Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1942
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1946: Vượt Qua Cửa Ải
“Khí độc?”
Sắc mặt mấy người Trạc Thiên Hồng đồng thời biến đổi, trong lòng thầm mắng không ngừng. Tu La Sơn thật đúng là không biết xấu hổ, lại đi dùng độc để ngăn cản bọn hắn tiến lên.
Nếu như là tu sĩ đến ngăn cản, bọn họ cũng không sợ hãi. Nhưng khí độc thì lại khó lòng phòng bị.
“Tất cả theo sát!” Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, nhanh như chớp chạy vào khu rừng phủ sương trước mặt.
Ngay giây phút hắn tiến vào rừng sương mù, một đường kiếm ảnh đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một con đường tối tăm, mờ mịt xuất hiện giữa không trung, những nơi nó đi qua, chư thần đều phải tránh ra.
Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ!
Đám người ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm. Bọn hắn không ngờ chiêu Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ của Tiêu Phàm có thể dùng như thế.
Tiêu Phàm Bước vào trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ. Lúc này, khí độc từ bốn phía tràn vào điên cuồng nhưng lại bị Sinh tử Áo Nghĩa xua tan, không để lại gì.
Đám người Trạc Thiên Hồng thấy thế vội vàng bước vào trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ. Khí độc kia hoàn toàn không lại gần bọn hắn được, càng không phải nói đến độc hại bọn hắn.
Chỉ trong mấy nhịp thở, đám người bỗng nhiên xuyên qua rừng sương độc, xuất hiện trên một đồng cỏ tương đối rộng lớn.
Vút vút!
Nhóm Tiêu Phàm vừa xuất hiện đã bị từng đường kiếm ảnh bao vây, không trung bắt đầu trở nên cuồng bạo. Đối diện, có mười mấy người đang nhìn đám Tiêu Phàm mà cười lạnh.
“Sâm La Vạn Tượng!”
“Bách Hoa Sát!”
Từng tiếng quát vang lên. Trong chớp mắt, từng đường kiếm mang theo kiếm khí cuồng bạo như biển truyền ra. Có bốn người đang cười đột nhiên hay đổi sắc mặt.
Bốn người chỉ cảm thấy thân thể lạnh ngắt, đột nhiên, ở mi tâm xuất hiện vết nứt, máu tươi theo đó chảy ra. Hiển nhiên là đã chết.
Bên cạnh bốn thi thể, một bóng người mặc áo bào đen đứng đó, lạnh lùng nhìn những người còn lại.
“Kiếm Hồng Trần, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại.” Một người đứng đối diện nhìn Tiêu Phàm cười một cách gian tà.
“Hắc Mộc lão tổ?” Tiêu Phàm híp mắt. Chớp mắt đã nhận ra người đang nói chuyện là ai. Đứng bên cạnh hắc Mộc lão tổ còn có một người mặc áo bào đen, chính là Ô Bằng lão tổ.
Lần trước để Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ chạy trốn. Không ngờ hai người họ lại xuất hiện ở đây. Không cần nghĩ cũng biết, bọn hắn nhất định đã gia nhập Tu La Sơn.
“Kiếm Hồng Trần, xin lỗi.” Hắc Mộc lão tổ lạnh lùng lắc đầu nói. Sau đó nhẹ nhàng phất tay, những người còn lại liền điên cuồng đánh về phía Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm, nơi này giao cho ta với Xích Vân lão tổ, xem như chuyện thứ ba ta thay ngươi làm.” Lúc này, đám người Thanh Phong lão tổ từ sau tiến lên, Thanh Phong lão tổ dẫn đầu cản trước mặt Tiêu Phàm.
Xích Vân lão tổ khẽ gật đầu với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm chau mày. Theo hắn thấy, Thanh Phong lão tổ với Xích Vân lão tổ cũng không phải đối thủ của đám người này.
Dù sao, hai người Hắc Mộc lão tổ với Ô Bằng lão tổ đã đủ để cuốn lấy Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ rồi. Nếu có thêm những người kia vây giết hai người vậy thì họ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Sở Khinh Cuồng đột nhiên tiến lên nói: “Tiêu huynh, ta cũng ở lại giúp hai vị tiền bối, sau đó sẽ mau chóng đuổi theo các ngươi.”
“Cẩn thận!” Lúc này Tiêu Phàm mới nhẹ gật đầu, sau đó vòng qua đám người Sở Khinh Cuồng tiếp tục đi lên Tu La Sơn.
Bây giờ đã không còn nhiều thời gian, hắn không thể để những người này cản trở. Dù là thời gian một nhịp thở cũng không thể lãng phí.
Bốn người Trọc Thiên Hồng, Chiến La, Kiếm La, Tiếu Thiên Dương theo sát phía sau Tiêu Phàm. Bốn người cảm nhận được âm thanh kịch liệt ở phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn mấy lần, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ mới cách sườn núi chưa đến một phần ba quãng đường mà đã nguy hiểm như thế.
Không cần nghĩ cũng biết, bên trên chắc chắn còn có cửa ải càng nguy hiểm, càng khó khăn hơn đang đợi bọn họ.
Tiêu Phàm giết Tả Lân với Tả Vân Mặc, Tứ trưởng lão chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương. Mặt khác, Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh cũng căm hận Tiêu Phàm, chắc chắn cũng sẽ gây thêm khó khăn cho hắn.
Có điều, vẻ mặt Tiêu Phàm vẫn vô cùng lạnh nhạt. Nếu đã bắt đầu, hắn tất nhiên sẽ chơi với bọn hắn đến cùng.
Tứ trưởng lão không muốn hắn vượt qua cửa ải này, Tiêu Phàm lại càng không để cho hắn được như ý.
Sau nửa ngày, một cánh rừng đá xuất hiện trước mặt bọn hắn. Thoạt nhìn, rừng đá cũng bình thường, không có gì khác lạ. Nhưng đám Tiêu Phàm đều cảm nhận được sự nguy hiểm khôn lường.
“Đây là trận pháp?” Ánh mắt Trọc Thiên Hồng vô cùng kỳ diệu, liếc mắt một cái đã nhận ra điểm bất thường của rừng đá này. Lập tức khinh thường nói: “Dám bố trí trận pháp trước mặt bản công tử? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!”
Tiêu Phàm khẽ cười, nhìn Trọc Thiên Hồng một chút, đã lúc này rồi người này còn không quên tâng bốc bản thân mình.
Có điều, Trọc Thiên Hồng cũng không nói sai. Tiêu Phàm cũng không quan tâm đến trận pháp rừng đá trước mắt này. Đây chỉ là mê trận mà thôi.
Nếu người bình thường đi vào mê trận rừng đá, thường rất khó vượt qua. Nhưng Tiêu Phàm là Hồn điêu sư cấp Thủy tổ, năng lực về phương diện trận pháp không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Chỉ vẻn vẹn mấy nhịp thở, Tiêu Phàm đã nhìn ra chỗ ảo diệu của rừng đá này.
“Đi theo bước chân của ta.” Hắn gần như không chút do dự bay thẳng vào rừng đá, bước chân ảo diệu, nhanh chóng xuyên thẳng qua rừng đá.
Bước chân của hắn biến đổi rất nhanh, người bình thường thật khó mà bắt kịp. Nhưng đám người Trọc Thiên Hồng đều là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, tất nhiên sẽ bắt kịp bước chân của Tiêu Phàm.
Không đến hai mươi nhịp thở, đám người Tiêu Phàm đã xuyên qua rừng đá. Sau đó ngẩng đầu nhìn về chân trời, mặt trời đã sắp lên đến chính giữa đỉnh đầu.
“Thời gian không đến một chén trà.” Tiêu Phàm híp mắt. Xuyên qua rừng âm u, hắn có thể nhìn thấy vách núi kia.
Nếu trực tiếp đi qua, hoàn toàn không cần đến thời gian một chén trà, thời gian nửa chén trà là đủ.
Nhưng không thể đi lên vách núi kia được, Tiêu Phàm nhất định phải đi đường vòng. Mà trên đoạn đường này, chắc chắn còn có người ngăn cản bọn hắn.
Quả nhiên, mấy người vừa đi được ít phút đã có khoảng mười mấy người ngăn cản bọn hắn. Những người này mạnh hơn những người lúc nãy không ít.
“Tiếu Thiên Dương, người với ta ở lại.” Kiếm La quát khẽ “Công tử, các ngươi đi trước đi.”
“Nếu không, để ta đi cùng công tử.” Tiếu Thiên Dương nhún vai, dường như không muốn ở lại.
“Đồ hèn nhát!” Kiếm La nhìn Tiếu Thiên Dương đầy khinh thường, khiêu khích nói.
“Ngươi nói ta là kẻ hèn nhát?” Tiếu Thiên Dương phẫn nộ nhìn Kiếm La. Sau đó, nhìn hơn mười người đối diện, sát khí nặng nề tràn ra, nói: “Nếu không, chúng ta đánh cược một ván. Ai giết ít người hơn, người đó là đồ hèn nhát!”
“Ta cũng đang nghĩ thế.” Kiếm La cười đắc ý, sau đó không chút do dự mà xông lên.
“Tiếp tục đi!” Tiêu Phàm híp mắt. Hắn cực kỳ tin tưởng thực lực của Kiếm La và Tiếu Thiên Dương.
Nhìn quảng trường bên sườn núi ngày càng gần, trong lòng Tiêu Phàm cũng ngày càng lạnh. Hắn biết, dù hắn có thành công đi vào quảng trường trong thời gian quy định, chuyện này tuyệt đối không thuận lợi như vậy.
Bây giờ mới chỉ là bước đầu làm khó hắn mà thôi. Nếu như ngay cả chút áp lực này cũng không chịu được, Tu La Sơn sẽ không thừa nhận hắn là người kế thừa.
Thành thật mà nói, Tiêu Phàm cũng không quan tâm đến những trưởng lão và người kế thừa của Tu La Sơn kia. Nhưng Tiêu Phàm không thể không đối đãi thận trọng với Tu La sơn chủ. Đây tuyệt đối là một nhân vật khó đối phó.
Tiếu Thương Sinh đã mạnh như thế, càng không cần nói đến cường giả Tu La Vương tộc của Thái cổ Thần giới phái đến canh giữ Tu La Sơn. Cho dù không phải Thiên Thần cường giả, có lẽ thực lực cũng sẽ không kém hơn Thiên Thần tiền kỳ thông thường.
Tiêu Phàm tập trung ý chí, tiếp tục mang theo Trọc Thiên Hồng và Kiếm La giết lên. Ba người đều có thực lực phi phàm, vượt mọi chông gai, từng bước tiến gần hơn đến quảng trường giữa sườn núi.
Bọn hắn biết, phía trước còn những thứ nguy hiểm hơn đang đợi mình.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Khí độc?”
Sắc mặt mấy người Trạc Thiên Hồng đồng thời biến đổi, trong lòng thầm mắng không ngừng. Tu La Sơn thật đúng là không biết xấu hổ, lại đi dùng độc để ngăn cản bọn hắn tiến lên.
Nếu như là tu sĩ đến ngăn cản, bọn họ cũng không sợ hãi. Nhưng khí độc thì lại khó lòng phòng bị.
“Tất cả theo sát!” Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, nhanh như chớp chạy vào khu rừng phủ sương trước mặt.
Ngay giây phút hắn tiến vào rừng sương mù, một đường kiếm ảnh đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một con đường tối tăm, mờ mịt xuất hiện giữa không trung, những nơi nó đi qua, chư thần đều phải tránh ra.
Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ!
Đám người ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm. Bọn hắn không ngờ chiêu Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ của Tiêu Phàm có thể dùng như thế.
Tiêu Phàm Bước vào trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ. Lúc này, khí độc từ bốn phía tràn vào điên cuồng nhưng lại bị Sinh tử Áo Nghĩa xua tan, không để lại gì.
Đám người Trạc Thiên Hồng thấy thế vội vàng bước vào trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ. Khí độc kia hoàn toàn không lại gần bọn hắn được, càng không phải nói đến độc hại bọn hắn.
Chỉ trong mấy nhịp thở, đám người bỗng nhiên xuyên qua rừng sương độc, xuất hiện trên một đồng cỏ tương đối rộng lớn.
Vút vút!
Nhóm Tiêu Phàm vừa xuất hiện đã bị từng đường kiếm ảnh bao vây, không trung bắt đầu trở nên cuồng bạo. Đối diện, có mười mấy người đang nhìn đám Tiêu Phàm mà cười lạnh.
“Sâm La Vạn Tượng!”
“Bách Hoa Sát!”
Từng tiếng quát vang lên. Trong chớp mắt, từng đường kiếm mang theo kiếm khí cuồng bạo như biển truyền ra. Có bốn người đang cười đột nhiên hay đổi sắc mặt.
Bốn người chỉ cảm thấy thân thể lạnh ngắt, đột nhiên, ở mi tâm xuất hiện vết nứt, máu tươi theo đó chảy ra. Hiển nhiên là đã chết.
Bên cạnh bốn thi thể, một bóng người mặc áo bào đen đứng đó, lạnh lùng nhìn những người còn lại.
“Kiếm Hồng Trần, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại.” Một người đứng đối diện nhìn Tiêu Phàm cười một cách gian tà.
“Hắc Mộc lão tổ?” Tiêu Phàm híp mắt. Chớp mắt đã nhận ra người đang nói chuyện là ai. Đứng bên cạnh hắc Mộc lão tổ còn có một người mặc áo bào đen, chính là Ô Bằng lão tổ.
Lần trước để Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ chạy trốn. Không ngờ hai người họ lại xuất hiện ở đây. Không cần nghĩ cũng biết, bọn hắn nhất định đã gia nhập Tu La Sơn.
“Kiếm Hồng Trần, xin lỗi.” Hắc Mộc lão tổ lạnh lùng lắc đầu nói. Sau đó nhẹ nhàng phất tay, những người còn lại liền điên cuồng đánh về phía Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm, nơi này giao cho ta với Xích Vân lão tổ, xem như chuyện thứ ba ta thay ngươi làm.” Lúc này, đám người Thanh Phong lão tổ từ sau tiến lên, Thanh Phong lão tổ dẫn đầu cản trước mặt Tiêu Phàm.
Xích Vân lão tổ khẽ gật đầu với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm chau mày. Theo hắn thấy, Thanh Phong lão tổ với Xích Vân lão tổ cũng không phải đối thủ của đám người này.
Dù sao, hai người Hắc Mộc lão tổ với Ô Bằng lão tổ đã đủ để cuốn lấy Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ rồi. Nếu có thêm những người kia vây giết hai người vậy thì họ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Sở Khinh Cuồng đột nhiên tiến lên nói: “Tiêu huynh, ta cũng ở lại giúp hai vị tiền bối, sau đó sẽ mau chóng đuổi theo các ngươi.”
“Cẩn thận!” Lúc này Tiêu Phàm mới nhẹ gật đầu, sau đó vòng qua đám người Sở Khinh Cuồng tiếp tục đi lên Tu La Sơn.
Bây giờ đã không còn nhiều thời gian, hắn không thể để những người này cản trở. Dù là thời gian một nhịp thở cũng không thể lãng phí.
Bốn người Trọc Thiên Hồng, Chiến La, Kiếm La, Tiếu Thiên Dương theo sát phía sau Tiêu Phàm. Bốn người cảm nhận được âm thanh kịch liệt ở phía sau, không khỏi quay đầu lại nhìn mấy lần, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bây giờ mới cách sườn núi chưa đến một phần ba quãng đường mà đã nguy hiểm như thế.
Không cần nghĩ cũng biết, bên trên chắc chắn còn có cửa ải càng nguy hiểm, càng khó khăn hơn đang đợi bọn họ.
Tiêu Phàm giết Tả Lân với Tả Vân Mặc, Tứ trưởng lão chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn tham gia tranh đoạt truyền thừa của Tu La Vương. Mặt khác, Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh cũng căm hận Tiêu Phàm, chắc chắn cũng sẽ gây thêm khó khăn cho hắn.
Có điều, vẻ mặt Tiêu Phàm vẫn vô cùng lạnh nhạt. Nếu đã bắt đầu, hắn tất nhiên sẽ chơi với bọn hắn đến cùng.
Tứ trưởng lão không muốn hắn vượt qua cửa ải này, Tiêu Phàm lại càng không để cho hắn được như ý.
Sau nửa ngày, một cánh rừng đá xuất hiện trước mặt bọn hắn. Thoạt nhìn, rừng đá cũng bình thường, không có gì khác lạ. Nhưng đám Tiêu Phàm đều cảm nhận được sự nguy hiểm khôn lường.
“Đây là trận pháp?” Ánh mắt Trọc Thiên Hồng vô cùng kỳ diệu, liếc mắt một cái đã nhận ra điểm bất thường của rừng đá này. Lập tức khinh thường nói: “Dám bố trí trận pháp trước mặt bản công tử? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!”
Tiêu Phàm khẽ cười, nhìn Trọc Thiên Hồng một chút, đã lúc này rồi người này còn không quên tâng bốc bản thân mình.
Có điều, Trọc Thiên Hồng cũng không nói sai. Tiêu Phàm cũng không quan tâm đến trận pháp rừng đá trước mắt này. Đây chỉ là mê trận mà thôi.
Nếu người bình thường đi vào mê trận rừng đá, thường rất khó vượt qua. Nhưng Tiêu Phàm là Hồn điêu sư cấp Thủy tổ, năng lực về phương diện trận pháp không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Chỉ vẻn vẹn mấy nhịp thở, Tiêu Phàm đã nhìn ra chỗ ảo diệu của rừng đá này.
“Đi theo bước chân của ta.” Hắn gần như không chút do dự bay thẳng vào rừng đá, bước chân ảo diệu, nhanh chóng xuyên thẳng qua rừng đá.
Bước chân của hắn biến đổi rất nhanh, người bình thường thật khó mà bắt kịp. Nhưng đám người Trọc Thiên Hồng đều là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, tất nhiên sẽ bắt kịp bước chân của Tiêu Phàm.
Không đến hai mươi nhịp thở, đám người Tiêu Phàm đã xuyên qua rừng đá. Sau đó ngẩng đầu nhìn về chân trời, mặt trời đã sắp lên đến chính giữa đỉnh đầu.
“Thời gian không đến một chén trà.” Tiêu Phàm híp mắt. Xuyên qua rừng âm u, hắn có thể nhìn thấy vách núi kia.
Nếu trực tiếp đi qua, hoàn toàn không cần đến thời gian một chén trà, thời gian nửa chén trà là đủ.
Nhưng không thể đi lên vách núi kia được, Tiêu Phàm nhất định phải đi đường vòng. Mà trên đoạn đường này, chắc chắn còn có người ngăn cản bọn hắn.
Quả nhiên, mấy người vừa đi được ít phút đã có khoảng mười mấy người ngăn cản bọn hắn. Những người này mạnh hơn những người lúc nãy không ít.
“Tiếu Thiên Dương, người với ta ở lại.” Kiếm La quát khẽ “Công tử, các ngươi đi trước đi.”
“Nếu không, để ta đi cùng công tử.” Tiếu Thiên Dương nhún vai, dường như không muốn ở lại.
“Đồ hèn nhát!” Kiếm La nhìn Tiếu Thiên Dương đầy khinh thường, khiêu khích nói.
“Ngươi nói ta là kẻ hèn nhát?” Tiếu Thiên Dương phẫn nộ nhìn Kiếm La. Sau đó, nhìn hơn mười người đối diện, sát khí nặng nề tràn ra, nói: “Nếu không, chúng ta đánh cược một ván. Ai giết ít người hơn, người đó là đồ hèn nhát!”
“Ta cũng đang nghĩ thế.” Kiếm La cười đắc ý, sau đó không chút do dự mà xông lên.
“Tiếp tục đi!” Tiêu Phàm híp mắt. Hắn cực kỳ tin tưởng thực lực của Kiếm La và Tiếu Thiên Dương.
Nhìn quảng trường bên sườn núi ngày càng gần, trong lòng Tiêu Phàm cũng ngày càng lạnh. Hắn biết, dù hắn có thành công đi vào quảng trường trong thời gian quy định, chuyện này tuyệt đối không thuận lợi như vậy.
Bây giờ mới chỉ là bước đầu làm khó hắn mà thôi. Nếu như ngay cả chút áp lực này cũng không chịu được, Tu La Sơn sẽ không thừa nhận hắn là người kế thừa.
Thành thật mà nói, Tiêu Phàm cũng không quan tâm đến những trưởng lão và người kế thừa của Tu La Sơn kia. Nhưng Tiêu Phàm không thể không đối đãi thận trọng với Tu La sơn chủ. Đây tuyệt đối là một nhân vật khó đối phó.
Tiếu Thương Sinh đã mạnh như thế, càng không cần nói đến cường giả Tu La Vương tộc của Thái cổ Thần giới phái đến canh giữ Tu La Sơn. Cho dù không phải Thiên Thần cường giả, có lẽ thực lực cũng sẽ không kém hơn Thiên Thần tiền kỳ thông thường.
Tiêu Phàm tập trung ý chí, tiếp tục mang theo Trọc Thiên Hồng và Kiếm La giết lên. Ba người đều có thực lực phi phàm, vượt mọi chông gai, từng bước tiến gần hơn đến quảng trường giữa sườn núi.
Bọn hắn biết, phía trước còn những thứ nguy hiểm hơn đang đợi mình.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook