Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521
Rống!
Theo tiếng quát giận dữ của Nam Cung Thiên Dật, lại có hai Hồn Điêu Thú to lớn phóng về hướng Tiêu Phàm. Đất bỗng nhiên rung rung, một cỗ khí tức kiềm chế quét sạch bốn phương tám hướng.
- Tự tìm cái chết!
Quan Tiểu Thất quát lạnh một tiếng, mấy mũi tên trong nháy mắt phá không bắn ra phía hai Hồn Điêu Thú.
Ầm ầm!
Mũi tên cực kỳ sắc bén, nhưng mà căn bản không phá nổi phòng ngự Hồn Điêu Thú, ngoài cơ thể Hồn Điêu Thú tràn ngập một tầng quang mang nhàn nhạt.
Bàn Tử, Phong Lang, Thiên Tàn, Tiểu Minh, Ảnh Phong tất cả đều ngưng trọng, lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.
- Nam Cung Thiên Dật, ngươi rốt cuộc chó cùng rứt giậu sao?
Đột nhiên, Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, trong mắt là vẻ khinh thường.
- Chó cùng rứt giậu?
Đám người cổ quái nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử ngươi thật đúng là hoàn toàn phách lối như trước đây. Hiện tại Nam Cung Thiên Dật chiếm thế thượng phong tuyệt đối, đến Long Tiêu còn chạy trốn, lấy đâu ra cái gì mà chó cùng rứt giậu!
Nam Cung Thiên Dật cười lạnh một tiếng, cười nhạt nói:
- Tiêu Phàm ngươi quả thật có mấy phần năng lực, giết cũng hơi đáng tiếc, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục Bản Đế Tử, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Nhìn ánh mắt Nam Cung Thiên Dật cao cao tại thượng, quan sát tất cả, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng khó chịu. Nam Cung Thiên Dật ngươi tuy mạnh, nhưng mà không tới mức vô địch.
Năm đó Lão Nhị có thể ép ngươi thở không ra hơi, hiện tại ta cũng có thể!
- Ngươi cho rằng, dựa vào một vài Hồn Điêu Thú là có thể coi thường tất cả? Vật chết, cuối cùng cũng chỉ là vật chết mà thôi!
Tiêu Phàm lại lơ đễnh nói.
Nghe được lời Tiêu Phàm, con ngươi Nam Cung Thiên Dật co rụt lại, cũng không phải hắn sợ hãi Tiêu Phàm mà là vì Tiêu Phàm nhận ra được lai lịch những quái vật này.
Hồn Điêu Thú đã tồn tại từ rất lâu đời, người có thể nói ra ba chữ này cực kỳ thưa thớt.
Nam Cung Thiên Dật hắn cũng là ngẫu nhiên được một phần kỳ ngộ, mới biết rõ sự tồn tại của Hồn Điêu Thú, về sau qua thời gian thăm dò rất lâu, mới tìm tới Cổ Địa Bí Cảnh này.
Theo người khác, Cổ Địa Bí Cảnh này chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, chỉ có Nam Cung Thiên Dật biết rõ, Cổ Địa Bí Cảnh xuất hiện, chính là kết quả của việc hắn thêm dầu vào lửa.
Bởi vì trong kỳ ngộ mà hắn chiếm được, có quan hệ với ghi chép về Cổ Địa Bí Cảnh này, hơn nữa hắn cũng dựa theo phương pháp trong kỳ mà khống chế thành công tất cả Hồn Điêu Thú trong cổ địa.
Hồn Điêu Thú, vẫn luôn là thứ hắn lấy làm kiêu ngạo, không nghĩ tới bị Tiêu Phàm một câu nói toạc ra.
- Không phải kinh ngạc như vậy, ta nghe nói bọn Sở Khinh Cuồng lần trước tiến vào một vùng đất cổ xưa, cũng chính là nơi này, bọn hắn không biết là tất cả những thứ này đều là Nam Cung Thiên Dật ngươi bố trí.
