Nghe thấy Lăng Băng Điệp nói, Tiêu Phàm rất muốn cười, không thể không nói, Lăng Băng Điệp này so với hắn tưởng tượng phải khó chơi hơn, không chỉ tự cao thanh cao, hơn nữa còn cực kỳ âm hiểm.
Bản thân không phải đối thủ của ta, hiện tại liền muốn động viên những người khác?
Huống chi, coi như những người khác dám xuất thủ, Tiêu Phàm ta sẽ sợ sao?
- Băng Điệp tiểu thư nói rất đúng, Tiêu Phàm một lần lại một lần nhục gia tộc Thánh Thành ta, nếu như không phải người Thánh Thành rộng lượng, hắn còn có thể sống đến
hiện tại sao.
- Không sai, dạng người không coi ai ra gì rất đáng chết, đầu tiên là đắc tội Lôi gia, lại đắc tội Công Tôn gia tộc, Ngô gia, còn có Lâm gia, chỉ là mấy gia tộc này lười so do với hắn mà thôi, hắn thật coi đó là vốn liếng để bản thân cuồng vọng, cớ tiếp tục để hắn như thế thì người khác còn tưởng rằng Vô Song Thánh Thành ta không có ai.
- Một cái kẻ ngoại lai mà thôi, thực coi là mình là thiên tài Cổ Tộc? Nếu như muốn chết, tác thành cho hắn là được.
- Chỉ cần Băng Điệp tiểu thư nói một câu, chúng ta liền sẽ xông lên giết hắn! Cho dù hắn có mạnh hơn thì như thế nào, chẳng lẽ còn dám chọc mọi người giận, giết chúng ta hay sao?
Trong đám người không ít người kêu to lên, hiện trường sôi trào một mảnh, ồn ào không thôi, sát khí đáng sợ từ trên thân không ít người bạo phát, tất cả đều khóa chặt Tiêu Phàm.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, không hề bận tâm, vẫn hờ hững, những người này còn không để Tiêu Phàm hắn đặt vào mắt.
- Lăng Băng Điệp ta ở chỗ này hứa hẹn, người giết chết Tiêu Phàm ban thưởng 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, hơn nữa có thể nhờ Lăng gia ta làm một chuyện, chỉ cần ta Lăng gia có thể làm được, tuyệt không được từ chối.
Lăng Băng Điệp rất hài lòng nhìn phản ứng tu sĩ bốn phía, sau đó lại tiếng truyền tứ phương nói.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập băng lãnh, vô tình, tựa như nhìn một người chết.
Vì giết chết Tiêu Phàm, Lăng Băng Điệp cũng bỏ ra đại giới vô cùng lớn, Lăng gia hứa hẹn, so mấy chục hơn trăm vạn Cực Phẩm Hồn Thạch còn muốn hấp dẫn hơn.
Mấy người đến đây lại có bao nhiêu người có thể cầm được ra nhiều Hồn Thạch như vậy, lại có bao nhiêu người có thể có được Lăng gia hứa hẹn đây?
- Nếu như ta giết chết Tiêu Phàm, ta liền có thể để cho ta gia tộc tiến vào Thượng Trọng Thiên.
- Ta nếu giết chết Tiêu Phàm, nhất định khẩn cầu gia nhập Lăng gia, ban thưởng Cửu Phẩm Công Pháp Chiến Kỹ.
- Cho dù giết không chết Tiêu Phàm, cũng nhất định phải gậy trọng thương cho hắn, cho dù không chiếm được 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cũng có thể đòi hỏi một chút.
Đám người không ít tu sĩ đã bắt đầu nói một mình, huyễn tưởng sau khi chém giết Tiêu Phàm nên dùng hứa hẹn của Lăng gia đổi lấy ban thưởng gì.
- Giết!
Lăng Băng Điệp cảm giác đám người xúc động phẫn nộ, khí thế dâng cao, đã đạt tới đỉnh điểm, chính là thời điểm giết Tiêu Phàm tốt nhất, lập tức gầm thét một tiếng.
Bốn phía tu sĩ nghe vậy, không chút do dự hướng về Tiêu Phàm đánh tới, 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, một cái nhân tình của Lăng gia đã đủ để cho rất nhiều người liều mạng.
Dù là đánh đổi mạng sống lại như thế nào, một khi may mắn chém giết Tiêu Phàm, đây chính là một bước lên trời, hơn nữa còn không chỉ bản thân bọn hắn một bước lên trời, còn có thân nhân bọn hắn, thậm chí toàn cả gia tộc.
Mặc dù rất nhiều người biết Tiêu Phàm không dễ giết, nhưng bọn hắn đều nguyện ý đi cược, bởi vì trong lòng bọn hắn đều đang nghĩ, vạn nhất giết chết được thì sao?
Kỳ thật, tất cả mọi người là dân cờ bạc, mặc dù đại bộ phận bọn hắn đều là tu vi Chiến Hoàng cảnh trở lên, thậm chí còn có không ít Chiến Đế cảnh, nhưng mỗi người trong lòng đều có một hi vọng, kỳ vọng lấy được chỗ tốt.
Mà hiện tại chính là một cơ hội tốt, bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhìn thấy vô số bóng người đánh tới, Tiêu Phàm không có bất kỳ bối rối nào, ngược lại lộ ra một tia cười lạnh, chậm rãi mở bàn tay ra, Tu La Kiếm trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay.
- Rất lâu không có thống khoái uống máu rồi, hôm nay, liền để cho ngươi uống đủ, bất quá máu bọn hắn có chút dơ bẩn, ngươi không nên chê.
