- Không biết? Vậy ngươi vì sao biết tội?
Bắc Lão bị Tiêu Phàm làm cho tức điên, nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm bị Tiêu Phàm đánh vỡ, hắn không biết nói tiểu tử này thế nào, nếu là lấy tính tình Bắc Lão trước kia, đã sớm đánh một trận tơi bời.
- Nếu như nói đồ nhi làm sai, chính là không nên khiêu khích Nam Cung Thiên Dật, bằng vào thực lực ta còn không phải đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
Tiêu Phàm hít sâu khẩu khí nói.
Hắn biết Nam Cung Thiên Dật là Chiến Hoàng cảnh, cụ thể cảnh giới còn không rõ ràng lắm, nhưng vô luận như thế nào, hắn hiện tại cũng không có khả năng là đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
- Còn không?
Bắc Lão hơi gật đầu.
- Phía sau Nam Cung Thiên Dật là Đế Tộc Nam Cung gia tộc, ta đây cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, chịu không được bọn hắn giày vò.
Tiêu Phàm lại nói:
- Bất quá, Nam Cung Thiên Dật sẽ không hẹp hòi như thế đi, thực lực ta đây đoán chừng cũng không đặt ở trong lòng hắn.
- Tiểu tử ngươi!
Bắc Lão một mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu như ngươi không giết người Đế Minh, Nam Cung Thiên Dật chưa chắc sẽ đem ngươi đặt ở trong lòng, nhưng hiện tại không nhất định như thế.
- Không thể nào.
Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Hay là ta trốn.
- Chạy trốn?
Bắc Lão sầm mặt lại, quơ lấy cây gậy bên cạnh liền hung hăng đánh trên mông Tiêu Phàm một chút. Tiêu Phàm muốn trốn khỏi nhưng mà cây gậy kia tựa như cuốn lấy hắn, làm sao trốn đều trốn không được.
- Đồ đệ của ta cho tới bây giờ không thể nào không chiến mà chạy, nếu gặp một Nam Cung Thiên Dật ngươi e ngại như thế, vậy cũng không xứng làm đồ đệ của ta!
Bắc Lão trầm giọng nói.
- Lão sư, ta chỉ nói một chút mà thôi.
Tiêu Phàm vội vàng nói, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chạy trốn, đừng nói một cái Nam Cung Thiên Dật, chính là người càng cường đại lại như thế nào?
Bắc Lão lúc này mới hài lòng gật đầu, nằm trên ghế bành bên cạnh, lười biếng nói:
- Nói đi, vì sao muốn giết người Đế Minh, tiểu tử ngươi cũng hẳn không phải là không biết trời cao đất rộng mới đúng.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm thu liễm nụ cười, khôi phục vẻ nghiêm nghị, nói:
- Lão sư nên biết Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu đi, hắn là huynh đệ của ta!
- Nam Cung Tiêu Tiêu?
Nghe được mấy chữ này, trong mắt Bắc Lão lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bắc Lão tại Ly Hỏa Đế Đô ngốc rất nhiều năm, tự nhiên biết Nam Cung Tiêu Tiêu là ai. Năm đó Nam Cung Tiêu Tiêu còn chưa tham gia khảo hạch Chiến Hồn Học Viện, liền ép tu sĩ cùng một đời không thở nổi.
Rất nhiều thế hệ tu
sĩ trước cho rằng Nam Cung Tiêu Tiêu chính là thiên tài ngàn năm, Cửu Phẩm Chiến Hồn phóng nhãn khắp Đại Ly Đế Triều cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là mấy năm trước Nam Cung Tiêu Tiêu đột nhiên biến mất, khiến cho người ta cảm thán. Rất nhiều người tưởng Nam Cung Tiêu Tiêu tẩu hỏa nhập ma mà chết, nhưng rất nhiều người có quyền thế cũng đại khái đoán được đã phát sinh cái gì.
Bắc Lão cũng rốt cục minh bạch vì sao Tiêu Phàm sẽ hạ sát thủ.
Việc này trung gian còn kèm theo một Nam Cung Tiêu Tiêu, điều này cũng làm cho Bắc Lão đối với Tiêu Phàm nhìn với con mắt khác. Làm huynh đệ, tình nguyện đi đắc tội với người bây giờ còn không cách nào địch nổi, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Phàm làm người đã làm cho người khác tán thưởng.
- Tiêu Phàm, vi sư nhìn ngươi sát tâm cực nặng, nhưng thu liễm tự nhiên, không phải lạm sát người vô tội.
Bắc Lão lời nói thấm thía nói ra:
- Tại nơi khác, vi sư có lẽ không gánh nổi ngươi, nhưng ở Đại Ly Đế Triều một mẫu ba phần đất, ai nếu dám vô duyên vô cớ giết ngươi, vi sư thay ngươi ghánh lấy!
- Đa tạ lão sư.
Tiêu Phàm toàn thân chấn động. Bắc Lão giờ phút này chỗ nào còn giống một người yếu đuối, khí thế trên người hắn khiếnTiêu Phàm đều có cảm giác ngạt thở.
Sau khi khiếp sợ trong lòng hắn cũng cảm kích, vốn tưởng chỉ là nhặt một sư tôn, nhưng hiện tại xem ra, sư tôn này tuyệt đối là một trong tài phú to lớn nhất hắn có được.
Hắn mặc dù không biết tu vi Bắc Lão ra sao, nhưng hắn tin tưởng có Bắc Lão, bản thân lại có hơn một núi dựa lớn.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng biết, tất cả còn phải dựa vào bản thân, chỉ có bản thân đầy đủ cường đại, địch nhân mới e ngại, chính mình mới có quyền nói chuyện.
- Người sống một đời, có việc nên làm, có việc không nên làm, vô luận sự tình gì, chỉ cần ngươi nói cho ta biết. Nếu là đúng, ngươi có thể làm càn, hảo nam nhi nên khoái ý ân cừu.
Bắc Lão thản nhiên nói, cả người tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.
Con ngươi hắn có chút mê ly, thậm chí áy náy, trong lòng Tiêu Phàm thầm than, xem ra bản thân sư tôn cũng là một người có cố sự.
- Bất quá.
Đột nhiên, lời nói Bắc Lão xoay chuyển:
- Nếu như ngươi vì thích mà giết, không cần người khác xuất thủ, vi sư cũng sẽ tự tay giết ngươi, diệt trừ hậu hoạn!
Lời này Bắc Lão nói như chém đinh chặt sắt, trong lòng Tiêu Phàm không khỏi run một cái, cũng không nhịn được bội phục Bắc Lão.
- Lão sư yên tâm, đồ nhi biết bản thân nên làm gì, không nên làm gì.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Một đường đi tới, hắn giết người vô số, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, chưa có người nào không nên giết, hắn không cố ý giết người, người lại cố ý giết hắn.
Nắm giữ Tu La truyền thừa đã sớm chú định bên trong huyết sát trưởng thành, mà cái này vẻn vẹn mới là vừa mới bắt đầu.
Bất quá Tiêu Phàm rất rõ ràng, người nào nên giết, người nào không nên giết, người không phạm ta, ta không phiền người, người nếu phạm ta, gấp trăm lần hoàn lại!
Đây chính là Tiêu Phàm Tu Luyện Chi Tâm!
Hai người trầm mặc thật lâu, Bắc Lão lúc này mới nói ra:
- Đúng rồi, ngươi có thể lấy thực lực Chiến Vương hậu kỳ giết chết chín Phong Vương Chiến Vương, nghĩ đến thực lực không yếu, ngươi lĩnh ngộ Đệ Tứ Trọng Thế?
- Vâng, lão sư.
Tiêu Phàm gật đầu, chỉ một thoáng, toàn thân tản ra khí thế cường đại, một trận phong bạo cường đại từ trên người hắn xuất hiện.
Rất hiển nhiên, đây chính là Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, giờ phút này Tiêu Phàm tựa như cùng Phong Thế hòa làm một thể.
Hắn ngẫm lại vẫn là không có đem Tứ Trọng Sát Thế cùng Thiên Địa Tiêu Sát hiện ra, dù sao hắn không biết Bắc Lão nhìn thấy hắn lĩnh ngộ Sát Ý sẽ có ý nghĩ gì.
Vạn nhất giận dữ, đem bản thân trục xuất sư môn, vậy thì bởi vì nhỏ mà mất lớn rồi.
Tiêu Phàm không phải một người ưa thích khoe khoang, lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Thế cùng Sát Ý, đây là một đại vương bài, vương bài chỉ có thể không cho người khác biết mới là vương bài chân chính.
- Không sai, không sai.
Bắc Lão hài lòng vuốt vuốt sợi râu. Vì Tiêu Phàm cảm thấy chân chính cao hứng:
- Hôm nay, ngươi tiến về Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng, có lẽ có thể để Kiếm Thế tiến thêm một tầng.
- Vâng, lão sư.
Tiêu Phàm thành thành thật thật gật đầu, trong lòng có chút mừng thầm.
- Bắc Lão, Hỏa Hoàng cầu kiến.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm thập phần trung khí.
- Hỏa Hoàng?
Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, Hỏa Hoàng làm sao tìm tới tới nơi này? Sau đó hắn vỗ trán một cái, bản thân ngược lại quên mất, lần trước nói với Hỏa Hoàng mấy ngày nữa triệt để trị tận gốc bệnh hắn, hắn không thấy mình, Hỏa Hoàng tự nhiên lo lắng.
- Tiến đến.
Bắc Lão thản nhiên nói.
- Hỏa Hoàng bái kiến Bắc Lão.
Hỏa Hoàng quyết đoán đi tới, chẳng qua là khi nhìn thấy Bắc Lão lại lộ ra vẻ kính sợ.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi, sư tôn rốt cuộc là ai, trước đó Nghiêm Trưởng Lão cung kính như thế cũng liền thôi, bây giờ Hỏa Hoàng cũng cung kính rất nhiều.
- Tiểu Hỏa, ngươi đến nơi này làm cái gì?
Bắc Lão thản nhiên nói.
Tiểu Hỏa? Trong lòng Tiêu Phàm nổi lên kinh đào hải lãng, nhưng Hỏa Hoàng lại một mặt bình tĩnh tựa như đã sớm quen thuộc xưng hô thế này.
- Ta tới tìm tiểu tử này
Hỏa Hoàng hung hăng trừng Tiêu Phàm liếc mắt:
- Tiểu tử ngươi không phải nói để cho ta qua mấy ngày tới tìm ngươi à, tiểu tử ngươi vậy mà thật lớn mật, liền người Đế Minh đều dám giết. Đúng rồi, làm sao đột nhiên chạy đến nơi đây, nếu như không phải trên nửa đường gặp được Nghiêm Trưởng Lão, ta còn tìm không thấy ngươi.
Hỏa Hoàng nhìn thấy Tiêu Phàm trong lòng liền một trận nén giận, hoàn toàn quên một bên còn có Bắc Lão ở đây.
- Tiểu Hỏa, đồ nhi lão hủ còn chưa tới phiên ngươi quát lớn đâu.
Đột nhiên, Bắc Lão thản nhiên nói.
Bình luận facebook