Oanh!
Người chủ trì vừa dứt lời, chiến đài kiếm khí phong bạo đột nhiên quét sạch ra, cả tòa chiến đài đều khẽ run lên, sát ý hội tụ, kiếm khí điên cuồng tàn phá bừa bãi.
Sau một khắc, hai người đồng thời động, chỉ thấy hai đạo bóng đen tại hư không va chạm kịch liệt, giống như chớp giật, phần lớn đã bắt không kịp thân ảnh hai người.
- Kiếm khí thật đáng sợ, cách xa như vậy, ta đều cảm giác da dẻ đau nhói!
Đám người trong lòng thất kinh.
U Linh cùng Thiên Tàn, hai người đều sử dụng kiếm, hơn nữa, kiếm hai người đều lấy nhanh cùng sắc bén cân nhắc, có thể bách thắng, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là thực lực tuyệt đối.
Ầm! Hư không đốm lửa bắn tứ tung, kiếm khí bành trướng, hai đạo tia chớp màu đen hướng về phía sau thối lui.
Sau đó trên không trung, hư không bị tách ra một đạo ba quang, hai người lần nữa đâm vào cùng một chỗ.
Xuy xuy tiếng rít truyền ra, thanh âm cũng không lớn lại cực kỳ bén nhọn chói tai, khiến cho người ta trong lòng phát lạnh.
- Thanh Liên Vô Hoa.
Thiên Tàn nhàn nhạt mở miệng, bỗng nhiên phía sau lấy ra đại thiết kiếm, hư không đột nhiên rung rung, chỉ thấy mũi kiếm đại thiết kiếm tách ra một đạo Hoa Thanh Sen Giản. Thanh Liên Kiếm cuồng bạo, từng đạo sóng ánh sáng nhộn nhạo.
Sóng nước cho người ta có một loại cảm giác không thể phỏng đoán, nhưng lại cực kỳ nặng nề.
Ngay sau đó, Thanh Liên Kiếm cuồng bạo đột nhiên tại hư không nở rộ, đâm vào hai mắt người đều không mở ra được, tiếng hét lớn chói tai càng thêm mãnh liệt.
Thiên Tàn thân thể theo vào, nhẹ như yến xẹt qua hư không, lấy Thanh Liên Kiếm mở đường, thế như chẻ tre.
- Hồng Trần Tiếu!
Một tiếng khẽ nói, Tiêu Phàm không lùi mà tiến, Tu La Kiếm tại hư không rung động, từng đạo kiếm khí xoay chuyển hiện ra, kiếm khí màu bạc cực kỳ quỷ dị, lộ ra một cỗ tuyệt thế sắc bén.
Phốc phốc ~
Hai loại kiếm khí bất đồng tại hư không va chạm, hư không đều giống như bị xé nứt ra, hai người thân ở bên trong ngàn vạn kiếm khí, lại không hề bị sao cả.
Ầm!
Hai người lần thứ nhất chính diện đâm vào cùng một chỗ, Tu La Kiếm cùng thiết kiếm màu đen ma sát kịch liệt tạo ra tia lửa điện hoa, nhưng mà sau một khắc lại khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tiêu Phàm thật giống như bị một đầu man hoang hung thú va chạm, thân thể hóa thành một vệt sáng hung hăng hướng mặt đất rơi xuống.
- U Linh bị đánh bay?
Trên khán đài, đám người lộ ra vẻ kinh hãi, hai người không phải thế lực ngang nhau sao? U Linh làm sao liền nhanh như vậy rơi xuống thế hạ phong?
- U Linh vẫn là quá non, hắn chưa từng nhìn qua mấy trận tranh tài của Thiên Tàn, căn bản là không hiểu đối thủ, mà Thiên Tàn khẳng định nhìn qua hắn không không ít trận đấu, tự nhiên tuỳ tiện liền có thể đánh bại hắn.
Có người âm thầm lắc đầu, cho rằng trận đấu này, Thiên Tàn đã cầm tới điểm thi đấu, thắng chỉ là vấn đề thời gian.
- Một kiếm?
Nhìn trên đài, Lâu Ngạo Thiên một bộ áo bào trắng đột nhiên hai mắt khẽ híp một cái, ánh mắt nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì một kiếm Hồng Trần Sát có dị khúc đồng công chi diệu, chỉ là tốc độ xuất thủ càng nhanh càng thêm lăng lệ mà thôi, kiếm khí kia bên trong cũng ẩn chứa sát ý đáng sợ.
- Đại ca thực lực lại tăng cường, chiêu Thanh Liên Vô Hoa lực đạo lại tăng cường chí ít gấp đôi.
Phong Lang híp hai mắt, lo lắng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thân thể ở gần chiến đài, xoay người giữa không trung, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể từ từ bay ra.
- Lực lượng thật lớn, chuôi Hắc Thiết Kiếm vậy mà so với Vô Phong còn nặng hơn.
Tiêu Phàm híp hai mắt. Một kiếm vừa mới kém chút chấn động đến lục phủ ngũ tạng. Phải biết rằng bên trên lực đạo, trừ Bàn Tử, hắn còn chưa bao giờ bại bởi bất luận kẻ nào.
Thiên Tàn không nói, lách mình lần nữa xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, giơ kiếm sắt trong tay lên giận bổ xuống, một đạo trường kiếm mười trượng xông thẳng Tiêu Phàm mà đến.
Tiêu Phàm lăng không né tránh, chân đạp Thế Vân Tung đột nhiên tại chỗ biến mất, nhưng Thiên Tàn lại không dự định buông tha hắn như thế, lần nữa đánh tới.
Tốc độ hai người đạt tới cực hạn, trong lòng Tiêu Phàm có chút bất đắc dĩ:
- Không muốn bại lộ thân phận thì không thể sử dụng Tu La Tam Kiếm còn có Vô Tận Sát Lục, chỉ là như vậy cũng quá bị động rồi.
- U Linh, có ngon thì đừng chạy, ngươi trốn không thoát.
Trên khán đài, rất nhiều tu sĩ bắt đầu la ầm lên, bọn hắn tốn mấy chục vạn Hồn Thạch không phải vì đến xem U Linh chạy trốn.
- Trốn sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, lật tay một cái, Tu La Kiếm liền nghênh đón.
- Cử Trọng Nhược Khinh!
Trong lòng khẽ nói một tiếng, Tiêu Phàm kiếm ảnh va chạm hắc sắc đại thiết kiếm, một đạo kiếm khí lăng lệ phá toái hư không.
Bang!
Một tiếng nổ vang, chỉ thấy hắc sắc đại thiết kiếm đột nhiên bạo tán mà ra, lộ ra một chuôi thanh Sắc trường kiếm, kiếm phong lăng lệ tuyệt thế, trong nháy mắt xuyên thủng cánh tay Tiêu Phàm.
- Hắc Thiết bên ngoài chỉ là ngụy trang?
Con ngươi Tiêu Phàm khẽ run lên, thực lực Thiên Tàn vượt quá dự liệu của hắn.
Vẻn vẹn bảo kiếm phát ra kiếm khí liền xuyên thủng thân thể hắn, nếu như một kiếm đâm xuống há không phải thân thể đều sẽ trong nháy mắt vỡ nát?
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Thiên Tàn rốt cục mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, lộ ra một loại vô địch tự tin.
- Vậy cũng chưa chắc.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, Hồn Lực cuồn cuộn trút vào bên trong Tu La Kiếm, từng đạo từng đạo hồng quang lấp lóe, giống như máu tươi yêu dị.
- A? Nguyên lai mới vừa rồi còn không phải ranh giới cuối cùng của ngươi, cũng tốt, rất lâu không được gặp kiếm khách cường đại như thế. Ngươi có tư cách để cho ta toàn lực chiến một trận.
Thần sắc Thiên Tàn hơi hơi ngưng tụ, hắn có thể cảm nhận được kiếm trong tay Tiêu Phàm bất phàm, vậy mà khiến thanh sắc trường kiếm trong tay hắn rung động một cái.
- Như ngươi mong muốn, gió đến.
Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, thân ảnh hắn bắt đầu biến mờ đi, cùng bốn phía hư không hòa làm một thể.
Mặc dù chỉ là Nhị Trọng Phong Thế, nhưng tốc độ lại gia tăng gấp hai.
Tu La Kiếm quang mang không ngừng nở rộ, đã không kém gì thanh sắc trường kiếm.
- Phong Thế sao?
Thần sắc Thiên Tàn thập phần bình tĩnh, thân ảnh hắn cũng biến thành mờ mịt, so sánh với Tiêu Phàm, tốc độ càng tăng tốc nhanh hơn mấy phần.
- Lại là Tam Trọng Phong Thế!
Đám người kinh hô ra. Kể từ đó, U Linh coi như bị áp chế gắt gao, tuyệt không có khả năng là đối thủ Thiên Tàn.
Bọn hắn không biết Tiêu Phàm chẳng những không có e ngại, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Hắn lĩnh ngộ Phong Thế cũng đã đạt tới một cái bình cảnh, cho tới nay còn không có người tốc độ có thể siêu việt hắn, dù là Bạch Vô Thường cũng vẻn vẹn chỉ là tốc độ xuất kiếm nhanh hơn hắn mà thôi.
Bây giờ Thiên Tàn vậy mà lĩnh ngộ Tam Trọng Phong Thế, Tiêu Phàm cũng vừa vặn đến xác minh Tam Trọng Phong Thế đến cùng có khác biệt gì.
- Thanh Liên Diệu Thế!
Thiên Tàn không chút do dự xuất thủ, một kiếm chỉ hướng Tiêu Phàm, lập tức phía trên, một đạo chùm sáng màu xanh rất nhỏ hiện ra, sau đó lại trong nháy mắt bao phủ, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Cũng không phải là chùm sáng màu xanh chân chính biến mất, mà là tốc độ quá nhanh, đã đi tới trước mặt Tiêu Phàm.
Khi tới gần Tiêu Phàm, quang thúc kia cấp tốc phóng đại, giống như một đóa thịnh thế Thanh Liên nở rộ, ngàn vạn kiếm khí từ Thanh Liên gào thét mà ra.
Một tiếng xèo xèo rất nhỏ truyền vào lỗ tai đám người, sau đó tất cả ánh mắt mọi người cùng nhau tụ tập trên người Tiêu Phàm.
Thanh Sắc Kiếm Liên phát ra vô tận kiếm khí đã đem Tiêu Phàm bao phủ hoàn toàn, một kiếm này Tiêu Phàm lại có thể ngăn cản như thế nào.
- Tam Trọng Phong Thế hóa lực cản làm động lực, tốc độ quả nhiên không ngừng gia tăng gấp hai ba lần.
Cũng đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm từ đằng xa vang lên.
Bình luận facebook