Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1833
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1837: Tâm Ý Tương Thông
Tiêu Phàm im lặng không nói, chỉ chằm chằm nhìn vào mọi cử động cụa Dạ Cửu U. Chỉ cần Dạ Cửu U có bất kỳ hành động gì là Tiêu Phàm sẽ xuất kích ngay lập tức.
“Dạ Cửu U, lấy một nữ nhân để uy hiếp ta thì có ý nghĩa gì, có bản lĩnh thì ta với ngươi đấu một trận.” Tiêu Phàm vội vàng đổi chủ đề, đây mặc dù là Huyễn cảnh nhưng Tiêu Phàm vẫn không muốn dây dưa tới vấn đề này.
Mấy năm không gặp, không biết Long Vũ có còn sống hay không, không biết nàng còn ngây thơ, đáng yêu như lúc xưa hay không.
“Chỉ cần ngươi giao bia mộ ra thì ta sẽ thả nàng ta ra.” Dạ Cửu U lạnh lùng nói, nhưng trong mắt thì nóng rực.
“Bia mộ?” Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ huyễn cảnh có thể nắm bắt được ngay cả những ký ức nơi sâu thẳm nhất trong con người hắn, hơn nữa còn liên kết với ký ức ấy, sáng tạo ra huyễn cảnh này.
“Không sai, chỉ cần ngươi giao bia mộ cho lão hủ, lão hủ sẽ lập tức rời đi, thế nào?” Dạ Cửu U gật đầu, hai mắt dính chặt vào Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.”
Lúc này, một tiếng nổ từ xa truyền tới, ngay sau đó, một chiếc Thần Châu đột nhiên xuất hiện ngay trong không trung phía trên Tiêu Phàm, một lão giã mặc áo trường bào màu trắng đang đứng trên boong tàu.
“Tiêu Thần võ?” Tiêu Phàm kích động tới mức chửi thề trong lòng. Hắn không ngờ Tiêu Thần võ lại xuất hiện, đối mặt với một tên Dạ Cửu U đã đủ phiền phức rồi.
Giờ lại thêm một Tiêu Thần Võ. Tiêu Phàm hắn chỉ là một Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhỏ bé, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ?
Lúc nãy một Minh Yểm xuất hiện thì cũng coi như xong, vì Huyết Yêu Nhiên đã chết rồi, Tiêu Phàm giết hắn cũng không khó khăn gì, có thể dùng toàn lực ứng phó.
Nhưng giờ đối mặt với hai tên thì rắc rối to rồi. Hơn nữa, Dạ Cửu U còn dùng Long Vũ để uy hiếp hắn, Tiêu Phàm càng khó ra tay hơn.
Ít nhất ở thời điểm hiện tại dùng vũ lực không thể giải quyết được vấn đề.
“Tiêu Thần Võ, kế hoạch của ngươi không đủ!” Dạ Cửu U cười, dáng vẻ như thể nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
“Tiêu Phàm, ngươi nhìn xem đây là ai?” Tiêu Thần Võ cười nhạt một tiếng, rồi một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta, đó là một nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng.
“Thi Vũ.” Đôi mắt Tiêu Phàm đỏ lên, mặc dù hắn sớm đã đoán ra rằng chắc chắn sẽ có người lấy Thi Vũ ra để uy hiếp hắn, nhưng không ngờ đã thực sự nhìn thấy rồi, giờ đây lại là một cảm giác khác nữa.
“Phu quân, thiếp đã không bảo vệ được Lăng Phong ca và Nhị ca, bọn họ bị Tiêu Thần võ giết chết rồi, chàng nhất định phải báo thù cho bọn họ.” Diệp Thi Vũ nhìn thấy Tiêu Phàm liền lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng, lưu luyến.
Đôi mắt Tiêu Phàm mạnh mẽ khác thường, hắn đã từng đoán ra là sẽ có cảnh tượng này, không ngờ giờ đây nó xuất hiện trước mặt hắn thật.
