Gừ ~
Lúc U Linh Chiến Hồn xuất hiện, không gian tối tăm đột nhiên phát ra tiếng gào thét điên cuồng, cả vùng không gian đột nhiên rung động mãnh liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy.
Một loại khí tức tử vong lan tràn, khiến Tiêu Phàm có một loại dự cảm không lành.
- Đây là chân thực!
Con ngươi Tiêu Phàm co lại, U Linh Chiến Hồn có thể loại bỏ Huyễn Cảnh, hắn không chỉ một hai lần chứng thực, nhưng mà hiện tại trong tầm mắt hắn vẫn đen kịt như cũ, không hề có cái gì xuất hiện.
- Ùng ùng ùng!
Đột nhiên, màng nhĩ của Tiêu Phàm rung động, dường như có thể nghe thấy được tiếng tim đập nhanh, thậm chí cộng hưởng với chấn động trong thân thể hắn.
Không, nói đúng hơn là cộng hưởng với U Linh Chiến Hồn, Tiêu Phàm tách Hồn Lực ra, lại không có cái gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.
Vù một tiếng, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay người nhìn về phía sau lưng, Hồn Lực ngưng tụ trong hai mắt, trong vòng ba trượng có thể lờ mờ nhìn thấy những thứ ở xung quanh.
Nhưng ngoại trừ hắc ám, thì vẫn không có gì cả.
Tiêu Phàm có một loại cảm giác muốn bóp nát bạch sắc ngọc phiến, nhưng hắn rất nhanh đình chỉ động tác này, bởi vì U Linh Chiến Hồn đột nhiên động, nó vốn dĩ đang ngưng tụ thân hình bỗng nhiên tăng vọt, mãnh liệt bắn về phía không gian tối tăm kia.
Trước đó Tiêu Phàm còn không nhìn thấy cái gì, nhưng rất nhanh tất cả những gì bên trong hắc ám đều hiện lên trong đầu hắn, U Linh Chiến Hồn giống như thiên mạc, mãnh liệt bao trùm khắp không gian tối tăm, đem bóng đêm vô tận đều bào trùm bên trong.
Không gian tối tăm rất rộng lớn, so với tưởng tượng của Tiêu Phàm còn lớn hơn, chỉ là ngoại trừ hắc ám, có vẻ như cái gì cũng không có.
Nhưng mà, Tiêu Phàm biết rõ, việc sẽ không đơn giản như vậy, U Linh Chiến Hồn ngoại trừ tự động bảo vệ chủ nhân ra, chưa từng chủ động hành động.
Ở đây khẳng định có thứ U Linh Chiến Hồn quan tâm, bằng không nó không có khả năng chủ động xuất kích.
- Thình thịch ~
Cũng đúng lúc này, một tiếng tim đậm mạnh mẽ vang lên trong đầu Tiêu Phàm, ngay lúc đó Tiêu Phàm bay lên, bay về phía tiếng tim đập kia.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm mới dừng lại, trong nháy mắt, một ngọn lửa bắn về phía trước, ầm một tiếng, ngọn lửa bị ngăn cản, tựa như đánh vào một thứ gì đó cứng rắn vậy, sau đó bắn ngược lại.
Một khắc này, Tiêu Phàm bỗng nhiên thấy rõ thứ ở trước mắt, đó là một vách đá đen kịt, trên vách đá có vô số đường vân.
Đường vân vô cùng quỷ dị, Tiêu Phàm mặc dù tạm thời nhìn không hiểu, nhưng hắn biết rõ cái này là thứ gì.
- Hồn Văn?
Tiêu Phàm trợn mắt há hốc mồm, bên trong không gian này lại có Hồn Văn?
Rất nhanh Tiêu Phàm liền nghĩ đến một vấn đề khác, mình là từ trong ảo ảnh Chiến Hồn Điện đi vào nơi này, mà nơi này tất nhiên chính là một khoảng không gian chân thực, nói cách khác, ảo ảnh Chiến Hồn Điện tương đương với một cái Truyền Tống Môn.
Như vậy có phải lúc trước lúc thức tỉnh Chiến Hồn, cũng bị truyền tống vào một không gian chân thực, sau đó thức tỉnh Chiến Hồn?
Người đi vào Chiến Hồn Điện đều hôn mê, không ai nhớ ra được những việc xảy ra lúc thức tỉnh Chiến Hồn, hơn nữa, bất kể có thức tỉnh thành công Chiến Hồn hay không, tất cả tu sĩ đều sẽ tự động rời khỏi Chiến Hồn Điện.
Người giống như Tiêu Phàm trực tiếp bị Chiến Hồn Điện đá ra, phải nói cực kỳ thưa thớt.
- Thức tỉnh Chiến Hồn quá mức thần bí, không ai biết quá trình cụ thể như thế nào, chỉ biết là nếu nắm giữ Chiến Hồn sẽ tự mình thức tỉnh, vậy rốt cuộc Chiến Hồn thức tỉnh như thế nào?
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm nói.
Hắn nghĩ rất nhiều điều, Chiến Hồn thức tỉnh phải chăng cũng giống như Huyết Mạch Thức Tỉnh, đều cần một điều kiện nhất định, chỉ có khi đạt được điều kiện này, mới có thể thức tỉnh.
Giống như Tu La Huyết Mạch, ánh sáng bên trong hộp gấm màu đen trong Đọa Lạc Cốc chính là điều kiện thức tỉnh Tu La Huyết Mạch.
- Nếu như thực sự là như vậy, vậy có phải ai cũng có Chiến Hồn, nhưng chỉ có một ít người sau khi tiến vào Chiến Hồn Điện, có một sức mạnh cộng hưởng khiến bọn họ thức tỉnh Chiến Hồn hay không? Mà những người không thức tỉnh Chiến Hồn chỉ là bởi vì nơi này không có sức mạnh cộng hưởng giúp bọn họ thức tỉnh Chiến Hồn.
Tiêu Phàm nghĩ đến một vấn đề rất đáng sợ.
Nếu quả thật như hắn phỏng đoán, vậy việc này cũng có chút khủng bố, thậm chí rất có thể tạo thành phong ba bão táp trên Chiến Hồn Đại Lục.
Dựa theo suy đoán của hắn, tất cả mọi người trên Chiến Hồn Đại Lục đều có Chiến Hồn, chỉ là có thể thức tỉnh hay không mà thôi.
Cũng giống như Tiêu Phàm hắn, chín lần thức tỉnh Chiến Hồn, tám lần trước đều thất bại, mà trong lần cuối cùng lại thức tỉnh Chiến Hồn, nói cách khác, khẳng định có một loại sức mạnh nào đó cộng hưởng, khiến Chiến Hồn thức tỉnh.
Chỉ là bởi vì thực lực của hắn không đủ để tiếp nhận sức mạnh của Chiến Hồn, mới có thể khiến chủ nhân thân thể này bỏ mình.
- Chờ đã!
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm lại tập trung vào Hồn Văn trên vách đá dựng đứng, tinh thần hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Sau nửa ngày, ánh mắt Tiêu Phàm dừng lại ở một điểm trên Hồn Văn kia, trong nháy mắt, một ít Hồn Lực bắn về phía điểm kia.
Ầm ầm ~~
Lúc Hồn Lực rơi vào trong đó, đường vân giống như sống lại, một đạo hắc ảnh bỗng từ trong đường vân thoáng hiện ra, chui vào trong người Tiêu Phàm.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, Tiêu Phàm không ngừng điểm, từng đạo từng đạo bóng đen thoáng hiện, đều chui vào trong thân thể hắn.
Cùng lúc đó, U Linh Chiến Hồn cũng rung rung, Tiêu Phàm cảm giác được Hồn Lực trong thân thể hắn cũng bắt đầu xao động, đồng thời có một sức mạnh to lớn xông vào đầu hắn.
- Đây chính là quá trình Chiến Hồn thức tỉnh! Bóng đen đi vào càng nhiều, lực trùng kích càng lớn, trước đó mình chính là bởi vì không chịu được sức mạnh này mới tử vong.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, trong mắt tinh quang lập loè.
Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện ra một vấn đề, bóng đen kia rất khác U Linh Chiến Hồn, mặc dù bên ngoài nhìn giống nhau, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt.
- Bất kể như thế nào, U Linh Chiến Hồn của mình nhất định là sinh ra từ không gian này, nếu như đây là do người làm, khẳng định có người biết cách đối phó với Chiến Hồn của mình, cho nên những Hồn Văn này nhất định không thể lưu lại.
Tiêu Phàm híp hai mắt.
Sau đó Tiêu Phàm đem tất cả Hồn Văn bên trong không gian này nhớ hết vào trong đầu, trong bàn tay, Tu La Kiếm xuất hiện, từng đạo kiếm khí chém về bốn phía.
Đáng tiếc, khiến Tiêu Phàm thất vọng là, vách đá chỉ rung động một cái, cho dù là Tu La Kiếm cũng không làm được gì.
- Cái này?
Tiêu Phàm trợn tròn mắt, Tu La Kiếm sắc bén như thế nào, vậy mà cả vách đá này đều không chém được, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.
Nhìn kỹ, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, vách đá hắc sắc chất liệu cũng giống như đá màu đen ở Tu La Truyền Thừa Điện, với thực lực của hắn bây giờ căn bản không công phá được.
- Thôi bỏ đi, U Linh Chiến Hồn có lẽ thức tỉnh ở chỗ này, nhưng đã được Bạch Thạch cải tạo, sớm đã không phải U Linh Chiến Hồn trước đây.
Tiêu Phàm hít sâu một cái nói.
Không phá được vách đá, hắn cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, bỗng nhiên, một cỗ sức mạnh cường đại từ trên vách đá dựng đứng lan ra, sức mạnh này dọa Tiêu Phàm hãi hùng khiếp vía.
- Phốc!
Tiêu Phàm không dám do dự, chân đạp Kiếm Bộ nhanh chóng thối lui, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, một đạo lợi mang sượt qua đầu vai hắn, máu tươi bắn ra.
MinhLâm - Lục Đạo -
Bình luận facebook