Tiêu Phàm hướng về phía Tu La Kiếm nhẹ giọng tự nói, tựa như đang cùng một lão bằng hữu nói chuyện.
Tu La Kiếm rung động nhè nhẹ, tựa như cảm nhận được cảm xúc Tiêu Phàm giờ phút này, Sát Phạt Chi Khí phát ra, bạch sắc kiếm thể cũng trong nháy mắt biến thành huyết sắc, như là máu nhuộm.
- Vậy thì bắt đầu đi.
Tiêu Phàm mỉm cười.
- Rống!
Lúc này, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên hưng phấn nồng đậm, Hồn Thú vốn thị sát, chỉ là Tiểu Kim một mực đi theo bên cạnh Tiêu Phàm, đem bản tính nó áp chế ở sâu trong nội tâm mà thôi.
- Tiểu Kim, ngươi nhìn Lăng Băng Điệp kia, nếu nàng xuất thủ, chỉ cần không chết, tùy ngươi xử lý như thế nào.
Tiêu Phàm lắc đầu, từng bước một hướng về phía trước đi đến.
- Đi chết đi!
Cũng đúng lúc này, vài đạo kiếm khí hướng về Tiêu Phàm đánh tới, tốc độ mấy người rất nhanh, mấy hơi thở liền xuất hiện ở phụ cận Tiêu Phàm, tựa như trễ một bước liền không tới phiên bọn hắn giết Tiêu Phàm.
Tại trong mắt của bọn họ, mạng Tiêu Phàm đã không còn là mạng, mà là 50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch cùng hứa hẹn của Lăng gia.
- Kiếm Chi Luật Động.
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, Tu La Kiếm chậm rãi vung lên, kéo cái kiếm hoa, tốc độ nhìn qua rất chậm nhưng lại nhanh đến cực hạn, chỉ là người bình thường căn bản nhìn không thấy mà thôi.
Ong ong ~
Từng đạo bạch sắc quang mang tại hư không xuất hiện, gần trong nháy mắt liền hóa thành vô số kiếm khí giảo sát lấy hư không, ngàn vạn kiếm khí giăng đầy hư không, cơ hồ không thể trốn đi đâu được.
Bây giờ Tiêu Phàm một lần nữa chỉnh lý lĩnh ngộ chiến kỹ bản thân, uy lực Kiếm Chi Luật Động tuyệt không kém gì Bát Phẩm Cao Cấp, hơn nữa nó vẫn là chiến kỹ quần công.
- A ~
Theo kiếm khí xuất hiện, từng đợt tiếng kêu thảm thiết khủng bố tại hư không vang lên, xa xa nhìn lại, hư không máu tươi bay vụt, cùng kiếm khí hòa làm một thể, hình thành một hình ảnh cực kỳ huyết tinh.
Trong tấm hình, mấy chục cái tu sĩ bị kiếm khí giảo sát, toàn thân máu tươi chảy ra, rất nhiều người tứ chi bị chém đứt, phát ra tiếng kêu thống khổ thê lương.
Mấy tức sau, bốn phía mới khôi phục bình tĩnh, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, trong phạm vi 80 trượng toàn bộ đều là tay cụt chân cụt, quỷ dị là, hư không không có một giọt máu tươi.
Thấy cảnh này, đám người hít một hơi lạnh, trong lòng mãnh liệt rung động.
Một kiếm, vẻn vẹn một kiếm liền chém giết năm sáu mươi tu sĩ, hơn nữa tất cả đều là tu vi Chiến Hoàng cảnh trở lên.
- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà thực giết bọn hắn!
Nơi xa, Lăng Băng Điệp kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, nguyên bản nàng tưởng Tiêu Phàm không dám chọc giận mọi người, tối đa cũng chỉ trốn tránh mà thôi.
Làm sao có thể nghĩ đến, Tiêu Phàm sẽ không chút do dự đem những người kia người làm thịt, một kiếm chém giết 50-60 người, đây quả thực là Sát Thần.
Những người khác thấy thế, đại bộ phận đều lộ ra vẻ sợ hãi, bọn hắn thập phần may mắn tốc độ bản thân tương đối chậm, chưa kịp xông đi lên, bằng không một kiếm kia, người chết chính là bọn hắn.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang cùng các ngươi chơi sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, liếm liếm bờ môi, lộ ra tiếu dung tà dị.
Con ngươi kia không có nổi lên bất kỳ gợn sóng tâm tình gì, đừng nói năm sáu mươi tu sĩ, coi như 500 ~ 600, năm sáu ngàn lại như thế nào?
Tiêu Phàm lĩnh ngộ Nhị Trọng Tu La Ý Chí, tâm tính kiên định biết bao, đối với người hắn muốn giết, hắn làm sao có thể đem sinh tử những người này đặt vào mắt?
- Tiếp tục!
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói, tựa như hắn căn bản không phải đang giết người, mà là đang làm một chuyện vô cùng vui vẻ.
Tiếp tục, tiếp tục thế nào, tiếp tục bị ngươi giết sao? Rất nhiều người oán thầm, quả thực là không dám tới gần mảy may.
50 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch cùng nhân tình Lăng gia cư nhiên trọng yếu, nhưng vậy cũng phải có mạng để dùng mới được.
- Tiêu Phàm, ngươi dám lạm sát kẻ vô tội, ngươi nhất định là Ma Đầu, người người đáng chém.
Lúc này lại truyền tới tiếng kêu to của Lăng Băng Điệp:
- Chỉ cần giết chết Tiêu Phàm, được thưởng 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, nhân tình Lăng gia vẫn hữu hiệu như cũ!
Bình luận facebook