Mọi chuyện mà Tiêu Thần Võ làm là đều vì muốn dùng bạn bè, người thân để uy hiếp hắn mà thôi.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Yên tâm! Ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ.”
Lời vừa nói ra, Tiêu Phàm lập tức biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một tia sáng lao thẳng tới Tiêu Thần Võ.
“Tiêu Phàm, lẽ nào ngươi muốn thê tử của mình chết không có đất chôn hay sao?” Tiêu Thần võ không ngờ Tiêu Phàm lại dám giết hắn, hắn đang dùng thê tử của Tiêu Phàm để uy hiếp hắn, đúng ra hắn nên giết Dạ Cửu U mới phải.
“Người chết là ngươi.” Lúc này, Diệp Thi Vũ đột nhiên cười lớn, trong nháy mắt, thân hình cô hóa thành một chiếc cửa bảy sắc cầu vồng, phong tỏa mọi thứ trong hư không.
“Phong ấn chi môn?”
Con ngươi Tiêu Thần Võ co rụt lại, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Hắn ta vốn đã phong ấn tu vi của Diệp Thi Vũ rồi, thật không ngờ nàng vẫn có thể thi triển toàn lực, hơn nữa còn triệu hoán ra phong ấn chi môn.
Sực mạnh của phong ấn chi môn được dùng trên toàn bộ cơ thể Tiêu Thần Võ, hắn đột nhiên cảm tưởng toàn bộ sức mạnh của mình đang bị một gông xiềng vô hình nào đó khống chế, bị áp chế tại Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
“Biết thì cũng đã muộn rồi.” Tiêu Phàm cười lạnh, chỉ bằng một ánh mắt là hắn hiểu được ý của Diệp Thi Vũ, đây mới chính là sự ăn ý thật sự giữa phu thê, cũng là thứ mà hắn không tìm thấy được ở Huyết Yêu Nhiêu và Long Vũ.
Tính cách của ba nữ tử này cũng không giống nhau, Huyết Yêu Nhiêu xinh đẹp, bên ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng, Long Vũ thì dám yêu dám hận, lương thiện vô cùng.
Còn tiểu ma nữ thì lại lanh lợi, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tinh tế tỉ mỉ, trí tuệ uyên thông hơn nữa đôi lúc còn nghĩ cho cả Tiêu Phàm nữa.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm rung động nhiều nhất đốt với Diệp Thi Vũ, không ai có thể thay thế được.
“Thí Thần!” Tiêu Phàm hét lớn, cơ thể bỗng nhiên hóa thành hình dạng Thí Thần thú, nuốt gọn Tiêu Thần Võ trong nháy mắt.
Có điều Tiêu Phàm cũng biết rằng, Tiêu Thần Võ trong thực tế không dễ gì bị lừa gạt như vậy, Tiêu Thần Võ mà huyễn cảnh tạo ra thì cũng chỉ là huyễn cảnh mà thôi, chứ không hề tạo ra được trí tuệ của Tiêu Thần Võ.
Tiêu Thần võ có thể chơi đùa Tu La điện chủ trong tay mình, đến ngay cả Tu La điện chủ còn không làm gì được hắn thì làm gì có chuyện hắn lại dễ dàng chết như vậy được.
“Ha ha, Tiêu Thần Võ, xem ra ta thắng rồi.” Dạ Cửu u ngửa mặt lên trời cười lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Long Vũ thấy Tiêu Phàm phối hợp với Diệp Thi Vũ nhanh chóng xử lý Tiêu Thần võ thì trong lòng cảm thấy không phục, cô hít một hơi thật sâu, nói nhỏ:
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao ta không bằng cô rồi, tình cảm của ta chỉ có sự ỷ lại, không hề có sự gánh chịu.”
Từ sau khi Tiêu Phàm cứu Long Vũ, trong lòng nàng đã mặc định Tiêu Phàm là người đàn ông của mình, nhưng từ đó đến nay cô chỉ luôn yêu trong đơn phương mà thôi.
Cô cho rằng bản thân đủ thích Tiêu Phàm, vì Tiêu Phàm nàng sẵn sàng chết, nhưng tình yêu không phải là thứ khiến người còn lại phải sống khổ sở không nơi nương tựa.
Tương tự như vậy, tình cảm không phải là chuyện một người dựa dẫm vào người còn lại mà là chuyện hai người hiểu ý nhau, giống như Tiêu Phàm và Diệp Thi Vũ vậy.
Nghĩ tới đây, Long Vũ đột nhiên cười lớn, cơ thể cô bỗng tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo, băng sương đầy trời quét ra, lạnh cóng khắp thiên địa.
"Băng Phong Thiên Địa!"
Long Vũ hét lên, cô lấy mình làm trung tâm, một luồng hàn ý không gì địch nổi càn quét giữa thiên địa, toàn bộ vạn vật trong vòng mười dặm đều đóng băng hết thảy.
“Muốn chết!” Dạ Cửu U định thần lại, dùng chưởng đánh tới Long Vũ, sức mạnh cuồng bạo đập nát hư không, thiên địa kích xạ đầy hỗn loạn, tất cả hư không dường như bị chôn vùi.
“Phu quân, cứu Long Vũ!” Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, một luồng sáng bảy màu bùng phát trong không trung, những nơi hàn băng đi qua đều có ánh sáng bảy màu bao trùm.
Tiêu Phàm biến thành bản thể, sắc mặt trầm xuống, xông lên không chút do dự, dù hắn có thích Long Vũ hay không thì hắn nhất định cũng phải cứu lấy nàng.
“Thi Vũ tỷ, đừng lo cho muội, giết hắn đi.” Long Vũ mỉm cười, sau đó nàng dồn toàn bộ sức mạnh lao tới Dạ Cửu U.
Khuôn mặt Tiêu Phàm trông rất khó coi, một lần nữa hắn lại được chứng kiến sự đáng sợ của huyễn cảnh, nếu Long Vũ cứ như thế mà chết đi thì có lẽ sau này giữa hắn và Diệp Thi Vũ cũng sẽ xuất hiện khoảng cách, đây không phải là điều Tiêu Phàm muốn thấy, dù là ở trong huyễn cảnh.
Hơn nữa, sau này đột phá Thiên Thần cảnh còn phải gặp thần kiếp, chắc chắn điều này sẽ tạo thành sự thiếu hụt trong tâm cảnh của hắn.
“Long Vũ, lùi lại!” Tiêu Phàm hét lớn.
Long Vũ vẫn lắc đầu, vẫn cười và nói: “Ta sai rồi, tình yêu là cho đi, đáng tiếc là lúc ta hiểu thì đã quá muộn.”
“Tình yêu của mỗi người không giống nhau, nam nhân trong tương lai nếu có yêu muội thì cũng sẽ bao dung tất cả mọi thứ vì muội, ỷ lại đâu có sao đâu? Tiêu Phàm chỉ còn biết an ủi Long Vũ.
Đáng tiếc, đây không phải là Long Vũ thật sự, Long Vũ này muốn để Tiêu Phàm phải chịu đau khổ, thì làm sao có thể nghe được lời thuyết phục của hắn cơ chứ?
Nhìn sự sống của Long Vũ dần dần tiêu biến, sắc mặt Tiêu Phàm càng tỏ ra lo lắng, Long Vũ muốn liều mạng với Dạ Cửu U.
Nếu ở bên trong thế giới thực, thì Long Vũ hoàn toàn không có tư cách để liều mạng với Dạ Cửu U, nhưng ở đây thì có thể. Bởi vì mọi thứ trong thế giới này đều được dùng để giúp Tiêu Phàm luyện tâm cảnh.
Tiêu Phàm nhất thời không biết phải làm sao, hắn chỉ còn biết ra sức chém Dạ Cửu U, chỉ cần giết chết hắ thì có lẽ Long Vũ sẽ không chết.
Nghĩ vậy, tốc độ của Tiêu Phàm lại nhanh lên mấy phần.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tiêu Phàm im lặng không nói, chỉ chằm chằm nhìn vào mọi cử động cụa Dạ Cửu U. Chỉ cần Dạ Cửu U có bất kỳ hành động gì là Tiêu Phàm sẽ xuất kích ngay lập tức.
“Dạ Cửu U, lấy một nữ nhân để uy hiếp ta thì có ý nghĩa gì, có bản lĩnh thì ta với ngươi đấu một trận.” Tiêu Phàm vội vàng đổi chủ đề, đây mặc dù là Huyễn cảnh nhưng Tiêu Phàm vẫn không muốn dây dưa tới vấn đề này.
Mấy năm không gặp, không biết Long Vũ có còn sống hay không, không biết nàng còn ngây thơ, đáng yêu như lúc xưa hay không.
“Chỉ cần ngươi giao bia mộ ra thì ta sẽ thả nàng ta ra.” Dạ Cửu U lạnh lùng nói, nhưng trong mắt thì nóng rực.
“Bia mộ?” Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ huyễn cảnh có thể nắm bắt được ngay cả những ký ức nơi sâu thẳm nhất trong con người hắn, hơn nữa còn liên kết với ký ức ấy, sáng tạo ra huyễn cảnh này.
“Không sai, chỉ cần ngươi giao bia mộ cho lão hủ, lão hủ sẽ lập tức rời đi, thế nào?” Dạ Cửu U gật đầu, hai mắt dính chặt vào Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.”
Lúc này, một tiếng nổ từ xa truyền tới, ngay sau đó, một chiếc Thần Châu đột nhiên xuất hiện ngay trong không trung phía trên Tiêu Phàm, một lão giã mặc áo trường bào màu trắng đang đứng trên boong tàu.
“Tiêu Thần võ?” Tiêu Phàm kích động tới mức chửi thề trong lòng. Hắn không ngờ Tiêu Thần võ lại xuất hiện, đối mặt với một tên Dạ Cửu U đã đủ phiền phức rồi.
Giờ lại thêm một Tiêu Thần Võ. Tiêu Phàm hắn chỉ là một Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhỏ bé, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ?
Lúc nãy một Minh Yểm xuất hiện thì cũng coi như xong, vì Huyết Yêu Nhiên đã chết rồi, Tiêu Phàm giết hắn cũng không khó khăn gì, có thể dùng toàn lực ứng phó.
Nhưng giờ đối mặt với hai tên thì rắc rối to rồi. Hơn nữa, Dạ Cửu U còn dùng Long Vũ để uy hiếp hắn, Tiêu Phàm càng khó ra tay hơn.
Ít nhất ở thời điểm hiện tại dùng vũ lực không thể giải quyết được vấn đề.
“Tiêu Thần Võ, kế hoạch của ngươi không đủ!” Dạ Cửu U cười, dáng vẻ như thể nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
“Tiêu Phàm, ngươi nhìn xem đây là ai?” Tiêu Thần Võ cười nhạt một tiếng, rồi một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta, đó là một nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng.
“Thi Vũ.” Đôi mắt Tiêu Phàm đỏ lên, mặc dù hắn sớm đã đoán ra rằng chắc chắn sẽ có người lấy Thi Vũ ra để uy hiếp hắn, nhưng không ngờ đã thực sự nhìn thấy rồi, giờ đây lại là một cảm giác khác nữa.
“Phu quân, thiếp đã không bảo vệ được Lăng Phong ca và Nhị ca, bọn họ bị Tiêu Thần võ giết chết rồi, chàng nhất định phải báo thù cho bọn họ.” Diệp Thi Vũ nhìn thấy Tiêu Phàm liền lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng, lưu luyến.
Đôi mắt Tiêu Phàm mạnh mẽ khác thường, hắn đã từng đoán ra là sẽ có cảnh tượng này, không ngờ giờ đây nó xuất hiện trước mặt hắn thật.
Mọi chuyện mà Tiêu Thần Võ làm là đều vì muốn dùng bạn bè, người thân để uy hiếp hắn mà thôi.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Yên tâm! Ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ.”
