- Tự nguyện?
Thiên Tàn kinh ngạc nhìn Phong Lang, đừng nhìn Phong Lang bình thường lấy đại ca hắn làm chủ, nhưng Phong Lang ngông nghênh không thua hắn, có thể làm cho Phong Lang tin phục, khẳng định không đơn giản.
Hơn nữa, Phong Lang làm người cố chấp vô cùng, sự tình đã quyết định, ai cũng cải biến không được.
Con ngươi Thiên Tàn nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, hắn thực sự nhìn không thấu, thiếu niên trắng nõn này trừ thực lực cường đại, trên người có cái gì kỳ lạ đây.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn chưa bao giờ muốn Phong Lang làm thủ hạ mình, cho tới nay, hắn đều coi Phong Lang là huynh đệ mình, chỉ là Phong Lang một mực duy trì tư thái cấp dưới.
- Đúng rồi!
Phong Lang hít sâu khẩu khí nói:
- Nếu như không phải công tử, ta hiện tại chỉ là một tên phế nhân. Chiến Hồn, Hồn Hải đều là hắn chữa tốt, còn có chân ta cũng là do công tử chữa!
- Ta trước kia không biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, thực lực công tử đã không kém gì hai ta, hơn nữa hắn là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư, chúng ta ở trước mặt công tử có đáng giá gì kiêu ngạo?
- Đại ca, ngươi đã từng dạy ta làm người phải hiểu được có ơn tất báo. Ta không cảm thấy ta có thể dùng cái gì báo ân công tử, chỉ có thực lực coi như tạm được, cho nên ta quyết định ở bên cạnh công tử.
- Nếu như đại ca không muốn ta làm như thế, ta có thể đáp ứng đại ca, bất quá ngươi nhìn thấy, chỉ có thi thể huynh đệ ngươi!
Phong Lang đứng dậy một hơi nói xong, con ngươi kiên định tới cực điểm.
Nghe thấy Phong Lang nói, toàn thân Thiên Tàn run rẩy, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Phàm lại là Thất Phẩm Luyện Dược Sư trẻ tuổi như thế, hơn nữa Chiến Hồn cùng Hồn Hải đều có thể chữa được.
Đương nhiên, kinh hãi nhất vẫn là thái độ Phong Lang, vậy mà dùng tính mạng mình để giữ gìn Tiêu Phàm.
- Nhị đệ, chân ngươi thật sự khỏi rồi?
Thiên Tàn bình phục nỗi lòng, nhìn Phong Lang nói.
- Điều này còn có thể là giả ư?
Trên mặt Phong Lang rốt cục lộ ra nụ cười, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy tay Thiên Tàn, sắc mặt lại trở nên âm trầm đáng sợ.
Sau đó, Phong Lang quay người nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Công Tử, có sự tình ta quên nói cho ngươi. Chân ta cùng tay đại ca đều do người Ninh gia tạo thành, thù này không báo không phải quân tử!
Nói đến đây, trên người Phong Lang bộc phát ra một cỗ sát khí ngút trời.
- Ninh gia sao?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, đây chính là một trong Tam Đại Gia Tộc à. Nếu để cho người nhà họ Ninh nhận ra Phong Lang cùng Thiên Tàn, sự tình nhất định sẽ rất phiền phức.
- Ngươi nếu sợ hãi, chúng ta có thể rời đi.
Thiên Tàn trầm giọng nói.
- Sợ?
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Ninh gia tuy mạnh, nhưng còn chưa tới để cho ta sợ hãi. Huống chi, ta cùng Ninh gia cũng có một chút cừu hận, chỉ là Ninh gia tạm thời còn không có tìm tới ta mà thôi.
Tiêu Phàm nhớ tới hắn vì cứu tỷ đệ Đoạn Tinh Nguyệt mà giết chết Vạn Thiên Kiệt. Vạn gia có người làm con rể Ninh gia, nếu như lúc này Ninh gia tra được, rất dễ dàng tra được Tiêu Phàm.
Dù sao, trên đời không có gió không lọt tường, Tiêu Phàm sớm đã làm chuyện tốt xấu, hắn nhất định phải lập tức mạnh lên.
Thiên Tàn cùng Phong Lang kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Phàm cùng Ninh gia cũng có thù.
- Các ngươi có thể yên tâm lưu ở chỗ này.
Tiêu Phàm lại bổ sung một câu.
- Ngươi thật không sợ?
Thiên Tàn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
- Ngươi cảm thấy ta giống như đang sợ sao?
Tiêu Phàm cười cười.
- Ân cứu mạng Thiên Tàn không thể báo đáp, nếu huynh đệ của ta tin tưởng ngươi, ta...
Thiên Tàn thật sâu nhìn Tiêu Phàm. Nói đến đây, đột nhiên quỳ một chân trên đất nói:
- Ta tin tưởng huynh đệ ta, Thiên Tàn, gặp qua công tử!
Thiên Tàn vừa quỳ khiến Tiêu Phàm có chút không biết làm sao, vội vàng đỡ Thiên Tàn dậy nói:
- Ngươi là huynh đệ Phong Lang, tự nhiên cũng là huynh đệ Tiêu Phàm, không cần như thế.
Nhưng vô luận Tiêu Phàm dùng lực như thế nào, Thiên Tàn cũng không nhúc nhích.
- Công tử, ngươi đáp ứng lưu lại đại ca đi, bằng không đại ca sẽ không đứng dậy.
Phong Lang khẩn thiết nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, thật lâu không nói, lúc sau mới nói:
- Được.
- Đa tạ công tử!
Thiên Tàn đứng dậy.
Tiêu Phàm rất rõ ràng, Thiên Tàn mặc dù nói là thần phục, nhưng chính như hắn nói, hắn tin tưởng chỉ là huynh đệ Phong Lang mà không phải Tiêu Phàm.
- Thân thể ngươi vừa mới khôi phục, ở lại đây hảo hảo dưỡng thương.
Tiêu Phàm một mặt bất đắc dĩ nói, trong bàn tay xuất hiện một chuôi thanh sắc trường kiếm, chính là Thanh Liên Kiếm của Thiên Tàn.
- Đa tạ công tử.
Tiếp nhận Thanh Liên Kiếm, trong mắt Thiên Tàn lóe lên một tia kích động, tựa như vuốt ve nữ nhân mình yêu.
Tiêu Phàm vừa mới trở lại biệt viện, Huyết Yêu Nhiêu cùng Tần Mộng Điệp hai nữ nhân tìm tới.
- Tiêu Phàm, ngươi trước đó đi đâu, chúng ta một mực không thấy được ngươi.
Tần Mộng Điệp như một oán phụ, giận dữ nhìn Tiêu Phàm.
- Có chút chuyện đi trước.
Tiêu Phàm lãnh đạm, nhún vai nói, hắn đối với Tần Mộng Điệp cùng Huyết Yêu Nhiêu không có tình cảm gì đặc thù, không muốn lãng phí thời gian.
- Có đúng không?
Huyết Yêu Nhiêu cười đến nhánh hoa cũng run rẩy, đi đến bên tai Tiêu Phàm, nhẹ giọng nói:
- Điện Chủ đại nhân thực sự là lợi hại, vậy mà trong vòng ba tháng tạo ra một cái kỳ tích.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói. Trong lòng hắn thì kinh ngạc không thôi, trực giác nữ nhân này quá là đáng sợ, bản thân ẩn tàng tốt vậy mà để cho nàng nhìn ra.
- Ngươi không thừa nhận không quan trọng, dù sao ta đã nhận định ra ngươi.
Huyết Yêu Nhiêu khanh khách cười khẽ, phong tình vạn chủng.
- Ngươi cũng đừng nhận định ta, ta không có gì tốt. Ta hiện tại làm ra tất cả những thứ này chỉ vì muốn giúp nữ nhân ta yêu mà thôi.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Hắn không phải một người không hiểu tình thú, nhưng hắn càng không phải một tên hoa tâm củ cải lớn, tâm hắn đã sớm bị Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ lấp đầy, rốt cuộc dung không được những người khác.
Ánh mắt hai người Huyết Yêu Nhiêu và Tần Mộng Điệp đều là vẻ mất mát, bọn họ cũng đã được nghe nói sự tình Tiêu Phàm, nhưng nghe được Tiêu Phàm chính miệng nói ra lại là một phen tư vị khác.
- Tiêu Phàm ca ca, ta không muốn xa người ngàn dặm đâu.
Huyết Yêu Nhiêu khẽ cười nói.
- Nếu không có chuyện gì nói, ta đi trước.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, quay người hướng lầu các đi.
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ tới một sự tình, chính là Thanh Sắc Thạch Sư thời gian trước đó vẫn còn chưa có hảo hảo nghiên cứu một phen.
Nhìn thấy Tiêu Phàm trực tiếp rời đi, Huyết Yêu Nhiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, Tần Mộng Điệp tức giận thẳng dậm chân, ngực chập trùng lên xuống.
Tiêu Phàm đem Thanh Sắc Thạch Sư trực tiếp chuyển vào trong viện của hắn, bắt đầu cẩn thận tính toán.
Hắn chỉ biết Thanh Sắc Thạch Sư không đơn giản, phía trên rêu xanh pha tạp, vô cùng rách nát, bên trong tuế nguyệt lưu lại dấu vết tang thương.
- Làm sao quen thuộc như vậy chứ, giống như gặp qua ở đâu rồi.
Tiêu Phàm tay phải vuốt lấy cái cằm, nghiêm túc suy tư:
- Đúng rồi, có lẽ Tu La Truyền Thừa sẽ có một chút ghi chép.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm liền ngồi ở tại chỗ, thi triển nhất tâm nhị dụng, một lòng chìm vào bên trong Tu La truyền thừa tìm kiếm, một lòng vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết, trị liệu thương thế trên người.
Cũng may hắn che lấp rất tốt, Huyết Yêu Nhiêu không nhìn thấy thương thế trên người hắn, nếu không thì không chỉ là ngờ vực đơn giản như vậy.
Lần ngồi xuống này chính là một ngày một đêm, nửa đường Tần Mặc cùng Quan Tiểu Thất bọn hắn tới tìm Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm đang tu luyện cũng đành rời đi.
Đột nhiên, Tiêu Phàm mở hai mắt, con ngươi rơi vào bên trên Thanh Sắc Thạch Đầu, run giọng nói:
- Thì ra là thế, đường vân bên trên Thanh Sắc Thạch Sư này lại là Hồn Văn trong truyền thuyết. Thanh Sắc Thạch Sư là kiệt tác của Hồn Điêu Sư.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình luận facebook