Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1907
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1911: Phát Hiện
Khi giọng nói kia vang lên, sát ý lạnh như băng bao phủ hư không, mấy người công kích Tiêu Phàm không khỏi lạnh run, bọn hắn cảm giác giọng nói này quá quen thuộc.
“Ở phía sau ngươi!” Một người đột nhiên chỉ về phía sau một người khác cả kinh kêu lên.
Phụt!
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm nhuộm máu xuyên qua ngực người kia, máu tươi bắn ra hư không, Sinh Tử Áo Nghĩa trong nháy mắt tước đoạt sinh cơ của hắn.
“Tại sao ngươi vẫn không chết?” Mấy người khác vội vàng khống chế đội thuyền lùi lại, ánh mắt kinh hãi vô cùng.
Ở chỗ người vừa bị trường kiếm xuyên thủng thân, một thân ảnh áo đen hiện ra, con ngươi băng lãnh không có bất kỳ tình cảm gì.
Thân ảnh áo đen này không phải người khác, chính là Tiêu Phàm, trong nháy mắt khi mấy người công kích hắn, Tiêu Phàm lập tức thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ.
Hắn mặc dù không cách nào ngự không phi hành, nhưng Thái Huyền Thần Du Bộ vốn có thể thuấn di trong phạm vi nhỏ, không bị luồng sức mạnh kia áp chế, Tiêu Phàm rất dễ dàng tránh thoát khỏi một kích của đám người, xuất hiện trên một con thuyền khác ở khá gần.
“Các ngươi rất muốn ta chết sao?” Trường kiếm trong tay Tiêu Phàm rung động, người kia trực tiếp bị vô tận kiếm khí chém giết.
Những người này nếu như chỉ muốn cướp đoạt bát văn Thần Ngư, Tiêu Phàm có lẽ sẽ không giết bọn hắn, nhưng mấy người lại không chút do dự muốn giết hắn, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không buông tha bọn hắn.
Nếu như ở đây có người nhận ra thân phận của Tiêu Phàm, đoán chừng đã sớm trốn ra xa, nơi nào còn dám cùng Tiêu Phàm tranh đoạt.
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất giao bát văn Thần Ngư ra, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta.” Một lão giả mặc áo màu tro uy hiếp Tiêu Phàm nói.
Tu sĩ thế hệ trước, muốn tăng cường thực lực, chỉ có thể lĩnh ngộ càng nhiều Áo Nghĩa, nhưng muốn dựa vào năng lực chính mình để lĩnh ngộ sức mạnh Áo Nghĩa, thực sự rất khó khăn.
Biện pháp duy nhất của bọn hắn chính là đi đường tắt, luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư chính là một đường tắt, chỉ cần luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư, sẽ có thể đột phá cảnh giới tương ứng.
Bây giờ trước mắt thật vất vả nhìn thấy một con bát văn Thần Ngư, tự nhiên không thể tuỳ tiện bỏ lỡ.
“Các ngươi nhiều người như vậy, một con Áo Nghĩa Thần Ngư có vẻ như không đủ phân chia.” Tiêu Phàm buồn cười nhìn lão giả mặc áo màu tro.
“Đây không phải vấn đề ngươi cần nghĩ, Áo Nghĩa Thần Ngư, nên là đồ vật của cường giả.” Lão giả mặc áo bào tro cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ.
Phụt!
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng gió truyền ra, con ngươi của lão giả áo bào màu tro bỗng nhiên co rút lại, khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi.
Nơi xa, bóng dáng Tiêu Phàm đã biến mất không thấy tăm hơi, hiện tại lại xuất hiện trước người lão giả mặc áo bào màu tro, trường kiếm trực tiếp cắm vào trong lồng ngực hắn.
"Xem ra, ngươi không phải là cường giả.” Tiêu Phàm rất bình thản lắc đầu nói, Tiêu Phàm giết người, không cần thiết phải một kiếm xuyên qua mi tâm, Sinh Tử Áo Nghĩa cũng có thể trực tiếp diệt linh hồn hắn.
Áo Nghĩa Thần Ngư là đồ vật của cường giả, Tiêu Phàm dùng một kiếm liền giết hắn, hắn sao có thểlà cường giả đây?
Lão giả áo màu tro kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, con ngươi chậm rãi dãn ra, hắn thực sự nghĩ không ra, mình cùng Tiêu Phàm cách xa nhau vài trăm mét, Tiêu Phàm làm thế nào đến trước người mình...
Tu sĩ bốn phía thấy thế, câm như hến, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất là mấy người ra tay với Tiêu Phàm.
Bọn hắn cuối cũng cũng biết rõ, bản thân có vẻ như đã đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Phàm, lão giả áo bào tro kia chính là cửu biến Chiến Thần, vậy mà bị lập tức giết chết như thế.
"Chạy mau!" Có người kịp phản ứng, vội vàng khống chế thuyền bỏ chạy.
Sát ý phát ra trên người Tiêu Phàm, thật sự là quá đáng sợ, giờ phút này không trốn, qua một lúc đoán chừng muốn chạy trốn cũng không trốn được.
Đáng tiếc, bọn hắn vẫn đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Phàm, hắn liên tục thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ, chỉ trong mấy hơi thở, lại có ba người mất mạng.
Năm người bị hắn giết chết, tất cả đều là người vừa xong thừa dịp hắn không để ý đi đánh lén.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi, thực lực người này quá là đáng sợ, cường giả cửu biến Chiến Thần muốn chạy trốn cũng không được, lại càng không cần phải nói tới tu sĩ cấp thấp.
Trong lòng bọn hắn có chút may mắn, may mắn vừa rồi bản thân không động thủ, bằng không, Huyết Hồ này lại có thêm mấy vong hồn.
“Còn người nào muốn bát văn Thần Ngư?” Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn tu sĩ bốn phía nói.
Đám người thấy thế, khóe miệng co quắp một trận, chúng ta vẫn muốn, nhưng thực lực của ngươi cường đại như thế, ai có thể từ trong tay ngươi đoạt được Áo Nghĩa Thần Ngư đây?
Không ít tu sĩ vội vàng khống chế thuyền lùi về bốn phía, chốc lát sau đó, trong phạm vi xung quanh vài dặm, chỉ còn lại một mình Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm mới ngồi xếp bằng ở bên trên thuyền, tâm thần tiến vào bên trong Thần Cung, lại phát hiện, linh hồn bản thể đã bắt đầu luyện hóa con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư kia.
“Lại là lôi thuộc tính?” Tiêu Phàm có chút cảm thấy ngoài ý muốn, Lôi Điện Áo Nghĩa, ở phương diện tốc độ cùng công kích, là cực kỳ bá đạo.
Nhưng khi linh hồn bản thể bắt đầu luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư, Tiêu Phàm phát hiện, con Áo Nghĩa Thần Ngư có lôi thuộc tính này, vẻn vẹn chỉ có Lôi tốc độ.
Nói cách khác nó chỉ am hiểu tốc độ mà thôi, về phương diện công kích cũng không có tác dụng quá lớn.
“Luyện hóa con Áo Nghĩa Thần Ngư này có thể để cho ta lĩnh ngộ tốc độ của Lôi Điện Áo Nghĩa, nhưng trợ giúp quá nhỏ, hơn nữa phải tốn quá nhiều thời gian đi luyện hóa, muốn đột phá viên mãn, càng là rất khó khăn.” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Ngẫm lại, hắn chuẩn bị từ bỏ con Áo Nghĩa Thần Ngư này, dùng thủ pháp đặc biệt phong tỏa Áo Nghĩa Thần Ngư lại.
Hắn không dùng được con Áo Nghĩa Thần Ngư này, nhưng không có nghĩa là người khác không thể dùng.
Tâm thần rời khỏi Thần Cung, Tiêu Phàm nhìn về phía mặt hồ bình tĩnh, giờ phút này lại có một số người xuất hiện cách đó không xa, có chút đề phòng nhìn Tiêu Phàm.
“Còn dám tới nơi này?” Tiêu Phàm cổ quái nhìn những người kia, chậm chạp nói: “Đúng rồi, sao có nhiều người đến khu vực này như vậy?”
Tiêu Phàm trước đó đi ngang qua rất nhiều địa phương, căn bản không nhìn thấy bóng người nào, nhưng khu vực này lại có mấy chục người.
Chuyện khác thường tất có kì lạ, Tiêu Phàm biết rõ đạo lý này, khu vực này chắc chắn có cái gì đó khác biệt.
Tiêu Phàm lấy ra một cần câu, móc vào mấy viên Thần thạch ném vào trong hồ nước, sau đó lẳng lặng cảm thụ biến hóa của cảnh vật chung quanh, hắn rất nhanh liền phát hiện một vấn đề.
Khu vực này có thần linh khí vô cùng nồng đậm, thậm chí nồng đậm đến cấp độ khủng bố, khiến linh hồn bản thể, Thí Thần cùng Phệ Hồn cũng bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
“Y nha y nha” Bên trong Thần Cung cùng huyết mạch, âm thanh hưng phấn của Thí Thần cùng Phệ Hồn truyền đến, hai thú đang ăn như gió cuốn.
Phệ Hồn chui ra từ lòng bàn tay Tiêu Phàm, hướng về phía Tiêu Phàm y nha y nha khoa tay múa chân.
“Ngươi nói, đáy hồ chỗ này có gì đó quái lạ mới khiến thần linh khí ở đây đậm đà như vậy?” Tiêu Phàm híp hai mắt, nhìn chăm chú mặt hồ, kém chút kinh hô thành tiếng: “Không phải là linh tuyền chứ?”
Hắn nhớ kỹ Thanh Phong lão tổ nói qua, phía trên Huyết Hồ sở dĩ thần linh khí nồng đậm như thế, chính là bởi vì đáy hồ có linh tuyền.
Nơi đây có nhiều người tụ tập cùng một chỗ thả câu như vậy, khẳng định bởi vì Áo Nghĩa Thần Ngư tương đối nhiều, mà Áo Nghĩa Thần Ngư ưa Thần thạch, có lẽ cũng ưa thích linh tuyền.
Nghĩ vậy, tâm tình Tiêu Phàm trở nên hưng phấn, nếu như phía dưới thực sự là một linh tuyền, bản thân có khả năng sẽ phát tài.
“Phệ Hồn, ngươi xuống dưới nhìn xem, cẩn thận một chút.” Tiêu Phàm ra lệnh cho Phệ Hồn, hắn rất yên tâm đối với Phệ Hồn, nó có khả năng không bị sức mạnh kỳ lạ áp chế ở nơi này, loài cá căn bản không tổn thương được nó.
Phệ Hồn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nó vốn cũng muốn xuống dưới nhìn một chút, có mệnh lệnh của Tiêu Phàm, liền không chút do dự cắm đầu lao vào bên trong hồ nước.
Tiêu Phàm nhìn chăm chú mặt hồ, lẳng lặng chờ đợi, hi vọng Phệ Hồn có thể mang đến cho hắn kinh hỉ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Khi giọng nói kia vang lên, sát ý lạnh như băng bao phủ hư không, mấy người công kích Tiêu Phàm không khỏi lạnh run, bọn hắn cảm giác giọng nói này quá quen thuộc.
“Ở phía sau ngươi!” Một người đột nhiên chỉ về phía sau một người khác cả kinh kêu lên.
Phụt!
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm nhuộm máu xuyên qua ngực người kia, máu tươi bắn ra hư không, Sinh Tử Áo Nghĩa trong nháy mắt tước đoạt sinh cơ của hắn.
“Tại sao ngươi vẫn không chết?” Mấy người khác vội vàng khống chế đội thuyền lùi lại, ánh mắt kinh hãi vô cùng.
Ở chỗ người vừa bị trường kiếm xuyên thủng thân, một thân ảnh áo đen hiện ra, con ngươi băng lãnh không có bất kỳ tình cảm gì.
Thân ảnh áo đen này không phải người khác, chính là Tiêu Phàm, trong nháy mắt khi mấy người công kích hắn, Tiêu Phàm lập tức thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ.
Hắn mặc dù không cách nào ngự không phi hành, nhưng Thái Huyền Thần Du Bộ vốn có thể thuấn di trong phạm vi nhỏ, không bị luồng sức mạnh kia áp chế, Tiêu Phàm rất dễ dàng tránh thoát khỏi một kích của đám người, xuất hiện trên một con thuyền khác ở khá gần.
“Các ngươi rất muốn ta chết sao?” Trường kiếm trong tay Tiêu Phàm rung động, người kia trực tiếp bị vô tận kiếm khí chém giết.
Những người này nếu như chỉ muốn cướp đoạt bát văn Thần Ngư, Tiêu Phàm có lẽ sẽ không giết bọn hắn, nhưng mấy người lại không chút do dự muốn giết hắn, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không buông tha bọn hắn.
Nếu như ở đây có người nhận ra thân phận của Tiêu Phàm, đoán chừng đã sớm trốn ra xa, nơi nào còn dám cùng Tiêu Phàm tranh đoạt.
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất giao bát văn Thần Ngư ra, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta.” Một lão giả mặc áo màu tro uy hiếp Tiêu Phàm nói.
Tu sĩ thế hệ trước, muốn tăng cường thực lực, chỉ có thể lĩnh ngộ càng nhiều Áo Nghĩa, nhưng muốn dựa vào năng lực chính mình để lĩnh ngộ sức mạnh Áo Nghĩa, thực sự rất khó khăn.
Biện pháp duy nhất của bọn hắn chính là đi đường tắt, luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư chính là một đường tắt, chỉ cần luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư, sẽ có thể đột phá cảnh giới tương ứng.
Bây giờ trước mắt thật vất vả nhìn thấy một con bát văn Thần Ngư, tự nhiên không thể tuỳ tiện bỏ lỡ.
“Các ngươi nhiều người như vậy, một con Áo Nghĩa Thần Ngư có vẻ như không đủ phân chia.” Tiêu Phàm buồn cười nhìn lão giả mặc áo màu tro.
“Đây không phải vấn đề ngươi cần nghĩ, Áo Nghĩa Thần Ngư, nên là đồ vật của cường giả.” Lão giả mặc áo bào tro cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ.
Phụt!
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng gió truyền ra, con ngươi của lão giả áo bào màu tro bỗng nhiên co rút lại, khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi.
Nơi xa, bóng dáng Tiêu Phàm đã biến mất không thấy tăm hơi, hiện tại lại xuất hiện trước người lão giả mặc áo bào màu tro, trường kiếm trực tiếp cắm vào trong lồng ngực hắn.
"Xem ra, ngươi không phải là cường giả.” Tiêu Phàm rất bình thản lắc đầu nói, Tiêu Phàm giết người, không cần thiết phải một kiếm xuyên qua mi tâm, Sinh Tử Áo Nghĩa cũng có thể trực tiếp diệt linh hồn hắn.
Áo Nghĩa Thần Ngư là đồ vật của cường giả, Tiêu Phàm dùng một kiếm liền giết hắn, hắn sao có thểlà cường giả đây?
Lão giả áo màu tro kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, con ngươi chậm rãi dãn ra, hắn thực sự nghĩ không ra, mình cùng Tiêu Phàm cách xa nhau vài trăm mét, Tiêu Phàm làm thế nào đến trước người mình...
Tu sĩ bốn phía thấy thế, câm như hến, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất là mấy người ra tay với Tiêu Phàm.
Bọn hắn cuối cũng cũng biết rõ, bản thân có vẻ như đã đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Phàm, lão giả áo bào tro kia chính là cửu biến Chiến Thần, vậy mà bị lập tức giết chết như thế.
"Chạy mau!" Có người kịp phản ứng, vội vàng khống chế thuyền bỏ chạy.
Sát ý phát ra trên người Tiêu Phàm, thật sự là quá đáng sợ, giờ phút này không trốn, qua một lúc đoán chừng muốn chạy trốn cũng không trốn được.
Đáng tiếc, bọn hắn vẫn đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Phàm, hắn liên tục thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ, chỉ trong mấy hơi thở, lại có ba người mất mạng.
Năm người bị hắn giết chết, tất cả đều là người vừa xong thừa dịp hắn không để ý đi đánh lén.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi, thực lực người này quá là đáng sợ, cường giả cửu biến Chiến Thần muốn chạy trốn cũng không được, lại càng không cần phải nói tới tu sĩ cấp thấp.
Trong lòng bọn hắn có chút may mắn, may mắn vừa rồi bản thân không động thủ, bằng không, Huyết Hồ này lại có thêm mấy vong hồn.
“Còn người nào muốn bát văn Thần Ngư?” Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn tu sĩ bốn phía nói.
Đám người thấy thế, khóe miệng co quắp một trận, chúng ta vẫn muốn, nhưng thực lực của ngươi cường đại như thế, ai có thể từ trong tay ngươi đoạt được Áo Nghĩa Thần Ngư đây?
Không ít tu sĩ vội vàng khống chế thuyền lùi về bốn phía, chốc lát sau đó, trong phạm vi xung quanh vài dặm, chỉ còn lại một mình Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm mới ngồi xếp bằng ở bên trên thuyền, tâm thần tiến vào bên trong Thần Cung, lại phát hiện, linh hồn bản thể đã bắt đầu luyện hóa con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư kia.
“Lại là lôi thuộc tính?” Tiêu Phàm có chút cảm thấy ngoài ý muốn, Lôi Điện Áo Nghĩa, ở phương diện tốc độ cùng công kích, là cực kỳ bá đạo.
Nhưng khi linh hồn bản thể bắt đầu luyện hóa Áo Nghĩa Thần Ngư, Tiêu Phàm phát hiện, con Áo Nghĩa Thần Ngư có lôi thuộc tính này, vẻn vẹn chỉ có Lôi tốc độ.
Nói cách khác nó chỉ am hiểu tốc độ mà thôi, về phương diện công kích cũng không có tác dụng quá lớn.
“Luyện hóa con Áo Nghĩa Thần Ngư này có thể để cho ta lĩnh ngộ tốc độ của Lôi Điện Áo Nghĩa, nhưng trợ giúp quá nhỏ, hơn nữa phải tốn quá nhiều thời gian đi luyện hóa, muốn đột phá viên mãn, càng là rất khó khăn.” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Ngẫm lại, hắn chuẩn bị từ bỏ con Áo Nghĩa Thần Ngư này, dùng thủ pháp đặc biệt phong tỏa Áo Nghĩa Thần Ngư lại.
Hắn không dùng được con Áo Nghĩa Thần Ngư này, nhưng không có nghĩa là người khác không thể dùng.
Tâm thần rời khỏi Thần Cung, Tiêu Phàm nhìn về phía mặt hồ bình tĩnh, giờ phút này lại có một số người xuất hiện cách đó không xa, có chút đề phòng nhìn Tiêu Phàm.
“Còn dám tới nơi này?” Tiêu Phàm cổ quái nhìn những người kia, chậm chạp nói: “Đúng rồi, sao có nhiều người đến khu vực này như vậy?”
Tiêu Phàm trước đó đi ngang qua rất nhiều địa phương, căn bản không nhìn thấy bóng người nào, nhưng khu vực này lại có mấy chục người.
Chuyện khác thường tất có kì lạ, Tiêu Phàm biết rõ đạo lý này, khu vực này chắc chắn có cái gì đó khác biệt.
Tiêu Phàm lấy ra một cần câu, móc vào mấy viên Thần thạch ném vào trong hồ nước, sau đó lẳng lặng cảm thụ biến hóa của cảnh vật chung quanh, hắn rất nhanh liền phát hiện một vấn đề.
Khu vực này có thần linh khí vô cùng nồng đậm, thậm chí nồng đậm đến cấp độ khủng bố, khiến linh hồn bản thể, Thí Thần cùng Phệ Hồn cũng bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
“Y nha y nha” Bên trong Thần Cung cùng huyết mạch, âm thanh hưng phấn của Thí Thần cùng Phệ Hồn truyền đến, hai thú đang ăn như gió cuốn.
Phệ Hồn chui ra từ lòng bàn tay Tiêu Phàm, hướng về phía Tiêu Phàm y nha y nha khoa tay múa chân.
“Ngươi nói, đáy hồ chỗ này có gì đó quái lạ mới khiến thần linh khí ở đây đậm đà như vậy?” Tiêu Phàm híp hai mắt, nhìn chăm chú mặt hồ, kém chút kinh hô thành tiếng: “Không phải là linh tuyền chứ?”
Hắn nhớ kỹ Thanh Phong lão tổ nói qua, phía trên Huyết Hồ sở dĩ thần linh khí nồng đậm như thế, chính là bởi vì đáy hồ có linh tuyền.
Nơi đây có nhiều người tụ tập cùng một chỗ thả câu như vậy, khẳng định bởi vì Áo Nghĩa Thần Ngư tương đối nhiều, mà Áo Nghĩa Thần Ngư ưa Thần thạch, có lẽ cũng ưa thích linh tuyền.
Nghĩ vậy, tâm tình Tiêu Phàm trở nên hưng phấn, nếu như phía dưới thực sự là một linh tuyền, bản thân có khả năng sẽ phát tài.
“Phệ Hồn, ngươi xuống dưới nhìn xem, cẩn thận một chút.” Tiêu Phàm ra lệnh cho Phệ Hồn, hắn rất yên tâm đối với Phệ Hồn, nó có khả năng không bị sức mạnh kỳ lạ áp chế ở nơi này, loài cá căn bản không tổn thương được nó.
Phệ Hồn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nó vốn cũng muốn xuống dưới nhìn một chút, có mệnh lệnh của Tiêu Phàm, liền không chút do dự cắm đầu lao vào bên trong hồ nước.
Tiêu Phàm nhìn chăm chú mặt hồ, lẳng lặng chờ đợi, hi vọng Phệ Hồn có thể mang đến cho hắn kinh hỉ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook