Còn sót lại tầm mười người vây giết Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất, cảm nhận được sát ý trên người Tiêu Phàm, tất cả đều cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Tiêu Phàm cúi đầu nhìn tay phải của mình, chỗ đấy lóe ra một đoàn bạch sắc quang mang bị Bàn Thạch Thánh Kiếm lưu lại vết thương vậy mà lấy mắt trần có thể thấy rõ tốc độ khôi phục.
- Bất Hủ Ý Chí và Bất Diệt Kim Thân quả nhiên kỳ lạ, dù là không sử dụng lực lượng Bạch Thạch cũng có thể làm cho ta thương thế nhanh chóng phục hồi như cũ.
Trong lòng Tiêu Phàm thập phần chấn kinh.
Ý Chí hắn cũng càng ngày càng kiên định, vô luận như thế nào đều không thể buông tha lĩnh ngộ Bất Hủ Ý Chí, dù là đột phá Chiến Thánh cảnh cũng phải lĩnh ngộ lực lượng Bất Hủ.
Trong lòng hắn ẩn ẩn có đủ loại cảm giác, Bất Hủ Ý Chí tại một chút phương diện có lẽ không yếu hơn so với Tu La Ý Chí, thậm chí khả năng mang đến cho hắn kinh hỉ không tưởng được.
- Lão Tam, bọn hắn đều sợ mất mật, còn giết bọn hắn không?
Đột nhiên, Bàn Tử đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, trên người hắn dính vết máu, hiển nhiên cũng giết không ít người.
- Bọn hắn đều là vì giết các ngươi mà đến, giữ lại bọn hắn làm cái gì?
Tiêu Phàm ngữ khí băng lãnh, đối với người muốn giết mình, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều sẽ không thủ hạ lưu tình.
Lời này vừa nói ra, mười mấy tu sĩ còn sót lại cũng nhao nhao lộ vẻ sợ hãi.
- Giao cho chúng ta a.
Quan Tiểu Thất nhếch miệng cười một tiếng, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Hồn Lực Cung, cùng lúc đó, Bàn Tử cũng biến mất tại chỗ.
Mà ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi vào trên người Ám Dực nơi xa đang giao phong với Công Tôn Dạ, khiến hắn hơi hơi ngoài ý muốn là, Công Tôn Dạ lại còn có thể cùng Ám Dực dây dưa lâu như vậy.
- Chiến Đế trung kỳ? Nguyên lai là so với lần trước lại mạnh lên không ít.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt, thực lực Công Tôn Dạ mặc dù cũng không tệ lắm nhưng vẫn không phải là đối thủ của Ám Dực, vẫn chỉ là sự tình sớm muộn.
- Tiêu Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng, bằng không đừng trách ta xuất thủ vô tình.
Đúng lúc này, Công Tôn Dạ tiếng hét phẫn nộ lại đem tâm thần Tiêu Phàm kéo trở về.
- A?
Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Công Tôn Dạ ngươi cũng cùng một dạng với những người Vô Song Thánh Thành khác, là một kẻ cuồng vọng hay sao?
Đến Ám Dực đều chiến thắng không được còn dám uy hiếp ta? Tiêu Phàm thực không biết Công Tôn Dạ ngươi lấy dũng khí từ đâu.
- Tam Ca, nhìn ta một tiễn bắn kẻ tự cho là đúng này.
Quan Tiểu Thất giương cung cài tên, mũi tên đã nhắm chuẩn Công Tôn Dạ.
Bị Quan Tiểu Thất cung tiễn khóa chặt, Công Tôn Dạ chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, toàn thân không được tự nhiên, sau đó bỗng nhiên một kiếm đẩy ra Ám Dực, nổi giận gầm lên một tiếng nói:
- Đã như vậy, vậy cũng đừng trách ta.
Dứt lời, quanh thân Công Tôn Dạ đột nhiên nhộn nhạo một tầng sóng ánh sáng nhàn nhạt, sóng ánh sáng như là sóng nước tại hư không nổi lên từng đạo từng đạo gợn sóng, sau đó chậm rãi biến mất ở không trung.
Cũng ngay một khắc này, Tiêu Phàm mấy người cảm giác đầu choáng váng, vội vàng dùng Hồn Lực bảo vệ bản thân, trong nháy mắt tỉnh táo lại, bất quá lúc này đã có từng đợt thanh âm kỳ lạ vang lên bên tai bọn hắn.
- Đây là thanh âm gì?
Quan Tiểu Thất một mặt kỳ lạ, hắn cảm giác cả đời mình đều không nghe qua thanh âm dễ nghe như vậy, cảm giác Linh Hồn đều được tẩy lễ.
- Lão Tam, Tiểu Ngũ, ta muốn đột phá.
Bàn Tử cười khổ một tiếng, nghe được cái thanh âm kia, hắn cảm giác toàn thân cảm giác khẩn trương đều biến mất không thấy gì nữa, cả người trở nên vô cùng nhẹ nhõm.
Thôn phệ Cửu Phẩm Lôi Viêm Long Quả, tu vi hắn đã đạt tới bình cảnh, cho dù cố gắng áp chế cũng khống chế không được.
- Yên tâm, ta thay ngươi hộ pháp.
Tiêu Phàm gật đầu, bất quá hắn thần sắc lại ngưng trọng vô cùng, không dám mảy may buông lỏng.
Vừa nãy Công Tôn Dạ rõ ràng chính là muốn cùng bọn hắn liều mạng, làm sao bây giờ lại giống như là trợ giúp bọn họ vậy.
Tiêu Phàm không cho rằng Công Tôn Dạ sẽ hảo tâm trợ giúp bọn hắn, sự tình khác thường tất có yêu, việc này quá quỷ dị, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận.
Con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm Công Tôn Dạ, muốn đem mọi cử động của hắn nhìn rõ, nhớ kỹ trong lòng.
Đáng tiếc khiến hắn thất vọng là, trên người Công Tôn Dạ trừ Hồn Lực huyền diệu ba động ra, cái gì cũng đều không có.
- Cái thanh âm kia phát ra từ nơi nào?
Tiêu Phàm cau mày một cái, cái nghi vấn này hắn vô luận như thế nào đều nghĩ không ra.
Ầm! Ầm!
Đột nhiên, đại địa mãnh liệt rung động một cái, Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất cơ thể hơi run lên, thiếu chút nữa thì không đứng vững, ngược lại là Bàn Tử ngồi dưới đất điềm nhiên như không có việc gì.
- Chuyện gì xảy ra? Địa chấn?
Quan Tiểu Thất kỳ lạ nhìn bốn phía, một mặt mờ mịt.
Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm, một cỗ cảm giác nguy cơ quanh quẩn trong lòng, Hồn Lực hắn giống như như thủy triều hướng về bốn phía dũng mãnh lao tới. Sau một khắc, Tiêu Phàm con ngươi khẽ run lên, lông mày vặn thành chữ Xuyên.
- Tam Ca, ngươi làm sao? Ngươi đừng làm ta sợ.
Quan Tiểu Thất nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Hồn Thú, mấy trăm ngàn Hồn Thú đang đến gần!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, lại nhìn thấy từng mảnh từng mảnh mây đen từ phía chân trời gào thét mà tới, trong con mắt hắn nhanh chóng biến lớn.
Ngay lúc đó, cổ lâm nơi xa liên tiếp sụp đổ, từng đạo từng đạo thân ảnh khổng lồ tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn phát ra khí tức liền khiến Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất hãi hùng khiếp vía một trận.
Hồn Lực Tiêu Phàm thô liếc sơ một cái, những Hồn Thú này nhiều đến hàng trăm, đại bộ phận đều là tu vi Chiến Hoàng cảnh trở lên, còn có trên trăm đầu Chiến Đế cảnh, thậm chí có mấy đầu khiến Tiêu Phàm có áp lực thật lớn.
Rất hiển nhiên, đó là Hồn Thú Bát Giai đỉnh phong, cũng chỉ có Bát Giai đỉnh phong mới có thể khiến Tiêu Phàm cảm nhận được nguy hiểm.
Về phần Cửu Giai Hồn Thú thì Tiêu Phàm không dám tưởng tượng, hơn nữa lấy thực lực hắn cũng không cảm ứng được Cửu Giai Hồn Thú tồn tại, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng trong này không có Cửu Giai Hồn Thú, bằng không, bọn hắn đều sẽ chết ở chỗ này.
- Tiểu Thất, Sở Phiền, các ngươi thủ hộ Lão Nhị, ta và Ám Dực ngăn trở bọn chúng.
Tiêu Phàm trầm giọng nói, ngữ khí không cho phép phủ định.
Những Hồn Thú này có thể so sánh lúc hắn ở Vô Song Thánh Thành giết chết gần một vạn người khó hơn rất nhiều, hơn nữa Bàn Tử đang ở thời khắc mấu chốt đột phá, không cho phép có bất kỳ sơ hở nào.
- Được.
Lần này, Quan Tiểu Thất không chút do dự gật đầu, Hồn Lực cung đã sẵn sàng đón quân địch.
- Ta muốn 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
Sở Phiền vũ động nắm đấm nhỏ.
- Lúc về cho ngươi, nơi này không mở Hồn Giới ra được.
Quan Tiểu Thất tức giận trừng Sở Phiền một cái. Sở Phiền le lưỡi, sau đó thần sắc cũng ngưng trọng.
- Công Tôn Dạ, những Hồn Thú này là ngươi đưa tới?
Tiêu Phàm con ngươi sắc bén bỗng nhiên nhìn về phía Công Tôn Dạ nơi xa nói, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Bởi vì thời điểm những Hồn Thú đó đang đến gần Công Tôn Dạ vậy mà tự động tránh, tựa như căn bản không cảm ứng được hắn tồn tại, loại năng lực này cũng quá kỳ lạ.
Công Tôn Dạ thực lực có lẽ không làm sao, nhưng loại năng lực này quá mức quỷ dị, nếu như là tại nơi Hồn Thú hoành hành, hắn há không phải vô địch?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ liền không nên cho Công Tôn Dạ cơ hội, nên trực tiếp giết hắn.
- Tiêu Phàm, đây chính là hậu quả ngươi đối địch với ta, là ngươi bức ta làm như vậy.
Thần sắc Công Tôn Dạ băng lãnh, khóe miệng lộ ra một vòng cười tà:
- Ngươi có phải đang hối hận vừa nãy không giết ta hay không, đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận.
- Công tử, ta nhớ kỹ giống như có một loại Chiến Hồn có thể khu động Hồn Thú.
Lúc này, Ám Dực một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Bình luận facebook