- Cái gì?
Nghe thấy Sở Ngọc Tranh nói, toàn thân Sở Khinh Cuồng run rẩy kịch liệt, dưới chân một trận phù phiếm, thiếu chút nữa thì không đứng vững. Trong miệng phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
- Sở Dịch Phong khốn kiếp.
Sở Yên Nhiên gần như xé tâm lực kiệt gầm thét:
- Đã sớm biết rõ Lưu Thường tiện nhân không phải thứ gì tốt, mà đại ca lại ái mộ nàng như thế.
Sắc mặt Sở Ngọc Tranh cũng chẳng tốt đẹp gì, những người trẻ tuổi dòng chính Sở gia từ nhỏ đến lớn bên cạnh Sở Khinh Cuồng, người họ kính ngưỡng duy nhất chính là Sở Khinh Cuồng.
Dù là Sở Dịch Phong cũng không ngoài như vậy, nhưng mà không nghĩ tới Sở Dịch Phong vậy mà thừa dịp Sở Khinh Cuồng hiện tại sắp chết, đoạt nữ nhân của Sở Khinh Cuồng.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Đầu Sở Khinh Cuồng như là trống lúc lắc lay động, con ngươi rung động, lôi kéo cánh tay Sở Yên Nhiên và Sở Ngọc Tranh nói:
- Mang ta tới đó, ta muốn ở trước mặt hỏi bọn họ một chút, việc này đến cùng là thật hay giả!
- Đại ca, không cần đi.
Sở Yên Nhiên khẽ cắn môi, nước mắt cũng nhịn không được nữa, chảy ra.
- Không đi? Ta làm sao có thể không đi?
Sở Khinh Cuồng cơ hồ dùng hết một tia khí lực cuối cùng gào thét. Một người là huynh đệ chí cốt, một bên là nữ nhân hắn yêu nhất.
Cho dù hai người muốn phản bội cũng không cần đợi đến hiện tại, hoàn toàn có thể đợi hắn chết rồi nói, dù sao hắn cũng sống không được nhiều nữa.
Ngông nghênh như Sở Khinh Cuồng làm sao có thể nuốt xuống cục tức này, cả đời này hắn còn không có tức giận như bây giờ.
- Cha đã rời khỏi vị trí gia chủ.
Sở Yên Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói, thanh âm cơ hồ chỉ có nàng mới có thể nghe được.
- Muội muội, ngươi nói cái gì?
Sở Khinh Cuồng mặt lộ vẻ dữ tợn, không dám tin tưởng lỗ tai hắn.
- Đại ca, cha đã rời khỏi vị trí gia chủ.
Sở Yên Nhiên gần như gào thét, vừa nói, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc rống lên.
- Tiểu muội, đây là thật?
Sở Khinh Cuồng không cam lòng, ánh mắt chuyển hướng Sở Ngọc Tranh.
Sở Ngọc Tranh không nói, cuối cùng đành phải gật đầu.
- Cho dù cha không còn là gia chủ, ta vẫn là Sở gia Sở Khinh Cuồng!
Toàn thân Sở Khinh Cuồng tản ra khí thế cường đại, cả người tựa như một tôn chiến thần vô địch.
Bên trong thân thể hắn như có một tầng phong ấn phá vỡ, ngay sau đó phun ra mấy ngụm máu đen.
- Đại Ca, không được.
Sở Yên Nhiên sợ hãi rống lên, nhưng tới không kịp:
- Phong ấn thân thể ngươi bị phá vỡ, độc tố sẽ lưu động nhanh hơn! Chúng ta đi tìm Tiêu Phàm, hắn nói có biện pháp có thể trị hết cho ngươi!
- Nhị tỷ, thực có người có thể trị khỏi cho đại ca?
Toàn thân Sở Ngọc Tranh khẽ run lên, ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Sắc mặt Sở Khinh Cuồng không thay đổi, tựa như hắn đã hoàn toàn không quan tâm tới sinh tử.
- Không sai, lần trước ta tại chợ đêm đụng phải một người, chính là người giết Ngô Nhân, gọi là Tiêu Phàm. Hắn nói có thể cứu đại ca, ta sẽ mang đại ca qua.
Sở Yên Nhiên vội vàng giải thích nói.
Phong ấn trong cơ thể Sở Khinh Cuồng bị phá vỡ, khiến cho thời gian sống còn không nhiều, nếu như không được giải độc lập tức, đoán chừng Dược Thần cũng khó cứu.
- Chết, ta không oán không hối.
Ánh mắt Sở Khinh Cuồng lộ ra vẻ kiên quyết, sinh tử không hề để ý.
- Đại Ca, không phải cha mặc kệ ngươi, là bởi vì thương thế ngươi tốn hao quá lớn, nhóm Tộc Trưởng lão không đồng ý để người tiếp tục đảm nhiệm chức gia chủ.
Lần trước Tiêu Phàm cho ta một khối Thất Thải Long Văn Mộc, cha dựa theo bản vẽ đi tìm người luyện chế Hồn Binh! Hơn nữa cha vì có được gốc cây Ngọc Cơ Hoa, dứt khoát từ bỏ vị trí gia chủ. Chúng ta đều không từ bỏ, ngươi tại sao có thể từ bỏ!
Sở Yên Nhiên gắt gao lôi kéo Sở Khinh Cuồng nói.
- Đã không kịp, là ta thật xin lỗi cha, thật xin lỗi các ngươi!
Sở Khinh Cuồng nhẹ nhàng hất lên, liền tránh thoát cánh tay hai người, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Sở gia phủ đệ phi thường náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, người đông nghìn nghịt.
- Chúc mừng chúc mừng, Dịch Phong cùng Lưu Thường thật có thể nói là ông trời tác hợp, một điểm lễ nhỏ, bất thành kính ý.
- Thực sự là song hỉ lâm môn a, Sở huynh đảm nhiệm gia chủ Sở gia, lại có Lân Nhi cùng ái đồ Hoa Hoàng kết liền cành.
Đủ loại âm thanh chúc mừng, tiếng nịnh nọt không dứt bên tai. Bên trong đại đường Sở gia, một thanh niên áo bào đỏ đứng đấy, đúng dáng một chú rể, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý.
Thanh niên này không phải người khác, chính là Sở Dịch Phong đường đệ Sở Khinh Cuồng, hắn ngọc thụ lâm phong, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự.
Bên người Sở Dịch Phong là một nữ tử mặc áo tân nương, đầu đội mũ phượng, đoan trang thanh nhã, mắt ngọc mày ngài, tư thái thướt tha, như hoa sen mới hé nở.
Nữ tử tên là Nhược Lưu Thường, hơn nửa tháng trước, Nhược Lưu Thường vẫn là nữ nhân của Sở Khinh Cuồng, đây là sự tình mọi người đều biết.
Nhưng mà hôm nay, người Nhược Lưu Thường phải lập gia đình cùng lại không phải Sở Khinh Cuồng, mà là Sở Dịch Phong đường đệ của Sở Khinh Cuồng.
Mọi người biết rõ điểm này nhưng không có đánh giá phán xét, đành phải chôn thật sâu trong lòng, ai kêu phụ tử Sở Khinh Cuồng thất thế đây?
Cái thế giới này chính là tàn khốc như thế, nhất là những đại gia tộc kia. Một khi đối với gia tộc không còn cống hiến, liền sẽ không chút do dự bị gia tộc đá ra ngoài, tránh như tránh bọ cạp rắn rết.
Dù là ngươi đã từng ngạo thế thiên kiêu, hăng hái, một khi có rơi xuống tuyệt đối có rất nhiều người sẽ lại gần giẫm mấy cước.
- Đến giờ, tân lang tân nương cùng bái thiên địa!
Một tiếng hét to vang lên, hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Khóe miệng Sở Dịch Phong lộ ra một tia tiếu dung, dường như một ngày này hắn đã chờ đợi rất lâu.
- Nhất bái thiên địa!
Thanh âm người điều khiển tiếp tục vang lên.
Thần sắc đám người mỗi người không giống nhau, có phức tạp, có hâm mộ, cũng có khinh thường.
Sở Dịch Phong cùng Nhược Lưu Thường hai người nhìn nhau, chậm rãi quay người nhìn về phía cửa ra đại đường.
Hô!
Một trận cuồng phong thổi qua, một cỗ khí thế ngút trời cuốn tới, tại đại sảnh đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh gầy gò.
Sắc mặt hắn trắng bệch không có chút huyết sắc nào, thậm chí bước chân có chút phù phiếm, nhưng tất cả mọi người ở đây không có người nào dám khinh thị hắn.
- Khinh Cuồng, ngươi tới mừng cho đệ đệ và em dâu sao?
Giữa đại đường, một nam tử trung niên mặc cẩm bào trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, bất quá hắn vẫn nói ra.
Sở Khinh Cuồng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Nhược Lưu Thường. Khuôn mặt dưới tấm hồng sa kia trong nháy mắt trắng bệch, lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh.
- Đại ca, thân thể ngươi không tốt, hảo ý ngươi đệ đệ liền tâm lĩnh, người đâu, nhanh đỡ đại ca về nghỉ.
Sở Dịch Phong nhếch miệng cười một tiếng, rất có một bộ tiểu nhân đắc chí.
Mấy người hạ nhân vội vàng hướng về Sở Khinh Cuồng đi đến. Sở Khinh Cuồng không nói, con ngươi lạnh lẽo liếc mấy tiểu nhân kia, mấy người toàn thân run rẩy kịch liệt, tim mật phát lạnh, phun ra một ngụm máu tươi ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Ánh mắt kia thật quá đáng sợ!
Những người khác cũng lộ ra vẻ kinh hãi, Sở Khinh Cuồng không phải sắp chết sao? Làm sao có thể cường đại như thế.
- Sở Khinh Cuồng, ngươi muốn làm cái gì?
Cẩm bào nam tử gầm thét bỗng nhiên đứng dậy. Ngay trước nhiều tân khách như vậy đến đập phá quán, hắn như thế nào có thể nhẫn nhịn được, vừa vặn dựa thế bão nổi.
- Nhược Lưu Thường, nàng muốn gả cho hắn?
Thần sắc Sở Khinh Cuồng lạnh lùng, nhìn chằm chằm tấm hồng sa kia.
Toàn thân Nhược Lưu Thường khẽ run lên, đối với Sở Khinh Cuồng, nàng có một loại bản năng kiêng kị cùng sợ hãi, cuối cùng cắn răng nói: - Đúng!
- Ha ha ha ~
Sở Khinh Cuồng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong tiếng cười tràn ngập một loại cuồng dã, một loại phóng đãng không bị trói buộc, một loại ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, còn có một loại nản lòng thoái chí.
- Hay cho một cái Sở gia, đệ đệ tốt, các ngươi coi Sở Khinh Cuồng ta là cái gì? Thành toàn cho các ngươi? Có thể! Bất quá đồ vật ta cho các ngươi, hôm nay ta phải thu hồi lại.
Sở Khinh Cuồng dữ tợn cười một tiếng, đi từng bước một hướng bên trong đại đường, sát cơ bắn ra bốn phía.
- Lôi xuống!
Cẩm bào nam tử sầm mặt lại, thét mắng một tiếng, chỉ một thoáng vô số đạo thân ảnh đột nhiên bay ra, xông thẳng đến phía Sở Khinh Cuồng.
- Ai dám ngăn ta!
Sở Khinh Cuồng hét giận dữ một tiếng, khí thế cuồng bạo tản ra, trong nháy mắt quét sạch cả tòa đại đường.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình luận facebook