Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1936
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1940: Làm Càn Thì Đã Sao
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt như gió thoảng của Tiêu Phàm thì sắc mặt của Tả Lân và Tả Mặc Vân hơi sầm lại, nhìn trông có vẻ nghiêm trọng.
“Đừng lo lắng, chắc chắn hắn không bay được đâu, đợi lát nữa coi hắn chờ chết ra sao đi.” Một nử tử mặc trang phục màu đen khác đang an ủi hai người Tả Lần và Tả Vân Mặc.
Nàng ta cũng là một trong những người kế thừa hơn nữa còn là nử tử duy nhất trong số tám người kế thừa nữa.
Tả Lân và Tả Vân Mặc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng ít nhiều, nhỡ đâu tên tiểu tử này có thể bay được thật thì sao?
“Dù có bay được thì lẽ nào dám giết chúng ta thật sao?” Tả Lân đột nhiên nhếch miệng cười, truyền âm cho Tả Vân Mặc.
“Không sai, nếu hắn không bay được thì chúng ta giết hắn cũng hợp tình hợp lý, còn nếu hắn bay được thì cũng lắm cũng chỉ dọa được hai ta mà thôi.” Tả Vân Mặc gật đầu.
“Huống hồ, mặc dù thực lực của hắn không tệ nhưng dù sao cũng chưa phải là đối thủ của hai ta, nên lần đánh cược này bất luận thế nào chúng ta cũng thắng chắc rồi.” Tả Lân khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, điệu cười của Tả Lân bỗng đơ ra trong nháy mắt, ở đó, toàn bộ đám tu sĩ tại hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc, không ít người còn phải dụi lại mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Xa xa nơi Huyết Hồ, một đạo thân ảnh đang đạp không bay lên, đột nhiên xuất hiện trong không trung, đứng lơ lửng ở đó, quan sát xuống phía dưới, ngoài Tiêu Phàm ra còn ai có thể làm nổi chứ?
“Hắn thật sự có thể bay được sao? Sao lại thể được!”
“Đây là sự thật, hắn thật sự có thể ngự không bay lên!”
“Nếu ta có thể ngự không phi hành thì ta cũng không cần phải sợ đám Áo Nghĩa Thần Ngư kia nữa, sao tên này lại làm được vậy?”
Tiếng nói kinh ngạc của mọi người vang lên, nhìn Tiêu Phàm mà không dám tin, không ai ngờ rằng Tiêu Phàm lại có thể làm được việc hoàn toàn không có khả năng hoàn thành kia.
Nhiều năm qua, không có ai có thể bay được trên mặt Huyết Hồ, đây là thiết luật, vậy mà hôm nay, thiết luật đó lại có người phá vỡ.
Đám người Trọc Thiên Hồng cũng nhìn Tiêu Phàm đầy kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ kích động, Kiếm La càng không kiềm chế được vội nói: “Quả không hổ danh là công tử, luôn tạo ra được kỳ tích.”
Lông mày của Thần Vô Tâm nhăn lại, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hắn thật sự không hiểu làm sao mà Tiêu Phàm lại có thể làm được như thế.
Chỉ có duy nhất đôi mắt của Tam trưởng lão là ánh lên, trong lòng mừng rỡ:
“Lão tổ đã từng nói, chỉ có huyết mạch và linh hồn cường đại mới có thể vượt qua được áp chế của Huyết Hồ, hắn có thể ngự không phi hành như vậy, chứng tỏ huyết mạch và linh hồn của hắn đã đáp ứng được điều kiện của lão tổ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tam trưởng lão bỗng ánh lên sự kiên định: “Nếu đã như vậy thì nhất định phải để hắn tham gia tranh đoạt truyền thừa, cơ hội chỉ có một lần, nếu Giang Lê còn sống thì cơ hội tranh đoạt của hắn sẽ càng nhiều hơn!
Không ai biết được tính toán lớn nhỏ trong lòng Tam trưởng lão, ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía trời cao.
Lúc này, Tiêu Phàm dạo bước lơ lửng, từ từ đi về phía bờ hồ, sắc mặt của Tả Lân và Tả Vân Mặc vô cùng khó coi, như thể vừa ăn phải chuột chết vậy.
Sau đó ánh mắt hai người đổ dồn về phía Lãnh Đồng, nhớ lại lúc nãy Lãnh Đồng đã mở lời ngăn họ lại, hai người không biết rằng Lãnh Đồng biết việc Tiêu Phàm có thể bay.
Ánh mắt Lãnh Đồng lấp lóe không yên, thần sắc cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, vừa nãy hắn mở lời ngăn cản đã là cố gắng lắm rồi.
Hắn không thể nào nói rõ cho Tả Lân và Tả Vân Mặc biết rằng Tiêu Phàm có thể phi hành.
Như vậy thì chẳng khác nào chứng minh tất cả mọi thứ có trong quả cầu thủy tinh ký ức lúc nãy là thật?
Nên hai người đó mới không dám nói cho Tả Lân và Tà Vân Mặc, một khi tội trạng mưu hại Tả Giang Lê bị chứng thực thì không những bọn họ sẽ đắc tội với Tam trưởng lão mà còn khiến Sơn chủ của Tu La sơn tức giận, cuối cùng rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ tư cách người kế thừa.
“Các ngươi thua rồi.”
Tiêu Phàm nhìn Tả Lân và Tả Vân Mặc một cách lạnh nhạt.
“Thua thì đã làm sao?” Tả Lan không nghĩ ngợi gì mà nói thẳng một cách khinh thường.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì ngươi định đổi ý à?”
Thần sắc Tiêu Phàm vẫn như thường, vẻ mặt như không hề bận tâm, dường như có thứ gì đó đang lay động trong hắn vậy.
“Lẽ nào ngươi định giết ta? Đây là Tu La sơn chứ không phải Chiến Hồn đại lục của các ngươi!” Tả Vân Mặc cũng nói lại một cách nham hiểm: “Ngươi nên biết, giết chết người kế thừa...”
“Ồn ào!”
Không đợi Tả Vân Mặc nói hết, Tiêu Phàm đột nhiên khẽ quát lên, thân thể biến mất ngay tại chỗ, đám động chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe qua.
Sau một khắc, điều khiến mọi người cảm thấy rùng mình đã xảy ra, đầu của Tả Vân Mặc đột nhiên bị ném bay, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn thân thể từ cổ xuống một cách không dám tin.
Ta lại bị giết sao?
Tả Vân Mặc vô cùng hoảng sợ, linh hồn của hắn nghĩ đến việc chạy trốn trước tiên nhưng lại bị một luồng sức mạnh kỳ lạ trói buộc, không thể động đậy được.
Cũng đúng vào thời khắc đó, linh hồn của Tả Vân Mặc bị Sinh Tử Áo Nghĩa tiêu diệt.
Nhanh, không phải nhanh thông thường nữa?
Không ai ngờ Tiêu Phàm lại ra tay chém giết Tả Vân Mặc, Tả Vân Mặc là một người kế thừa của Tu La sơn cơ mà.
Đường đường là người kế thừa mà lại bị người khác giết trước mặt nhiều người như thế này?
“Phù!” Đám đông hít một hơi lạnh rùng mình, thay đổi cách nhìn về Tiêu Phàm, giờ bọn họ mới phát hiện ra bản thân mình đã quá coi thường Tiêu Phàm.
Từ trước đến nay nhóm Tu La điện của Chiến Hồn đại lục không có ai là kẻ yếu, cũng không có ai chịu bị thua hay qua mặt.
Trọc Thiên Hồng, Sở Khinh Cuồng và Kiếm La ba người dường như sớm đã đoán ra được mọi việc, trong mắt họ lóe lên một sự bình tĩnh đã được phục hồi sau khi ngạc nhiên.
Nhưng Tiếu Thiên Dương, Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ thì hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ bị sự quả quyết của Tiêu Phàm dọa cho sợ hãi, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Một tiếng bụp vang lên, đầu của Tả Vân Mặc rơi xuống đất, trong giây lát đã đánh thức tất cả sự chú ý của tất cả mọi người.
“Ngươi, ngươi giết chết Tả Vân Mặc!” Tả Lân lộ rõ vẻ sợ hãi, tốc độ của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã lùi về bên cạnh Thần Vô Tâm, đây chính là một sự phản ứng theo bản năng, trong mắt hắn, chỉ có duy nhất Thần Vô Tâm mới giữ lại được hắn mà thôi.
Hắn vốn tưởng thực lực của Tiêu Phàm cũng chỉ đến thế, dựa vào thực lực hai người là hắn và Tả Vân Mặc là có thể xử đẹp được Tiêu Phàm.
Nhưng thật không ngờ Tiêu Phàm lại hung mãnh, giết chết Tả Vân Mặc ngay lập tức như vậy.
“Trọc Thiên Hồng, mau cất cái đầu này đi, mang về làm bô cho ta dùng.” Tiêu Phàm không hề quay đầu lại, coi đó dường như là một chuyện quá nhỏ bé, không đáng để nói.
Đám đông thấy vậy, khóe miệng không khỏi co giật, vừa nãy khi Tiêu Phàm đánh cược với Tả Vân Mặc chẳng phải nói là sẽ đem đầu hắn về làm bô sao?
“Vâng, công tử!” Trọc Thiên Hồng hít một hơi thật sâu bước tới, hắn vung tay lên, ném cái đầu kia ào bên trong Hồn giới, thậm chí hắn không còn thèm nhìn đến thi thể mất đầu kia.
Lúc này, Tiêu Phàm lại tiến đến Tả Lân một lần nữa, đám đông không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ, tên này giết Tả Vân Mặc thì không nói đến nữa, lẽ nào còn muốn giết luôn cả Tả Lân?
Trong mắt Tả Lân ánh lên sự sợ hãi, hắn không khỏi nhích lại gần sau lưng Thần Vô Tâm, Thần Vô Tâm nhíu mày, sau đó bước lên.
“Tốt nhất người nên tránh ra, nếu không đến cả người cũng sẽ bị giết.” Tiêu Phàm mở miệng lạnh nhạt, không hề có ý định dừng bước, nếu Thần Vô Tâm vẫn một mực muốn ngăn cản thì Tiêu Phàm cũng không có bất cứ lý do gì để do dự.
“Hỗn xược!”
Đột nhiên, một giọng nói phẫn nộ từ phía xa truyền tới, một lão giả mặc áo xám đột nhiên xuất hiện trên không trung, nhìn Tiêu Phàm với sát khí đằng đằng.
“Tứ trưởng lão cứu con!” Tả Lân nhìn thấy lão giả mặc áo xám thì lập tức tỏ rõ sự vui mừng, hắn cũng không biết Thần Vô Tâm có muốn ra tay giúp hắn hay không.
Nhưng hắn biết rằng, Tứ trưởng lão nhất định sẽ không từ bỏ hắn, Tả Vân Mặc chết, trong tay Tứ trưởng lão chỉ còn lại một người kế thừa là hắn mà thôi.
“Tu La điện chủ, đây là Tu La sơn, không phải nơi để ngươi làm càn!” Sắc mặt Tứ trưởng lão tối sầm lại, nổi giận nhìn Tiêu Phàm.
“Làm càn thì đã làm sao?’’ Thần sắc của Tiêu Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tứ trưởng lão trên không trung.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt như gió thoảng của Tiêu Phàm thì sắc mặt của Tả Lân và Tả Mặc Vân hơi sầm lại, nhìn trông có vẻ nghiêm trọng.
“Đừng lo lắng, chắc chắn hắn không bay được đâu, đợi lát nữa coi hắn chờ chết ra sao đi.” Một nử tử mặc trang phục màu đen khác đang an ủi hai người Tả Lần và Tả Vân Mặc.
Nàng ta cũng là một trong những người kế thừa hơn nữa còn là nử tử duy nhất trong số tám người kế thừa nữa.
Tả Lân và Tả Vân Mặc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng ít nhiều, nhỡ đâu tên tiểu tử này có thể bay được thật thì sao?
“Dù có bay được thì lẽ nào dám giết chúng ta thật sao?” Tả Lân đột nhiên nhếch miệng cười, truyền âm cho Tả Vân Mặc.
“Không sai, nếu hắn không bay được thì chúng ta giết hắn cũng hợp tình hợp lý, còn nếu hắn bay được thì cũng lắm cũng chỉ dọa được hai ta mà thôi.” Tả Vân Mặc gật đầu.
“Huống hồ, mặc dù thực lực của hắn không tệ nhưng dù sao cũng chưa phải là đối thủ của hai ta, nên lần đánh cược này bất luận thế nào chúng ta cũng thắng chắc rồi.” Tả Lân khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, điệu cười của Tả Lân bỗng đơ ra trong nháy mắt, ở đó, toàn bộ đám tu sĩ tại hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc, không ít người còn phải dụi lại mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Xa xa nơi Huyết Hồ, một đạo thân ảnh đang đạp không bay lên, đột nhiên xuất hiện trong không trung, đứng lơ lửng ở đó, quan sát xuống phía dưới, ngoài Tiêu Phàm ra còn ai có thể làm nổi chứ?
“Hắn thật sự có thể bay được sao? Sao lại thể được!”
“Đây là sự thật, hắn thật sự có thể ngự không bay lên!”
“Nếu ta có thể ngự không phi hành thì ta cũng không cần phải sợ đám Áo Nghĩa Thần Ngư kia nữa, sao tên này lại làm được vậy?”
Tiếng nói kinh ngạc của mọi người vang lên, nhìn Tiêu Phàm mà không dám tin, không ai ngờ rằng Tiêu Phàm lại có thể làm được việc hoàn toàn không có khả năng hoàn thành kia.
Nhiều năm qua, không có ai có thể bay được trên mặt Huyết Hồ, đây là thiết luật, vậy mà hôm nay, thiết luật đó lại có người phá vỡ.
Đám người Trọc Thiên Hồng cũng nhìn Tiêu Phàm đầy kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ kích động, Kiếm La càng không kiềm chế được vội nói: “Quả không hổ danh là công tử, luôn tạo ra được kỳ tích.”
Lông mày của Thần Vô Tâm nhăn lại, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hắn thật sự không hiểu làm sao mà Tiêu Phàm lại có thể làm được như thế.
Chỉ có duy nhất đôi mắt của Tam trưởng lão là ánh lên, trong lòng mừng rỡ:
“Lão tổ đã từng nói, chỉ có huyết mạch và linh hồn cường đại mới có thể vượt qua được áp chế của Huyết Hồ, hắn có thể ngự không phi hành như vậy, chứng tỏ huyết mạch và linh hồn của hắn đã đáp ứng được điều kiện của lão tổ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tam trưởng lão bỗng ánh lên sự kiên định: “Nếu đã như vậy thì nhất định phải để hắn tham gia tranh đoạt truyền thừa, cơ hội chỉ có một lần, nếu Giang Lê còn sống thì cơ hội tranh đoạt của hắn sẽ càng nhiều hơn!
Không ai biết được tính toán lớn nhỏ trong lòng Tam trưởng lão, ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía trời cao.
Lúc này, Tiêu Phàm dạo bước lơ lửng, từ từ đi về phía bờ hồ, sắc mặt của Tả Lân và Tả Vân Mặc vô cùng khó coi, như thể vừa ăn phải chuột chết vậy.
Sau đó ánh mắt hai người đổ dồn về phía Lãnh Đồng, nhớ lại lúc nãy Lãnh Đồng đã mở lời ngăn họ lại, hai người không biết rằng Lãnh Đồng biết việc Tiêu Phàm có thể bay.
Ánh mắt Lãnh Đồng lấp lóe không yên, thần sắc cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, vừa nãy hắn mở lời ngăn cản đã là cố gắng lắm rồi.
Hắn không thể nào nói rõ cho Tả Lân và Tả Vân Mặc biết rằng Tiêu Phàm có thể phi hành.
Như vậy thì chẳng khác nào chứng minh tất cả mọi thứ có trong quả cầu thủy tinh ký ức lúc nãy là thật?
Nên hai người đó mới không dám nói cho Tả Lân và Tà Vân Mặc, một khi tội trạng mưu hại Tả Giang Lê bị chứng thực thì không những bọn họ sẽ đắc tội với Tam trưởng lão mà còn khiến Sơn chủ của Tu La sơn tức giận, cuối cùng rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ tư cách người kế thừa.
“Các ngươi thua rồi.”
Tiêu Phàm nhìn Tả Lân và Tả Vân Mặc một cách lạnh nhạt.
“Thua thì đã làm sao?” Tả Lan không nghĩ ngợi gì mà nói thẳng một cách khinh thường.
“Nghe giọng điệu của ngươi thì ngươi định đổi ý à?”
Thần sắc Tiêu Phàm vẫn như thường, vẻ mặt như không hề bận tâm, dường như có thứ gì đó đang lay động trong hắn vậy.
“Lẽ nào ngươi định giết ta? Đây là Tu La sơn chứ không phải Chiến Hồn đại lục của các ngươi!” Tả Vân Mặc cũng nói lại một cách nham hiểm: “Ngươi nên biết, giết chết người kế thừa...”
“Ồn ào!”
Không đợi Tả Vân Mặc nói hết, Tiêu Phàm đột nhiên khẽ quát lên, thân thể biến mất ngay tại chỗ, đám động chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe qua.
Sau một khắc, điều khiến mọi người cảm thấy rùng mình đã xảy ra, đầu của Tả Vân Mặc đột nhiên bị ném bay, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn thân thể từ cổ xuống một cách không dám tin.
Ta lại bị giết sao?
Tả Vân Mặc vô cùng hoảng sợ, linh hồn của hắn nghĩ đến việc chạy trốn trước tiên nhưng lại bị một luồng sức mạnh kỳ lạ trói buộc, không thể động đậy được.
Cũng đúng vào thời khắc đó, linh hồn của Tả Vân Mặc bị Sinh Tử Áo Nghĩa tiêu diệt.
Nhanh, không phải nhanh thông thường nữa?
Không ai ngờ Tiêu Phàm lại ra tay chém giết Tả Vân Mặc, Tả Vân Mặc là một người kế thừa của Tu La sơn cơ mà.
Đường đường là người kế thừa mà lại bị người khác giết trước mặt nhiều người như thế này?
“Phù!” Đám đông hít một hơi lạnh rùng mình, thay đổi cách nhìn về Tiêu Phàm, giờ bọn họ mới phát hiện ra bản thân mình đã quá coi thường Tiêu Phàm.
Từ trước đến nay nhóm Tu La điện của Chiến Hồn đại lục không có ai là kẻ yếu, cũng không có ai chịu bị thua hay qua mặt.
Trọc Thiên Hồng, Sở Khinh Cuồng và Kiếm La ba người dường như sớm đã đoán ra được mọi việc, trong mắt họ lóe lên một sự bình tĩnh đã được phục hồi sau khi ngạc nhiên.
Nhưng Tiếu Thiên Dương, Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ thì hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ bị sự quả quyết của Tiêu Phàm dọa cho sợ hãi, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Một tiếng bụp vang lên, đầu của Tả Vân Mặc rơi xuống đất, trong giây lát đã đánh thức tất cả sự chú ý của tất cả mọi người.
“Ngươi, ngươi giết chết Tả Vân Mặc!” Tả Lân lộ rõ vẻ sợ hãi, tốc độ của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã lùi về bên cạnh Thần Vô Tâm, đây chính là một sự phản ứng theo bản năng, trong mắt hắn, chỉ có duy nhất Thần Vô Tâm mới giữ lại được hắn mà thôi.
Hắn vốn tưởng thực lực của Tiêu Phàm cũng chỉ đến thế, dựa vào thực lực hai người là hắn và Tả Vân Mặc là có thể xử đẹp được Tiêu Phàm.
Nhưng thật không ngờ Tiêu Phàm lại hung mãnh, giết chết Tả Vân Mặc ngay lập tức như vậy.
“Trọc Thiên Hồng, mau cất cái đầu này đi, mang về làm bô cho ta dùng.” Tiêu Phàm không hề quay đầu lại, coi đó dường như là một chuyện quá nhỏ bé, không đáng để nói.
Đám đông thấy vậy, khóe miệng không khỏi co giật, vừa nãy khi Tiêu Phàm đánh cược với Tả Vân Mặc chẳng phải nói là sẽ đem đầu hắn về làm bô sao?
“Vâng, công tử!” Trọc Thiên Hồng hít một hơi thật sâu bước tới, hắn vung tay lên, ném cái đầu kia ào bên trong Hồn giới, thậm chí hắn không còn thèm nhìn đến thi thể mất đầu kia.
Lúc này, Tiêu Phàm lại tiến đến Tả Lân một lần nữa, đám đông không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ, tên này giết Tả Vân Mặc thì không nói đến nữa, lẽ nào còn muốn giết luôn cả Tả Lân?
Trong mắt Tả Lân ánh lên sự sợ hãi, hắn không khỏi nhích lại gần sau lưng Thần Vô Tâm, Thần Vô Tâm nhíu mày, sau đó bước lên.
“Tốt nhất người nên tránh ra, nếu không đến cả người cũng sẽ bị giết.” Tiêu Phàm mở miệng lạnh nhạt, không hề có ý định dừng bước, nếu Thần Vô Tâm vẫn một mực muốn ngăn cản thì Tiêu Phàm cũng không có bất cứ lý do gì để do dự.
“Hỗn xược!”
Đột nhiên, một giọng nói phẫn nộ từ phía xa truyền tới, một lão giả mặc áo xám đột nhiên xuất hiện trên không trung, nhìn Tiêu Phàm với sát khí đằng đằng.
“Tứ trưởng lão cứu con!” Tả Lân nhìn thấy lão giả mặc áo xám thì lập tức tỏ rõ sự vui mừng, hắn cũng không biết Thần Vô Tâm có muốn ra tay giúp hắn hay không.
Nhưng hắn biết rằng, Tứ trưởng lão nhất định sẽ không từ bỏ hắn, Tả Vân Mặc chết, trong tay Tứ trưởng lão chỉ còn lại một người kế thừa là hắn mà thôi.
“Tu La điện chủ, đây là Tu La sơn, không phải nơi để ngươi làm càn!” Sắc mặt Tứ trưởng lão tối sầm lại, nổi giận nhìn Tiêu Phàm.
“Làm càn thì đã làm sao?’’ Thần sắc của Tiêu Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tứ trưởng lão trên không trung.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook