Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1891
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1895: Tiến Về Tu La Sơn
Ba người Kiếm La, Sở Khinh Cuồng và Tiếu Thiên Dương ở ngoài sân chờ đợi hồi lâu, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra. Ngay sau đó Tiêu Phàm đi ra trước, sắc mặt bình tĩnh như thường dường như không xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, Tiếu Thiên Tà đi ra, chắp tay một cái đối với Tiêu Phàm rồi nói: “Tiêu điện chủ, sau này còn gặp lại!”
Nếu Tiêu Phàm không lựa chọn tiết lộ người trước thì Tiếu Thiên Tà dĩ nhiên muốn xưng hô khách khí với Tiêu Phàm, bằng không hắn cũng trực tiếp gọi Tiêu Phàm là công tử.
“Sau này còn gặp lại.” Tiêu Phàm đứng chắp tay, khẽ gật đầu một cái nói.
Tiếu Thiên Tà lách mình liền xuất hiện trên loan xe. Sau đó khống chế lấy loan xe rồi mang theo người tới rời đi.
Sở Khinh Cuồng híp hai mắt nhìn phía mà Tiếu Thiên Tà rời đi. Trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng phức tạp, sau đó lại hạ xuống trên người Tiêu Phàm nói: “Tiêu huynh, bây giờ chúng ta tiến về Tu La Sơn?”
“Thời gian đã không còn nhiều.” Tiêu Phàm gật đầu. Trước đó hắn đã nhận được tin tức, Tu La Vương truyền thừa của Tu La Sơn chừng hai tháng nữa thì mở ra rồi.
Nơi này chạy tới Tu La Sơn đoán chừng cũng phải nửa tháng đến chừng một tháng. Tiêu Phàm còn muốn chuẩn bị một phen, thời gian lưu lại cho hắn cũng không còn nhiều.
Phất tay liền xuất hiện một chiếc Thần Châu rất lớn ở hư không, Tiêu Phàm lách mình xuất hiện phía trên Thần Châu. Bọn Kiếm La, Sở Khinh Cuồng và Tiếu Thiên Dương vội vàng đi theo.
“Tiểu huynh đệ.” Đang lúc Thần Châu chuẩn bị khởi động thì một giọng nói ở nơi xa vang lên. Trong chốc lát có hai bóng người xuất hiện phía trước Thần Châu của Tiêu Phàm.
“Xích Vân tiền bối, Thanh Phong tiền bối, có chuyện gì sao?” Tiêu Phàm vừa cười vừa nhìn hai người, không biết hai người tới làm gì.
“Tiểu huynh đệ, chuyện cuối cùng ngươi cần ta làm là gì?” Thanh Phong lão tổ trầm ngâm một chút. Hắn không muốn nợ ân tình của Tiêu Phàm cho nên muốn trước khi Tiêu Phàm rời đi thì có thể thực hiện lời hứa của mình.
“Nếu không thì theo ta đi Tu La Sơn một chuyến?” Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong lão tổ nói.
Thanh Phong lão tổ không khỏi rụt cổ một cái. Đối phó với Tiếu Thương Sinh, bọn hắn xem như đã lấy hết dũng khí rồi. Sao lại dám xông tới Tu La Sơn chứ?
Kể từ khi biết thân phận của Tiêu Phàm, hai người bọn họ ngày đêm đều bất an, sợ bị Tu La Sơn tiếp cận lại càng không phải nói tự mình tiến về Tu La Sơn.
Huống hồ, hai người bọn họ biết Tiêu Phàm đi Tu La Sơn làm gì. Muốn tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, đó cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
“Thế nào, hai người các ngươi sợ rồi?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Tiếu Thiên Dương đã khinh thường nhìn hai người nói.
Sắc mặt của Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ có chút u ám. Nói không sợ đó là điều không thể, Tu La Sơn được xưng là đầm rồng hang hổ đặc biệt Tiêu Phàm tiến về Tu La Sơn là vì tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.
