Du Thắng chết?
Ai cũng không nghĩ tới, Du Thắng vậy mà sẽ chết ở trên tay Tiêu Phàm. Bản thân Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ xuất hiện một người xa lạ muốn giết mình.
Tiêu Phàm lướt qua ký ức của nhất tâm nhị dụng, đại khái hiểu rõ chuyện gì, có điều trong lòng không có bất kỳ hối hận nào.
Du Thắng cũng ngang ngược càn rỡ, mình đang trong trạng thái tu luyện, không trả lời hắn một câu, hắn liền xuất thủ tàn nhẫn, muốn lấy tính mạng mình, người như vậy giết hắn thì đã sao?
Đám người câm như hến, trên quảng trường cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng.
- Ngươi, ngươi giết Du Thắng sư huynh!
Lúc này, Tống Hào đột nhiên kinh hô một tiếng, tựa như cố ý nâng cao thanh âm, muốn để tất cả người Linh Điện đều biết rõ.
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Tống Hào, hắn tất nhiên cũng đại khái đoán được nguyên nhân hậu quả, Du Thắng tới đây, đoán chừng là bị Tống Hào giật dây.
- Ngươi!
Tống Hào còn muốn kêu to, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy nụ cười của Tiêu Phàm, cổ mát lạnh, vội vàng ngậm miệng không nói.
- Kêu à, tiếp tục đi.
Tiêu Phàm làm một điệu mời thủ thế, tựa như không lo lắng một chút nào về cái chết của Du Thắng, trên mặt tràn đầy nét cười nhàn nhạt..
Tống Hào nào còn dám kêu, nụ cười kia của Tiêu Phàm quá là đáng sợ, nếu như Tiêu Phàm nổi giận, Tống Hào sẽ không lo lắng đến vậy.
Đến Du Thắng cũng dám giết, huống chi Tống Hào hắn?
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm chậm rãi ngưng kết, biến thành băng lạnh, một cỗ sát khí như ẩn như hiện lan tràn từ trên người hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Tống Hào, Tống Hào như rơi vào hầm băng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
- Linh Điện sở dĩ yếu như vậy, cũng không phải là bởi vì các ngươi thiên phú quá kém, mà là các ngươi ngày ngày chỉ nghĩ đến đấu tranh nội bộ, còn muốn được như Huyền Cung, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt quét qua một tia khinh thường.
Đám người trầm mặc không nói, một số người hổ thẹn cúi đầu.
Có điều cũng có người vẫn khinh thường, ý tứ bọn hắn rất rõ ràng, chúng ta đến cả ở Linh Điện mà cũng không chiếm được gì thì làm sao đấu được với Huyền Cung?
Tiêu Phàm tất nhiên cũng biết điểm này, tu sĩ Linh Điện muốn có được đầy đủ tài nguyên tu luyện, nhất định phải dẫn trước những người khác, từ đó, tranh đấu là việc không tránh được.
Nơi có lợi ích sẽ có phân tranh, đây là đạo lý từ trước tới nay không thay đổi.
- Ta mặc kệ các ngươi muốn đấu thế nào, nhưng mà, các ngươi tốt nhất đừng leo lên trên đầu ta, bằng không ta sẽ khiến kẻ đó hối hận.
Tiêu Phàm hất áo bào lên, quay người chuẩn bị rời đi.
- Du Thắng sư huynh, Tống Hào sư huynh, người Huyền Cung lại tới!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một đạo thanh âm gấp rút.
Nghe được thanh âm này, đám người biến sắc, khó chịu tựa như ăn phải chuột chết.
- Đám khốn kiếp này, ăn thịt người không nhả xương, tài nguyên tu luyện tháng trước cơ hồ bị bọn hắn vét sạch lại muốn chiếm cả tháng này nữa?
- Nếu như năm bình Thối Thể Dịch của ta không thua trong tay bọn hắn, ta tuyệt đối có thể đột phá Chiến Vương hậu kỳ, con mẹ nó, thật muốn diệt đám thỏ Huyền Cung chết bầm kia đi!
- Chúng ta còn có thể làm gì, bọn Du Thắng sư huynh còn không phải là đối thủ, chúng ta còn có thể thắng hay sao?
Học viên Linh Điện phẫn nộ tới cực điểm, bọn hắn thân làm học viên Chiến Hồn Học Viện, mỗi tháng đều sẽ được trợ cấp một chút tài nguyên tu luyện, chẳng hạn như Hồn Thạch, Luyện Thể Dịch.
Nhưng mỗi tháng người Huyền Cung đều tới Linh Điện một chuyến, tìm cơ hội khiêu khích Học viên Linh Điện, bức bọn họ cùng người Huyền Cung giao đấu. Bắt đầu từ trận giao đấu mười mấy năm trước, Linh Điện đều cơ hồ không thể nào thắng nổi.
Tích lũy tháng ngày, Huyền Cung càng ngày càng mạnh, Linh Điện càng ngày càng yếu, bây giờ Linh Điện nào còn là đối thủ của Huyền Cung.
Cho dù là tu sĩ cùng cấp, trước tiên không nói đến thực lực, dù là trên tâm lý, người Huyền Cung đều hiếu thắng hơn so với Linh Điện, thậm chí sớm đã đứng ở thế bất bại.
Tiêu Phàm nghe vậy nhàn nhạt lắc đầu, những người này trong lòng đã sợ hãi, là đối thủ của đám người Huyền Cung kia được mới là lạ.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến, Mộ Thần Phong lúc ấy nói muốn tới tìm học viên Linh Điện luận bàn một chút, vậy mà đến nhanh như vậy.
- Vừa hay ta cũng đi xem xem.
Tiêu Phàm thầm nghĩ đến, liếc mắt quét đám người cũng không quay đầu lại rời đi. Về phần giết chết Du Thắng, hẳn rất nhanh sẽ có người tới xử lý.
Nhiều ánh mắt như vậy nhìn thấy, là Du Thắng muốn giết hắn trước, hắn chỉ phòng vệ ở sau, nghĩ đến Chiến Hồn Học Viện cũng sẽ không làm khó hắn.
- Đi, chúng ta đi xem xem.
Tống Hào nhìn thấy Tiêu Phàm rời đi, buông lỏng một hơi, sát thần này quá là đáng sợ.
- Tống sư huynh, thi thể Du Thắng sư huynh làm sao bây giờ?
Có tu sĩ mở miệng hỏi, chẳng lẽ tùy ý bày thi thể Du Thắng ở chỗ này?
- Thông báo Trưởng Lão là được, nói thật.
Trong mắt Tống Hào lóe lên một vòng lãnh quang:
- Tiểu tử, ngươi dám giết người tại Chiến Hồn Học Viện thì phải bỏ ra máu để đền lại.
Để lại một câu nói, Tống Hào liền rời khỏi đó đi về bên ngoài. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không muốn đối địch với Tiêu Phàm, dù sao người mà đến Du Thắng cũng dám giết còn có việc gì không làm được chứ.
Nhưng bọn hắn lại không muốn đắc tội Tống Hào, Tiêu Phàm là ai bọn hắn còn không rõ lắm, ngộ nhỡ thực sự là người Huyền Cung, chẳng lẽ lại mặc cho người Linh Điện mình bị giết?
Mấy người do dự một chút, vẫn là thu thi thể Du Thắng rồi tìm Linh Điện Trưởng Lão đến.
Giờ phút này, Tiêu Phàm đã đi tới quảng trường to lớn bên ngoài Linh Điện. Trên quảng trường bóng người đông đảo, chia thành hai cỗ thế lực, rất rõ ràng là người Linh Điện và người Huyền Cung.
- Thế nào, hôm qua vừa mới cấp cho Thối Hồn Dịch, Thanh Linh Dịch mà nhanh như vậy liền sử dụng hết? Có phải không dám đánh cược nữa không, người Linh Điện lại biến thành rùa đen rút đầu?
- Không có dược dịch cũng được, vậy cược Hồn Thạch nha, các ngươi dù sao cũng là Chiến Vương cảnh, không phải đến Hồn Thạch cũng đều không có chứ.
- Ta xem Linh Điện này trực tiếp giải tán được rồi, tiếp tục tồn tại cũng mất mặt xấu hổ, nếu là mấy năm trước, gia nhập Huyền Cung ta còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng mà hiện tại Huyền Cung ta đặt ra một quy củ mới, không thu rác rưởi.
- Ha ha, Linh Điện chính là một bãi rác, đều là rác rưởi.
Học viên Huyền Cung ngươi một lời ta một câu, châm chọc không kiêng nể gì cả, mảy may không để Linh Điện vào mắt. Dù là một tu sĩ Chiến Vương cảnh trung kỳ cũng có thể tùy ý lăng nhục, có thể thấy Linh Điện những năm này không chịu nổi đến cỡ nào.
Học viên vừa mới gia nhập Linh Điện nhìn thấy một màn này, tất cả đều vô cùng phẫn nộ, rất nhiều người muốn đứng ra cùng Người Huyền Cung giao đấu một phen, liền bị những người khác giữ chặt.
Đây rõ ràng là phép khích tướng, ai trúng kế là kẻ không may, nhiều năm như vậy, người Linh Điện cũng khôn ngoan hơn rất nhiều.
Nhưng người Huyền Cung lại không định buông tha bọn hắn như thế, ngôn ngữ ngày càng sắc bén.
- Con mẹ nó, chẳng phải chỉ mấy bình Luyện Thể Dịch thôi sao? Lão tử cùng các ngươi cược, ai tới đây đánh một trận!
Người Linh Điện rốt cục nhịn không được, một thanh niên áo bào xanh đi lên trước, phẫn nộ nhìn người Huyền Cung.
- Ha ha, rốt cục có rác rưởi dám mở miệng, ta tới chiến với ngươi.
Trong đám người Huyền Cung truyền đến một tiếng cười to, chỉ thấy một lam bào thanh niên cầm trường kiếm trong tay chậm rãi đi lên trước.
Mỗi đi một bước, mặt đất đều khẽ run lên, khí thế khiếp người.
Người Linh Điện thần sắc cứng lại, chỉ tính về khí thế, thanh niên áo bào xanh liền không bằng thanh niên lam bào, một trận chiến này cơ hồ đã biết kết quả.
- Các hạ đường đường Chiến Vương hậu kỳ, đối chiến Chiến Vương trung kỳ của Linh Điện ta, đây chính là lực lượng Huyền Cung các ngươi à, ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi, các ngươi mới chân chính là rác rưởi.
Đột nhiên, một phía Linh Điện vang lên thanh âm lạnh lùng.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Bình luận facebook