Nhìn thấy đám người sôi trào, trong lòng Tiêu Phàm cười khổ, hắn biết đồ vật này một khi xuất hiện, khẳng định sẽ có rất nhiều người tranh đoạt.
Mang ngọc có tội, đạo lý này Tiêu Phàm vẫn biết rõ, nếu như không phải đang ở chợ đêm, Tiên Thiên Kiếm Thai này tuyệt đối sẽ khiến máu chảy thành sông.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút nói:
- Các vị, xin lỗi, đồ vật này bản thân ta muốn giữ lại nghiên cứu một chút.
Đồ vật tốt bản thân đương nhiên muốn giữ lại, dù là gánh chịu một chút nguy hiểm cũng sẽ không tiếc, chỉ cần không phải cường giả Chiến Hoàng cảnh trở lên xuất thủ, Tiêu Phàm căn bản không sợ.
Đám người thở dài, đổi lại là bọn hắn cũng sẽ không bán Tiên Thiên Kiếm Thai.
Chỉ có số ít người, lại nhớ kỹ bộ dáng Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia sáng hung ác nham hiểm.
- Tiên Thiên Kiếm Thai, sao có thể?
Tần Phi sắc mặt trắng bệch, thân hình rút lui mấy bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiên Thiên Kiếm Thai trong tay Tiêu Phàm, lóe qua vẻ tham lam nồng đậm.
- Cho ngươi cơ hội, ngươi không trân quý, có chơi có chịu.
Tiêu Phàm thu hồi Tiên Thiên Kiếm Thai, thản nhiên nói.
- Hừ, không phải chỉ là 1000 vạn Hồn Thạch sao? Có cái gì không trả nổi.
Tần Phi tiện tay vung ra một Hồn Thạch Tạp cho Tiêu Phàm, quay người chuẩn bị rời đi.
- Tiểu tử, lần sau đừng để cho chúng ta đụng phải ngươi!
Thanh niên khôi ngô kia hung ác nói, thủ đoạn hắn bị chấn đoạn, hiển nhiên cũng hận Tiêu Phàm.
- Đợi đã!
Thanh âm Tiêu Phàm lạnh lùng vang lên, nhìn cũng không thèm nhìn Hồn Thạch Tạp trên mặt đất kia. Hắn rất khó chịu với động tác kia của Tần Phi, tựa như đang ném cho một ăn mày, lại nói:
- Bên trong Hồn Thạch Tạp, phải chăng có nhiều Hồn Thạch như vậy, ta không rõ lắm, ta chỉ cần Hồn Thạch.
Thấy Tiêu Phàm không nhắc đến việc chặt tay, Tần Phi cũng buông lỏng một hơi, nhìn về phía Văn Phường Chủ nói: - Văn Phường Chủ, ngươi có thể làm việc này này chứ.
- Được.
Văn Phường Chủ gật gật đầu, nháy mắt cho một hạ nhân bên cạnh, nhặt lên tấm Hồn Thạch Tạp kia, rất nhanh liền đưa tới 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê, chưa thấy qua Hồn Thạch.
Tần Phi hừ lạnh một tiếng, hất áo bào lên xoay người rời đi.
- Chậm đã!
Tiêu Phàm lần nữa kêu lên, con ngươi bình tĩnh lạ thường, nói:
- Thạch đầu các ngươi có thể không ăn, nhưng mà còn có một đồ vật ngươi phải lưu lại.
- Thứ gì? 1000 vạn Hồn Thạch đã đưa ngươi, ngươi còn muốn như thế nào?
Tần Phi quay đầu, lạnh như băng nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm không nói, lấy tay vung lên, một chuôi đao lạnh cắm trên mặt đất, thân đao chập chờn, lóe ra ánh sáng lạnh.
Nhìn đao lạnh trên mặt đất, con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, cảm giác cánh tay một trận đau nhức, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, gia hỏa này không phải thật sự muốn một cánh tay Tần Phi chứ.
- Tiểu tử, ngươi không nên được voi đòi tiên! Tần gia ta không phải ngươi có thể chọc được!
Tần Phi toàn thân run lên, đành phải lôi Tần gia ra.
- Tần gia sao? Không lâu trước đó, có một Đường gia cũng nói như vậy, có điều bị ta diệt, còn có Sở gia có gia hỏa Ngô Nhân gì gì, cũng chết trên tay của ta.
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
Nụ cười này Tần Phi thấy nhất định chính là nụ cười ma quỷ, vừa nhìn thấy, không rét mà run.
Trên mặt hai người Y Vân và Hướng Vinh lộ ra vẻ lo lắng, chỉ là 1000 vạn Hồn Thạch mà nói, Tần gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, nếu thật sự chặt một cánh tay Tần Phi, sự tình kia coi như có chút phiền phức.
Chỉ là khi cảm nhận được sát khí lăng lệ trên người Tiêu Phàm, hai người vẫn là ngậm miệng không nói, những ngày qua bọn hắn đã có chút hiểu biết đối với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chính là người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta liền hoàn lại gấp trăm lần.
Văn Phường Chủ cũng chỉ nhăn lông mày một cái, vừa rồi hắn đã sai lầm khi lựa chọn đứng về phía Tần Phi, lần này hắn dứt khoát ai cũng không giúp.
Hắn luôn cảm giác Tiêu Phàm không đơn giản, bằng không đến Y Vân cùng Hướng Vinh cũng sẽ không khách khí đối với hắn như vậy.
Thậm chí, Văn Phường Chủ còn có thể cảm giác được, ngữ khí Y Vân cùng Hướng Vinh đối với Tiêu Phàm, có một chút ý vị tôn trọng.
- Ngươi tự mình động thủ, hay là muốn ta làm?
Ngữ khí Tiêu Phàm hơi hơi lạnh lẽo, sát khí tỏa ra, xung quanh nhiệt độ đều hạ xuống mấy độ.
- Tiểu tử, ngươi muốn bao nhiêu Hồn Thạch, nói một câu là được.
Tần Phi cắn răng nói.
- Ta không thiếu Hồn Thạch, chọn một đi, cánh tay trái, hay là cánh tay phải.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Ngươi dám!
Ánh mắt Tần Phi lộ ra vẻ hoảng sợ, gia hỏa này thật sự không phải đang nói đùa.
- Ngươi đã không chọn, vậy ta thay ngươi chọn.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Phốc!
Vừa dứt lời, không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, một đạo hắc ảnh xẹt qua, một đạo huyết kiếm nở rộ, ngay sau đó tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên.
Con ngươi đám người co rụt lại, nhìn thấy cánh tay trái Tần Phi rơi ở trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ tiểu viện.
Sau một khắc, không ít người ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người Phong Lang bên cạnh Tiêu Phàm. Vừa rồi Phong Lang bộc phát khí thế khiến bọn họ đều hãi hùng khiếp vía.
Cao thủ!
Đây là định nghĩa tất cả mọi người dành cho Phong Lang. Văn Phường Chủ liếc nhìn Tiêu Phàm thật sâu, có thể làm cho cường giả trẻ tuổi như vậy thần phục, người này tuyệt đối không đơn giản.
- Không phải vấn đề có dám hay không, đây là vấn đề nguyên tắc, con người ta, trước giờ không thích nợ người khác, nhưng càng không thích người khác thiếu nợ ta.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.
Hắn cũng không nghĩ đến Phong Lang quyết đoán như thế, khiến hắn không phản ứng kịp. Chỉ là việc đã đến nước này, Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không lui lại, cũng không muốn lui.
- Tiểu tử, Tần gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó.
Tần Phi hung ác nói, chuẩn bị đi nhặt cánh tay trên mặt đất kia.
Cánh tay vừa mới bị chém đứt, chỉ cần tìm đến Luyện Dược Sư, hẳn có khả năng chữa được.
- Ta nói, cánh tay này là của ta, ngươi có vẻ còn không nghe hiểu.
Tiêu Phàm một đạo kiếm chỉ bắn ra, tay bị chặt của Tần Phi đột nhiên hóa thành từng mảnh thịt.
Trừ phi Dược Thần tái thế, cả một đời Tần Phi chỉ có thể trở thành hiệp sĩ một tay.
- Hỗn xược!
Tần Phi nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Thua không dậy nổi thì đừng ở nơi này làm phách. Ta ở tại Vân Lai Khách Sạn, ngươi muốn báo thù có thể tới tìm ta.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Ta nhớ kỹ rồi!
Tần Phi nghiến răng nghiến lợi, sau đó mang theo người Vương Đạo Minh rời đi.
- Tiêu lão đệ, ngươi cần gì phải vậy?
Y Vân cười khổ nói, chặt Tần Phi một tay cũng thôi, không cần thiết lại chọc giận hắn.
- Nên đến vẫn sẽ đến, không phải sao?
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, con ngươi đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Ta không hy vọng, Tần gia lại là Đường gia kế tiếp.
Y Vân nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, gia hỏa này thực sự là không sợ trời không sợ đất.
Đường gia chỉ là gia tộc không nhập lưu mà thôi, ngươi có thể không để trong lòng. Nhưng mà Đường gia là gia tộc nhị lưu, trong gia tộc còn có cường giả Chiến Hoàng tọa trấn.
- Văn Phường Chủ, thật ngại quá, làm bẩn chỗ của ngươi.
Tiêu Phàm hơi chắp tay nói.
- Không sao, sự tình này thường xuyên phát sinh, Văn mỗ ta đã thành thói quen.
Văn Phường Chủ cười nhạt một tiếng, sau đó hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh lão đệ?
Nhìn thấy Văn Phường Chủ bộ dáng nhiệt tình, Tiêu Phàm cũng không giấu diếm nói:
- Bỉ nhân Tiêu Phàm.
- Tiêu lão đệ, ta xem ngươi cược thạch rất giỏi, không biết Văn mỗ có thể mời ngươi đảm nhiệm Giám Định Sư Cược Thạch Phường ta hay không?
Văn Phường Chủ cười nói.
- Để Văn lão ca thất vọng rồi, Tiêu mỗ thực chỉ là vận khí tốt.
Tiêu Phàm khổ sở nói:
- Có điều, nếu có có thể giúp một tay, Văn lão ca một câu, Tiêu Phàm nhất định nỗ lực hết sức.
- Ha ha, có câu nói này của lão đệ, vậy ta liền yên tâm.
Văn Phường Chủ cười không ngậm được miệng. Hắn không tin Tiêu Phàm chỉ là trùng hợp.
- Phải rồi, Tiêu lão đệ, nửa tháng sau, Tam Đại Thương Hội tổ chức một Trân Kỳ Đại Hội, ngươi nhất định phải tới.
Bình luận facebook