Người thần phục, không giết?
Thanh âm như tiếng sấm vang lên, đám người nhao nhao ngẩng đầu tìm kiếm nguồn phát ra thanh âm, nhưng mà khiến bọn hắn thất vọng là, thanh âm kia tựa như đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không có tung tích để tìm ra.
Chỉ là theo thanh âm này vang lên, Hồn Điêu Thú lít nha lít nhít, che khuất bầu trời kia đột nhiên dừng công kích, chỉ là khiến xung quanh chật như nêm, không cho bất luận kẻ nào chạy trốn.
- Đổi thanh âm khác, liền cho rằng không ai biết ngươi là Nam Cung Thiên Dật sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
- Lão Tam!
Mấy người Bàn Tử đột nhiên xuất hiện, đi tới bên cạnh Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn thấy mấy người Bàn Tử không có việc gì cũng buông lỏng một hơi. Hơn nữa, mấy người Bàn Tử cũng có thu hoạch, vậy mà đều đột phá đến Chiến Hoàng trung kỳ.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía, Hỏa Lân Thú dưới chân hắn toàn thân không ngừng run rẩy.
- Ta đầu hàng!
- Ta cũng đầu hàng.
Rất nhiều tu sĩ ôm đầu co quắp trên mặt đất, từ bỏ phản kháng, những quái vật này quá mạnh, như nếu không đầu hàng hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu đầu hàng, còn có cơ hội sống sót.
Bọn hắn không biết là ai đang bố trí, nhưng không ngăn cản được việc bọn hắn muốn sống sót.
Bất kể là tu sĩ Đại Ly hay là tu sĩ Đại Long, giờ phút này phần lớn mọi người đều từ bỏ tâm tư phản kháng.
Nơi xa, sắc mặt Long Tiêu khó xử tới cực điểm, hai mắt đỏ bừng vô cùng, cũng đúng lúc này, một đạo thân ảnh tử sắc từ đằng xa gào thét mà tới.
Tiêu Phàm nhìn thấy lưu quang tử sắc kia, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang, sau một khắc, chỉ thấy một thanh niên tử bào xuất hiện ở trước mặt Long Tiêu. Thanh niên tử bào kia chính là Bàng Nguyên trước đó khiêu khích Tiêu Phàm.
- Đại Đế Tử, là Nam Cung Thiên Dật. Nam Cung Thiên Dật muốn giết chúng ta!
Thanh niên tử bào Bàng Nguyên hét lớn.
- Cái gì?
Những người khác con ngươi co rụt lại, sau đó hướng về bốn phía nhìn lại, quả thực không nhìn thấy thân ảnh Nam Cung Thiên Dật.
Đại bộ phận thiên tài đều đến, chỉ có Nam Cung Thiên Dật chưa tới, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến là ai đang gài bẫy bọn hắn.
- Nam Cung Thiên Dật, cút ra đây.
Long Tiêu giận tím mặt, ta cùng ngươi hợp tác, ngươi ngược lại thì sao, cũng dám chơi ta, thật sự cho rằng Lão Hổ không phát ra uy, liền coi ta là con mèo bệnh sao?
Sở Khinh Cuồng, Y Phi Mạch, Lâu Ngạo Thiên, Bắc Thần Phong mấy người cũng lần lượt ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía chân trời, cuối cùng, ánh mắt đám người rơi vào vị trí một mảnh rừng rậm.
Hô!
Một đạo hắc ảnh từ trong rừng rậm kia xông ra, sau một khắc, một thanh niên áo bào trắng xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, trừ Nam Cung Thiên Dật còn có thể là ai.
Cùng lúc đó, một con phi cầm từ trên cao đáp xuống, Nam Cung Thiên Dật lắc mình mấy cái liền vững vàng rơi vào trên lưng phi cầm kia, phi cầm hai cánh chấn động liền xuất hiện ở bên trong Cổ Thành.
- Nam Cung Thiên Dật, quả nhiên là ngươi!
Long Tiêu trợn mắt quét ngang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Dật, thiếu chút nữa thì nhịn không được xuất thủ.
- Bản Đế Tử ngược lại rất muốn biết, ngươi làm sao biết là ta?
Nam Cung Thiên Dật không để ý đến Long Tiêu, ngược lại rơi vào trên người thanh niên tử bào Bàng Nguyên.
Vẻn vẹn một cái ánh mắt liền dọa cho thanh niên tử bào toàn thân run lên, sau đó cả người ngây ngốc tại chỗ, hai mắt có chút mê ly, hiển nhiên là Phệ Hồn Huyết Tằm trong cơ thể đã diệt ý thức hắn.
Sau đó không chút do dự thốt ra:
- Là Sử Vô Pháp, Sử Vô Pháp nói!
- A?
Nam Cung Thiên Dật hơi hơi ngoài dự liệu, vẻ lạnh như băng trong mắt hắn xuất hiện.
Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang kinh ngạc nhìn Bàng Nguyên, một mặt không hiểu, rõ ràng là Tiêu Phàm tiết lộ, hắn làm sao lại giá họa cho Sử Vô Pháp?
Chỉ có Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh, đây là nguyên nhân hắn sở dĩ không giết thanh niên tử bào Bàng Nguyên, đúng như Tiêu Phàm nói, hắn còn sống giá trị lợi dụng lớn hơn nhiều so với chết. Có lẽ không cần hắn xuất thủ, Nam Cung Thiên Dật cũng sẽ giết chết Sử Vô Pháp.
Chỉ là Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng Sử Vô Pháp, với tính toán của Sử Vô Pháp, hắn có lẽ căn bản là không có đến nơi này.
- Phải rồi, còn có Đại Đế Tử, Đại Đế Tử cũng nói!
Bàng Nguyên đột nhiên lại nói ra.
- Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?
Long Tiêu nghe vậy lập tức vô cùng phẫn nộ, từ trên cao nhảy vọt xuống, một bàn tay đánh về phía hắn.
- A!
Bàng Nguyên hét thảm một tiếng, bản thân hắn lúc này bị trọng thương, đâu là đối thủ của Long Tiêu, hắn xoay người chạy, nhưng vẫn chậm nửa bước, trực tiếp bị một bàn tay đánh thành thịt nát.
Sau đó Long Tiêu thả người nhảy lên, lần nữa xuất hiện ở phía sau lưng Ám Dạ Ma Giao, động tác như nước chảy mây trôi, phiêu dật thoải mái.
Đám người đều bị sự tàn nhẫn của Long Tiêu làm cho chấn kinh, người kia tốt xấu cũng là tu sĩ Đại Long, lại dễ dàng bị giết như vậy.
Phía Đại Long có sáu tu sĩ cũng kinh ngạc không thôi, chính là sáu người trước đó cùng Bàng Nguyên gặp Tiêu Phàm tại Mê Huyễn Lâm, con ngươi sáu người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Tiêu Phàm.
Cũng chỉ có sáu người bọn hắn trong lòng rõ ràng, tất cả những thứ này đều là Tiêu Phàm giở trò quỷ. Hắn đang khích bác ly gián, về phần Bàng Nguyên vì sao bị khống chế, sáu người lại không biết.
Vốn dĩ sáu người còn chuẩn bị mở miệng giải thích một phen, nhưng sau khi nhìn thấy Long Tiêu quyết đoán giết Bàng Nguyên, sáu người vội vàng ngậm chặt miệng.
Tiêu Phàm thủ đoạn quá quỷ dị, ai biết được nói ra tên hắn, kết cục có giống Bàng Nguyên hay không.
Cũng đúng lúc này, mọi người không chú ý tới, tại trong chỗ thịt nát, có một Kim Sắc Nhộng to bằng hạt đậu phộng lớn màu máu, dọc theo mặt đất, cấp tốc về hướng Tiêu Phàm, rất nhanh liền bắn vào cơ thể Tiêu Phàm.
- Giết người diệt khẩu? Cũng vô nghĩa, người Đại Long vốn là đều phải chết.
Nam Cung Thiên Dật thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, Hồn Điêu Thú đầy trời lần nữa động đậy, phủ ngập trời đất phóng về hướng tu sĩ Đại Long.
- Đi mau!
Nhiều người cực kỳ sợ hãi, vốn cho là mang theo Thất Giai Hồn Thú tiến vào nơi đây nhất định sẽ ép Đại Ly Đế Triều một bậc, lại không nghĩ rằng, một Nam Cung Thiên Dật của Đại Ly Đế Triều đã cho bọn hắn ăn đủ.
- Chỉ bằng đám rác rưởi này, còn ngăn không được Bản Đế Tử.
Long Tiêu gầm thét một tiếng, trong tay lập tức xuất hiện một chuôi trường đao ánh vàng rực rỡ, như có kim sắc hỏa diễm thiêu đốt bên trên.
Trường đao khẽ run lên, một đạo kim sắc đao hà xông lên trời, Hồn Điêu Thú đầy trời dưới đao hà này lần lượt nổ nát vụn ra.
Hồn Điêu Thú mặc dù nhiều, nhưng cũng phải xem người, trước mặt cường giả Chiến Hoàng cảnh chỉ là tương đương với thực lực Tứ Giai, phòng ngự có mạnh nữa cũng đều là cặn bã!
Trong hắc vân lít nha lít nhít, lập tức lộ ra một lỗ hổng.
- Đi!
Long Tiêu quát một tiếng như sấm, lấy trường đao giúp tu sĩ Đại Long mở đường. Tu sĩ Đại Long nào còn dám do dự, nhao nhao bay về hướng lỗ hổng kia.
- Giết!
Thần sắc Nam Cung Thiên Dật cứng lại, tất cả Hồn Điêu Thú đồng dạng nhào lên như không muốn sống, không, Hồn Điêu Thú vốn không có tính mệnh, chỉ là đơn thuần thi hành mệnh lệnh mà thôi.
- Nam Cung Thiên Dật, việc cùng ngươi hợp tác giết Nam Cung Tiêu Tiêu và Tiêu Phàm, đến đây kết thúc, Long Tiêu ta cùng ngươi không chết không thôi!
Long Tiêu phẫn nộ quát ầm lên.
Nghe nói như thế, tu sĩ Đại Ly cũng không quá chấn kinh, việc Nam Cung Thiên Dật muốn giết Nam Cung Tiêu Tiêu tựa như ai ai cũng biết.
Có điều, biết việc này là một chuyện, bị nói ra lại là một chuyện khác. Nam Cung Thiên Dật muốn giết Bàn Tử, nhưng mà cũng chỉ có thể vụng trộm làm, không thể trắng trợn đến thế.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật tái nhợt, vốn dĩ hắn muốn tất cả mọi người tiến vào bên trong Cổ Thành xong mới bắt đầu động thủ, thật không nghĩ đến, Tiêu Phàm xuất hiện phá vỡ kế hoạch của hắn.
- Vậy ngươi cũng không đi được đâu!
Nam Cung Thiên Dật mặt lộ vẻ hung ác, trong Cổ Thành mấy Hồn Điêu Thú to lớn đạp không mà lên, xông thẳng đến Long Tiêu.
Sau đó, con ngươi Nam Cung Thiên Dật phẫn nộ quét về phía Tiêu Phàm, rống lên nói:
- Tiêu Phàm, ngươi cũng phải chết!
MinhLâm - Lục Đạo -
Bình luận facebook