Tiêu Phàm không nói, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này mặc dù đáng sợ, nhưng bên trong Tu La Truyền Thừa lại ghi chép mấy phương pháp giải độc. Với năng lực hiện tại của hắn, mặc dù có chút khó khăn nhưng không phải là không thể.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy con ngươi bình tĩnh kia của Tuyết Ngọc Hiên, lại thấy có hơi bất ngờ.
- Tuyết Ngọc Hiên, ta nghĩ với địa vị của ngươi, Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng vẫn có thể giải trừ chứ.
Tiêu Phàm hiếu kỳ hỏi, gọi thẳng tên Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Ngọc Hiên lại mảy may không thèm để ý, ngược lại cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Cho dù có thể giải rồi như thế nào? Cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số mệnh tử vong, chỉ là kiểu chết không giống nhau mà thôi.
Tiêu Phàm hơi cau mày một cái, trên người Tuyết Ngọc Hiên tản ra một cỗ khí chất riêng biệt, không tranh quyền thế, nhân từ nương tay, điểm này, Tiêu Phàm tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.
- Nếu biết rõ phải chết, vì sao không tranh đấu một hồi?
Bàn Tử một mực trầm mặc lại đột nhiên mở miệng nói, trong mắt lóe lên chút hung lệ, tựa như hận rèn sắt không thành thép.
Tiêu Phàm vô ý nhìn Bàn Tử, hắn không nghĩ tới Bàn Tử sẽ kích động như thế.
- Các ngươi không biết, sinh ở Hoàng Tộc, sinh mạnh đã không phải do mình nắm giữ rồi, có đôi khi, còn không được hạnh phúc như dân chúng, ta cũng rất hi vọng bản thân chỉ là một người dân bình thường.
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ.
Tiêu Phàm tự nhiên biết rõ Tuyết Ngọc Hiên trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn cùng với Tuyết Ngọc Long cùng là Hoàng Tử xuất sắc nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thiên phú kinh người, hai mươi tuổi liền đột phá đến Chiến Tông đỉnh phong.
Thế nhưng, một núi không thể chứa hai hổ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều xác định chỉ có một vị Hoàng Chủ.
Đây cũng là điểm bất đắc dĩ của một vài đại gia tộc, tựa như Lăng Phong, tựa như Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ, bọn hắn không phải cũng giống như vậy sao?
Sinh ở đại gia tộc, chính vận mệnh mình đều không thể nắm giữ.
- Là một người dân bình thường? Ngươi lại biết người dân bình thường có hạnh phúc gì?
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng:
- Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, bề ngoài là nơi giàu có nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng vì sao có xóm nghèo? Những dân chúng kia ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Tuyết Ngọc Hiên ngươi nếu là chỉ là một người dân bình thường, hiện tại sẽ có những món ngon này? Sẽ có tu vi như ngươi hiện tại?
- Ngươi thân cũng không phải ở Hoàng Tộc, làm sao có thể biết được bất đắc dĩ của Bát Hoàng Huynh?
Tuyết Ngọc Hiên không nói, ngược lại Tuyết Lung Giác hết sức kích động, trước tiên bảo vệ Tuyết Ngọc Hiên.
- Hoàng Tộc sao?
Bàn Tử lạnh lùng cười một tiếng, đối với hai chữ này khịt mũi, vẻ mặt coi thường.
- Bát Hoàng Huynh là người nhân hậu, bình dị gần gũi, hoàn toàn tương phản với Tam Hoàng Tử kia. Tam Hoàng Tử người này dã tâm bừng bừng, tham muốn quyền lực cực mạnh, các ngươi có biết huynh đệ tỷ muội chết ở trong tay Tam Hoàng Tử có bao nhiêu không? Bát Hoàng Huynh có thể sống đến hiện tại, các ngươi có biết hắn bỏ ra bao nhiêu không?
Tuyết Lung Giác phẫn uất nói.
Những năm này Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên bỏ ra những gì, nàng đều thấy ở trong mắt, có thể đạt tới cảnh giới hiện tại, trở thành một trong Hoàng Thành Thập Tú, cơ hồ là hắn liều cả tính mệnh.
Mọi người chỉ biết Tuyết Ngọc Hiên là Hoàng Tử cao quý, lại không biết trong lòng hắn dày vò cỡ nào.
- Vậy thì hắn càng nên cố gắng. Hắn hiện tại không bằng Tuyết Ngọc Long, vậy tiêu biểu là hắn bỏ ra còn chưa đủ. Nếu hắn mạnh hơn Tuyết Ngọc Long, những huynh đệ tỷ muội kia của hắn sẽ chết sao? Bản thân hắn hiện tại cũng không phải là bộ dạng này đi?
Bàn Tử càng nói càng kích động, tựa như mình mới là Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên hai người không biết mở miệng như thế nào, nhất thời trầm mặc không nói, Tiêu Phàm cũng lẳng lặng nhìn xem.
Nhưng mà Bàn Tử không coi như vậy là xong, chỉ vào Tuyết Ngọc Hiên tiếp tục nói:
- Ngươi hiện tại không tranh đấu, người chết đi sẽ càng nhiều, rồi có một ngày, nếu như Tuyết Ngọc Long trở thành tân hoàng chủ, Tuyết Ngọc Hiên ngươi sẽ chết, Tuyết Lung Giác cũng sẽ chết, còn có huynh đệ tỷ muội ngươi có thể đều sẽ chết.
Bàn Tử nói tựa như trọng kích hung hăng đập vào ngực Tuyết Ngọc Hiên và Tuyết Lung Giác.
Thần sắc Tuyết Ngọc Hiên tranh đấu một hồi, trầm ngâm nói:
- Thế nhưng hắn vẫn là huynh trưởng của ta, chỉ cần ta nhượng bộ, hắn có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy.
- Đây là lựa chọn của ngươi? Nếu như không được như ngươi mong muốn?
Bàn Tử khinh thường nói:
- Vận Mệnh, chỉ có nắm chặt trong tay mình, mới có thể biết rõ bước kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bằng không, ngươi vĩnh viễn chỉ là cừu non đợi làm thịt!
- Không, Tam Hoàng Huynh sẽ không đâu.
Ánh mắt Tuyết Ngọc Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Bát Hoàng Huynh, ta cảm thấy Bàn Tử nói có lý, chỉ có ngươi mới có thể cứu Hoàng Tử và Công Chúa, Tam Hoàng Tử quá tàn nhẫn, một khi hắn trở thành hoàng chủ, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tuyệt đối sẽ có gió tanh mưa máu!
Tuyết Lung Giác lần này lại đứng về phía Bàn Tử.
Tuyết Ngọc Hiên trầm mặc, thần sắc vô cùng mông lung.
Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:
- Kỳ thật sự tình không có phức tạp như vậy, Bát Hoàng Tử, ngươi cảm thấy tính mệnh Tuyết Ngọc Long quan trọng, hay là tính mệnh tất cả huynh đệ tỷ muội ngươi cộng lại quan trọng?
Nghe được câu nói này của Tiêu Phàm, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên run lên, trong con ngươi lại tỏa ra thần thái ngày xưa.
Bàn Tử nhìn thấy một màn này, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Lão Tam, nhưng ngươi có biện pháp giải độc không?
Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, Tuyết Lung Giác lại vô cùng kích động.
Nhưng mà lúc này, thanh âm Bàn Tử tiếp tục vang lên:
- Tuyết Ngọc Hiên, nếu như ngươi khăng khăng như thế, ta và Lão Tam đành cáo từ, dù sao bất luận như thế nào, cũng là một lần chết! Chết bởi độc dược này, cũng sẽ không khiến Tuyết Ngọc Long bị bêu danh.
- Nếu như ngươi nguyện ý đánh cược tính mệnh của ngươi một lần, ta thay Lão Tam đáp ứng ngươi, huynh đệ chúng ta hai người giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?
Nói đến đây, ngữ khí Bàn Tử kiên định vô cùng, trên người tản ra một cỗ khí thế không gì sánh được.
Giúp ngươi tranh thiên hạ, thế nào?
Lời nói của Bàn Tử giống như một trọng kích lôi đình, làm con ngươi Tuyết Ngọc Long run lên, kinh ngạc nhìn Bàn Tử, Tuyết Lung Giác cũng kinh ngạc không hiểu, chẳng biết tại sao, tâm nàng bỗng nhiên xúc động.
Lời này không phải cuồng đơn thuần, nếu như không phải chính tai nghe được, ai có thể tin là từ trong miệng một tu sĩ Chiến Tông cảnh nói ra.
- Lão Nhị lại xuất hiện rồi.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, Bàn Tử giờ phút này, khiến hắn có loại cảm giác tự ti mặc cảm.
- Ta đồng ý!
Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng vô cùng kiên định, khí thế cường đại trên người nở rộ ra.
Trong mắt Tuyết Lung Giác như có làn sương mù bốc hơi, nàng biết rõ, Bát Hoàng Huynh hăng hái không ai bì nổi ngày xưa lại trở về.
- Lão Tam, thương thế của hắn liền giao cho ngươi.
Bàn Tử lúc này cũng cười, cười vô cùng xán lạn.
- Quận Chúa, phiền giúp chúng ta tìm gian phòng yên tĩnh chút, ta hiện tại liền giải độc cho hắn.
Tiêu Phàm gật đầu nói.
- Được, ta đi sắp xếp! Bàn Tử, cảm ơn ngươi.
Tuyết Lung Giác nín khóc mỉm cười, cảm kích nhìn Bàn Tử.
- Đừng có tát tai đánh ta là được.
Bàn Tử nhún nhún vai, lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.
Tuyết Lung Giác ngược lại vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh liền sắp xếp cho Tiêu Phàm một gian phòng yên tĩnh trị liệu.
Tiêu Phàm cùng Tuyết Ngọc Hiên đi vào trong phòng, thân hình Tuyết Ngọc Hiên ngừng lại, quay đầu cảm kích nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn Lão Nhị a.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói:
- Trên người ngươi có độc, cần mấy ngày mới có thể giải trừ hoàn toàn, hơn nữa muốn trị tận gốc cần một chút dược dịch phối hợp, ta tạm thời chỉ có thể giúp ngươi ức chế độc tính lan tràn, quá trình này có chút thống khổ.
- Yên tâm đi, dù sao ta cũng đường đường là nam nhi.
Tuyết Ngọc Hiên cười.
Bình luận facebook