- Chậm chút!
- Hướng bên trái, bên trái nghe không hiểu à?
Tiêu Phàm ngồi trên lưng Phi Thiên Ngân Lang vênh mặt hất hàm sai khiến. Phi Thiên Ngân Lang xúc động đến thổ huyết, nó rất muốn vung Tiêu Phàm xuống dưới, nhưng mà lại sợ Tiêu Phàm trực tiếp lấy cái mạng nhỏ của nó.
Tốc độ Phi Thiên Ngân Lang rất nhanh, nếu như không phải thời gian của Tiêu Phàm không gấp, đoán chừng hiện tại đã thông qua khảo hạch.
- Ngaoôô!
Đột nhiên Phi Thiên Ngân Lang kêu lên, hướng về mặt đất lao đi, rất nhanh liền rơi vào một vủng đất nhỏ.
- Sao không đi nữa?
Tiêu Phàm phẫn nộ nhìn Phi Thiên Ngân Lang.
Phi Thiên Ngân Lang kêu to mấy tiếng, bất luận Tiêu Phàm nổi giận như thế nào, nó cũng quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, thậm chí trong mắt có hơi nước bốc lên.
- Khóc?
Tiêu Phàm đột nhiên có một cảm giác tội lỗi vô cùng, đang yên đang lành ngươi khóc cái gì, ai không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi. Thời khắc bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải khoát tay một cái nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Ô ô ~
Phi Thiên Ngân Lang cảm kích liếc nhìn Tiêu Phàm, thấy Tiêu Phàm từ trên lưng nhảy xuống, nó ngay lập tức hóa thành một cơn gió lốc lao về phía chân trời.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu đi về phía trước.
Vừa rồi trên không trung thấy rõ cửa ra cũng không phải rất xa, hẳn rất nhanh là có thể thông qua.
- Ân?
Đi mấy trăm mét, Tiêu Phàm đột nhiên dừng chân lại, Hồn Lực quét ra, sau một khắc, vài Hồn Thú to lớn tiến vào phạm vi Hồn Lực Tiêu Phàm.
- Hồn Thú Lục Giai Hậu Kỳ, khó trách Phi Thiên Ngân Lang kia không dám đi lên phía trước.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười thâm trầm.
Oanh!
Mặt đất run rẩy mãnh liệt, vài thân ảnh to lớn xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, một Xích Diễm Thiên Hùng, một Liệt Diễm Ma Viên cùng một Lôi Vân Thỏ.
Giữa không trung còn có một Lôi Điện Ưng đang đập đôi cánh to lớn, một cỗ uy áp đáng sợ xông thẳng về phía Tiêu Phàm.
- Cút!
Tiêu Phàm chuyển một tia Hồn Lực, lực uy áp đáng sợ áp xông thẳng lên, sát khí lạnh lẽo từ trên người Tiêu Phàm tràn ngập ra, bốn Hồn Thú bị dọa nằm rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, sợ hãi tới cực điểm.
- Lão hổ ta không phát uy, các ngươi thật coi ta là con mèo bệnh.
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, lách mình liền đạp vào lưng Xích Diễm Thiên Hùng:
- Tiếp tục đi lên phía trước.
Xích Diễm Thiên Hùng nào dám phản kháng, mang theo Tiêu Phàm liền hướng cửa ra mà đi, ba con Hồn Thú khác cũng không dám bỏ đi, mà đi theo phía sau Tiêu Phàm, nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước.
Không bao lâu, một hẻm núi kéo dài tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, hẻm núi cũng rộng mười mấy trượng, xem ra thông qua cái hẻm núi kia chính là vị trí cửa ra.
Mấy chục giây sau, xuyên qua một mảnh rừng, Tiêu Phàm rốt cục nhìn thấy lối vào hẻm núi.
- Các ngươi dựa vào cái gì không cho chúng ta đi qua? Các ngươi biết đây là hành vi gì không? Trưởng Lão Học viện khẳng định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Đúng vậy, Vương Đạo Minh giỏi lắm sao? Đế Minh giỏi lắm à? Các ngươi thực sự là vô sỉ! Dựa vào cái gì ngăn chúng ta đi qua.
- Không sai, chúng ta đến tham gia khảo hạch, các ngươi dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta, đừng tưởng rằng các ngươi là người Vương Đạo Minh cùng Đế Minh, chúng ta sẽ không dám xuất thủ!
Từng tiếng gầm gừ phẫn nộ từ phía trước truyền đến, Tiêu Phàm vội vàng ra hiệu Xích Diễm Thiên Hùng dừng lại, hắn từ trên lưng Xích Diễm Thiên Hùng nhảy xuống, phất phất tay.
Bốn đầu Hồn Thú như được đại xá, lập tức biến mất trong rừng.
Tiêu Phàm chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở trên một thân cây ngắm nhìn hẻm núi nơi xa, không khỏi mị mị hai mắt.
Tại chỗ lối vào hẻm núi bày ra một trạm gác, rất nhiều người đang phẫn nộ đánh thẳng vào, đối diện trạm gác có một vài tu sĩ cười lạnh không thôi.
Trong hẻm núi, có một vài tu sĩ lắc đầu thở dài, trong lòng bọn hắn thấy vô cùng may mắn, may mắn bản thân sớm đã đi qua, bằng không cũng có thể trở thành một thành viên trong đó.
- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng chúng ta hiện tại đã là người Đế Minh. Muốn thông quan đúng không, giao hơn trăm vạn Trung Phẩm Hồn Thạch ra, tự nhiên để các ngươi thông qua. Bằng không, các ngươi liền đợi trở thành thức ăn của Hồn Thú đi.
Đối diện, một thanh niên tu sĩ mặc trường bào màu đen cười lạnh nhìn hơn mười người bị ngăn cản.
Tiêu Phàm từ khí tức phát ra trên người hắn, đại khái có thể nhìn ra tu vi hắn, hẳn là Chiến Vương hậu kỳ, ở trong một nhóm tu sĩ đi khảo hạch có thể coi là cường giả.
Phía sau hắn còn có hơn mấy chục người đang đứng, cười lạnh nhìn đám tu sĩ bị ngăn cản bên ngoài. Tiêu Phàm không khó đoán ra, những người này cũng đã gia nhập Đế Minh, hoặc là Vương Đạo Minh.
Bằng không, bọn hắn không dám phách lối như thế.
Tiêu Phàm không tiến lên, hắn ngược lại rất muốn nhìn xem những người này sẽ xử lý như thế nào.
Liếc nhìn đám người, Tiêu Phàm rất nhanh phát hiện mấy thân ảnh quen thuộc, Bạch Vũ, Trần Phong, Bách Lý Cuồng Đao cùng Bách Lý Văn Phong, thậm chí, còn có một thanh niên toàn thân bọc trong hắc bào.
Thanh niên hắc bào trên vai có một con diều hâu đen đứng đấy, trang phục kia hết sức cổ quái.
- Gia hỏa này, ta còn tưởng rằng ngươi quên khảo hạch rồi.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, thanh niên hắc bào chính là Ảnh Phong.
Vòng thứ nhất cùng vòng thứ hai khảo hạch Tiêu Phàm chưa từng nhìn thấy hắn, còn tưởng rằng Ảnh Phong còn đang say mơ say màng.
- 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, chi bằng các ngươi đi cướp đi!
Rất nhiều tu sĩ giận mắng không thôi, 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, tương đương với 100 triệu Hạ Phẩm Hồn Thạch.
Bình thường tu sĩ Hoàng Triều cùng Vương Triều nào lấy ra được nhiều như vậy. Cho dù có nhiều Hồn Thạch như vậy cũng không muốn lấy ra.
Dù sao, có thể đi đến nơi này đã gần như thông qua, ai nguyện ý tiêu tiền uổng phí này.
- Cướp mà nhanh như vậy sao?
Thanh niên áo bào đen kia cười lạnh không thôi, căn bản khó chơi: - Không có Hồn Thạch thì ở đây chờ Hồn Thú xé các ngươi thành từng mảnh đi.
- Ta đưa!
Một nam tử khôi ngô nghiến răng nghiến lợi nói, tiện tay ném ra một mai Hồn Giới.
Thanh niên hắc bào liếc mắt quét Hồn Giới, ra hiệu nhường ra một con đường, nhếch miệng cười nói:
- Ngươi có thể thông qua.
Nam tử khôi ngô hít sâu một hơi, quay người liền đi qua. 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mặc dù khiến hắn khó mà tiếp nhận, nhưng có thể thông qua khảo hạch cũng đáng.
- 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, tuyệt đối để các ngươi thông qua, vừa rồi các ngươi cũng thấy đó.
Thanh niên hắc bào lần nữa nhìn về phía đám người nói.
- Ta đưa.
- Cho ta qua, đây là 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Không ít người đi lên trước, cơ hồ táng gia bại sản lấy ra 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, trong lòng mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám nói gì.
Bọn hắn tất nhiên cũng đều rất rõ, Đế Minh cùng Vương Đạo Minh chính là thế lực xếp hạng ba vị trí đầu Chiến Hồn Học Viện, về sau bọn hắn muốn vào Chiến Hồn Học Viện khẳng định còn phải tạo không ít quan hệ.
Trong mắt phần lớn mọi người, Đế Minh cùng Vương Đạo Minh chính là phách lối, không phải bọn hắn có thể đắc tội.
Mắt thấy nguyên một đám tu sĩ thông qua khảo hạch, những người khác ngày càng bối rối, một khi Hồn Thú đuổi theo, bọn hắn đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nơi xa, cũng có nguyên một đám tu sĩ kéo bước chân nặng nề hướng về gần cửa ra hẻm núi. Lúc bọn hắn thấy có người ngăn lại đường đi, gần như đã tuyệt vọng.
Số ít tu sĩ không chút do dự xuất ra 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, thông qua được, có loại cảm giác sau khi chết đi sống lại.
- Đại ca.
Sắc mặt Bách Lý Văn Phong khó coi nhìn Bách Lý Cuồng Phong nói:
- Chúng ta đi qua thôi, bằng không Hồn Thú càng ngày càng nhiều!
Nơi xa đã có không ít Hồn Thú công sát mà tới, có tu sĩ đang giao thủ, sắc mặt người Đế Minh cùng Vương Đạo Minh đều là bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong có chút khó coi, tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nào có người dám bức bách hắn, hắn đã nổi danh cuồng ngạo. Nhưng mà đến nơi này, đến hắn cũng không thể không bợ đỡ người khác.
- Thời gian không đợi ai, không muốn chết tốt nhất đem Hồn Thạch giao ra.
Thanh niên hắc bào cười tà tà nói.
- Giao con mẹ ngươi!
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy một thanh niên áo bào trắng xông lên trước, trường đao trong tay nhộn nhạo đao mang, xông thẳng hướng thanh niên hắc bào.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình luận facebook