba cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cả ba đều nhìn Tiêu Phàm chằm chằm.
“Ta đâu có hứa là lập tức đưa cho ngươi đâu.”
Tiếu Thiên Chi cười lạnh.
“Người có biết những kẻ lừa gạt ta đều phải nhận hậu quả thế nào không?”
Tiêu Phàm nhíu hai mắt lại. Nếu không phải vì sợ người phụ nữ này hủy mất thuốc giải thì Tiêu Phàm đã xông lên giết thẳng tay cô ta rồi, làm gì có chuyện đứng đây nói những lời thừa thãi.
“Hậu quả gì? Lẽ nào người vẫn còn dám ra tay, nếu ngươi không sợ thuốc giải bị hủy thì cứ việc.”
Tiếu Thiên Chi cười híp mắt nói, trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên một sự oán độc.
“Nếu ngươi muốn làm bạn với Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long thì ta có thể tác thành cho ngươi.”
Tiêu Phàm mở rộng lòng bàn tay, Đồ Thần đao đột nhiên xuất hiện, luồng sát khí đáng sợ nở rộ ra.
“Ngươi thật biết nói đùa. Ngươi nói ngươi giết chết Tiếu Thiên Hoàng thì ta tin, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nào giết chết Tiếu Thiên Long được.”
Tiếu Thiên Chi cười lớn một cách điên cuồng, cứ như thể ta biết quá rõ ngươi vậy.
Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào bình ngọc trong tay Tiếu Thiên Chi, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng ra tay, cứ kéo dài như này cũng không phải cách hay, chi bằng tự mình giải độc còn nhanh hơn.
“Tiểu soái ca, ngươi muốn giải độc thì cũng không cần phải gạt ta đâu.”
Tiếu Thiên Chi nhìn Tiêu Phàm với sắc mặt bông đùa, cô ta đung đưa bình ngọc trong tay.
Phụt!
Trong nháy mắt một tia sáng bay ra từ chỗ Tiêu Phàm, tốc độ nhanh tới mức kinh hoàng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một cánh tay bỗng bay lên cao, ngay sau đó là một tiếng thét thảm thiết truyền tới, máu tươi phun ra từ cánh tay bị cụt của Tiếu Thiên Chi, cô ta sợ hãi lùi về phía sau.
Không ai ngờ rằng Tiêu Phàm lại dám ra tay với Tiếu Thiên Chi, hơn nữa còn chém đứt một cánh ta của cô ta.
Chưa đợi đám đông kịp định thần thì thân hình Tiêu Phàm chợt lóe lên, hắn chụp lấy bình ngọc trong tay rồi trong trở về vị trí cũ trong nháy mắt. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Thiên Chi và nói: “Ngươi đã tin chưa?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Sở huynh, đã lâu không gặp.”
Tiêu Phàm nhếch miệng cười, nhìn người thanh niên cụt một tay. khiến Tiêu Phàm gọi là Sở huynh, cũng chỉ có Sở Khinh Cuồng, người đã biến mất nhiều năm nay mà thôi.
Thời khắc đầu tiên nhìn thấy Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm cũng hết sức kinh ngạc, hắn không ngờ Sở Khinh Cuồng lại xuất hiện ở Thiên Địa Lao Ngục.
Nơi đây chỉ có người thủ mộ và Tu La điện chủ mới đủ tư cách dẫn người khác vào, hơn nữa phải được sự đồng ý cùng lúc của cả hai người đó.
Sở Khinh Cuồng không phải là người của Tu La điện, cũng chẳng có quan hệ gì với người thủ mộ, vậy thì làm sao mà huynh ấy lại xuất hiện được ở đây?
Hơn nữa, điều khiến Tiêu Phàm càng thêm khiếp sợ hơn đó là, Sở Khinh Cuồng đã đột phá tới Chiến Thần cảnh hậu kỳ, tốc độ như vậy thì quả thật nhanh hơn mức bình thường.
Trong lòng Tiêu Phàm vẫn luôn chứa đựng sự cảm kích đối với Sở Khinh Cuồng. Khi còn ở Ly Hỏa đế đô, dù bọn họ biết rõ mình không phải là đối thủ của Chiến Thần điện nhưng huynh ấy vẫn dứt khoát ở lại.
Đáng tiếc, đến cuối cũng huynh ấy vẫn bị Bắc Lão dùng truyền tống trận pháp truyền đẩy ra bên ngoài.
Thoáng một cái đã mấy năm không gặp, cảnh còn mà người thì mất. Nhưng có thể gặp được một người quen ở chốn thiên địa lao ngục như thế này vẫn khiến Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Đã lâu không gặp.”
Sở Khinh Cuồng mỉm cười, nhưng nụ cười trông vô cùng khó coi. Độc khí trên người hắn đã tấn công vào tim, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm phóng ra một vài tia sáng, lao thẳng vào cơ thể của Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng không hề phản kháng, cũng chẳng có sức mà phản kháng. Hắn bây giờ chẳng khác cái xác sống là bao.
“Tiêu huynh cẩn thận, bọn chúng đều là những cao thủ dùng độc.” Sở Khinh Cuồng nói một cách hết sức yếu ớt.
“Yên tâm, một đám phế vật thôi mà.” Tiêu Phàm nhếch miệng cười. Cũng vào đúng lúc này, một luồng ánh sáng gào thét lao tới từ phía chân trời, đó chính là Kiếm La. Trong nháy mắt, Kiếm La mang theo Sở Khinh Cuồng biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu Phàm chậm rãi quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt lập tức trở nên ngưng đọng, thay vào đó là sự lạnh lùng cùng với sát khí không gì sánh được.
Đồng tử trong con mắt của bà lão đột nhiên co lại, ánh mắt đó thật sự quá đáng sợ, tựa như nó đang nuốt gọn lấy linh hồn bà ta vậy.
“Chết.”
Tiếng nói khẽ vang lên, khí thế trên người Tiêu Phàm đột nhiên tăng vọt, thanh kiếm dài bình thường trong tay bỗng khẽ run, từng luồng kiếm khí màu xám dày đặc bộc phát ra.
Phụt!
Máu tươi bắn ra từ khắp người bà lão, một đạo kiếm màu sáng xuyên thẳng qua chán bà, lực linh hồn liên thông trong con người hắn lập tức biến mất.
Giờ đây Tiêu Phàm đã lĩnh ngộ được đến tám phần của sinh tử Áo Nghĩa, uy năng của hắn sớm đã vượt qua viên mãn Áo Nghĩa rồi, dù có là một nhân vật thiên tài Chiến Thần đỉnh phong thì Tiêu Phàm cũng có thể đối kháng lại được, huống hồ là đám người dựa vào luyện hóa thần lực chi tinh mà đột phá này.
Bà lão không kịp cả lên tiếng kêu thảm liền tan biết không rõ sống chết, cơ thể ốm yếu, gầy gò của bà bay về phía hư không.
Biểu hiện của Tiêu Phàm vô cùng lạnh nhạt, cứ như thể vừa làm một chuyện cỏn con vậy. Thân hình hắn lóe sáng, đã xuất hiện ở trên một chiếc Thần Châu khác.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian của hai, ba lần hít thở, những người khác còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Phàm đã cứu được Sở Khinh Cuồng rồi, hơn nữa còn giết chết được một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Trên Thần Châu, khuôn mặt của Tiếu Thiên Chi như sương băng, nhìn Tiêu Phàm đang đứng đối diện rồi lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai? Thần Châu thứ mười ba sao lại nằm trong tay ngươi?”
Tiêu Phàm chắp tay, đứng sừng sững nơi đầu thuyền, thản nhiên nói:
“Ta là ai không quan trọng, còn về Thần Châu mười ba mà ngươi nói, nếu đúng bà ta tên là Tiêu Thiên Hoàng thì ta có thể nói cho người biết rằng thần hồn của bà ta đã bị tiêu diệt rồi.”
“Ngươi giết bà ấy?”
Tiếu Thiên Chi chau mày, nhìn trông vô cùng ảm đạm, đáng sợ.
“Đưa thuốc giải độc ra, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
Tiêu Phàm nhìn Sở Khinh Cuồng ở phía sau mình, khuôn mặt hờ hững.
Mặc dù hắn có thể giải độc tố trong cơ thể Sở Khinh Cuồng nhưng mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn có khả năng xảy ra nguy hiểm, đối với hắn thì vấn đề thời gian vô cùng quan trọng.
Sở Khinh Cuồng trúng độc do Tiếu Thiên Chi hạ thì trên người cô ta chắc chắn sẽ có thuốc giải tương ứng, dùng thuốc độc giải độc sẽ nhanh hơn nhiều so với việc hắn tự giải.
“Thuốc giải?”
Tiếu Thiên Chi cười nhẹ, như thể nắm được mạch sinh mệnh của Tiêu Phàm vậy. Một bình ngọc xuất hiện trong tay, cô ta nói với nụ cười nham hiểm:
“Trong này là thuốc giải độc, có bản lĩnh thì người tới mà lấy”
“Tiêu huynh, đừng tới.”
Sở Khinh Cuồng dốc hết sức lực, cố gắng nói.
“Cô ta là Thiên Độc nữ, thủ đoạn khó lòng phòng bị, đừng để trúng thủ đoạn hạ lưu của cô ta.
“Không sao.”
Tiêu Phàm gạt tay.
Cô ta từng khống chế bốn thủ hạ cường giả Chiến Thần đỉnh phong của Tiếu Thiên Long thì đương nhiên hắn biết Tiếu Thiên Chi đang đứng trước mặt đáng sợ đến mức nào.
Thực lực của Tiếu Thiên Chi có thể không quá giỏi nhưng thủ đoạn dùng độc của cô ta thì không ai có thể sánh bằng, trong số những người mà Tiêu Phàm biết, có lẽ chỉ có Tiêu Linh Nhi là có thể liều mạng với cô ta mà thôi.
Dù sao thì Chiến Hồn Vạn Độc Thiên Chi của Tiếu Thiên Chi so với Nguyệt Độc Băng Tàm của Tiêu Linh Nhi không hề cùng nằm trong một cấp độ.
Nguyệt Độc Băng Tàm được coi là một trong những kỳ vật cực độc trên thế giới, Vạn Giới Chư Thiên cũng rất ít khi nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Nếu là do Nguyệt Độc Băng Tàm của Tiêu Linh Nhi hạ độc thì có lẽ Tiêu Phàm còn phải kiêng kị vài phần, nhưng đây là Vạn Độc Thiên Chi, Tiêu Phàm có Thí Thần thú, hắn chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì không cần phải sợ đến độc dược đó.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đã đi tới không chút do dự.
“Tiêu…”
Sở Khinh Cuồng muốn hét lên để chặn Tiêu Phàm lại nhưng hắn không còn chút sức lực nào nữa.
Kiếm La cùng Võ Nhược Phong, cũng như các cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Chiến Thần điện đều nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc. Nhưng bọn họ cũng biết rằng Tiêu Phàm sẽ không làm những việc mà hắn không nắm chắc.
Tiếu Thiên Chi thấy Tiêu Phàm đi tới thì tỏ ra hơi sững sờ, cô ta không ngờ Tiêu Phàm lại quyết đoán đến thế, không biết là do hắn vô tri hay là do hắn không biết sợ.
Tiêu Phàm bình tĩnh, thư thái, giống như đang tản bộ vậy, sau vài cái chớp thân là đã xuất hiện trên Thần châu của Tiếu Thiên Chi, bọn họ bất giác lùi lại vài chục bước, cười lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
“Ta tới rồi, thuốc giải có thể đưa cho ta được chưa?”
Tiêu Phàm nói một cách thản nhiên, hắn chỉ cần nhìn là biết tu vi của Tiêu Thiên Chi chỉ ở mức bát biến Chiến Thần mà thôi.
Nhưng phía sau cô ta lại có tới ba cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, cả ba đều nhìn Tiêu Phàm chằm chằm.
“Ta đâu có hứa là lập tức đưa cho ngươi đâu.”
Tiếu Thiên Chi cười lạnh.
“Người có biết những kẻ lừa gạt ta đều phải nhận hậu quả thế nào không?”
Tiêu Phàm nhíu hai mắt lại. Nếu không phải vì sợ người phụ nữ này hủy mất thuốc giải thì Tiêu Phàm đã xông lên giết thẳng tay cô ta rồi, làm gì có chuyện đứng đây nói những lời thừa thãi.
“Hậu quả gì? Lẽ nào người vẫn còn dám ra tay, nếu ngươi không sợ thuốc giải bị hủy thì cứ việc.”
Tiếu Thiên Chi cười híp mắt nói, trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên một sự oán độc.
“Nếu ngươi muốn làm bạn với Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long thì ta có thể tác thành cho ngươi.”
Tiêu Phàm mở rộng lòng bàn tay, Đồ Thần đao đột nhiên xuất hiện, luồng sát khí đáng sợ nở rộ ra.
“Ngươi thật biết nói đùa. Ngươi nói ngươi giết chết Tiếu Thiên Hoàng thì ta tin, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nào giết chết Tiếu Thiên Long được.”
Tiếu Thiên Chi cười lớn một cách điên cuồng, cứ như thể ta biết quá rõ ngươi vậy.
Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào bình ngọc trong tay Tiếu Thiên Chi, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng ra tay, cứ kéo dài như này cũng không phải cách hay, chi bằng tự mình giải độc còn nhanh hơn.
“Tiểu soái ca, ngươi muốn giải độc thì cũng không cần phải gạt ta đâu.”
Tiếu Thiên Chi nhìn Tiêu Phàm với sắc mặt bông đùa, cô ta đung đưa bình ngọc trong tay.
Phụt!
Trong nháy mắt một tia sáng bay ra từ chỗ Tiêu Phàm, tốc độ nhanh tới mức kinh hoàng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một cánh tay bỗng bay lên cao, ngay sau đó là một tiếng thét thảm thiết truyền tới, máu tươi phun ra từ cánh tay bị cụt của Tiếu Thiên Chi, cô ta sợ hãi lùi về phía sau.
Không ai ngờ rằng Tiêu Phàm lại dám ra tay với Tiếu Thiên Chi, hơn nữa còn chém đứt một cánh ta của cô ta.
Chưa đợi đám đông kịp định thần thì thân hình Tiêu Phàm chợt lóe lên, hắn chụp lấy bình ngọc trong tay rồi trong trở về vị trí cũ trong nháy mắt. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Thiên Chi và nói: “Ngươi đã tin chưa?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook