Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1938
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1942: Truyền Thừa Mở Ra
Người mà ta muốn giết, ai cũng không cứu được!
Đây chính là sự tự tin của Tiêu Phàm, hắn muốn giết người, dù số lượng đông hơn thì đã sao, dù là bản thân ở trong thiên quân vạn mã, hắn cũng có thể lấy thủ cấp của đối phương.
Thân ảnh của Tiêu Phàm xuất hiện lần nữa, đã là ở bên ngoài vài trượng, đồng thời, bốn đạo phân thân linh hồn kia cũng biến mất, trận chiến đột nhiên dừng lại.
Tất cả bọn người Tứ trưởng lão đều hung hăng nhìn Tiêu Phàm, thế nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.
Thật sự là thực lực của Tiêu Phàm quá cường hãn, giết chết Tả Lân, tựa như bóp chết một con giun dế, nếu như Tiêu Phàm liều chết đối phó bọn chúng, thì chắc chắn không ai có thể sống sót.
Tứ trưởng lão có thể mạnh, nhưng cũng không phải tồn tại vô địch, tối đa cũng chỉ mạnh hơn một chút so với đám người kế thừa Tu La Sơn mà thôi.
Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, Tứ trưởng lão tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Tiểu tử, bất luận ai cầu tình cho ngươi, bản trưởng lão cũng sẽ không thừa nhận thân phận ngươi là người kế thừa Tu La Sơn!" Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn đối với Tiêu Phàm đã hận thấu xương, hắn ủng hộ hai người kế thừa là Tả Lân và Tả Vân Mặc đều đã chết, chuyện này làm sao khiến hắn không giận?
Phải biết rằng, hắn còn muốn sau khi Tả Lân và Tả Vân Mặc đoạt được Tu La Vương truyền thừa, thì mang theo hắn cao chạy xa bay nữa!
"Ta nói rồi, không cần bất cứ kẻ nào thừa nhận thân phận của ta, kiếm trong tay của ta công nhận là đủ rồi." Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn lướt qua Tu La kiếm trong tay, Tu La kiếm rung động, tựa như đang phụ họa cho Tiêu Phàm.
Lập tức Tiêu Phàm xuyên qua huyết hải mênh mông, ngắm nhìn Tu La Sơn đằng xa, nơi đó mặc dù không có cái gì gọi là Tu La Vương truyền thừa, nhưng Tiêu Phàm bất luận như thế nào cũng phải đi một chuyến.
Không chỉ vì Nhạc Nhân tộc, cũng là vì Tu La điện.
"Lệnh của Sơn chủ, sau ba ngày mở ra Tu La Vương truyền thừa, sau ba ngày vào lúc giữa trưa các người kế thừa tập hợp tại quảng trường Tu La của Tu La Sơn." Cũng vào lúc này, hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói dõng dạc, vang vọng tại hư không của Tu La cổ thành.
"Lại sắp bắt đầu tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa rồi? Lần này, hi vọng lão hủ có thể được công tử lựa chọn, bước vào cổ mộ Tu La Sơn, trợ giúp công tử cướp đoạt vô thượng truyền thừa kia."
"Coi như chọn lựa các ngươi thì đã làm sao, truyền thừa lần này, người đoạt được tất nhiên là Vô Tâm công tử, người sẽ tạo ra chiến tích vạn năm!"
"Vậy cũng chưa chắc chắn, người kế thừa của các thế hệ trước cũng không kém gì Vô Tâm công tử, nhưng cuối cùng không phải là cũng không đạt được Tu La Vương truyền thừa đó thôi, không, chuẩn xác mà nói, là ngay cả bóng dáng của Tu La Vương truyền thừa cũng không thấy đâu!"
"Ồ, Tu La Vương truyền thừa quả là mơ hồ, ai biết nó có tồn tại hay không nữa?"
Đám người nghe được những lời kia, trong nháy mắt khí thế sôi sục, rất nhiều người đã siết chặt bàn tay, hi vọng có thể đi theo các người kế thừa tranh đoạt Tu La Vương.
"Hừ, tiểu tử, nếu như ngươi dám bước vào Tu La Sơn, ngươi tất chôn xương tại nơi này!" Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hất áo bào lên, lao về phía chân trời.
Thần Vô Tâm nhìn Tiêu Phàm một cái, cũng mang theo đám người rời đi, Tứ trưởng lão cũng không nhắc tới việc báo thù cho Tả Lân và Tả Vân Mặc, hắn hiển nhiên không bắt buộc phải nhúng tay vào.
Đồng tử lạnh lẽo u ám nhìn Tiêu Phàm một chút, trong lòng cười lạnh nói: "Coi như ngươi có tư cách tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, cuối cùng người đạt được vô thượng truyền thừa cũng là ta! Chờ ta kế thừa vô thượng truyền thừa, luyện lên vô thượng công pháp, sẽ hết lòng dày vò ngươi, để ngươi sống không bằng chết!"
Lãnh Đồng khinh khỉnh liếc qua Tiêu Phàm một chút, cũng quay người rời đi, một mình Lãnh Lưu Cảnh hiển nhiên cũng không dám ở lại đây.
Chỉ một lát sau, Tam Trương đến, Tứ trưởng lão và các người kế thừa đều mang theo người của mình biến khỏi Thiên Vân Các.
Ánh mắt của mọi người lần nữa nhìn về Tiêu Phàm, một ngày chém giết hai người kế thừa, vậy mà không gặp chuyện gì, đây quả thực là kỳ tích.
Dưới con mắt của rất nhiều người, Tiêu Phàm cho dù không chết, đoán chừng cũng sẽ bị lột da, nhưng bọn chúng không ngờ được, bọn người Tứ trưởng lão vậy mà lại thấy sợ.
Câu uy hiếp cuối cùng, đám người bỗng cảm thấy hết sức coi thường, như vậy thì ai không biết nói? Có bản lĩnh ngươi giết Tiêu Phàm ngay tại đây đi.
Bọn chúng biết, Tứ trưởng lão quả thực hận không thể giết Tiêu Phàm, nhưng mấu chốt là hắn không có thực lực đó.
Ở thế giới này, bất luận là ở đâu, nắm đấm lớn chính là đạo lí quyết định, đây mới là chân lý duy nhất.
"Đi thôi." Tiêu Phàm híp híp hai mắt, nhìn Tu La Sơn một màu đỏ máu phía trước mặt, tinh quang trong mắt lập loè.
Nhóm Trọc Thiên Hồng vội vàng đi theo Tiêu Phàm rời đi, trên đường, đám người dáng vẻ trầm mặc.
Đang lúc tiến vào trong viện lạc của quán trọ, Trọc Thiên Hồng rốt cục nhịn không được hỏi: "Công tử, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy từ bỏ Tu La Vương truyền thừa?"
"Ai nói ta từ bỏ nào?" Tiêu Phàm quay đầu nhìn Trọc Thiên Hồng nói.
"Ủa..." Trọc Thiên Hồng không hiểu nhìn Tiêu Phàm, lập tức trong nháy mắt lấy lại tinh thần, cười ha ha một tiếng nói: "Ta biết công tử sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
"Công tử, mỗi một người kế thừa Tu La đều có thể mang hai mươi người tham gia, bây nhiêu người của chúng ta cộng lại mới chỉ bảy người, có cần tìm thêm một số người hay không?" Kiếm La đột nhiên mở miệng nói.
Đám người cũng gật đầu nhẹ, bọn họ chỉ có bảy người, đến lúc đó khi tranh đoạt truyền thừa gặp được những người kế thừa Tu La khác, xét về số lượng người là đã ở vào thế hạ phong.
Tiêu Phàm cũng có chút im lặng, thực lực của đám người Lãnh Đồng hắn không quan tâm lắm, nhưng cái tên Thần Vô Tâm này lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Mặt khác, trước đó còn đánh thức một linh hồn khác trong Tả Giang Lê, cũng là nhân vật nguy hiểm, thậm chí trong mắt Tiêu Phàm, Tả Giang Lê còn nguy hiểm hơn so với Thần Vô Tâm.
"Tiêu huynh, Cổ Nhược Trần cầu kiến." Đang lúc Tiêu Phàm trầm tư, bên ngoài viện lạc đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Rốt cuộc đã đến." Tiếu Thiên Dương đột nhiên híp híp hai mắt, tựa như đã sớm biết Cổ Nhược Trần muốn tới.
Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Tiếu Thiên Dương một chút, ngay cả hắn cũng không thể không tán thưởng trí tuệ của Tiếu Thiên Dương, trước khi tiến vào Tu La cổ thành, Tiếu Thiên Dương đã nhận ra Cổ Nhược Trần muốn cầu cạnh hắn.
Chỉ có điều Tiêu Phàm không nghĩ tới chính là, Cổ Nhược Trần nhiều lần trợ giúp mình, tất cả việc nhờ vả, vậy mà đều có liên quan tới Tu La Vương truyền thừa.
"Cổ huynh mời vào." Nghĩ một chút, Tiêu Phàm vẫn là chuẩn bị tiếp đón Cổ Nhược Trần.
Ít lâu sau, ba bóng người tiến vào bên trong gian phòng của Tiêu Phàm, Cổ Nhược Trần mang theo hai người tiến vào, người còn chưa đến, tiếng cười của Cổ Nhược Trần đã vang lên: "Tiêu huynh, hành động vĩ đại trước đó đã khiến Cổ mỗ mở rộng tầm mắt."
"Cổ huynh khách khí rồi." Tiêu Phàm mỉm cười, lập tức nghi ngờ nói: "Không biết Cổ huynh tới đây là có việc gì?"
Dù biết Cổ Nhược Trần có khả năng muốn cầu cạnh mình, Tiêu Phàm vẫn mở miệng hỏi, Cổ Nhược Trần nhiều lần trợ giúp hắn là sự thật, Tiêu Phàm cũng không thể không nể mặt Cổ Nhược Trần.
Nếu như là chuyện có thể làm, Tiêu Phàm hiển nhiên cũng không tiện từ chối.
Cổ Nhược Trần cười cười nói: "Biết Tiêu huynh muốn tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, chỗ ta có một vài người không dùng đến, có thể cung cấp cho Tiêu huynh sử dụng."
"Khẳng định không có ý tốt." Tiếu Thiên Dương bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.
Tiêu Phàm mắt giận dữ trừng Tiếu Thiên Dương một cái, Tiếu Thiên Dương vội vàng ngậm miệng không nói, Tiêu Phàm xin lỗi: "Cổ huynh thứ lỗi, Tiêu mỗ quản giáo không nghiêm."
"Không sao, Thiên Dương huynh cũng là người thẳng thắn." Thần sắc Cổ Nhược Trần vô cùng bình tĩnh, lập tức đổi ngữ điệu: "Huống chi, Cổ mỗ tới đây, quả thực có một chút việc nhỏ muốn thương lượng với Tiêu huynh."
"Cổ huynh mời nói." Tiêu Phàm cũng hết sức khách khí nói.
Cổ Nhược Trần nhìn đám người sau lưng Tiêu Phàm một chút, Tiêu Phàm đã nói như vậy, khẳng định là tin tưởng những người này.
Dừng một chút, Cổ Nhược Trần nhẹ gật đầu, cười nói: "Tiêu huynh cảm thấy Vạn Bảo Các như thế nào?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Người mà ta muốn giết, ai cũng không cứu được!
Đây chính là sự tự tin của Tiêu Phàm, hắn muốn giết người, dù số lượng đông hơn thì đã sao, dù là bản thân ở trong thiên quân vạn mã, hắn cũng có thể lấy thủ cấp của đối phương.
Thân ảnh của Tiêu Phàm xuất hiện lần nữa, đã là ở bên ngoài vài trượng, đồng thời, bốn đạo phân thân linh hồn kia cũng biến mất, trận chiến đột nhiên dừng lại.
Tất cả bọn người Tứ trưởng lão đều hung hăng nhìn Tiêu Phàm, thế nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.
Thật sự là thực lực của Tiêu Phàm quá cường hãn, giết chết Tả Lân, tựa như bóp chết một con giun dế, nếu như Tiêu Phàm liều chết đối phó bọn chúng, thì chắc chắn không ai có thể sống sót.
Tứ trưởng lão có thể mạnh, nhưng cũng không phải tồn tại vô địch, tối đa cũng chỉ mạnh hơn một chút so với đám người kế thừa Tu La Sơn mà thôi.
Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, Tứ trưởng lão tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Tiểu tử, bất luận ai cầu tình cho ngươi, bản trưởng lão cũng sẽ không thừa nhận thân phận ngươi là người kế thừa Tu La Sơn!" Tứ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn đối với Tiêu Phàm đã hận thấu xương, hắn ủng hộ hai người kế thừa là Tả Lân và Tả Vân Mặc đều đã chết, chuyện này làm sao khiến hắn không giận?
Phải biết rằng, hắn còn muốn sau khi Tả Lân và Tả Vân Mặc đoạt được Tu La Vương truyền thừa, thì mang theo hắn cao chạy xa bay nữa!
"Ta nói rồi, không cần bất cứ kẻ nào thừa nhận thân phận của ta, kiếm trong tay của ta công nhận là đủ rồi." Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn lướt qua Tu La kiếm trong tay, Tu La kiếm rung động, tựa như đang phụ họa cho Tiêu Phàm.
Lập tức Tiêu Phàm xuyên qua huyết hải mênh mông, ngắm nhìn Tu La Sơn đằng xa, nơi đó mặc dù không có cái gì gọi là Tu La Vương truyền thừa, nhưng Tiêu Phàm bất luận như thế nào cũng phải đi một chuyến.
Không chỉ vì Nhạc Nhân tộc, cũng là vì Tu La điện.
"Lệnh của Sơn chủ, sau ba ngày mở ra Tu La Vương truyền thừa, sau ba ngày vào lúc giữa trưa các người kế thừa tập hợp tại quảng trường Tu La của Tu La Sơn." Cũng vào lúc này, hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói dõng dạc, vang vọng tại hư không của Tu La cổ thành.
"Lại sắp bắt đầu tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa rồi? Lần này, hi vọng lão hủ có thể được công tử lựa chọn, bước vào cổ mộ Tu La Sơn, trợ giúp công tử cướp đoạt vô thượng truyền thừa kia."
"Coi như chọn lựa các ngươi thì đã làm sao, truyền thừa lần này, người đoạt được tất nhiên là Vô Tâm công tử, người sẽ tạo ra chiến tích vạn năm!"
"Vậy cũng chưa chắc chắn, người kế thừa của các thế hệ trước cũng không kém gì Vô Tâm công tử, nhưng cuối cùng không phải là cũng không đạt được Tu La Vương truyền thừa đó thôi, không, chuẩn xác mà nói, là ngay cả bóng dáng của Tu La Vương truyền thừa cũng không thấy đâu!"
"Ồ, Tu La Vương truyền thừa quả là mơ hồ, ai biết nó có tồn tại hay không nữa?"
Đám người nghe được những lời kia, trong nháy mắt khí thế sôi sục, rất nhiều người đã siết chặt bàn tay, hi vọng có thể đi theo các người kế thừa tranh đoạt Tu La Vương.
"Hừ, tiểu tử, nếu như ngươi dám bước vào Tu La Sơn, ngươi tất chôn xương tại nơi này!" Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hất áo bào lên, lao về phía chân trời.
Thần Vô Tâm nhìn Tiêu Phàm một cái, cũng mang theo đám người rời đi, Tứ trưởng lão cũng không nhắc tới việc báo thù cho Tả Lân và Tả Vân Mặc, hắn hiển nhiên không bắt buộc phải nhúng tay vào.
Đồng tử lạnh lẽo u ám nhìn Tiêu Phàm một chút, trong lòng cười lạnh nói: "Coi như ngươi có tư cách tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, cuối cùng người đạt được vô thượng truyền thừa cũng là ta! Chờ ta kế thừa vô thượng truyền thừa, luyện lên vô thượng công pháp, sẽ hết lòng dày vò ngươi, để ngươi sống không bằng chết!"
Lãnh Đồng khinh khỉnh liếc qua Tiêu Phàm một chút, cũng quay người rời đi, một mình Lãnh Lưu Cảnh hiển nhiên cũng không dám ở lại đây.
Chỉ một lát sau, Tam Trương đến, Tứ trưởng lão và các người kế thừa đều mang theo người của mình biến khỏi Thiên Vân Các.
Ánh mắt của mọi người lần nữa nhìn về Tiêu Phàm, một ngày chém giết hai người kế thừa, vậy mà không gặp chuyện gì, đây quả thực là kỳ tích.
Dưới con mắt của rất nhiều người, Tiêu Phàm cho dù không chết, đoán chừng cũng sẽ bị lột da, nhưng bọn chúng không ngờ được, bọn người Tứ trưởng lão vậy mà lại thấy sợ.
Câu uy hiếp cuối cùng, đám người bỗng cảm thấy hết sức coi thường, như vậy thì ai không biết nói? Có bản lĩnh ngươi giết Tiêu Phàm ngay tại đây đi.
Bọn chúng biết, Tứ trưởng lão quả thực hận không thể giết Tiêu Phàm, nhưng mấu chốt là hắn không có thực lực đó.
Ở thế giới này, bất luận là ở đâu, nắm đấm lớn chính là đạo lí quyết định, đây mới là chân lý duy nhất.
"Đi thôi." Tiêu Phàm híp híp hai mắt, nhìn Tu La Sơn một màu đỏ máu phía trước mặt, tinh quang trong mắt lập loè.
Nhóm Trọc Thiên Hồng vội vàng đi theo Tiêu Phàm rời đi, trên đường, đám người dáng vẻ trầm mặc.
Đang lúc tiến vào trong viện lạc của quán trọ, Trọc Thiên Hồng rốt cục nhịn không được hỏi: "Công tử, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy từ bỏ Tu La Vương truyền thừa?"
"Ai nói ta từ bỏ nào?" Tiêu Phàm quay đầu nhìn Trọc Thiên Hồng nói.
"Ủa..." Trọc Thiên Hồng không hiểu nhìn Tiêu Phàm, lập tức trong nháy mắt lấy lại tinh thần, cười ha ha một tiếng nói: "Ta biết công tử sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."
"Công tử, mỗi một người kế thừa Tu La đều có thể mang hai mươi người tham gia, bây nhiêu người của chúng ta cộng lại mới chỉ bảy người, có cần tìm thêm một số người hay không?" Kiếm La đột nhiên mở miệng nói.
Đám người cũng gật đầu nhẹ, bọn họ chỉ có bảy người, đến lúc đó khi tranh đoạt truyền thừa gặp được những người kế thừa Tu La khác, xét về số lượng người là đã ở vào thế hạ phong.
Tiêu Phàm cũng có chút im lặng, thực lực của đám người Lãnh Đồng hắn không quan tâm lắm, nhưng cái tên Thần Vô Tâm này lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.
Mặt khác, trước đó còn đánh thức một linh hồn khác trong Tả Giang Lê, cũng là nhân vật nguy hiểm, thậm chí trong mắt Tiêu Phàm, Tả Giang Lê còn nguy hiểm hơn so với Thần Vô Tâm.
"Tiêu huynh, Cổ Nhược Trần cầu kiến." Đang lúc Tiêu Phàm trầm tư, bên ngoài viện lạc đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Rốt cuộc đã đến." Tiếu Thiên Dương đột nhiên híp híp hai mắt, tựa như đã sớm biết Cổ Nhược Trần muốn tới.
Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Tiếu Thiên Dương một chút, ngay cả hắn cũng không thể không tán thưởng trí tuệ của Tiếu Thiên Dương, trước khi tiến vào Tu La cổ thành, Tiếu Thiên Dương đã nhận ra Cổ Nhược Trần muốn cầu cạnh hắn.
Chỉ có điều Tiêu Phàm không nghĩ tới chính là, Cổ Nhược Trần nhiều lần trợ giúp mình, tất cả việc nhờ vả, vậy mà đều có liên quan tới Tu La Vương truyền thừa.
"Cổ huynh mời vào." Nghĩ một chút, Tiêu Phàm vẫn là chuẩn bị tiếp đón Cổ Nhược Trần.
Ít lâu sau, ba bóng người tiến vào bên trong gian phòng của Tiêu Phàm, Cổ Nhược Trần mang theo hai người tiến vào, người còn chưa đến, tiếng cười của Cổ Nhược Trần đã vang lên: "Tiêu huynh, hành động vĩ đại trước đó đã khiến Cổ mỗ mở rộng tầm mắt."
"Cổ huynh khách khí rồi." Tiêu Phàm mỉm cười, lập tức nghi ngờ nói: "Không biết Cổ huynh tới đây là có việc gì?"
Dù biết Cổ Nhược Trần có khả năng muốn cầu cạnh mình, Tiêu Phàm vẫn mở miệng hỏi, Cổ Nhược Trần nhiều lần trợ giúp hắn là sự thật, Tiêu Phàm cũng không thể không nể mặt Cổ Nhược Trần.
Nếu như là chuyện có thể làm, Tiêu Phàm hiển nhiên cũng không tiện từ chối.
Cổ Nhược Trần cười cười nói: "Biết Tiêu huynh muốn tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, chỗ ta có một vài người không dùng đến, có thể cung cấp cho Tiêu huynh sử dụng."
"Khẳng định không có ý tốt." Tiếu Thiên Dương bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.
Tiêu Phàm mắt giận dữ trừng Tiếu Thiên Dương một cái, Tiếu Thiên Dương vội vàng ngậm miệng không nói, Tiêu Phàm xin lỗi: "Cổ huynh thứ lỗi, Tiêu mỗ quản giáo không nghiêm."
"Không sao, Thiên Dương huynh cũng là người thẳng thắn." Thần sắc Cổ Nhược Trần vô cùng bình tĩnh, lập tức đổi ngữ điệu: "Huống chi, Cổ mỗ tới đây, quả thực có một chút việc nhỏ muốn thương lượng với Tiêu huynh."
"Cổ huynh mời nói." Tiêu Phàm cũng hết sức khách khí nói.
Cổ Nhược Trần nhìn đám người sau lưng Tiêu Phàm một chút, Tiêu Phàm đã nói như vậy, khẳng định là tin tưởng những người này.
Dừng một chút, Cổ Nhược Trần nhẹ gật đầu, cười nói: "Tiêu huynh cảm thấy Vạn Bảo Các như thế nào?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com