Đương nhiên, nếu như Tiêu Phàm quả thực muốn để Thanh Phong lão tổ cùng đi đến Tu La Sơn, Thanh Phong lão tổ đoán chừng cũng không có lý do gì để từ chối. Lẽ nào thật sự thừa nhận mình sợ sao?
Thanh Phong lão tổ cũng là người có chút ngông nghênh, cũng là người rất sĩ diện dĩ nhiên không thể nói ra lời này.
“Sợ, vậy thì phí lời nói nhiều như vậy để làm gì? Không phải là không có khả năng sao?” Tiếu Thiên Dương bĩu môi nói cùng với vẻ mặt vô vị nhìn hai người.
Xích Vân lão tổ vốn là người nóng tính. Lần đầu bị người ta xem thường thì cũng thôi đi. Đây lại bị Tiếu Thiên Dương khinh bỉ liên tiếp, nào có nuốt trôi cơn giận này.
“Sợ ư? Lão tổ sống mấy ngàn năm, trong thiên hạ còn có cái gì để cho ta sợ chứ?” Xích Vân lão tổ hào khí vỗ ngực nói.
Thanh Phong lão tổ nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn suy nghĩ mọi thứ rất nhiều hơn so với Xích Vân lão tổ.
“Hai vị tiền bối, Thiên Dương chỉ là đùa một chút với các ngươi mà thôi.” Tiêu Phàm lắc đầu nói. Hắn thật sự không nghĩ tới việc cho hai người đi cùng đến Tu La Sơn.
Thậm chí, hắn cũng chưa từng nghĩ qua để Thanh Phong lão tổ làm giúp chuyện thứ ba. Còn về phần Xích Vân lão tổ vốn không nợ mình cái gì nên Tiêu Phàm càng không thể buộc hắn đi làm cái gì.
“Ta đi theo ngươi.” Thanh Phong lão tổ thở sâu, ngữ khí kiên định nói.
“Tiền bối, ta thật sự không có ý này...” Tiêu Phàm vội lắc đầu, khoát tay một cái nói.
“Hừ, ta muốn đi Tu La Sơn để tiểu tử này nhìn xem, ai mới không có khả năng!” Thanh Phong lão tổ kiên quyết cắt ngang lời nói của Tiêu Phàm, vốn không cho phủ định.
Tiêu Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng. Hắn không ngờ mình tùy ý nói một câu nói đùa, vậy mà để Thanh Phong lão tổ tưởng thật.
Hắn biết Tu La Sơn thật sự là đầm rồng hang hổ, cũng không muốn Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ có gì sơ xuất.
“Vậy thì đi thôi.” Tiêu Phàm đắng chát cười nói. Bây giờ muốn khuyên Thanh Phong lão tổ là điều không thể nào, chỉ có thể nghĩ cách sau mà thôi.
Kiếm La và Tiếu Thiên Dương nghe vậy chuẩn bị điều động Thần Châu. Thế nhưng lúc này lại có mấy bóng người thoáng hiện từ xa.
“Tiêu huynh, có phải tiến về Tu La Sơn không? Có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?” Một giọng nói vang lên, ngay sau đó ba bóng người lấp lóe xuất hiện phía trước Tiêu Phàm.
“Cổ huynh cũng muốn đi Tu La Sơn?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn người tới. Thần sắc cũng có ít nhiều vẻ xin lỗi bởi trước đây vẫn luôn lấy thân phận giả lừa gạt Cổ Nhược Trần.
Nếu đổi lại một người khác đoán chừng đã sớm tức giận.
“Ta đi Tu La Sơn đòi chút nợ.” Cổ Nhược Trần giống như cười mà không phải cười.
Đi Tu La Sơn đòi nợ?
Ngoại trừ Tiêu Phàm, mấy người khác nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh. Tu La Sơn là nơi nào, ai dám đi đòi nợ?
Trong thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có Cổ Nhược Trần mới dám nói ra lời như vậy.
Tiêu Phàm cũng có chút kinh ngạc. Lần nữa, địa vị của Cổ gia trong lòng hắn cất cao không ít, dám đi đến Tu La Vương tộc đòi nợ. Cho dù Thiên Thần đoán chừng cũng không có lá gan này.
Lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, khẽ mỉm cười nói: “Ta quả thực chuẩn bị đi đến Tu La Sơn một chuyến, đúng lúc tiện đường.”
Người khác không biết Cổ Nhược Trần đi đòi nợ ai ở Tu La Sơn nhưng Tiêu Phàm biết, ngoại trừ Lãnh Đồng đoán chừng cũng không có người khác.
Trước đây, Lãnh Đồng vì mua tàn quyển bản đồ cấu tạo bên trong Tu La Sơn từ tay Tiêu Phàm mà mượn Cổ Thần Phong một trăm hai mươi vạn Thần thạch. Bây giờ Cổ Thần Phong không có ở đây, món nợ này đương nhiên do Cổ Nhược Trần đi đòi lại.
“Vậy làm phiền rồi.” Cổ Nhược Trần gật đầu mang theo hai người sau lưng bước lên Thần Châu.
Kiếm La và Tiếu Thiên Dương khởi động Thần Châu, Thần Châu hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.
Rất lâu sau, lúc này Tiêu Phàm mới nhìn về phía Cổ Nhược Trần nói: “Cổ huynh, trước đây bởi vì lí do cá nhân mà ta chưa từng lấy bộ mặt thật gặp ngươi, xin chớ trách.”
“Tiêu huynh nói quá lời. Nếu như Cổ mỗ biết Tiêu huynh là Tu La điện chủ thì sớm đã kết giao với ngươi rồi.” Cổ Nhược Trần cởi mở cười một tiếng, dừng một chút lại nói: “Có điều Tiêu huynh vẫn phải cẩn thận một chút. Người mà ngươi giết chết chỉ là linh hồn bản thể của Tiếu Thương Sinh.”
“Ta biết.” Tiêu Phàm gật đầu, lông mày có chút ngưng tụ, trong mắt đều là vẻ mặt ngưng trọng.
“Xem ra là ta lắm lời rồi.” Cổ Nhược Trần đắng chát cười một tiếng.
“Không, Cổ huynh có thể nhắc nhở ta. Ta vô cùng cảm kích.” Tiêu Phàm lắc đầu. Mặc dù hắn biết vấn đề của Tiếu Thương Sinh nhưng Cổ Nhược Trần có thể nhắc nhở lại là một tình nghĩa khác.
“Mặt khác, Tiêu huynh tiến về Tu La Sơn hẳn là đi tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.” Cổ Nhược Trần lại nói. “Tiêu huynh có thể tiếp xúc nhiều với Tam trưởng lão của Tu La Sơn.”
“Ồ?” Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Cổ Nhược Trần, nói: “Vẫn xin Cổ huynh giải hoặc.”
“Theo ta biết, nhất mạch Tu La điện chủ các ngươi năm đó cứu Tam trưởng lão một mạng, về sau kết nghĩa kim lan. Từ đó về sau, người trong nhất mạch các ngươi tiến vào giới này, đại đa số đều gia nhập dưới trướng Tam trưởng lão. Còn cụ thể như thế nào, ta cũng không biết.” Cổ Nhược Trần suy nghĩ một chút nói.
“Tin tức này của Cổ huynh đối với ta mà nói quá quan trọng.” Tiêu Phàm lại thi lễ thật sâu nói.
Thi lễ này, Tiêu Phàm lại là phát ra từ đáy lòng. Bây giờ ít nhất hắn đã biết, hắn một thân một mình tiến về Tu La Sơn có vẻ như thế gian cũng không đều là địch.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ba người Kiếm La, Sở Khinh Cuồng và Tiếu Thiên Dương ở ngoài sân chờ đợi hồi lâu, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra. Ngay sau đó Tiêu Phàm đi ra trước, sắc mặt bình tĩnh như thường dường như không xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, Tiếu Thiên Tà đi ra, chắp tay một cái đối với Tiêu Phàm rồi nói: “Tiêu điện chủ, sau này còn gặp lại!”
Nếu Tiêu Phàm không lựa chọn tiết lộ người trước thì Tiếu Thiên Tà dĩ nhiên muốn xưng hô khách khí với Tiêu Phàm, bằng không hắn cũng trực tiếp gọi Tiêu Phàm là công tử.
“Sau này còn gặp lại.” Tiêu Phàm đứng chắp tay, khẽ gật đầu một cái nói.
Tiếu Thiên Tà lách mình liền xuất hiện trên loan xe. Sau đó khống chế lấy loan xe rồi mang theo người tới rời đi.
Sở Khinh Cuồng híp hai mắt nhìn phía mà Tiếu Thiên Tà rời đi. Trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng phức tạp, sau đó lại hạ xuống trên người Tiêu Phàm nói: “Tiêu huynh, bây giờ chúng ta tiến về Tu La Sơn?”
“Thời gian đã không còn nhiều.” Tiêu Phàm gật đầu. Trước đó hắn đã nhận được tin tức, Tu La Vương truyền thừa của Tu La Sơn chừng hai tháng nữa thì mở ra rồi.
Nơi này chạy tới Tu La Sơn đoán chừng cũng phải nửa tháng đến chừng một tháng. Tiêu Phàm còn muốn chuẩn bị một phen, thời gian lưu lại cho hắn cũng không còn nhiều.
Phất tay liền xuất hiện một chiếc Thần Châu rất lớn ở hư không, Tiêu Phàm lách mình xuất hiện phía trên Thần Châu. Bọn Kiếm La, Sở Khinh Cuồng và Tiếu Thiên Dương vội vàng đi theo.
“Tiểu huynh đệ.” Đang lúc Thần Châu chuẩn bị khởi động thì một giọng nói ở nơi xa vang lên. Trong chốc lát có hai bóng người xuất hiện phía trước Thần Châu của Tiêu Phàm.
“Xích Vân tiền bối, Thanh Phong tiền bối, có chuyện gì sao?” Tiêu Phàm vừa cười vừa nhìn hai người, không biết hai người tới làm gì.
“Tiểu huynh đệ, chuyện cuối cùng ngươi cần ta làm là gì?” Thanh Phong lão tổ trầm ngâm một chút. Hắn không muốn nợ ân tình của Tiêu Phàm cho nên muốn trước khi Tiêu Phàm rời đi thì có thể thực hiện lời hứa của mình.
“Nếu không thì theo ta đi Tu La Sơn một chuyến?” Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong lão tổ nói.
Thanh Phong lão tổ không khỏi rụt cổ một cái. Đối phó với Tiếu Thương Sinh, bọn hắn xem như đã lấy hết dũng khí rồi. Sao lại dám xông tới Tu La Sơn chứ?
Kể từ khi biết thân phận của Tiêu Phàm, hai người bọn họ ngày đêm đều bất an, sợ bị Tu La Sơn tiếp cận lại càng không phải nói tự mình tiến về Tu La Sơn.
Huống hồ, hai người bọn họ biết Tiêu Phàm đi Tu La Sơn làm gì. Muốn tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, đó cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
“Thế nào, hai người các ngươi sợ rồi?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Tiếu Thiên Dương đã khinh thường nhìn hai người nói.
Sắc mặt của Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ có chút u ám. Nói không sợ đó là điều không thể, Tu La Sơn được xưng là đầm rồng hang hổ đặc biệt Tiêu Phàm tiến về Tu La Sơn là vì tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.
Đương nhiên, nếu như Tiêu Phàm quả thực muốn để Thanh Phong lão tổ cùng đi đến Tu La Sơn, Thanh Phong lão tổ đoán chừng cũng không có lý do gì để từ chối. Lẽ nào thật sự thừa nhận mình sợ sao?
Thanh Phong lão tổ cũng là người có chút ngông nghênh, cũng là người rất sĩ diện dĩ nhiên không thể nói ra lời này.
“Sợ, vậy thì phí lời nói nhiều như vậy để làm gì? Không phải là không có khả năng sao?” Tiếu Thiên Dương bĩu môi nói cùng với vẻ mặt vô vị nhìn hai người.
Xích Vân lão tổ vốn là người nóng tính. Lần đầu bị người ta xem thường thì cũng thôi đi. Đây lại bị Tiếu Thiên Dương khinh bỉ liên tiếp, nào có nuốt trôi cơn giận này.
“Sợ ư? Lão tổ sống mấy ngàn năm, trong thiên hạ còn có cái gì để cho ta sợ chứ?” Xích Vân lão tổ hào khí vỗ ngực nói.
Thanh Phong lão tổ nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn suy nghĩ mọi thứ rất nhiều hơn so với Xích Vân lão tổ.
“Hai vị tiền bối, Thiên Dương chỉ là đùa một chút với các ngươi mà thôi.” Tiêu Phàm lắc đầu nói. Hắn thật sự không nghĩ tới việc cho hai người đi cùng đến Tu La Sơn.
Thậm chí, hắn cũng chưa từng nghĩ qua để Thanh Phong lão tổ làm giúp chuyện thứ ba. Còn về phần Xích Vân lão tổ vốn không nợ mình cái gì nên Tiêu Phàm càng không thể buộc hắn đi làm cái gì.
“Ta đi theo ngươi.” Thanh Phong lão tổ thở sâu, ngữ khí kiên định nói.
“Tiền bối, ta thật sự không có ý này...” Tiêu Phàm vội lắc đầu, khoát tay một cái nói.
“Hừ, ta muốn đi Tu La Sơn để tiểu tử này nhìn xem, ai mới không có khả năng!” Thanh Phong lão tổ kiên quyết cắt ngang lời nói của Tiêu Phàm, vốn không cho phủ định.
Tiêu Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng. Hắn không ngờ mình tùy ý nói một câu nói đùa, vậy mà để Thanh Phong lão tổ tưởng thật.
Hắn biết Tu La Sơn thật sự là đầm rồng hang hổ, cũng không muốn Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ có gì sơ xuất.
“Vậy thì đi thôi.” Tiêu Phàm đắng chát cười nói. Bây giờ muốn khuyên Thanh Phong lão tổ là điều không thể nào, chỉ có thể nghĩ cách sau mà thôi.
Kiếm La và Tiếu Thiên Dương nghe vậy chuẩn bị điều động Thần Châu. Thế nhưng lúc này lại có mấy bóng người thoáng hiện từ xa.
“Tiêu huynh, có phải tiến về Tu La Sơn không? Có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?” Một giọng nói vang lên, ngay sau đó ba bóng người lấp lóe xuất hiện phía trước Tiêu Phàm.
“Cổ huynh cũng muốn đi Tu La Sơn?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn người tới. Thần sắc cũng có ít nhiều vẻ xin lỗi bởi trước đây vẫn luôn lấy thân phận giả lừa gạt Cổ Nhược Trần.
Nếu đổi lại một người khác đoán chừng đã sớm tức giận.
“Ta đi Tu La Sơn đòi chút nợ.” Cổ Nhược Trần giống như cười mà không phải cười.
Đi Tu La Sơn đòi nợ?
Ngoại trừ Tiêu Phàm, mấy người khác nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh. Tu La Sơn là nơi nào, ai dám đi đòi nợ?
Trong thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có Cổ Nhược Trần mới dám nói ra lời như vậy.
Tiêu Phàm cũng có chút kinh ngạc. Lần nữa, địa vị của Cổ gia trong lòng hắn cất cao không ít, dám đi đến Tu La Vương tộc đòi nợ. Cho dù Thiên Thần đoán chừng cũng không có lá gan này.
Lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, khẽ mỉm cười nói: “Ta quả thực chuẩn bị đi đến Tu La Sơn một chuyến, đúng lúc tiện đường.”
Người khác không biết Cổ Nhược Trần đi đòi nợ ai ở Tu La Sơn nhưng Tiêu Phàm biết, ngoại trừ Lãnh Đồng đoán chừng cũng không có người khác.
Trước đây, Lãnh Đồng vì mua tàn quyển bản đồ cấu tạo bên trong Tu La Sơn từ tay Tiêu Phàm mà mượn Cổ Thần Phong một trăm hai mươi vạn Thần thạch. Bây giờ Cổ Thần Phong không có ở đây, món nợ này đương nhiên do Cổ Nhược Trần đi đòi lại.
“Vậy làm phiền rồi.” Cổ Nhược Trần gật đầu mang theo hai người sau lưng bước lên Thần Châu.
Kiếm La và Tiếu Thiên Dương khởi động Thần Châu, Thần Châu hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.
Rất lâu sau, lúc này Tiêu Phàm mới nhìn về phía Cổ Nhược Trần nói: “Cổ huynh, trước đây bởi vì lí do cá nhân mà ta chưa từng lấy bộ mặt thật gặp ngươi, xin chớ trách.”
“Tiêu huynh nói quá lời. Nếu như Cổ mỗ biết Tiêu huynh là Tu La điện chủ thì sớm đã kết giao với ngươi rồi.” Cổ Nhược Trần cởi mở cười một tiếng, dừng một chút lại nói: “Có điều Tiêu huynh vẫn phải cẩn thận một chút. Người mà ngươi giết chết chỉ là linh hồn bản thể của Tiếu Thương Sinh.”
“Ta biết.” Tiêu Phàm gật đầu, lông mày có chút ngưng tụ, trong mắt đều là vẻ mặt ngưng trọng.
“Xem ra là ta lắm lời rồi.” Cổ Nhược Trần đắng chát cười một tiếng.
“Không, Cổ huynh có thể nhắc nhở ta. Ta vô cùng cảm kích.” Tiêu Phàm lắc đầu. Mặc dù hắn biết vấn đề của Tiếu Thương Sinh nhưng Cổ Nhược Trần có thể nhắc nhở lại là một tình nghĩa khác.
“Mặt khác, Tiêu huynh tiến về Tu La Sơn hẳn là đi tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.” Cổ Nhược Trần lại nói. “Tiêu huynh có thể tiếp xúc nhiều với Tam trưởng lão của Tu La Sơn.”
“Ồ?” Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Cổ Nhược Trần, nói: “Vẫn xin Cổ huynh giải hoặc.”
“Theo ta biết, nhất mạch Tu La điện chủ các ngươi năm đó cứu Tam trưởng lão một mạng, về sau kết nghĩa kim lan. Từ đó về sau, người trong nhất mạch các ngươi tiến vào giới này, đại đa số đều gia nhập dưới trướng Tam trưởng lão. Còn cụ thể như thế nào, ta cũng không biết.” Cổ Nhược Trần suy nghĩ một chút nói.
“Tin tức này của Cổ huynh đối với ta mà nói quá quan trọng.” Tiêu Phàm lại thi lễ thật sâu nói.
Thi lễ này, Tiêu Phàm lại là phát ra từ đáy lòng. Bây giờ ít nhất hắn đã biết, hắn một thân một mình tiến về Tu La Sơn có vẻ như thế gian cũng không đều là địch.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook