- Ngũ Phẩm Chiến Hồn: Hắc Xà Đằng?
Nhìn thấy chùm sáng màu đen kia, thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, quả nhiên như suy đoán của hắn, trong mấy người này có một tên nắm giữ Chiến Hồn Hệ Thực Vật.
- Thi Vũ, cẩn thận, người này là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ.
Phía xa, Lăng Phong đang cùng nam tử mũi ưng chiến đấu kịp thời nhắc nhở.
Bọn hắn chỉ có bốn người, đồng dạng, Độc Nha Tiểu Đội cũng có bốn người, hơn nữa cảnh giới tất cả bọn hắn đều ở phía trên, không có khả năng lấy một chọi hai, chỉ có thể mỗi người chọn một tên đối thủ.
- Ta muốn giết hắn.
Tiểu Ma Nữ lên cơn giận dữ, sát khí đằng đằng, Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng gào thét xuất ra, vô số bạch sắc quang mang xé gió ngăng cản toàn bộ đòn công kích kia.
- Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng?
Râu quai nón thấy thế lông mày vặn thành một cục, động tác rõ ràng chậm lại nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hắn nhe răng trợn mắt nói:
- Nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, xem ra thân phận ngươi bất phàm, vậy thì càng không thể tha cho ngươi.
Phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều cũng chẳng hề nghe nói qua có ai có được Bát Phẩm Chiến Hồn, phàm là người nắm giữ Chiến Hồn Thất Phẩm trở lên đều đại đa số là đệ tử của đại gia tộc, cho dù không phải cũng sẽ bị đại gia tộc lôi kéo.
Bốn người Tiểu Ma Nữ đã biết thân phận của bọn hắn, nếu như bỏ mặc Tiểu Ma Nữ rời đi thì sau này người chết chính là bọn họ, toàn bộ Đại Yên Vương Triều, thậm chí chung tất cả Vương Triều xung quanh cũng không có đất cho bọn hắn dung thân.
- Ai không tha ai còn chưa biết đây, Ngân Nguyệt Trảm!
Tiểu Ma Nữ mỗi câu đều tràn ngập sát khí, bạch sắc sợi đằng ngập trời giống như từng mũi tên nhọn bắn ra.
- Tiểu Kim, ngươi thay Tiểu Ma Nữ trợ trận.
Tiêu Phàm cuối xuống thì thầm bên tai Tiểu Kim, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng xem như đáp ứng.
- Có ý tứ, Chiến Tôn trung kỳ lại có thể ngăn trở công kích của Lão Tam, hắn hẳn là người mạnh nhất bên trong các ngươi a?
Nam tử áo đen một mực trầm mặc không nói mở miệng, dáng dấp hắn xấu xí, ánh mắt hung ác nham hiểm vô cùng.
- Nhìn bộ dạng ngươi giống như con khỉ vậy, cút đi, tiểu gia một quyền liền có thể giết chết ngươi.
Bàn Tử chỉ tên nam nhân giống như khỉ nói.
- Ngươi nếu muốn chết thì ta liền thành toàn cho ngươi.
Nam tử tai khỉ nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười thập phần quỷ dị, sau một khắc, thân thể nhảy lên thật cao giống như con khỉ đánh tới.
- Quả thật là một con khỉ a.
Bàn Tử châm chọc nói, nhưng trong lòng hắn thì ngưng trọng vô cùng, Chiến Hồn người này hẳn là một loại Hồn Thú, móng vuốt của loài khỉ cũng vô cùng sắc bén.
- Xem ra vận khí ngươi rất không tốt, chỉ còn lại ta.
Tên mặt thẹo lộ hàm răng trắng như tuyết cười lạnh.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn chỉ móc móc ngón trỏ nghiền ngẫm nhìn tên mặt thẹo, từ khi đột phá đến Chiến Tôn cảnh thì hắn còn chưa có niềm vui chiến một trận, hiện tại cho dù đối phương là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ thì hắn cũng không sợ.
Chiến Sư cảnh đã chém giết Chiến Tôn cảnh trung kỳ, huống chi hiện tại đã đột phá Chiến Tôn cảnh.
- Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất khó coi!
Thấy Tiêu Phàm dám khiêu khích hắn, tên mặt thẹo liền trở nên phẫn nộ, hắn há miệng gầm thét một tiếng, sau lưng hắn xuất hiện một đạo hắc sắc hư ảnh.
Hư ảnh kia hình như là chó có ba cái đầu, nó ngửa mặt lên trời gào thét giống như đã nhìn thấy một món ăn ngon.
- Chiến Hồn Ngũ Phẩm: Tam Đầu Khuyển?
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, nhớ tới bảy bộ thi thể ngày đó thì hắn rốt cục minh bạch vì sao bản thân tính sót một người, Tam Đầu Khuyển công kích cực kỳ hung lệ, cũng không kém tên khỉ kia là bao.
Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn tên mặt thẹo đánh tới, Hồn Lực trong cơ thể bắt đầu dân lên, kim sắc khí diễm đã tụ lại trên nắm đấm.
- Bá Vương Quyền!
Tên mặt thẹo nổi giận gầm lên một tiếng giống như một đầu mãnh hổ đấm ra một quyền, quyền cương bá đạo lao thẳng tới Tiêu Phàm.
- Bá Vương Quyền? Ngươi cùng Địch Hàn quan hệ như thế nào?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn tên mặt thẹo, Bá Vương Quyền là chiến kỹ giúp Địch Hàn thành danh, tên mặt thẹo này làm sao cũng biết?
- Ngươi lại còn nhận biết đệ đệ ta? Cho dù thế thì hôm nay ngươi cũng phải chết.
Tên mặt thẹo hơi ngoài ý muốn nhưng lập tức lại cười lạnh, quyền cương không giảm mảy may.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Tiêu Phàm băng lãnh hô một câu, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền toàn lực đánh ra, một loại Quyền Thế áp bách tỏa ra khắp nơi.
Đến lúc này thì Tiêu Phàm cũng chẳng hề lo lắng gì nữa, dốc toàn lực mà chiến.
Oanh! Nắm đấm hai người đâm vào nhau, xung quanh nắm đấm của hai người liên tục chớp giật giống như là sấm sét.
Ầm một tiếng! Tên mặt thẹo bay ngược ra đập ầm ầm vào một cây đại thụ, thân cây răng rắc một tiếng gãy ra, tên mặt thẹo trong nháy mắt gãy mất mấy cái xương sườn.
- Quyền Thế, ngươi đã lĩnh ngộ Quyền Thế!
Tên mặt thẹo kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, một tên Chiến Tôn cảnh lĩnh ngộ Quyền Thế là điều không tưởng.
Nếu để cho kẻ này trưởng thành thì về sau trong cùng giai không một ai có thể là đối thủ của hắn.
- Không đúng, Bá Đạo Thiên Quyền là chiến kỹ Tôn gia, ngươi làm biết? Chẳng lẽ ngươi là người của Tôn gia.
Tên mặt thẹo lông mày nhíu lại trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, lại lắc đầu nói:
- Cho dù là người của Tôn gia trừ Tôn Tuyệt ra thì không còn ai có thể đem Bá Đạo Thiên Quyền luyện đến cấp độ như thế, ngươi rốt cuộc là ai?
- Tôn Tuyệt?
Tiêu Phàm trong lòng kinh ngạc, Tôn Tuyệt không phải là một trong tam đại ác thiếu sao? Lại đem Bá Đạo Thiên Quyền luyện đến tầng thứ ba, tiến thêm một bước há không phải cực hạn?
Tiêu Phàm trong nháy mắt hiểu ra, tên Tôn Tuyệt này quá biết diễn kịch, vậy mà để toàn bộ mọi người trong Yến Thành nghĩ hắn là một tên hoàn khố, tâm tính ẩn nhẫn thế này quả rất đang sợ a.
- Ta là ai không trọng yếu, nhưng ta biết hôm nay ngươi nhất định sẽ chết.
Tiêu Phàm đã đoán chừng được thực lực của tên mặt thẹo kia.
Nếu như tên mặt thẹo là Chiến Tôn đỉnh phong thì không có khả năng bị hắn một quyền đánh bay, thực lực của hắn mạnh hơn Tôn Tử và Địch Hàn một chút, chắc hẳn là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ.
- Cuồng vọng, cảnh giới chênh lệch không phải ngươi có thể hiểu, cho dù ta không xuất thủ thì Chiến Hồn của ta cũng có thể giết ngươi.
Tên mặt thẹo cười lạnh liên tục, hắn phẫn nộ rống lên, Chiến Hồn Tam Đầu Khuyển xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nói, U Linh Chiến Hồn hóa thành một mảnh hắc vân bao phủ tới.
- Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh cũng dám đấu với ta?!
Tên mặt thẹo cười lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếu dung của hắn lại cứng đờ sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bỗng nhiên run run không thể tưởng tượng nhìn U Linh Chiến Hồn.
Hắn không thể tin, Tứ Phẩm Chiến Hồn: U Ảnh vậy mà cũng có thể cùng Chiến Hồn Tam Đầu Khuyển của mình giao phong, không nói phẩm giai, riêng sự chênh lệch Hồn Lực đã không thể so sánh rồi a, dù sao mình cũng là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ.
- Ngay cả Chiến Hồn Lục Phẩm: Xích Diễm Thiên Hùng của Tôn Tử đều bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ, ngươi chỉ là một con chó mà thôi.
Tiêu Phàm cười lạnh trong lòng, hắn thao túng U Linh Chiến Hồn điên cuồng thôn phệ Hồn Lực của Chiến Hồn: Tam Đầu Khuyển.
Tên mặt thẹo phun ra mấy ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cũng nhịn không được nữa, thân hình lóe lên đánh tới Tiêu Phàm.
- Đến rất tốt.
Tiêu Phàm không hề sợ hãi, nếu tên mặt thẹo là Chiến Tôn đỉnh phong thì hắn còn chút kiêng dè, nhưng hiện tại chỉ là một cái bàn đạp mà thôi.
Nhìn thấy mấy người chiến đấu phía xa, Tiêu Phàm cũng không dám kéo dài thời gian.
- Toái Hồn Chưởng!
Tên mặt thẹo gầm lên giận dữ sắc mặt đỏ bừng, hắc sắc chưởng cương lóe lên hàn quang cực kỳ khiếp người.
Tiêu Phàm cảm giác da đầu tê dại, một chưởng này vậy mà đánh thằng vào U Linh Chiến Hồn!
Cầu Kim Phiếu-Cầu Đề Cử-Cầu Like
Bình luận facebook