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói.
Con ngươi Sở Khinh Cuồng run lên bần bật, cho dù Ninh Xuyên, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường cũng đều kinh ngạc không thôi, chỉ là thần sắc mỗi người không giống nhau, có người không hiểu, cũng có người nghi hoặc Tiêu Phàm vì sao lại biết...
Lúc ấy mấy người bọn hắn cùng Sở Dịch Phong quả thực tiến vào khu cổ địa này, nhưng mà căn bản không phát hiện có bất kỳ bóng người nào.
Hơn nữa mấy người còn chưa kịp thăm dò, liền bị mấy Hồn Thú cường hoành đẩy lui ra khỏi cổ địa, cũng ngay khi đó Sở Khinh Cuồng liền trúng độc.
- Không thể không nói, ngươi rất có năng khiếu huyễn tưởng, còn gì nữa?
Nam Cung Thiên Dật lạnh lùng cười một tiếng, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, sâu đáy mắt thoáng hiện sát khí.
Hắn dường như cũng hứng thú, muốn biết Tiêu Phàm còn biết bao nhiêu.
- Sở Khinh Cuồng trúng độc, tất nhiên có liên quan tới Sở Dịch Phong, Nhược Lưu Thường cùng Ninh Xuyên.
Tiêu Phàm tiếp tục nói.
- Im ngay! Ngươi dám nói xấu ta!
Ninh Xuyên giận dữ, thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ.
Nhưng mà, Tiêu Phàm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Ninh Xuyên, tiếp tục nói:
- Nhưng mà, kẻ cầm đầu là ngươi mới đúng, ta nghe nói Thiên Bảng mười tám người, chỉ có Sở Khinh Cuồng cùng Bắc Thần Phong không để ngươi ở trong mắt, ngươi tất nhiên muốn giết bọn hắn, cho nên liền đổ thêm dầu vào lửa, không biết ta nói có đúng không.
Sắc mặt hai người Ninh Xuyên, Nhược Lưu Thường khó coi vô cùng, Tiêu Phàm nói đâu chỉ đúng, mà là quá đúng, cơ bản không có thêm bớt cái gì.
- Xem ra Y mỗ cũng bị lợi dụng.
Đột nhiên, Y Phi Mạch cười lạnh một tiếng, con ngươi băng lãnh quét qua Nam Cung Thiên Dật:
- Ta đã nói, lúc ấy phía sau giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta, hóa ra là Đại Đế Tử.
Sở Khinh Cuồng sát tâm càng cuồng bạo, thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ. Nếu như tất cả những thứ này đều là thực, bản thân sở dĩ có kết cục hôm nay đều là do Nam Cung Thiên Dật gây ra?
Bản thân trúng độc, phụ thân bị trục xuất khỏi vị trí gia chủ, tiểu muội chết, đều là do Nam Cung Thiên Dật?!
- Bộp bộp!
Một trận thanh âm thanh thúy vang lên, Nam Cung Thiên Dật vỗ vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu:
- Chuyện này rất đặc sắc, đáng tiếc, ngươi muốn chết.
- Phải không? Kỳ thật, giết bọn nó rất đơn giản.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, đột nhiên, hắn cấp tốc phóng về hướng một Hồn Thú to lớn trong đó.
- Thật đúng là tự tìm cái chết!
Nam Cung Thiên Dật mặt coi thường, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm.
- Quái vật kia là Chiến Hoàng đỉnh phong, Tiêu Phàm lại còn dám chủ động xuất kích?
Đám người mắt trợn tròn, những quái vật này mặc dù không có ý thức tự chủ, nhưng mà hành động cực kỳ linh mẫn, không hề yếu hơn so với Hồn Thú chân chính.
Tiêu Phàm ngươi dù mạnh, nhưng chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng mạnh hơn quái vật kia.
Dù sao, đột phá Chiến Hoàng cảnh cũng khó mà khiêu chiến vượt cấp với Chiến Hoàng cảnh khác.
Răng rắc!
Đột nhiên, một thanh âm thủy tinh bị vỡ vang lên, con ngươi đám người trong nháy mắt ngây ngốc tại chỗ, chỉ thấy Tiêu Phàm cầm trong tay một chuôi trường kiếm, trực tiếp cắm vào trong đầu quái vật kia.
Ngay sau đó, một cỗ khí thế ngút trời từ trong đầu quái vật kia tản ra, Tiêu Phàm lấy tay sờ, trong tay bỗng xuất hiện một viên Kim Sắc Thủy Tinh.
Ngay lúc đó, quái vật to lớn kia phù phù một tiếng ngã xuống đất, sau đó hóa thành một đôi gỗ khô rơi xuống đất, khi gió thổi qua, gỗ khô trong nháy mắt phong hoá, tiêu tán trên không trung.
- Vậy là chết?!
Đám người lên tiếng kinh hô, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm.
Kỳ thật, giết bọn nó rất đơn giản!
Trong đầu đám người vang vọng thật lâu câu Tiêu Phàm vừa nói, cái này đâu chỉ là đơn giản! Mà là quá đơn giản!
Hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức, hạ bút là thành văn.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thiên Dật trong nháy mắt cứng ngắc lại, sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Phàm. Đây chính là trần trụi đánh vào mặt hắn, Nam Cung Thiên Dật cảm giác trên mặt bỏng rát.
- Lão Tam, ngươi làm sao làm được như vậy?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn thấy, những Hồn Điêu Thú này có thể rất đáng sợ, cho dù hắn cũng chưa chắc là đối thủ của bọn nó.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại dễ như trở bàn tay diệt một con, khiến hắn làm sao không khiếp sợ.
Không chỉ Bàn Tử nghi hoặc, những người khác cũng ngẩn ngơ không nghĩ ra. Chỉ có Bắc Thần Phong nơi xa, trong lòng chậm chạp nói:
- Chỉ qua thời gian mấy tháng lại có thể nhìn ra những nét vẽ của Hồn Điêu Thú, quả nhiên thiên phú kinh người.
- Rất đơn giản, những Hồn Điêu Thú này đều dựa vào Hồn Lực để chèo chống, chỉ cần tìm nơi phát ra Hồn Lực của những Hồn Điêu Thú này, liền có thể tuỳ tiện giết bọn nó.
Tiêu Phàm lơ đễnh nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm ngưng trọng vô cùng, mình hắn có thể liếc mắt liền nhìn ra vị trí Hồn Tinh bên trong Hồn Điêu Thú, nhưng mà những người khác lại không nhìn ra.
Bởi vì chỉ có nhân tài hiểu Hồn Văn mới biết rõ Hồn Tinh đặt tại vị trí nào. Hơn nữa dù có biết cũng chưa chắc có thể tới gần chỗ đó, hắn vừa rồi cũng là dựa vào tốc độ, thừa dịp Nam Cung Thiên Dật không sẵn sàng mà thôi.
Một khi tất cả Hồn Điêu Thú đều khởi động, cho dù Tiêu Phàm hắn cũng không thể tuỳ tiện giết chết một Hồn Điêu Thú Chiến Hoàng đỉnh phong.
- Bản Đế Tử ta cũng phải xem xem, mấy ngàn vạn Hồn Điêu Thú, Tiêu Phàm ngươi giết hết thế nào.
Nam Cung Thiên Dật rốt cục cũng động sát tâm, kế hoạch đề phòng thay đổi, hắn không do dự nữa, lấy ra một tiểu cầu hắc sắc, lần nữa thôi động tất cả Hồn Điêu Thú.
- Hóa ra mệnh lệnh kia chính là bắt nguồn từ cái này!
Tiêu Phàm trong mắt lóe qua một đạo tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cầu màu đen kia.
MinhLâm - Lục Đạo -