Một cái tay nắm chặt một kích lăng lệ của Tiêu Phàm? Đám người thấy thế, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
Tiêu Phàm cũng hơi hơi động dung, kinh ngạc nhìn chủ nhân cái tay kia.
Đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, hắn mặc một bộ hắc sắc cẩm y có mùi hương cổ xưa, bên hông cột một cái dây lụa màu xanh đen chu văn, một đầu mái tóc màu đen không loạn, một đôi mắt sắc bén lộ ra một cỗ coi thường cùng vô tình.
Trong mắt của hắn, tựa như không có bất kỳ sắc thái gì, có chăng chỉ là băng lãnh.
- Nhị Đế Tử!
Bờ môi Võ Hạo run rẩy, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, tại thời khắc mấu chốt này lại có người xuất thủ cứu hắn.
- Tại hạ Long Thần, mời các hạ tha cho hắn một mạng, như thế nào?
Hắc sắc cẩm y thanh niên nhìn về phía Tiêu Phàm mở miệng nói.
Long Thần? Tiêu Phàm cau mày một cái, nhớ kỹ cái tên này, người này thực lực không thể khinh thường, cho dù là hắn cũng cảm giác có chút nhìn không thấu.
Cuối cùng, Tiêu Phàm vẫn gật đầu, hắn lúc đầu cũng không muốn giết Võ Hạo, chỉ là chấn nhiếp những người muốn giết mình mà thôi.
Chấn nhiếp đã đủ, không cần thiết tiếp tục hạ sát.
Nếu như cùng Long Thần giao thủ, kết quả không phải dính bẫy Nam Cung Thiên Dật sao? Đây là việc không phải Tiêu Phàm muốn thấy.
- Đa tạ.
Long Thần hơi hơi ôm quyền, cho Võ Hạo một cái ánh mắt, Võ Hạo hít sâu một hơi, quay người ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Long Thần chậm rãi quay người, cũng hướng về chỗ ngồi bản thân đi đến, đám người lúc này mới phát hiện, Long Thần vậy mà vẻn vẹn ngồi ở ghế thứ ba của Đại Long Đế Triều.
Ngay lúc đó, trong mắt Tiêu Phàm tách ra một cỗ sát ý ngập trời, bởi vì hắn nhìn thấy người quen, chính là nữ tử ngồi bên cạnh Long Tiêu, Tiêu U!
Sát ý ngập trời nở rộ cực kỳ tấn mãnh, bất quá rất nhanh liền bị thu liễm, ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu U, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là nghi hoặc.
Tiêu U biến mất cực kỳ quỷ dị, nhưng lại quỷ dị xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn cùng người Đại Long Đế Triều ngồi cùng một chỗ.
Chủ yếu nhất là, nàng ngồi ở vị trí kế tiếp Long Tiêu, điều này đại biểu cái gì, Tiêu Phàm rất rõ ràng, thực lực Tiêu U tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Cảm nhận được khí tức băng lãnh trên người Tiêu U, Tiêu Phàm cũng chứng thực điểm này, thực lực Tiêu U không dưới hắn!
Thế nhưng nàng không phải chỉ có Ngũ Phẩm Chiến Hồn sao?
- Tiêu Phàm, đã lâu không gặp.
Tiêu U nhàn nhạt nhìn Tiêu Phàm mở miệng nói, trên mặt tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, hắn rất muốn lập tức giết Tiêu U, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn xuống.
Nàng đối với thực lực bản thân thập phần tự tin nên Tiêu U có thể ngồi ở chỗ này, còn tại phía trước Đại Long Nhị Đế Tử Long Thần, đây không chỉ là vấn đề thực lực, còn có địa vị.
Hắn nếu xuất thủ đối với Tiêu U, đoán chừng người Đại Long đều sẽ gây khó dễ cho hắn.
- U Nhi, làm sao, ngươi biết hắn?
Long Tiêu nhu tình nhìn Tiêu U một chút, hỏi.
- Đâu chỉ nhận biết, đây chính là đệ đệ tốt của ta.
Tiêu U cười nhạt một cái nói.
- A?
Long Tiêu hơi ngoài ý muốn, những người khác cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt thỉnh thoảng trên người Tiêu Phàm cùng Tiêu U liếc mắt.
- Hừ!
Tiêu Phàm hất áo bào, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến ghế cuối cùng ngồi xuống.
- Đúng thực sự là không biết lễ phép!
Long Tiêu chỗ nào còn không nhận ra Tiêu Phàm cùng Tiêu U có mâu thuẫn, sau đó nhìn về phía Nam Cung Thiên Dật nói:
- Nam Cung huynh, đây chính là đạo đãi khách của ngươi sao? Ngay trước mặt nhiều người như vậy giết tu sĩ Đại Long, ngươi hãy cho ta một cái công đạo! Cho Đại Long một cái công đạo.
Nam Cung Thiên Dật hai mắt khẽ híp một cái, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, Bản Đế Tử hảo tâm mời ngươi đến, ngươi liền đối xử với khách nhân của ta như thế?
- Rốt cục tới sao?
Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, hắn biết Nam Cung Thiên Dật sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ứng phó hắn.
Nếu như không lo lắng cho Bàn Tử, Tiêu Phàm căn bản sẽ không thèm tham gia Quý Tộc Yến Hội.
- Không biết Đại Đế Tử lại muốn đãi khách như thế nào a? Quỳ xuống nhận sai với bọn hắn?
Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Nam Cung Thiên Dật nói.
Nếu là trước đó hắn còn kiêng kị Nam Cung Thiên Dật, nhưng hiện tại, hắn cũng đã là Chiến Hoàng cảnh, mặt khác còn có Bắc Lão cùng Túy Ông hai người âm thầm ủng hộ, cùng tuổi một đời, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
- Như thế tốt lắm!
Nam Cung Thiên Dật còn chưa mở miệng, âm thanh Long Tiêu liền lạnh lùng nói, một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông thẳng Tiêu Phàm mà đến.
- Ngươi đang nằm mơ sao? Hay vì ngươi là người Đại Long?
Tiêu Phàm mảy may không sợ, khiêu khích nhìn Long Tiêu nói.
Con ngươi Long Tiêu băng lãnh tới cực điểm, thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ, chỉ là hắn thấy vô luận là thực lực Tiêu Phàm hay là địa vị, đều không đáng cho hắn xuất thủ.
Dù sao, bản thân thế nhưng là đệ nhất nhân Đại Long Đế Triều, mà Tiêu Phàm vẻn vẹn xếp cuối cùng mà thôi, nếu bản thân kéo xuống da mặt xuất thủ, cái kia chẳng phải tương đương với bản thân không bằng Nam Cung Thiên Dật sao?
Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật có chút âm trầm, Tiêu Phàm căn bản không đem hắn đặt ở trong lòng, cái này khiến hắn trong lòng vô cùng phẫn nộ.
- Thân làm Đại Ly Đế Triều Đế Tử, không vì tu sĩ Đại Ly Đế Triều suy nghĩ, ngược lại khắp nơi giữ gìn Đại Long Đế Triều, người không biết còn tưởng rằng Nam Cung Thiên Dật ngươi là Đế Tử Đại Long Đế Triều.
Tiêu Phàm nhìn về phía Nam Cung Thiên Dật cười nói.
Híttt! Đám người nghe vậy liền hít vào ngụm khí lạnh, Tiêu Phàm thực sự gan to bằng trời, đây là khiêu khích Nam Cung Thiên Dật sao?
Hiện trường nhất thời một mảnh tĩnh mịch, câm như hến.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật càng ngày càng khó nhìn, trong mắt lóe lên sát ý nồng đậm, hắn không nghĩ tới chỉ vẻn vẹn vài tháng, Tiêu Phàm cũng dám cùng hắn giao phong.
Chỉ mấy tháng trước, Tiêu Phàm trong mắt hắn chỉ là một con giun dế mà thôi, trong lòng hắn có chút hối hận, lúc trước vì cái gì lại không diệt hắn.
- Nghe danh ngươi Tiêu Phàm mồm mép khéo léo, bây giờ xem ra quả thật không tệ.
Nói đến đây, Nam Cung Thiên Dật có chút dừng lại, sau đó nhìn về phía Long Tiêu nói:
- Long huynh, Tiêu Phàm tuy là tu sĩ Đại Ly, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, Bản Đế Tử cũng không lọt vào mắt hắn, ân oán giữa các ngươi, Bản Đế Tử quản không được.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật khôi phục bình tĩnh, ngược lại lộ ra một tia nghiền ngẫm, Long Tiêu ngươi không phải muốn báo thù sao?
Cơ hội cho ngươi, ngươi có thể bắt lấy không?
Sắc mặt Bàn Tử thập phần bình tĩnh, lẳng lặng thưởng thức trà thơm, con mắt đều không nhìn Nam Cung Thiên Dật.
Long Tiêu cau mày một cái, thân làm Đế Tử, nhãn lực tự nhiên vẫn có, hắn như thế nào nhìn không ra, Nam Cung Thiên Dật muốn mượn tay mình giết Tiêu Phàm.
Nếu như là bình thường, diệt sát một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh hắn cũng sẽ không đặt ở trong lòng.
Nhưng một người Nam Cung Thiên Dật đều không cách nào giết thì làm sao có thể đơn giản được?
Chí ít, không biết rõ ràng thực lực và bối cảnh Tiêu Phàm, không thể giết hắn! Về phần thân phận bối cảnh Tiêu Phàm, Long Tiêu trước tiên nhìn về phía Tiêu U, trong lòng đã có ý nghĩ đại khái.
- Yên tâm, người Long Tiêu ta muốn giết cho tới bây giờ không còn sống, bất quá không phải hiện tại.
Long Tiêu nhàn nhạt mở miệng, hiển nhiên cũng không muốn trở thành đao của Nam Cung Thiên Dật.
- Đại Đế Tử, ngươi có phải cảm thấy không thú vị hay không?
Tiêu Phàm cười cười nói, trong lòng hắn cười lạnh không thôi. Xem ra sự tình cũng không hướng theo bố trí của Nam Cung Thiên Dật mà phát triển.
Tạm thời đây là chuyện tốt.
Bất quá, Tiêu Phàm cũng rất tò mò, Nam Cung Thiên Dật tiếp theo sẽ ứng phó hắn như thế nào, hắn không tin Nam Cung Thiên Dật chỉ có điểm ấy thủ đoạn.
Trong mắt Nam Cung Thiên Dật lóe lên một sợi tinh quang, không những không giận mà còn cười nói:
- Đúng vậy, có chút không thú vị, vậy liền thêm điểm thú vị ađi.
Nói đến đây, ánh mắt Nam Cung Thiên Dật liếc nhìn tu sĩ toàn trường, trên mặt lóe qua một nụ cười nhàn nhạt:
- Chắc hẳn tất cả mọi người cảm thấy hứng thú đối với Cổ Địa Bí Cảnh?
Nghe được Cổ Địa Bí Cảnh, tất cả mọi người lập tức lên tinh thần, đều rửa tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ cái gì.
MinhLâm - Lục Đạo -
Bình luận facebook