- Nguy cơ, nguy cơ gì?
Nghe được mấy chữ lần thứ hai biến dị này, Hướng Vinh đã mừng rỡ như điên. Nhưng mà Tiêu Phàm nói ra hai chữ "Nguy cơ" kia, Hướng Trưởng Lão lại giống bị tưới một chậu nước lạnh.
- Tựa như ấp trứng gà con, khụ khụ, ta chỉ là hình dung một cái.
Tiêu Phàm ho khan mấy tiếng, đem Chiến Hồn so sánh với gà con, đây chính là tương đương với nhục mạ.
Bất quá, giờ phút này Hướng Vinh căn bản không có bất kỳ cái gì quan tâm, sợ bỏ lỡ cái gì. Tiêu Phàm lại nói:
- Lúc đầu, gà con chuẩn bị xuất thế, nhưng nó lại không phá nổi lớp bảo hộ, ra không được hẳn là phải chết, đi ra dĩ nhiên mở ra tân sinh.
- Vậy phải như thế nào mới có thể phá vỡ tầng vỏ kia?
Hướng Vinh không cần nghĩ ngợi hỏi, hắn đã hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm đã nhìn ra vấn đề của hắn.
Đây chính là do Thất Phẩm Luyện Dược Sư đều trị không tốt, Hướng Vinh đành phải đem mục tiêu chuyển hướng Bát Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng mà, lấy thân phận hắn muốn gặp được Bát Phẩm Luyện Dược Sư cũng rất khó.
Cho dù nhìn thấy, đối phương cũng chưa chắc sẽ để ý tới hắn. Nguyên bản Hướng Vinh đã rất tuyệt vọng, thật không nghĩ đến hôm nay trên người tiểu tử này một lần nữa nhìn thấy hi vọng, việc này khiến hắn như thế nào không kích động cơ chứ.
- Khó!
Tiêu Phàm thật sâu thở dài, cau mày.
- Tiêu huynh đệ, ngươi nếu là lo lắng Bao Chính Đức trả thù, ta lập tức đi giết hắn.
Hướng Vinh vội vàng nói, hắn cũng đoán được Tiêu Phàm có ý gì.
- Không phải nguyên nhân này.
Tiêu Phàm lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Hướng Lão, ngươi cũng biết rõ, Chiến Hồn biến dị, bình thường đều là một lần là xong, một khi trì trệ không tiến, cơ hồ liền đại biểu cho thất bại.
Hướng Vinh mặt xám như tro, Tiêu Phàm nói đạo lý rõ ràng liền tựa như cho hắn đường lui. Điểm này cũng là Tiêu Phàm không nghĩ tới.
Mặc dù trước đó Hướng Vinh cũng biết rõ hắn bệnh rất khó trị, nhưng ít ra còn có một sợi hi vọng. Hiện tại nói như vậy, có thể tương đương với lấy đi một tia hi vọng cuối cùng của Hướng Vinh.
- Tiêu tiểu hữu, ngươi nói khó, nhưng chí ít vẫn là có hi vọng có đúng không?
Y Vân kết bạn với Hướng Vinh nhiều năm, hắn có chút không đành lòng.
- Có thì có, bất quá thực sự rất khó.
Tiêu Phàm gật đầu, phương pháp hắn có, nhưng mấu chốt là rất khó khăn, trả giá đắt cũng không nhỏ.
- Vô luận có bao nhiêu khó khăn, chí ít có thể thử một lần không?
Y Vân có chút không cam lòng nói.
- Phương pháp ta ngược lại có ba cái, ta đem phương pháp nói ra ngươi tự cân nhắc.
Tiêu Phàm không giấu diếm nói.
Ba phương pháp? Y Vân, Hướng Vinh cùng Trần Phong đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiểu gia hỏa này không phải là đang cố ý tiêu khiển bọn hắn đi. Chẳng qua là khi Tiêu Phàm đem ba loại phương pháp nói ra, bọn hắn mới phát hiện sự tình thực sự rất khó.
- Loại thứ nhất, trên đời có một loại đan, tên là Bổ Hồn Đan, Chiến Hồn Hướng Lão biến dị chưa thành công, cũng coi là Chiến Hồn không được đầy đủ, cùng Chiến Hồn bị thương không khác nhau. Một khi phục dụng Bổ Hồn Đan, Chiến Hồn Hướng Lão có thể lập tức tu bổ hoàn toàn, chỉ là Bổ Hồn Đan chính là Cửu Phẩm Đan Dược, quá mức trân quý thưa thớt.
Loại biện pháp thứ nhất nói ra, ba người cười khổ một tiếng, Cửu Phẩm Đan Dược, cho dù Đế Tộc cũng chưa hẳn có được.
- Loại thứ hai?
Hướng Vinh hít sâu một hơi nói.
- Loại thứ hai, Tẩy Hồn Đan hẳn nghe nói qua rồi chứ? Chính là đem Chiến Hồn hóa thành Hồn Lực, lại từ dược lực Tẩy Hồn Đan ngẫu nhiên ngưng tụ thành một loại Chiến Hồn mới. Quá trình bên trong, phẩm giai Chiến Hồn có thể sẽ rơi xuống, hơn nữa tu vi cũng có thể sẽ hạ thấp.
Tiêu Phàm nói ra, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn đều rơi trên người Hướng Vinh.
- Có mấy thành tỷ lệ hạ thấp?
Hướng Vinh thân làm Chiến Hoàng cảnh tự nhiên không muốn tu vi sẽ rơi xuống, đây chính là so với việc giết hắn còn khiến hắn khó chịu hơn.
- Tám thành!
Tiêu Phàm không bảo lưu nói ra.
Toàn thân Hướng Vinh run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch khô gầy, run giọng nói:
- Loại thứ ba thì sao.
- Loại thứ ba.
Nói đến đây, con ngươi Tiêu Phàm cũng biến thành nặng nề vô cùng:
- Loại phương pháp thứ ba, ngươi có chín thành tỷ lệ sẽ chết, cũng chính là chân chính cửu tử nhất sinh, nhưng nếu như không chết, thuế biến thành Bát Phẩm Chiến Hồn ở trong tầm tay!
Hướng Vinh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch vô cùng, lộ ra thần sắc phức tạp tựa như đang giùng giằng cái gì.
Tiêu Phàm, Y Vân cùng Trần Phong duy trì trầm mặc. Ba người không quấy rầy Hướng Vinh, đây là vấn đề quan hệ sinh tử, nhất định phải tự Hướng Vinh quyết định.
Hồi lâu, sắc mặt Hướng Vinh khôi phục một tia thần thái, nhìn về phía Tiêu Phàm hỏi:
- Tiêu huynh đệ, ngươi có biết ta sau biến dị Chiến Hồn là cái gì?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, cảm thấy việc này không nên gạt Hướng Vinh, nói:
- Không xảy ra ngoài ý muốn, hẳn là Bát Phẩm Hạo Dương Điểu.
- Hạo Dương Điểu, chính là nhất nhật đông thăng, hạo dương như hỏa, Hạo Dương Điểu?
Hướng Vinh kinh ngạc nói, thấy Tiêu Phàm gật đầu, Hướng Vinh cắn răng nói:
- Được, ta liều!
- Ngươi không lo lắng ta đang hại ngươi sao?
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, bất quá trong lòng cũng âm thầm bội phục Hướng Vinh. Quả nhiên không hổ là Chiến Hoàng cường giả, tâm tính kiên nghị vô cùng, khó mà dao động.
- Hại ta, ngươi cần phải hại ta sao?
Hướng Vinh sang sảng cười một tiếng, tựa như trong chớp nhoáng này đã trải qua nghĩ thoáng:
- Nếu như ngươi muốn tiến vào Chiến Hồn Học Viện thì nên nịnh nọt ta mới đúng.
- Ta muốn cứu ngươi không phải vì tiến vào Chiến Hồn Học Viện, cũng không phải vì nịnh nọt ngươi, đơn thuần nhìn lão đầu ngươi thuận mắt mà thôi.
Tiêu Phàm bĩu môi nói.
- Ha ha, tiểu tử ngươi!
Hướng Vinh bất đắc dĩ lắc đầu. Tiêu Phàm nói không sai, lấy thực lực hắn, hắn muốn tiến vào Chiến Hồn Học Viện, căn bản không cần nịnh nọt ai.
Tiêu Phàm lấy ra một trang giấy, rồng bay phượng múa, lưu loát viết mười mấy loại dược thảo.
- Đây là cái gì?
Vẻ mặt Hướng Vinh vô cùng nghi hoặc nói, Y Vân cũng tiến đến bên cạnh hắn.
- Dược Tài, ngươi trở về dựa theo phân lượng này mà làm là dược, nấu xong nước thuốc, thời điểm nửa đêm mười hai giờ âm khí thịnh nhất, dùng ngâm trong bồn tắm, qua một canh giờ là được, sau ba tháng...
Tiêu Phàm giải thích nói.
- Liền khỏi?
Ánh mắt Hướng Vinh sáng lên, cắt ngang lời nói Tiêu Phàm nói.
- Ngươi nghĩ thật đẹp.
Tiêu Phàm bĩu môi:
- Được rồi, ta ăn uống no rồi, đi trước đây.
- Đi? Ngươi không giúp ta chữa bệnh?
Hướng Vinh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Tiểu tử này nói nửa ngày khiến bản thân phí công lo lắng.
- Ngươi vừa rồi kém chút làm tổn thương ta, ta làm sao cũng phải báo thù mới đúng. Chén thuốc ngâm không phải thống khổ bình thường đâu, hảo hảo hưởng thụ ba tháng đi, nếu như chịu được, có năm thành tỷ lệ thành công.
Tiêu Phàm khoát khoát tay, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lúc này lại truyền tới một đạo thanh âm của Tiêu Phàm:
- Đúng rồi, ta ở Vân Lai Khách Sạn, ngươi tùy thời có thể tới tìm ta.
Tiểu Kim và Trần Phong cũng rời đi, chỉ một thoáng, trong phòng chỉ còn lại hai người Hướng Vinh và Y Vân.
- Y huynh, ngươi nói tiểu tử này nói là thật hay giả?
Hướng Vinh đột nhiên nhìn về phía Y Vân nói.
- Là thật hay giả, rất quan trọng sao? Ngươi không phải đã tin tưởng sao? Ta nói Hướng Lão, ngươi giấu diếm ta thật khổ, việc này nói cho ta biết, cũng có thể thay ngươi nghĩ một chút biện pháp mà.
Y Vân lắc đầu cười nói.
- Ai, ta cũng thấy sự tình không nghiêm trọng, không nghĩ lại nhiều vấn đề như vậy.
Hướng Vinh lắc đầu thở dài nói.
- Ngươi trước trở về dựa theo phương pháp hắn thử xem, nếu có vấn đề, kịp thời đình chỉ là được. Hắn dù sao cũng ở tại nơi này, ta đến lúc đó thay ngươi tìm hiểu thêm.
Y Vân nói ra.
- Được.
Hướng Vinh gật đầu nói, đột nhiên trong mắt lại lóe qua một vòng tinh quang:
- Bất quá nói lại, ta cảm giác tiểu tử Tiêu Phàm này thật đúng là không đơn giản, cái gì Bổ Hồn Đan, Tẩy Hồn Đan, ta đều chưa nghe nói qua.
- Hai loại đan dược này ta ngược lại là có nghe thấy, chỉ là rất ít khi xuất hiện mà thôi, hơn nữa ta tin tưởng, hắn nói không sai.
Y Vân lắp bắp nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, tựa như thần du thiên ngoại, ai cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Bình luận facebook