Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng bốn mắt giao nhau, hai người tựa như đều muốn nhìn thấu đối phương, trong phòng lập tức một mảnh tĩnh mịch.
Tiêu Phàm cũng biết chút ít về Sở Khinh Cuồng, một khi hắn khôi phục thực lực, nhất định sẽ tìm người báo thù, nhưng mà trước mặt Sở gia to lớn, Sở Khinh Cuồng hắn được xem là gì đây?
Nếu như có người biết là Tiêu Phàm hắn chữa khỏi cho Sở Khinh Cuồng, đừng nói Sở gia sẽ tìm hắn để gây sự, chính là những Luyện Dược Sư kia, khẳng định cũng hận không thể chộp hắn tới để chất vấn.
Đến Thất Phẩm Luyện Dược Sư, thậm chí Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều không giải được độc, cuối cùng một tiểu tử Chiến Vương cảnh lại biết, điều này đúng là đánh một đòn đau vào mặt người khác.
Tiêu Phàm tất nhiên không muốn tham dự vào trong vòng xoáy cực đại kia, hắn chỉ là Chiến Vương cảnh, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, những đại gia tộc kia muốn nghiền ép hắn chỉ cần một câu nói.
- Được, ta đáp ứng ngươi!
Sở Khinh Cuồng hít sâu một hơi nói, hắn vốn cho là Tiêu Phàm muốn doạ dẫm uy hiếp, lại không nghĩ rằng Tiêu Phàm chỉ đưa ra yêu cầu dạng này.
- Đa tạ ngươi hiểu cho, nếu như ngươi muốn báo ân, đi cảm tạ Y Vân là được, không có hắn mở miệng, ta cũng sẽ không cứu.
Tiêu Phàm gật đầu, trên mặt lộ ra một nét cười.
Sở Khinh Cuồng nhìn Tiêu Phàm thật sâu, trầm giọng nói:
- Vì là một câu của Y Vân, ngươi liền nguyện ý đắc tội Sở gia nguy hiểm cứu ta?
- Ta tự nguyện mà thôi.
Tiêu Phàm thoải mái cười một tiếng, không làm ra vẻ gì cả:
- Huống chi, kẻ địch của ta cũng không kém hơn Sở gia, nhiều thêm một Sở gia thì có thế nào?
Hắn cùng với Y Vân còn chưa phải là bạn bè sinh tử, tất nhiên không thể là vì một câu của hắn mà đi cứu Sở Khinh Cuồng.
Chủ yếu nhất vẫn là hắn cảm thấy hứng thú đối với độc trong cơ thể Sở Khinh Cuồng, là độc gì mà Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều không giải quyết được.
Sự thật chứng minh, Tiêu Phàm hắn chọn đúng, bởi vì cứu chữa Sở Khinh Cuồng khiến hắn phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của U Linh Chiến Hồn.
Huống chi, kẻ địch của hắn quả thực không kém gì Sở gia, bởi vậy hắn phải không ngừng mạnh lên, cứu huynh đệ Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu của mình.
Sở Khinh Cuồng không nói, hắn phát hiện hoàn toàn nhìn không thấu Tiêu Phàm. Nếu như nói bản thân hắn chứng minh cho hai chữ Khinh Cuồng, Tiêu Phàm lại đại biểu là không bị trói buộc.
- Sở Yên Nhiên, Dược Tài bên trong Hồn Giới của ngươi lấy hết ra
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Sở Yên Nhiên nói.
Sở Yên Nhiên tất nhiên không chút do dự, trong phòng lập tức chất đầy Linh Dược.
Tiêu Phàm chọn lựa mười mấy loại, lại lấy ra Tử Đan Tham, cắt ra chừng một nửa, sau đó không hề cố kỵ bắt đầu luyện dược trong phòng.
Sở Khinh Cuồng cùng Sở Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ cảm kích, Tử Đan Tham kia có giá trị không nhỏ, dù là một mảnh nhỏ, giá trị có thể đến 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Nửa cái Tử Đan Tham này tuyệt đối giá trị mấy ngàn vạn.
Có điều bọn hắn hiển nhiên là hiểu lầm Tiêu Phàm, hắn hiện tại luyện chế, có thể không phải một loại Đan Dược, mà là hai loại, hơn phân nửa Tử Đan Tham là Đan Dược chuẩn bị cho Hướng Vinh.
Khiến hai người càng thêm ngoài dự liệu là, Tiêu Phàm lại bắt đầu luyện dược ngay trước mặt bọn hắn, phải biết Luyện Dược Sư khác đều là tiến hành trong mật thất.
Dù sao, thủ pháp luyện dược đều là thủ đoạn độc môn của Luyện Dược Sư, tương đương với sinh mệnh thứ hai, tất nhiên sẽ không dễ dàng hiển lộ trước người khác.
Trừ phi tiến hành tranh tài luyện dược, mới có thể hiển lộ trước mặt người khác.
Thời gian thong thả trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Sau năm canh giờ, Tiêu Phàm mới dừng lại, ở giữa tay, từng đạo lưu quang bắn vào bình ngọc trong tay Tiêu Phàm.
- Miễn cưỡng chấp nhận.
Tiêu Phàm hài lòng gật đầu thu hồi tiểu đỉnh thần bí, lại từ trong bình ngọc lấy ra một viên Đan Dược.
Một màn này khiến Sở Khinh Cuồng cùng Sở Yên Nhiên trợn mắt hốc mồm.
Đan Dược! Lại là Đan Dược!
Thất Phẩm Thành Đan, Tiêu Phàm này là Thất Phẩm Luyện Dược Sư!
Thất Phẩm Luyện Dược Sư trẻ tuổi như vậy, nếu như người bên ngoài biết rõ, nhất định sẽ kinh ngạc hãi hùng.
Đặc biệt là vừa rồi câu nói kia của Tiêu Phàm, khiến hai người co quắp một hồi, luyện chế Thất Phẩm Đan Dược vẫn chỉ là miễn cưỡng chấp nhận?
Con ngươi Tiêu Phàm rất bình tĩnh, hắn lần này luyện chế đúng là Thất Phẩm Đan Dược Tẩy Tủy Đan, thất bại nhiều lần mới thành công, với năng lực bây giờ của hắn, nhiều nhất có thể luyện chế Thất Phẩm Sơ Giai Đan Dược mà thôi.
Lấy ra một chút Hồn Thạch khôi phục một Hồn Lực, Tiêu Phàm lúc này mới nhìn về phía hai người nói:
- Ngươi cũng biết rõ, ngươi là Chiến Hoàng cảnh, nếu như ngươi giãy dụa, chúng ta ngăn không được ngươi, cho nên ta phải phong ấn tu vi ngươi.
Sở Khinh Cuồng gật đầu, nếu như Tiêu Phàm muốn gây bất lợi cho hắn, căn bản không cần thiết cứu hắn.
Chỉ là hắn hiếu kỳ, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Vương cảnh, làm sao có thể đủ phong ấn tu vi Chiến Hoàng cảnh của hắn.
Tiêu Phàm lấy ra ba cây Long Văn Kim Châm, lấy tay vung lên, ba cây kim châm đột nhiên bắn vào lồng ngực Sở Khinh Cuồng, giam cầm bốn phía Hồn Hải của Sở Khinh Cuồng.
Vậy là có thể? Sở Yên Nhiên không biết vì sao, nhưng trong lòng Sở Khinh Cuồng thì kinh hoảng, vẻn vẹn ba cây kim châm vậy mà thực sự phong ấn tu vi của hắn.
Nếu như Tiêu Phàm muốn giết người mà nói, há không phải chỉ cần ba cây kim châm?
- Nuốt vào.
Tiêu Phàm lấy ra một Tẩy Tủy Đan đưa cho Sở Khinh Cuồng.
Tẩy Tủy Đan vào miệng tan đi, chỉ một thoáng, một cỗ dược lực tràn đầy hướng về trong xương tủy Sở Khinh Cuồng toàn thân tràn ngập. Trên mặt Sở Khinh Cuồng lộ ra vẻ thống khổ, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
- Ta mặc dù không biết ngươi trúng độc gì, nhưng mà độc kia lại bám vào trong cốt tủy, biện pháp duy nhất chính là để cốt tủy ngươi tẩy rửa một lần, quá trình rất thống khổ, hiện tại chỉ là bắt đầu, ngươi phải kiên trì lên.
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Được!
Sở Khinh Cuồng khẽ cắn môi, thân thể hắn đã bắt đầu run rẩy, nhưng quả thực đến hừ cũng không hừ một tiếng.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ khác lạ, chỉ một thoáng, Liệt Dương Châu cuồn cuộn tràn vào trong tay, xích hồng sắc hỏa diễm thiêu đốt trong nháy mắt bao vây lấy Sở Khinh Cuồng.
Huyết sắc hỏa diễm kia dọc theo lỗ chân lông Sở Khinh Cuồng rót vào trong thân thể, xuyên qua các tầng ngăn cản, cuối cùng tiến vào trong xương tủy.
- A ~
Sở Khinh Cuồng rốt cục nhịn không được, hét thảm lên.
- Giữ hắn lại.
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Trong mắt Sở Yên Nhiên nước mắt bốc hơi, có điều vẫn khẽ cắn môi giữ thân thể Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng toàn thân co quắp mãnh liệt, gân xanh trên trán như là tiểu trùng ngọa nguậy, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
Hồn Lực Tiêu Phàm bao phủ mỗi một cái xương cốt trong cơ thể Sở Khinh Cuồng, hắn kinh ngạc phát hiện, trong cốt tủy có từng tia hắc khí đang lượn lờ, như là giòi trong xương, vô cùng ương ngạnh.
- Độc này thật đúng là vô cùng ngoan cố, cũng may có Liệt Dương Châu.
Trong lòng Tiêu Phàm nặng nề vô cùng, sự tình này quả nhiên khó giải quyết hơn so với hắn tưởng tượng.
Liệt Dương Chi Diễm điên cuồng luyện hóa cốt tủy Sở Khinh Cuồng, độc khí màu đen kia cùng cốt tủy đồng loạt bị luyện hóa.
Tẩy Tủy Đan cũng phát huy tác dụng, từng tia sương mù màu trắng như là thanh lưu chảy khắp toàn thân, cốt tủy mới nhanh chóng sinh ra, chỉ là sau một khắc, dược hiệu này liền tiêu tán hầu như không còn.
- Một viên không đủ?
Tiêu Phàm vội vàng lại lấy ra một viên nữa, vẻn vẹn kiên trì thời gian nửa chén trà nhỏ, dược tính lần nữa biến mất.
Hai viên! Ba viên!... Năm viên!
Thẳng đến viên thứ sáu, Tiêu Phàm mới dừng lại, trong bình ngọc chỉ còn lại một hai viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng, nếu như còn không thành công, Sở Khinh Cuồng kia tuyệt đối sẽ bị thiêu chết.
- Liều!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, trực tiếp đem hai viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng nhét vào trong miệng Sở Khinh Cuồng, đồng thời hỏa diễm Liệt Dương Châu cũng càng thêm hừng hực cùng bá đạo.
Sở Khinh Cuồng cơ hồ chỉ còn lại một hơi, nằm trên mặt đất không ngừng co quắp, Sở Yên Nhiên nước mắt chảy ra.
Loại thống khổ này căn bản con người không thể tiếp nhận.
Cũng đúng lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn phát hiện những hắc vụ trong xương tủy kia toàn bộ đã bị luyện hóa.
- Thành!
Tiêu Phàm lau lau mồ hôi trên mặt, phảng phất như trải qua một trận chiến đấu gian khổ tuyệt thế.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình luận facebook