Hô hô!
Trong sân, ánh lửa trùng thiên, khí tức cuồng bạo tràn ngập bốn phương tám hướng, bên trong Liệt Dương Châu cuồn cuộn lực lượng hỏa diễm, hướng về Tử Loan mãnh liệt đi.
Thời điểm hỏa diễm đốt cháy Tử Loan, mặt đất mấy chục vạn Trung Phẩm Hồn Thạch đột nhiên hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn bị Tử Loan hấp thu, Tử Loan căn căn đang nhanh chóng thuế biến, hiện ra hào quang màu vàng óng.
Nhìn từ đằng xa đến, một Hỏa Điểu mười trượng ở trên không kêu to, thiêu đốt cả mảnh trời, dù là ngoài mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy.
- Chuyện gì xảy ra?
Tu sĩ ở Vân Lai Khách Sạn đã sớm phát hiện động tĩnh nơi đây, nhao nhao đi tới.
Phụ cận không ít tu sĩ cũng kịp thời chạy tới, lúc đám người nhìn thấy Hạo Dương Điểu đang chậm rãi thuế biến trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đây là Chiến Hồn Biến Dị!
Có người kinh hô ra, lộ vẻ khó tin.
- Không tốt!
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, hắn ngược lại là đánh giá thấp tiếng vọng biến dị tạo thành, dẫn động vô số tu sĩ vây xem. Việc này nếu lan truyền ra ngoài, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ gặp không ít phiền phức.
Dù sao, theo người khác là Tiêu Phàm khiến Chiến Hồn Biến Dị!
Một người nắm giữ năng lực khiến Chiến Hồn Biến Dị, vô luận đến đâu cũng đều trở thành đối tượng các đại thế lực tranh đoạt, thậm chí, có thế lực không chiếm được cũng sẽ toàn lực hủy diệt!
- Tiêu lão đệ, lần này hình như là chơi lớn rồi.
Y Vân cũng phát hiện sự tình tính nghiêm trọng.
- Không có cách nào chỉ có thể tiếp tục.
Tiêu Phàm khẽ cắn môi. Liệt Dương Châu hỏa diễm tiếp tục mãnh liệt cuộn trào ra, rót vào bên trong Tử Loan. Lông vũ Tử Loan không ngừng tróc ra, tản mát vàng rực rạng rỡ như một vòng Thái Dương sáng chói.
Tử Vũ Loan phảng phất một tầng vỏ ngoài, đem Hạo Dương Điểu bao ở trong đó, có loại cảm giác phá kén thành bướm.
Trên mặt Hướng Vinh lộ ra vẻ dữ tợn, Chiến Hồn Biến Dị thống khổ khiến hắn có loại cảm giác tê tâm liệt phế, cảm giác vô số hỏa diễm thiêu đốt thân thể.
Nếu như không phải Y Vân dùng Huyền Hải Băng Phách bảo vệ tâm hắn, để Hướng Vinh duy trì thanh tỉnh, chống cự lại cỗ giá lạnh, nếu không đoán chừng hắn cả người đều sẽ bị đốt thành tro tàn.
Khó trách Tiêu Phàm nói nắm giữ viên thạch đầu này xác xuất thành công đề cao hai thành, lời này tuyệt đối không giả, hơn nữa hiệu quả xa xa không chỉ 2 phần.
- Chiến Hồn Biến Dị? Bát Phẩm Chiến Hồn Hạo Dương Điểu!
Hỏa Hoàng từ đằng xa gào thét tới, kinh ngạc nhìn một màn phía xa, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Lại là tiểu tử này?!
Trên mặt Hỏa Hoàng lộ ra vẻ cổ quái, bản thân chân trước vừa đi, ngươi chân sau làm Chiến Hồn Biến Dị, hơn nữa náo ra động tĩnh lớn như vậy, đây là muốn chết sao?
Bất quá giờ phút này, Hỏa Hoàng cũng không có quấy rầy, bởi vì Hạo Dương Điểu thuế biến đến thời điểm mấu chốt.
Chỉ thấy hỏa diễm cuồn cuộn từ đầu Hạo Dương Điểu quét sạch xuống, hướng toàn thân lan tràn ra, những nơi hỏa diễm đi qua đều lộ ra một mảnh lông chim vàng, lóe ra hỏa diễm khí tức.
Đầy trời tử sắc quang vũ chiếu xuống hư không, sau đó hóa thành vô số điểm sáng màu tím tiêu tán ra. Tại phía trên không trung chỉ có một đầu Kim Sắc Hỏa Điểu vỗ cánh, ngửa mặt lên trời thét dài!
- Thành công?!
Trên mặt Y Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Còn chưa, một bước mấu chốt nhất, tuyệt đối không thể sai lầm!
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, trên trán mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
Sau đó, Tiêu Phàm chậm rãi rút cây Long Văn Kim Châm trong ngực Hướng Vinh ra. Theo kim châm rời thể, Bát Phẩm Chiến Hồn Hạo Dương Điểu cũng chầm chậm hướng bên trong thân thể Hướng Vinh dũng mãnh lao tới.
- A ~~
Hướng Vinh thê lương thét dài, trên cổ, trên trán, mạch máu bạo khởi cực đại, loại thống khổ này khiến hắn kém chút phát cuồng.
- Đừng động!
Tiêu Phàm kêu to, nhưng mà Hướng Vinh cũng nhịn không được nữa, giãy dụa lung tung, Hồn Lực gần như bắt đầu cuồng bạo, hướng hắn bốn phía mãnh liệt đi.
- Không tốt!
Sắc mặt Tiêu Phàm biến đổi lớn. Thời điểm Hồn Lực bạo động, Hướng Vinh tuyệt đối sẽ tự bạo mà chết, đến thời điểm chết liền không chỉ là Hướng Vinh, còn có hắn và Y Vân.
Nhưng mà!
- Hô!
Ngay tại thời điểm này, một đạo thân ảnh hỏa bào lấp lóe, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, một bàn tay cực đại nắm bả vai Hướng Vinh, Hướng Vinh uốn động cũng không thể động.
- Hỏa Hoàng tiền bối!
Ánh mắt hai người Tiêu Phàm cùng Y Vân sáng lên, kinh hỉ vô cùng.
Hỏa Hoàng hung hăng trừng Tiêu Phàm, nhưng khó che đậy vẻ yêu mến. Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, bản thân lần này xác thực chơi lớn, cũng may Hỏa Hoàng quay lại, xuất thủ kịp thời.
- Tiếp tục!
Hỏa Hoàng nhàn nhạt phun ra hai chữ.
- Tam Gia, ngươi lui ra phía sau!
Tiêu Phàm gật đầu, tiếp nhận viên Huyền Hải Băng Phách dùng sức bóp. Huyền Hải Băng Phách đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số hắc sắc quang vũ dung nhập toàn thân Hướng Vinh.
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm đem cây Long Văn Kim Châm kia triệt để rút ra, Chiến Hồn Hạo Dương Điểu cấp tốc xông vào trong người Hướng Vinh.
Một cỗ sóng nhiệt bắn ra, bốn phía khôi phục lại bình tĩnh, Hướng Vinh nhắm mắt xếp bằng ngồi dưới đất, quanh thân lưu chuyển lên từng tia kim sắc hỏa diễm.
- Phá kén thành bướm, rốt cục thành công!
Tiêu Phàm rốt cục buông lỏng một hơi, thân thể lung la lung lay, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
- Tiểu tử, đây là có chuyện gì?
Con ngươi Hỏa Hoàng băng lãnh nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra một tia cảm kích, bởi vì hắn phát hiện, có rất nhiều cỗ Hồn Lực âm thầm nhìn chằm chằm hắn.
Hỏa Hoàng đây là cho bản thân một cơ hội giải thích, bằng không, coi như Hỏa Hoàng giữ được hắn một ngày, cũng không bảo hộ được hắn một đời.
- Hỏa Hoàng đại nhân, Tiêu lão đệ mệt mỏi, vẫn là ta tới nói đi.
Y Vân thấy Tiêu Phàm cho bản thân một cái ánh mắt, sau đó đem việc này từ đầu chí cuối giảng thuật một lần.
- Ngươi thực có thể cho Chiến Hồn Biến Dị?
Hỏa Hoàng vẫn là không nhịn được cả kinh nói.
- Không phải ta có thể cho Chiến Hồn Biến Dị, mà là Chiến Hồn Hướng Lão vốn là biến dị, chỉ là thiếu khuyết một cơ hội, ta liền nghĩ trăm phương ngàn kế cho hắn một cơ hội mà thôi.
Tiêu Phàm khổ sở nói:
- Nếu như ta có thể cho Chiến Hồn Biến Dị liền tốt.
Khiến Chiến Hồn Biến Dị? Tiêu Phàm có năng lực này nhưng đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Huống chi, Chiến Hồn Hướng Vinh nguyên bản là ở vào trạng thái nửa biến dị, bằng không mà nói, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không giúp hắn Chiến Hồn Biến Dị.
Hỏa Hoàng nghe vậy lúc này mới thở phào, hắn vừa mới đều muốn đem Tiêu Phàm chộp tới hảo hảo nghiên cứu một phen.
- Oanh!
Đúng lúc này, trên người Hướng Vinh đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, Hồn Lực cuồn cuộn nở rộ mà ra. Hạo Dương Điểu xuất hiện lần nữa, chỉ là ít cỗ chi khí cuồng bạo.
- Muốn đột phá?
Hỏa Hoàng nhíu mày nói.
- Nói đến cùng, việc này còn phải cảm tạ Hỏa Hoàng tiền bối, nếu như không có Hỏa Độc của ngươi, hắn cũng không có khả năng tấn thăng thuận lợi như vậy.
Tiêu Phàm có nói nói.
- A?
Hỏa Hoàng hơi ngoài ý muốn:
- Ngươi là nói Hỏa Độc đối với Chiến Hồn Hạo Dương Điểu là thuốc bổ?
- Có thể nói như vậy, bất quá, giải thích tốt hơn là Hồn Lực đều là Hỏa Thuộc Tính, vừa lúc đồng nguyên vừa vặn có thể giúp hắn đột phá.
Tiêu Phàm giải thích nói, đây cũng là lúc hắn dùng Liệt Dương Châu rút Hỏa Độc bên trong Hỏa Hoàng, liền nghĩ đến phương pháp này.
Hỏa Hoàng không nói chuyện, nhưng trong mắt lại là lóe qua một tia tức giận, tựa như lại nói cái tên gia hỏa này dùng đồ của ta đi cứu người, cũng không nói lão tử một tiếng?
- Hỏa Hoàng tiền bối, đồ này đối với ngươi mà nói là độc dược, đối với Hướng Lão mà nói lại là thuốc bổ, cớ sao mà không làm đây.
Tiêu Phàm cười ha ha nói.
Hỏa Hoàng ngậm miệng không nói gì, đành phải vỗ nhè nhẹ một cái vào ót Tiêu Phàm. Tiêu Phàm tiếp tục cười khúc khích.
Bình luận facebook