Lời vừa nói ra, Tiêu Phàm lập tức biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một tia sáng lao thẳng tới Tiêu Thần Võ.
“Tiêu Phàm, lẽ nào ngươi muốn thê tử của mình chết không có đất chôn hay sao?” Tiêu Thần võ không ngờ Tiêu Phàm lại dám giết hắn, hắn đang dùng thê tử của Tiêu Phàm để uy hiếp hắn, đúng ra hắn nên giết Dạ Cửu U mới phải.
“Người chết là ngươi.” Lúc này, Diệp Thi Vũ đột nhiên cười lớn, trong nháy mắt, thân hình cô hóa thành một chiếc cửa bảy sắc cầu vồng, phong tỏa mọi thứ trong hư không.
“Phong ấn chi môn?”
Con ngươi Tiêu Thần Võ co rụt lại, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Hắn ta vốn đã phong ấn tu vi của Diệp Thi Vũ rồi, thật không ngờ nàng vẫn có thể thi triển toàn lực, hơn nữa còn triệu hoán ra phong ấn chi môn.
Sực mạnh của phong ấn chi môn được dùng trên toàn bộ cơ thể Tiêu Thần Võ, hắn đột nhiên cảm tưởng toàn bộ sức mạnh của mình đang bị một gông xiềng vô hình nào đó khống chế, bị áp chế tại Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
“Biết thì cũng đã muộn rồi.” Tiêu Phàm cười lạnh, chỉ bằng một ánh mắt là hắn hiểu được ý của Diệp Thi Vũ, đây mới chính là sự ăn ý thật sự giữa phu thê, cũng là thứ mà hắn không tìm thấy được ở Huyết Yêu Nhiêu và Long Vũ.
Tính cách của ba nữ tử này cũng không giống nhau, Huyết Yêu Nhiêu xinh đẹp, bên ngoài cứng rắn bên trong dịu dàng, Long Vũ thì dám yêu dám hận, lương thiện vô cùng.
Còn tiểu ma nữ thì lại lanh lợi, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tinh tế tỉ mỉ, trí tuệ uyên thông hơn nữa đôi lúc còn nghĩ cho cả Tiêu Phàm nữa.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến Tiêu Phàm rung động nhiều nhất đốt với Diệp Thi Vũ, không ai có thể thay thế được.
“Thí Thần!” Tiêu Phàm hét lớn, cơ thể bỗng nhiên hóa thành hình dạng Thí Thần thú, nuốt gọn Tiêu Thần Võ trong nháy mắt.
Có điều Tiêu Phàm cũng biết rằng, Tiêu Thần Võ trong thực tế không dễ gì bị lừa gạt như vậy, Tiêu Thần Võ mà huyễn cảnh tạo ra thì cũng chỉ là huyễn cảnh mà thôi, chứ không hề tạo ra được trí tuệ của Tiêu Thần Võ.
Tiêu Thần võ có thể chơi đùa Tu La điện chủ trong tay mình, đến ngay cả Tu La điện chủ còn không làm gì được hắn thì làm gì có chuyện hắn lại dễ dàng chết như vậy được.
“Ha ha, Tiêu Thần Võ, xem ra ta thắng rồi.” Dạ Cửu u ngửa mặt lên trời cười lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Long Vũ thấy Tiêu Phàm phối hợp với Diệp Thi Vũ nhanh chóng xử lý Tiêu Thần võ thì trong lòng cảm thấy không phục, cô hít một hơi thật sâu, nói nhỏ:
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao ta không bằng cô rồi, tình cảm của ta chỉ có sự ỷ lại, không hề có sự gánh chịu.”
Từ sau khi Tiêu Phàm cứu Long Vũ, trong lòng nàng đã mặc định Tiêu Phàm là người đàn ông của mình, nhưng từ đó đến nay cô chỉ luôn yêu trong đơn phương mà thôi.
Cô cho rằng bản thân đủ thích Tiêu Phàm, vì Tiêu Phàm nàng sẵn sàng chết, nhưng tình yêu không phải là thứ khiến người còn lại phải sống khổ sở không nơi nương tựa.
Tương tự như vậy, tình cảm không phải là chuyện một người dựa dẫm vào người còn lại mà là chuyện hai người hiểu ý nhau, giống như Tiêu Phàm và Diệp Thi Vũ vậy.
Nghĩ tới đây, Long Vũ đột nhiên cười lớn, cơ thể cô bỗng tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo, băng sương đầy trời quét ra, lạnh cóng khắp thiên địa.
"Băng Phong Thiên Địa!"
Long Vũ hét lên, cô lấy mình làm trung tâm, một luồng hàn ý không gì địch nổi càn quét giữa thiên địa, toàn bộ vạn vật trong vòng mười dặm đều đóng băng hết thảy.
“Muốn chết!” Dạ Cửu U định thần lại, dùng chưởng đánh tới Long Vũ, sức mạnh cuồng bạo đập nát hư không, thiên địa kích xạ đầy hỗn loạn, tất cả hư không dường như bị chôn vùi.
“Phu quân, cứu Long Vũ!” Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, một luồng sáng bảy màu bùng phát trong không trung, những nơi hàn băng đi qua đều có ánh sáng bảy màu bao trùm.
Tiêu Phàm biến thành bản thể, sắc mặt trầm xuống, xông lên không chút do dự, dù hắn có thích Long Vũ hay không thì hắn nhất định cũng phải cứu lấy nàng.
“Thi Vũ tỷ, đừng lo cho muội, giết hắn đi.” Long Vũ mỉm cười, sau đó nàng dồn toàn bộ sức mạnh lao tới Dạ Cửu U.
Khuôn mặt Tiêu Phàm trông rất khó coi, một lần nữa hắn lại được chứng kiến sự đáng sợ của huyễn cảnh, nếu Long Vũ cứ như thế mà chết đi thì có lẽ sau này giữa hắn và Diệp Thi Vũ cũng sẽ xuất hiện khoảng cách, đây không phải là điều Tiêu Phàm muốn thấy, dù là ở trong huyễn cảnh.
Hơn nữa, sau này đột phá Thiên Thần cảnh còn phải gặp thần kiếp, chắc chắn điều này sẽ tạo thành sự thiếu hụt trong tâm cảnh của hắn.
“Long Vũ, lùi lại!” Tiêu Phàm hét lớn.
Long Vũ vẫn lắc đầu, vẫn cười và nói: “Ta sai rồi, tình yêu là cho đi, đáng tiếc là lúc ta hiểu thì đã quá muộn.”
“Tình yêu của mỗi người không giống nhau, nam nhân trong tương lai nếu có yêu muội thì cũng sẽ bao dung tất cả mọi thứ vì muội, ỷ lại đâu có sao đâu? Tiêu Phàm chỉ còn biết an ủi Long Vũ.
Đáng tiếc, đây không phải là Long Vũ thật sự, Long Vũ này muốn để Tiêu Phàm phải chịu đau khổ, thì làm sao có thể nghe được lời thuyết phục của hắn cơ chứ?
Nhìn sự sống của Long Vũ dần dần tiêu biến, sắc mặt Tiêu Phàm càng tỏ ra lo lắng, Long Vũ muốn liều mạng với Dạ Cửu U.
Nếu ở bên trong thế giới thực, thì Long Vũ hoàn toàn không có tư cách để liều mạng với Dạ Cửu U, nhưng ở đây thì có thể. Bởi vì mọi thứ trong thế giới này đều được dùng để giúp Tiêu Phàm luyện tâm cảnh.
Tiêu Phàm nhất thời không biết phải làm sao, hắn chỉ còn biết ra sức chém Dạ Cửu U, chỉ cần giết chết hắ thì có lẽ Long Vũ sẽ không chết.
Nghĩ vậy, tốc độ của Tiêu Phàm lại nhanh lên mấy phần.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook