Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-44
Chương 41: Trận đấu quyết định
Dù sao anh cũng đã gặp quá nhiều cảnh đánh nhau thừa sống thiếu chết trong thế giới tu tiên, thế thì sao có thể bị cảnh tượng hắc quyền khơi cho sôi sục nhiệt huyết được chứ.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở không có hứng thú nói: “Tại cậu chưa từng xem hắc quyền, đợi sau khi xem xong, cậu sẽ thích nó thôi”.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu đen, tóc được vuốt keo sáng láng, tay cầm micro bước ra: “Cuộc thi hắc quyền mỗi năm một lần sẽ bắt đầu vào đêm nay, mọi người muốn đặt cược thì nhanh tay đi nào, không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
MC nói xong, thấy mọi người trong khán phòng đang có xu hướng không kiềm nén được cảm xúc thì cười nói: “Các vị khán giả hãy kiềm chế cảm xúc một chút, bây giờ trận đấu xin được phép bắt đầu!”
Nói rồi MC chạy trước, sợ các tuyển thủ trên võ đài đánh mình.
Sau khi trận đấu bắt đầu, những người đàn ông lực lưỡng cả người cơ bắp cuồn cuộn và vài người đàn ông dáng người thấp bé nhưng lại có sức mạnh siêu phàm đồng loạt lao vào đánh nhau.
Trịnh Sở không có hứng thú với hắc quyền, như kiểu người trưởng thành đang xem hai đứa con nít đánh nhau vậy, khá là ấu trĩ.
Trần Điềm Điềm coi vô cùng phấn khích, vừa xem vừa hò hét cổ vũ cho các tuyển thủ cùng các khán giả ở đây.
Trong một căn phòng bí mật ở sân đấu, một màn hình cao năm mét đang chiếu cảnh tượng đánh nhau ở bên ngoài.
Chu Trang Tiêu, Chu Minh lạnh lùng nhìn cảnh đánh nhau trên màn hình, môi cong lên.
Hai người cũng không có hứng thú gì với trận đấu hắc quyền này, nó chẳng qua chỉ là thứ để kiếm tiền tiêu vặt mà thôi.
Trận đấu thật sự vẫn còn ở phía sau kia.
Tạ Bá Ngọc, Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn cũng đang ở trong căn phòng bí mật quan sát trận đấu thông qua màn hình hiển thị cực lớn trong phòng.
Tạ Mẫn Phong nhìn Tạ Bá Ngọc, đắc ý nói: “Ông nội, lần này vết thương của ông đã bình phục, cái tên Trần đại sư minh kình đỉnh cao đó không phải là đối thủ của ông nữa, e là người nhà họ Chu phí công rồi”.
Tạ Tiểu Mẫn gật đầu đồng ý: “Mặc dù bình thường anh trai không nghiêm túc lắm, nhưng chuyện này anh ấy nói đúng, Trần đại sư của nhà họ Chu có tư cách gì đấu với ông nội chúng ta chứ”.
Chu Trang Tiêu nghe Tạ Mẫn Phòng và Tạ Tiểu Mẫn nói thế thì tức giận không thôi.
Nếu không có Trần Hổ xuất hiện thì ông ta đã đánh chết đám người đó rồi.
Mấy năm nay, nhà họ Tạ hô mưa gọi gió như thần tiên ở thành phố Giang Nam, không ai dám nói gì.
Địa vị của nhà họ Chu trước giờ chỉ là đệm lót trong bốn gia tộc của Giang Nam.
Nếu không phải vì không đánh lại Tạ Bá Ngọc thì Chu Trang Tiêu đã ra tay từ lâu rồi.
Trong góc hẻo lánh, một người đàn ông trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, có nốt ruồi ở mi tâm, tóc dài ngang vai, trên người mặc một bộ đồ thể thao tay ngắn màu trắng đang quan sát nhà họ Tạ và nhà họ Chu, môi nở nụ cười nhạt.
Ở một góc khác, một người đàn ông trung niên vóc dáng khá béo, đeo cặp kính màu vàng, mặc đồ vest đang nhíu chặt mày, trong ánh mắt hiện lên tà khí không thể tiêu tán.
Nếu không phải là hội đấu võ hôm nay sẽ quyết định địa vị của các gia tộc tại thành phố Giang Nam trong bốn năm tới thì Lý Thiên Thuận đã tự mình đi tóm Trịnh Sở rồi đánh cho tàn phế, biến anh thành bồn tiểu cho con trai mình cả đời.
Ai trong bốn gia tộc khuấy đảo trời đất ở thành phố Giang Nam bây giờ cũng đều có kế hoạch riêng của mình, họ lẳng lặng đợi hắc quyền kết thúc.
Chỉ cần trận đấu hắc quyền kết thúc thì cuộc chiến tranh giành lợi ích giữa họ mới chính thức bắt đầu.
Đánh hắc quyền là tục lệ của thành phố Giang Nam.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi...
Cho đến đời của bọn họ thì vẫn là cái thông lệ đánh xong hắc quyền mới có thể bắt đầu trận quyết chiến thật sự.
Cuộc thi hắc quyền diễn ra gần ba tiếng mới kết thúc.
Sau khi cuộc thi kết thúc, khán giả xung quanh đều vô cùng phấn khích ôm lấy vai bạn mình, vui mừng kể lại cảnh tượng hung ác lúc nãy.
Trần Điềm Điềm xem xong trận đấu hắc quyền thì vui vẻ không thôi: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Đúng là kích thích quá đi mất, cú đấm đó khiến tên kia bị rớt hết mấy cái răng, cả miệng đều là máu”.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh như thường nhìn dáng vẻ phấn khích của Trần Điềm Điềm nói: “Tàm tạm!”
Anh từng ở thế giới tu tiên, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy đâu, ngay cả cảnh tượng máu me là một người tu tiên đồ sát cả thành trì, anh cũng từng gặp rồi thì chẳng có cảm xúc gì với hắc quyền này cả.
Mọi người lục tục rời khỏi sân vận động.
Trần Điềm Điềm nhìn vẻ mặt nhàm chán của Trịnh Sở khó hiểu nói: “Trịnh Sở, tôi nhớ trước đây cậu rất thích kiểu đánh nhau đối kháng này mà, tại sao giờ lại thay đổi thành thế này?”
Trịnh Sở bật cười nói: “Có thể đã trưởng thành rồi chăng, thế nên không còn hứng thú gì nữa”.
Hai người chậm rãi đứng lên khỏi hàng ghế khán giả, trong số khán giả ra về chỉ còn lại hai người họ đi về phía cổng ra.
Lúc này, có một đám người tiến vô từ lối vào.
Người đi phía trước đám người này là một ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng, dung mạo già nua, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phía sau ông lão còn có mấy chục người đàn ông cơ bắp lồ lộ, vẻ mặt hung dữ, toàn thân tràn đầy khí kình.
Trịnh Sở nhìn đám người này một cái là có thể xác định đám người này đều là võ giả.
Ông lão đi phía trước đó có thực lực khoảng chừng ở đỉnh cao minh kình, còn mấy chục người đằng sau có thể là võ giả ám kình trung kỳ.
Trần Điềm Điềm cảm thấy lông mao dựng đứng, cảm giác sợ hãi ập đến khi nhìn đám người này.
Lúc đám người này đi vào trong, bỗng một giọng nói vang lên: “Đây chẳng phải là cậu Trịnh sao?”
Trịnh Sở nghe thế bèn quay đầu lại thì thấy Chu Khang cười xấu xa nhìn mình: “Tao vốn không định tìm đến mày, chẳng ngờ giờ mày lại tự mình nộp mạng”.
Trịnh Sở nghe Chu Khang nói thế, anh cũng không muốn phí lời với gã, chỉ chậm rãi đi ra khỏi sân vận động.
Trần Điềm Điềm cũng cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt đối phương khi nhìn Trịnh Sở như có thù hận gì đó.
Cô ấy cúi đầu xuống bảo Trịnh Sở nhanh chóng rời đi, tên này không phải là người dễ chọc vào.
Trịnh Sở vẫn rất bình tĩnh dẫn Trần Điềm Điềm đi ra ngoài.
Chu Khang nhìn Trịnh Sở đi ngày càng xa nào chịu buông tha cho anh: “Đứng lại!”
Nói rồi gã siết chặt nắm đấm, tung cú đánh về phía Trịnh Sở.
Chương 42: Chiến tích huy hoàng
Chu Khang bây giờ đã có Trần Hổ làm chỗ dựa, kể cả đánh không lại Trịnh Sở thì cũng chẳng sao.
Khi nắm đấm của Chu Khang gần chạm đến ót của Trịnh Sở thì gã đột nhiên bị đánh bay.
Gã ngã xuống đất, miệng phun máu rồi bay ra ngoài.
Trần Hổ thấy Chu Khang bị đánh đau như vậy thì lạnh lùng nhìn Trịnh Sở, nói: “Còn trẻ mà đã là võ giả minh kính rồi sao?”
Ông ta thắc mắc, với tuổi này mà Trịnh Sở đã đến cảnh giới minh kính?
Trịnh Sở không buồn trả lời câu nói của Trần Hổ, sắc mặt bình thản, đi về cửa cung thể thao.
Chu Khang ngã dưới đất, phủ tạng bị thương, khóe miệng dính máu, nhìn sư phụ mình, yếu ớt nói: “Sư phụ, thằng nhãi kia quá âm hiểm, sư phụ mau giúp con xử lý nó”.
Trần Hổ bình tĩnh nói: “Giờ đã không kịp nữa, sư phụ đã nhớ tên nó rồi, giờ việc cấp bách là đi vào trong đã”.
Trần Hổ không thể kiên nhẫn được nữa, hội đấu võ lần này kết thúc thì ông ta phải ra lệnh cho ba nhà Tạ, Vương, Lý của Giang Nam đi tìm ngọc ba màu cho ông ta.
Còn nhân vật nhỏ như Trịnh Sở, dù có đến cảnh giới minh kính thì có sao chứ? Còn không phải loại rác rưởi dễ dọn hay sao.
Trần Hổ phất tay, võ giả áo đen phía sau lập tức duỗi tay nâng Chu Khang đang bị thương lên, khiêng ra ngoài cung thể thao, đi đến bệnh viện.
Lúc Chu Khang bị khiêng đi, còn ác độc nhìn chằm chằm nơi Trịnh Sở rời đi, lạnh lẽo nói: “Lát nữa hội đấu võ kết thúc, mày sẽ phải chết không có chỗ chôn con ạ, rồi vợ mày cũng sẽ trở thành đồ chơi trong tay tao”.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở đối phó với Chu Khang một cách nhẹ nhàng như thế.
Cô ấy kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trịnh Sở, người vừa bị cậu đánh tên là Chu Khang, thiếu gia nhà họ Chu ở Giang Nam ý, chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn”.
Trịnh Sở cười ha ha: “Một đám rác rưởi thôi, có gì mà phải sợ?”
“Ông già kia nhìn không dễ đối phó đâu”, Trần Điềm Điềm nói nhỏ: “Chúng ta mau về thôi”.
Trịnh Sở không hề sợ Trần Hổ, trong lòng có thừa tự tin là đánh bại được ông ta.
Nhưng trời đã tối, nên đưa Trần Điềm Điềm về nhà đã rồi tính.
Trần Điềm Điềm ra khỏi cung thể thao, gọi taxi rồi nhìn Trịnh Sở: “Cậu nhớ về sớm nha, đừng đánh nhau với mấy người này”.
Trịnh Sở khẽ gật đầu, cười nói: “Yên tâm”.
Sau khi Trần Điềm Điềm đi thì Trịnh Sở cũng định về nhà.
Đột nhiên anh nhìn thấy một nhóm người khí thế bất phàm.
Khi nhóm người này nhìn nhau thì ánh mắt tràn đầy sự thù địch, có thể nhào vào đánh nhau bất kỳ lúc nào.
Một bên khác, Tạ Bá Ngọc chậm rãi đi vào cung thể thao, cũng nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Sở.
“Cậu Trịnh, sao cậu lại ở đây?”, Tạ Bá Ngọc đi chậm dần, cho hai nhóm người khác vào trước.
Ông ta đã mời võ giả minh kính đến, vì người đó lần đầu đến Giang Nam, không biết đường nên đã ra khỏi phòng đến đón người này.
Dù sao Tạ Bá Ngọc tuy đang chữa bệnh nhưng thực lực giảm sút rất nhiều, chỉ có thực lực của minh kính sơ kỳ.
Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, từ khi được anh chữa trị cho thì sắc mặt ông ta đã hồng hào hơn nhiều, tinh thần cũng khá hơn.
Trịnh Sở cười ha ha đáp: “Tôi đưa bạn đến đây xem hắc quyền”.
“Người bạn mà cậu Trịnh cùng đi xem hắc quyền chắc cũng phải là người tài ba lắm”, Tạ Bá Ngọc nở nụ cười.
Trịnh Sở đáp: “Ông Tạ quá lời rồi”.
Một người đầu trọc đứng bên cạnh Tạ Bá Ngọc thấy Tạ Bá Ngọc tôn trọng Trịnh Sở như vậy thì ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Một thằng nhãi chưa mọc lông thì có tư cách gì khiến Tạ Bá Ngọc phải xưng hô tôn trọng như vậy chứ, đúng là nực cười.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh thì cười giới thiệu: “Đây là Ngô Khải Phong, cao thủ minh kính trẻ tuổi, lúc ở cảnh giới ám kình thì đã lấy một địch trăm, chém giết cả trăm võ giả ám kình”.
Đây là chiến tích huy hoàng của Ngô Khải Phong nên luôn được đem ra để kể.
Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì bình tĩnh cười, không hề kinh ngạc vì lời giới thiệu về Ngô Khải Phong: “Tôi là Trịnh Sở”.
Ngô Khải Phong thấy Trịnh Sở không kinh ngạc chút nào, trong lòng hơi bất mãn: “Hừ, nhãi ranh như này chắc cũng không biết thành tích của tôi ghê gớm cỡ nào”.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, cười ha ha: “Không biết cậu Trịnh có hứng thú đi xem hội đấu võ không?”
Ngô Khải Phong muốn cho Trịnh Sở quan sát hội đấu võ, để anh thấy uy lực của bản thân, xem Trịnh Sở còn dám nghênh ngang nữa không.
Tạ Bá Ngọc thì quyết tâm muốn lôi kéo Trịnh Sở, đương nhiên cũng muốn Trịnh Sở mở mang kiến thức hơn, nhìn những thứ mà người bình thường chưa thấy.
Hội đấu võ này là cao thủ mà các gia tộc mời về để tranh giải quán quân, từ đó có quyền lệnh cho các gia tộc còn lại làm theo ý mình.
Tạ Bá Ngọc thấy Ngô Khải Phong nói vậy thì cũng nhiệt tình mời: “Cậu Trịnh, hội đấu võ bốn năm tổ chức một lần, ở đây toàn cao thủ thôi, nếu không xem thì cũng đáng tiếc”.
Trịnh Sở định không vào, nhưng vì Tạ Bá Ngọc nhiệt tình quá nên đành đồng ý.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đồng ý thì lập tức dẫn theo Ngô Khải Phong cùng mười mấy đàn em võ giả ám kình đi vào trong đại sảnh.
Vì thời gian cấp bách, nếu đến muộn thì sẽ bị phán thua cuộc theo luật.
Khi nhóm Tạ Bá Ngọc, Trịnh Sở và Ngô Khải Phong đi vào trong đại sảnh thì bên trong đã có hơn năm mươi người.
Những người này chia phe kết phái, nhìn nhau một cách thù hằn.
Chu Trang Tiêu nhìn thấy Trịnh Sở lại đi cùng Tạ Bá Ngọc thì hơi kinh ngạc.
Ông ta còn không hiểu sao Trịnh Sở lại kênh kiệu như thế, trong khi anh chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Trịnh vứt bỏ.
Cho đến khi thấy Trịnh Sở đứng bên Tạ Bá Ngọc thì Chu Trang Tiêu cũng hiểu, hóa ra Tạ Bá Ngọc là chỗ dựa lớn nhất của Trịnh Sở.
Chương 43: Đấu võ bắt đầu
Ánh mắt Chu Trang Tiêu tràn đầy khinh thường, như ngày xưa thì Tạ Bá Ngọc có lẽ là ông lớn số một Giang Nam.
Nhưng hiện nay có Trần đại sư ở đây thì vị trí của Tạ Bá Ngọc chắc chắn sẽ phải nhường lại cho ông ta.
Lý Thiên Thuận nhìn Trịnh Sở, hai tay nắm chặt, ánh mắt tóe lửa.
Con trai của ông ta bị Trịnh Sở đánh phải vào viện, bệnh viện trả kết quả báo là đã tàn tật.
Lý Thiên Thuận lại không thể sinh thêm nữa, ông ta coi như tuyệt hậu.
Ông ta rất muốn đánh chết Trịnh Sở, biến Trịnh Sở làm bồn tiểu cho con trai để rửa hận.
Ông ta thầm quyết tâm, sau khi kết thúc hội đấu võ thì sẽ bắt đầu xử Trịnh Sở.
Cho tất cả mọi người biết thực lực chân chính của nhà họ Lý.
Vương Nhất Pháp của nhà họ Vương chỉ giữ nguyên nụ cười nhạt.
Khi biết chồng của Hứa Thanh Vân quay về thì Vương Nhất Pháp đã điều tra rất tỉ mỉ.
Kết quả phát hiện chồng Hứa Thanh Vân tên là Trịnh Sở, là thiếu gia bị họ Trịnh vứt bỏ.
Vương Nhất Pháp cũng không coi trọng, cho rằng có thể từ từ giải quyết.
Gã rất có lòng tin về thực lực của mình, cộng thêm Tạ Bá Ngọc còn bị thương chưa khỏi.
Vương Nhất Pháp chắc nịch bản thân có thể lấy được giải quán quân của hội võ đấu võ.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được ánh mắt ác độc của các thế lực đều đang nhắm vào Trịnh Sở.
Là quán quân những năm trước, ông ta ho khan hai tiếng rồi nói: “Hội đấu võ năm nay cũng giống năm trước. Mỗi gia tộc có hai thí sinh, người cuối cùng đứng trên đài sẽ chiến thắng”.
Lý Thiên Thuận tính tình nóng nảy, đã sớm không ngăn được lửa giận: “Đừng câu giờ nữa, mau bắt đầu đi”.
Nói xong, ông ta dẫn theo một đám đàn em đi vào lôi đài ở trung tâm cung thể thao.
Vương Nhất Pháp nở nụ cười thâm ý nhìn Trịnh Sở, sau đó dẫn theo đàn em nhà mình đi lên lôi đài.
Chu Trang Tiêu cũng nắm chặt hai tay, lồng ngực chất chứa lửa giận, lúc nhìn sang Trần Hổ cũng cố nén cơn tức.
“Trần đại sư, lát nữa mong ông phanh thây thằng chó kia ra cho chúng tôi”.
Chu Trang Tiêu nói, chỉ về phía Trịnh Sở.
Trần Hổ gật đầu đáp: “Chỉ cần mọi người ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tôi thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề”.
Ông ta tin rằng có Trần đại sư thì Trịnh Sở chắc chắn sẽ phải chết, không ai cứu được Trịnh Sở.
Trần đại sư dẫn đầu đi lên lôi đài, dẫn theo đám Chu Trang Tiêu, Chu Minh.
Chỉ cần lấy được quán quân hội đấu võ, thể hiện ra sức mạnh khủng bố của mình thì ông ta sẽ ra lệnh cho ba gia tộc lớn của Giang Nam đi tìm ngọc ba màu cho mình.
Trần Hổ sẽ có được sự trợ giúp của sư phụ, có hy vọng tiến vào cảnh giới hóa huyền, trở thành tông sư võ đạo.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, mỉm cười: “Đám người kia rất hận cậu đấy nhỉ”.
Trịnh Sở bình thản đáp: “Hận cũng vậy thôi, vô dụng vẫn luôn là vô dụng”.
Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười ha ha: “Trịnh Sở, anh nói năng ghê gớm thật nhỉ. Anh có biết ở đây có bao nhiêu võ giả minh kính không? Ông nội tôi còn là tông sư võ đạo, cảnh giới hóa huyền tiểu thành đấy”.
Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Tiểu Mẫn nói vậy, trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn quát mắng: “Tiểu Mẫn, sao lại nói chuyện kiểu đó với cậu Trịnh”.
Tạ Tiểu Mẫn khó chịu nói: “Ông nội, anh ta chỉ chữa khỏi bệnh cũ cho ông thôi mà, cần gì phải đối xử cung kính với anh ta như thế?”
Tạ Bá Ngọc lập tức trở nên nghiêm khắc: “Xin lỗi cậu Trịnh ngay, nếu không đừng trách ông dùng gia pháp”.
Tạ Mẫn Phong cùng Tạ Tiểu Mẫn thấy ông nội mình tức giận thì nào dám nói Trịnh Sở nữa, tuy không phục nhưng vẫn phải ngoan ngoãn xin lỗi.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, cười nói: “Cậu Trịnh đừng chấp bọn nó nhé”.
Trịnh Sở nhàn nhạt nói: “Tôi không chấp đám trẻ con đâu”.
Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nghe vậy thì vô cùng khó chịu.
Tuổi tác của bọn họ tương đương mà Trịnh Sở dám gọi họ là đám trẻ con, ông nội họ lại cực lực nịnh nọt Trịnh Sở như thế.
Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian đã đến thì đi về lôi đài.
Bốn gia tộc lớn gồm Tạ, Vương, Lý, Chu đứng ở bốn góc xung quanh lôi đài.
Chu Trang Tiêu thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc cùng nhau đi lên, ánh mắt khinh bỉ, chỉ chờ sau khi hội đấu võ kết thúc thì sẽ khiến Trịnh Sở phải chết thảm.
Vương Nhất Pháp đại diện nhà họ Vương, mỉm cười nhìn Trịnh Sở.
Vương Nhất Pháp không định giết Trịnh Sở, chỉ muốn anh cảm nhận nỗi đau đớn khi bị cướp vợ thôi.
Lý Thiên Thuận tính tình nóng nảy, oán độc nhìn Trịnh Sở, muốn bóp chết anh bất cứ lúc nào: “Ông Tạ, đã đủ người rồi thì bắt đầu thôi”.
Tạ Bá Ngọc ho khan, nói: “Hội đấu võ năm nay chính thức bắt đầu!”
Ông ta ngừng một chút rồi nói: “Theo lẽ thường, nhà họ Tạ sẽ đưa võ giả ra trước, các bên có thể ứng chiến”.
Tạ Bá Ngọc nói xong thì Ngô Khải Phong đã từ trên khán đài nhảy vào lôi đài.
Sau khi anh ta đứng vững trên lôi đài thì lịch sự chào khán giả, rồi lạnh lẽo nói: “Có ai muốn tới ứng chiến không?”
Chu Trang Tiêu tự thấy nhà mình có Trần đại sư tọa trấn, chắc chắn sẽ là quan quân hội đấu võ năm nay.
Ông ta cũng không sốt ruột, chỉ nhìn Vương Nhất Pháp và Lý Thiên Thuận.
Lý Thiên Thuận đi về hướng khác, mời ra một vị cường giả mà ông ta đã phải tiêu tốn năm triệu cho hội đấu võ năm nay.
Ông ta thấy mọi người chậm chạp không ra tay, tính cũ lại phát, nói: “Chỉ là thi đấu thôi mà, lề mà lề mề”.
Lý Thiên Thuận nói xong, một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, ở trần, mặc quần đỏ rực đi lên lôi đài.
Ông ta không phải võ giả, thể chất giống người bình thường, đi vô cùng chậm.
Lý Thiên Thuận nhìn vị đại sư này, sắc mặt đắc ý, hận không thể kết thúc tranh tài ngay mà đánh giết Trịnh Sở luôn.
Chương 44: Ngô Khải Phong bại
Chu Trang Tiêu thấy võ giả mà Lý Thiên Thuận mời đến không khác gì người thường, lại còn định lên lôi đài, nên nghi hoặc vô cùng.
Ông ta không nghĩ Lý Thiên Thuận là một kẻ ngu đến mức mời một người da đen tầm thường đến đấu.
Vương Nhất Pháp thì vẫn luôn mỉm cười im lặng, hứng thú nhìn người đàn ông da đen kia.
Tạ Bá Ngọc thì nhìn người này với vẻ kỳ lạ, luôn cảm thấy người này không đơn giản.
Nhưng ông ta không nhìn ra rốt cuộc là người này không đơn giản ở điểm nào.
Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong thấy hai người này thì đều bật cười, cho rằng Lý Thiên Thuận bị ai tẩy não nên mới thế.
Trịnh Sở nhìn người kia, cảm thấy người này không đơn giản, không phải võ giả nhưng lại có linh lực quanh thân.
Linh lực này rất nhạt, nếu không cảm nhận kỹ thì gần như là không phát hiện ra.
“Tôi tên Dịch Trầm Phong”, người đàn ông da đen bước lên lôi đài, tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Ngô Khải Phong”, Ngô Khải Phong nói xong thì hai người chào nhau.
Khi Ngô Khải Phong vừa hành lễ và ngẩng đầu lên thì cảm thấy không khí bỗng nhiên biến đổi.
Vốn dĩ là gió đêm mát mẻ, lúc này lại nóng nực vô cùng, giống như đang ở trong lò nướng vậy.
Ngô Khải Phong thấy thế thì đẩy một dòng khí ra ngoài, tay phải nắm thành quyền, trong nháy mắt vung về phía Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong bình thản nhìn dòng khí bao quanh thân thể Ngô Khải Phong đang đánh về phía mình.
Tay phải ông ta giơ lên trời, nắm lấy.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Một quả cầu đỏ rực như nắm đấm xuất hiện trong tay Dịch Trầm Phong, hung ác vọt về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Dịch Trầm Phong là một người tu đạo biết phép thuật.
Thể chất của ông ta rất kém, nếu bị võ giả tiếp cận thì sẽ bị đánh chết ngay.
Chỉ cần Ngô Khải Phong thoát khỏi đòn tấn công của Dịch Trầm Phong thì có thể đi tới gần và đánh bại ông ta.
Dịch Trầm Phong sao lại không biết thể chất của mình chẳng là cái đinh gì trước mặt võ giả.
Ông ta nhanh chóng lùi về sau mấy chục bước, trong tay không ngừng vung những quả cầu lửa đánh về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Mỗi một quả cầu lửa bay ra thì sắc mặt Dịch Trầm Phong lại tái đi vài phần.
Ầm ầm ầm.
Tuy rằng Ngô Khải Phong là võ giả cảnh giới minh kính, thực lực mạnh mẽ, nhưng khi Dịch Trầm Phong điên cuồng tấn công bằng cầu lửa thì vẫn bị đánh bay.
Cả người anh ta bị đốt cháy trên diện rộng, làn da đen nhẻm, tóc bị thiêu trụi.
Dịch Trầm Phong nhìn Ngô Khải Phong cả người đen đúa, chắp tay lại, nói: “Tôi thắng”.
Tạ Bá Ngọc vội vàng cho người đưa Ngô Khải Phong đến bệnh viện, nếu chậm thì Ngô Khải Phong sẽ chết mất.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong nhìn thấy đại sư phép thuật.
Bọn họ trừng mắt, vẫn đang chìm trong cục diện chiến đấu ban nãy, thật lâu sau vẫn không thể khôi phục.
Vương Nhất Pháp nhìn thấy biểu hiện của Dịch Trầm Phong thì vẫn mỉm cười như cũ, không quá lo lắng.
Tâm trạng của Chu Trang Tiêu hơi phức tạp, nhìn sang Trần Hổ: “Trần đại sư, tên kia biết phun lửa, hình như không dễ đối phó”.
Trần Hổ quan sát cả trận đấu, bình thản nói: “Chỉ là một tên thuật sĩ nhỏ bé mà thôi, không đáng sợ”.
Nói xong, ông ta nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ những người khác.
Lý Thiên Thuận thấy Dịch Trầm Phong biểu hiện mạnh mẽ, bèn cười lớn: “Quán quân của hội đấu võ năm nay sẽ thuộc về nhà họ Lý tôi rồi!”
Ông ta vừa nói xong thì âm hiểm nhìn Trịnh Sở, suy nghĩ xem có nên thiêu rụi Trịnh Sở thành tro tàn hay không.
Tạ Bá Ngọc thấy Lý Thiên Thuận nhìn Trịnh Sở như vậy thì nghiêm túc nói: “Cậu Trịnh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn”.
Ông ta không ngờ Lý Thiên Thuận lại mời được cao thủ phép thuật tới.
Khiến cho cao thủ mà ông ta mời từ thành phố Thanh Nham tới phải thất bại.
Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Tôi cũng chẳng coi họ ra gì”.
Trên lôi đài.
Dịch Trầm Phong nhìn khán giả trên đài, chắp tay nói: “Còn ai muốn lên đây nữa không? Nếu không thì coi như tôi thắng”.
Vương Nhất Pháp luôn nở nụ cười nhạt đột nhiên động thân, bước xuống khỏi lôi đài.
Theo quy luật, nhà họ Tạ không thể phái thêm người nữa, vậy chỉ còn hai nhà Vương – Chu.
Ông già bên nhà họ Chu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không hề có ý định ra tay, nên Vương Nhất Pháp đành phải xuất hiện.
Đám khán giả xung quanh thấy Vương Nhất Pháp đích thân ra tay thì đều sợ hết hồn.
“Sao thế? Nhà họ Vương hết người rồi à? Lại để chủ nhà tương lai lên đài thế này”.
“Xem ra nhà họ Vương phải cút khỏi Giang Nam đến nơi rồi”.
Vương Nhất Pháp mặc kệ lời đàm tiếu xung quanh, đi lên lôi đài, cười nhạt nói: “Dịch đại sư, bắt đầu đi”.
Dịch Trầm Phong nhìn Vương Nhất Pháp nho nhã khí chất, biết Vương Nhất Pháp không tầm thường, cười nói: “Tôi sẽ không khách khí đâu”.
Nói xong, Dịch Trầm Phong nắm tay lên không trung, lại đánh ra những quả cầu lửa to bằng nắm đấm.
Vương Nhất Pháp là cảnh giới minh kính trung kỳ, gần tiến tới minh kính hậu kỳ.
Chiêu thức và công pháp của gã chú trọng đến tốc độ.
Trong lúc Dịch Trầm Phong nắm lấy quả cầu lửa thì bóng dáng gã đã lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong là thuật sĩ, nếu cận chiến thì còn thua cả người thường.
Vương Nhất Pháp đột ngột áp sát khiến ông ta kinh hãi, lập tức ngã xuống.
Cho dù ông ta có nhanh đến mấy thì cũng không thể nhanh hơn người chuyên tu tốc độ như Vương Nhất Pháp được.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Tay phải của Vương Nhất Pháp vung quyền, mang theo sức mạnh to lớn, đánh vào phần ngực của Dịch Trầm Phong, khiến ông ta bay ra ngoài, phun máu tươi khắp mặt đất.
Vương Nhất Pháp không hề thu tay mà lại tiến lên trước, vung chân phải đá vào phần hạ bộ của Dịch Trầm Phong.
Phụt!
Dịch Trầm Phong lại hộc máu tiếp, tứ chi gãy đứt, không còn động tĩnh gì nữa.
Dù sao anh cũng đã gặp quá nhiều cảnh đánh nhau thừa sống thiếu chết trong thế giới tu tiên, thế thì sao có thể bị cảnh tượng hắc quyền khơi cho sôi sục nhiệt huyết được chứ.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở không có hứng thú nói: “Tại cậu chưa từng xem hắc quyền, đợi sau khi xem xong, cậu sẽ thích nó thôi”.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu đen, tóc được vuốt keo sáng láng, tay cầm micro bước ra: “Cuộc thi hắc quyền mỗi năm một lần sẽ bắt đầu vào đêm nay, mọi người muốn đặt cược thì nhanh tay đi nào, không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
MC nói xong, thấy mọi người trong khán phòng đang có xu hướng không kiềm nén được cảm xúc thì cười nói: “Các vị khán giả hãy kiềm chế cảm xúc một chút, bây giờ trận đấu xin được phép bắt đầu!”
Nói rồi MC chạy trước, sợ các tuyển thủ trên võ đài đánh mình.
Sau khi trận đấu bắt đầu, những người đàn ông lực lưỡng cả người cơ bắp cuồn cuộn và vài người đàn ông dáng người thấp bé nhưng lại có sức mạnh siêu phàm đồng loạt lao vào đánh nhau.
Trịnh Sở không có hứng thú với hắc quyền, như kiểu người trưởng thành đang xem hai đứa con nít đánh nhau vậy, khá là ấu trĩ.
Trần Điềm Điềm coi vô cùng phấn khích, vừa xem vừa hò hét cổ vũ cho các tuyển thủ cùng các khán giả ở đây.
Trong một căn phòng bí mật ở sân đấu, một màn hình cao năm mét đang chiếu cảnh tượng đánh nhau ở bên ngoài.
Chu Trang Tiêu, Chu Minh lạnh lùng nhìn cảnh đánh nhau trên màn hình, môi cong lên.
Hai người cũng không có hứng thú gì với trận đấu hắc quyền này, nó chẳng qua chỉ là thứ để kiếm tiền tiêu vặt mà thôi.
Trận đấu thật sự vẫn còn ở phía sau kia.
Tạ Bá Ngọc, Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn cũng đang ở trong căn phòng bí mật quan sát trận đấu thông qua màn hình hiển thị cực lớn trong phòng.
Tạ Mẫn Phong nhìn Tạ Bá Ngọc, đắc ý nói: “Ông nội, lần này vết thương của ông đã bình phục, cái tên Trần đại sư minh kình đỉnh cao đó không phải là đối thủ của ông nữa, e là người nhà họ Chu phí công rồi”.
Tạ Tiểu Mẫn gật đầu đồng ý: “Mặc dù bình thường anh trai không nghiêm túc lắm, nhưng chuyện này anh ấy nói đúng, Trần đại sư của nhà họ Chu có tư cách gì đấu với ông nội chúng ta chứ”.
Chu Trang Tiêu nghe Tạ Mẫn Phòng và Tạ Tiểu Mẫn nói thế thì tức giận không thôi.
Nếu không có Trần Hổ xuất hiện thì ông ta đã đánh chết đám người đó rồi.
Mấy năm nay, nhà họ Tạ hô mưa gọi gió như thần tiên ở thành phố Giang Nam, không ai dám nói gì.
Địa vị của nhà họ Chu trước giờ chỉ là đệm lót trong bốn gia tộc của Giang Nam.
Nếu không phải vì không đánh lại Tạ Bá Ngọc thì Chu Trang Tiêu đã ra tay từ lâu rồi.
Trong góc hẻo lánh, một người đàn ông trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, có nốt ruồi ở mi tâm, tóc dài ngang vai, trên người mặc một bộ đồ thể thao tay ngắn màu trắng đang quan sát nhà họ Tạ và nhà họ Chu, môi nở nụ cười nhạt.
Ở một góc khác, một người đàn ông trung niên vóc dáng khá béo, đeo cặp kính màu vàng, mặc đồ vest đang nhíu chặt mày, trong ánh mắt hiện lên tà khí không thể tiêu tán.
Nếu không phải là hội đấu võ hôm nay sẽ quyết định địa vị của các gia tộc tại thành phố Giang Nam trong bốn năm tới thì Lý Thiên Thuận đã tự mình đi tóm Trịnh Sở rồi đánh cho tàn phế, biến anh thành bồn tiểu cho con trai mình cả đời.
Ai trong bốn gia tộc khuấy đảo trời đất ở thành phố Giang Nam bây giờ cũng đều có kế hoạch riêng của mình, họ lẳng lặng đợi hắc quyền kết thúc.
Chỉ cần trận đấu hắc quyền kết thúc thì cuộc chiến tranh giành lợi ích giữa họ mới chính thức bắt đầu.
Đánh hắc quyền là tục lệ của thành phố Giang Nam.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi...
Cho đến đời của bọn họ thì vẫn là cái thông lệ đánh xong hắc quyền mới có thể bắt đầu trận quyết chiến thật sự.
Cuộc thi hắc quyền diễn ra gần ba tiếng mới kết thúc.
Sau khi cuộc thi kết thúc, khán giả xung quanh đều vô cùng phấn khích ôm lấy vai bạn mình, vui mừng kể lại cảnh tượng hung ác lúc nãy.
Trần Điềm Điềm xem xong trận đấu hắc quyền thì vui vẻ không thôi: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Đúng là kích thích quá đi mất, cú đấm đó khiến tên kia bị rớt hết mấy cái răng, cả miệng đều là máu”.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh như thường nhìn dáng vẻ phấn khích của Trần Điềm Điềm nói: “Tàm tạm!”
Anh từng ở thế giới tu tiên, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy đâu, ngay cả cảnh tượng máu me là một người tu tiên đồ sát cả thành trì, anh cũng từng gặp rồi thì chẳng có cảm xúc gì với hắc quyền này cả.
Mọi người lục tục rời khỏi sân vận động.
Trần Điềm Điềm nhìn vẻ mặt nhàm chán của Trịnh Sở khó hiểu nói: “Trịnh Sở, tôi nhớ trước đây cậu rất thích kiểu đánh nhau đối kháng này mà, tại sao giờ lại thay đổi thành thế này?”
Trịnh Sở bật cười nói: “Có thể đã trưởng thành rồi chăng, thế nên không còn hứng thú gì nữa”.
Hai người chậm rãi đứng lên khỏi hàng ghế khán giả, trong số khán giả ra về chỉ còn lại hai người họ đi về phía cổng ra.
Lúc này, có một đám người tiến vô từ lối vào.
Người đi phía trước đám người này là một ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng, dung mạo già nua, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phía sau ông lão còn có mấy chục người đàn ông cơ bắp lồ lộ, vẻ mặt hung dữ, toàn thân tràn đầy khí kình.
Trịnh Sở nhìn đám người này một cái là có thể xác định đám người này đều là võ giả.
Ông lão đi phía trước đó có thực lực khoảng chừng ở đỉnh cao minh kình, còn mấy chục người đằng sau có thể là võ giả ám kình trung kỳ.
Trần Điềm Điềm cảm thấy lông mao dựng đứng, cảm giác sợ hãi ập đến khi nhìn đám người này.
Lúc đám người này đi vào trong, bỗng một giọng nói vang lên: “Đây chẳng phải là cậu Trịnh sao?”
Trịnh Sở nghe thế bèn quay đầu lại thì thấy Chu Khang cười xấu xa nhìn mình: “Tao vốn không định tìm đến mày, chẳng ngờ giờ mày lại tự mình nộp mạng”.
Trịnh Sở nghe Chu Khang nói thế, anh cũng không muốn phí lời với gã, chỉ chậm rãi đi ra khỏi sân vận động.
Trần Điềm Điềm cũng cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt đối phương khi nhìn Trịnh Sở như có thù hận gì đó.
Cô ấy cúi đầu xuống bảo Trịnh Sở nhanh chóng rời đi, tên này không phải là người dễ chọc vào.
Trịnh Sở vẫn rất bình tĩnh dẫn Trần Điềm Điềm đi ra ngoài.
Chu Khang nhìn Trịnh Sở đi ngày càng xa nào chịu buông tha cho anh: “Đứng lại!”
Nói rồi gã siết chặt nắm đấm, tung cú đánh về phía Trịnh Sở.
Chương 42: Chiến tích huy hoàng
Chu Khang bây giờ đã có Trần Hổ làm chỗ dựa, kể cả đánh không lại Trịnh Sở thì cũng chẳng sao.
Khi nắm đấm của Chu Khang gần chạm đến ót của Trịnh Sở thì gã đột nhiên bị đánh bay.
Gã ngã xuống đất, miệng phun máu rồi bay ra ngoài.
Trần Hổ thấy Chu Khang bị đánh đau như vậy thì lạnh lùng nhìn Trịnh Sở, nói: “Còn trẻ mà đã là võ giả minh kính rồi sao?”
Ông ta thắc mắc, với tuổi này mà Trịnh Sở đã đến cảnh giới minh kính?
Trịnh Sở không buồn trả lời câu nói của Trần Hổ, sắc mặt bình thản, đi về cửa cung thể thao.
Chu Khang ngã dưới đất, phủ tạng bị thương, khóe miệng dính máu, nhìn sư phụ mình, yếu ớt nói: “Sư phụ, thằng nhãi kia quá âm hiểm, sư phụ mau giúp con xử lý nó”.
Trần Hổ bình tĩnh nói: “Giờ đã không kịp nữa, sư phụ đã nhớ tên nó rồi, giờ việc cấp bách là đi vào trong đã”.
Trần Hổ không thể kiên nhẫn được nữa, hội đấu võ lần này kết thúc thì ông ta phải ra lệnh cho ba nhà Tạ, Vương, Lý của Giang Nam đi tìm ngọc ba màu cho ông ta.
Còn nhân vật nhỏ như Trịnh Sở, dù có đến cảnh giới minh kính thì có sao chứ? Còn không phải loại rác rưởi dễ dọn hay sao.
Trần Hổ phất tay, võ giả áo đen phía sau lập tức duỗi tay nâng Chu Khang đang bị thương lên, khiêng ra ngoài cung thể thao, đi đến bệnh viện.
Lúc Chu Khang bị khiêng đi, còn ác độc nhìn chằm chằm nơi Trịnh Sở rời đi, lạnh lẽo nói: “Lát nữa hội đấu võ kết thúc, mày sẽ phải chết không có chỗ chôn con ạ, rồi vợ mày cũng sẽ trở thành đồ chơi trong tay tao”.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở đối phó với Chu Khang một cách nhẹ nhàng như thế.
Cô ấy kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trịnh Sở, người vừa bị cậu đánh tên là Chu Khang, thiếu gia nhà họ Chu ở Giang Nam ý, chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn”.
Trịnh Sở cười ha ha: “Một đám rác rưởi thôi, có gì mà phải sợ?”
“Ông già kia nhìn không dễ đối phó đâu”, Trần Điềm Điềm nói nhỏ: “Chúng ta mau về thôi”.
Trịnh Sở không hề sợ Trần Hổ, trong lòng có thừa tự tin là đánh bại được ông ta.
Nhưng trời đã tối, nên đưa Trần Điềm Điềm về nhà đã rồi tính.
Trần Điềm Điềm ra khỏi cung thể thao, gọi taxi rồi nhìn Trịnh Sở: “Cậu nhớ về sớm nha, đừng đánh nhau với mấy người này”.
Trịnh Sở khẽ gật đầu, cười nói: “Yên tâm”.
Sau khi Trần Điềm Điềm đi thì Trịnh Sở cũng định về nhà.
Đột nhiên anh nhìn thấy một nhóm người khí thế bất phàm.
Khi nhóm người này nhìn nhau thì ánh mắt tràn đầy sự thù địch, có thể nhào vào đánh nhau bất kỳ lúc nào.
Một bên khác, Tạ Bá Ngọc chậm rãi đi vào cung thể thao, cũng nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Sở.
“Cậu Trịnh, sao cậu lại ở đây?”, Tạ Bá Ngọc đi chậm dần, cho hai nhóm người khác vào trước.
Ông ta đã mời võ giả minh kính đến, vì người đó lần đầu đến Giang Nam, không biết đường nên đã ra khỏi phòng đến đón người này.
Dù sao Tạ Bá Ngọc tuy đang chữa bệnh nhưng thực lực giảm sút rất nhiều, chỉ có thực lực của minh kính sơ kỳ.
Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc, từ khi được anh chữa trị cho thì sắc mặt ông ta đã hồng hào hơn nhiều, tinh thần cũng khá hơn.
Trịnh Sở cười ha ha đáp: “Tôi đưa bạn đến đây xem hắc quyền”.
“Người bạn mà cậu Trịnh cùng đi xem hắc quyền chắc cũng phải là người tài ba lắm”, Tạ Bá Ngọc nở nụ cười.
Trịnh Sở đáp: “Ông Tạ quá lời rồi”.
Một người đầu trọc đứng bên cạnh Tạ Bá Ngọc thấy Tạ Bá Ngọc tôn trọng Trịnh Sở như vậy thì ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Một thằng nhãi chưa mọc lông thì có tư cách gì khiến Tạ Bá Ngọc phải xưng hô tôn trọng như vậy chứ, đúng là nực cười.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh thì cười giới thiệu: “Đây là Ngô Khải Phong, cao thủ minh kính trẻ tuổi, lúc ở cảnh giới ám kình thì đã lấy một địch trăm, chém giết cả trăm võ giả ám kình”.
Đây là chiến tích huy hoàng của Ngô Khải Phong nên luôn được đem ra để kể.
Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì bình tĩnh cười, không hề kinh ngạc vì lời giới thiệu về Ngô Khải Phong: “Tôi là Trịnh Sở”.
Ngô Khải Phong thấy Trịnh Sở không kinh ngạc chút nào, trong lòng hơi bất mãn: “Hừ, nhãi ranh như này chắc cũng không biết thành tích của tôi ghê gớm cỡ nào”.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, cười ha ha: “Không biết cậu Trịnh có hứng thú đi xem hội đấu võ không?”
Ngô Khải Phong muốn cho Trịnh Sở quan sát hội đấu võ, để anh thấy uy lực của bản thân, xem Trịnh Sở còn dám nghênh ngang nữa không.
Tạ Bá Ngọc thì quyết tâm muốn lôi kéo Trịnh Sở, đương nhiên cũng muốn Trịnh Sở mở mang kiến thức hơn, nhìn những thứ mà người bình thường chưa thấy.
Hội đấu võ này là cao thủ mà các gia tộc mời về để tranh giải quán quân, từ đó có quyền lệnh cho các gia tộc còn lại làm theo ý mình.
Tạ Bá Ngọc thấy Ngô Khải Phong nói vậy thì cũng nhiệt tình mời: “Cậu Trịnh, hội đấu võ bốn năm tổ chức một lần, ở đây toàn cao thủ thôi, nếu không xem thì cũng đáng tiếc”.
Trịnh Sở định không vào, nhưng vì Tạ Bá Ngọc nhiệt tình quá nên đành đồng ý.
Tạ Bá Ngọc thấy Trịnh Sở đồng ý thì lập tức dẫn theo Ngô Khải Phong cùng mười mấy đàn em võ giả ám kình đi vào trong đại sảnh.
Vì thời gian cấp bách, nếu đến muộn thì sẽ bị phán thua cuộc theo luật.
Khi nhóm Tạ Bá Ngọc, Trịnh Sở và Ngô Khải Phong đi vào trong đại sảnh thì bên trong đã có hơn năm mươi người.
Những người này chia phe kết phái, nhìn nhau một cách thù hằn.
Chu Trang Tiêu nhìn thấy Trịnh Sở lại đi cùng Tạ Bá Ngọc thì hơi kinh ngạc.
Ông ta còn không hiểu sao Trịnh Sở lại kênh kiệu như thế, trong khi anh chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Trịnh vứt bỏ.
Cho đến khi thấy Trịnh Sở đứng bên Tạ Bá Ngọc thì Chu Trang Tiêu cũng hiểu, hóa ra Tạ Bá Ngọc là chỗ dựa lớn nhất của Trịnh Sở.
Chương 43: Đấu võ bắt đầu
Ánh mắt Chu Trang Tiêu tràn đầy khinh thường, như ngày xưa thì Tạ Bá Ngọc có lẽ là ông lớn số một Giang Nam.
Nhưng hiện nay có Trần đại sư ở đây thì vị trí của Tạ Bá Ngọc chắc chắn sẽ phải nhường lại cho ông ta.
Lý Thiên Thuận nhìn Trịnh Sở, hai tay nắm chặt, ánh mắt tóe lửa.
Con trai của ông ta bị Trịnh Sở đánh phải vào viện, bệnh viện trả kết quả báo là đã tàn tật.
Lý Thiên Thuận lại không thể sinh thêm nữa, ông ta coi như tuyệt hậu.
Ông ta rất muốn đánh chết Trịnh Sở, biến Trịnh Sở làm bồn tiểu cho con trai để rửa hận.
Ông ta thầm quyết tâm, sau khi kết thúc hội đấu võ thì sẽ bắt đầu xử Trịnh Sở.
Cho tất cả mọi người biết thực lực chân chính của nhà họ Lý.
Vương Nhất Pháp của nhà họ Vương chỉ giữ nguyên nụ cười nhạt.
Khi biết chồng của Hứa Thanh Vân quay về thì Vương Nhất Pháp đã điều tra rất tỉ mỉ.
Kết quả phát hiện chồng Hứa Thanh Vân tên là Trịnh Sở, là thiếu gia bị họ Trịnh vứt bỏ.
Vương Nhất Pháp cũng không coi trọng, cho rằng có thể từ từ giải quyết.
Gã rất có lòng tin về thực lực của mình, cộng thêm Tạ Bá Ngọc còn bị thương chưa khỏi.
Vương Nhất Pháp chắc nịch bản thân có thể lấy được giải quán quân của hội võ đấu võ.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được ánh mắt ác độc của các thế lực đều đang nhắm vào Trịnh Sở.
Là quán quân những năm trước, ông ta ho khan hai tiếng rồi nói: “Hội đấu võ năm nay cũng giống năm trước. Mỗi gia tộc có hai thí sinh, người cuối cùng đứng trên đài sẽ chiến thắng”.
Lý Thiên Thuận tính tình nóng nảy, đã sớm không ngăn được lửa giận: “Đừng câu giờ nữa, mau bắt đầu đi”.
Nói xong, ông ta dẫn theo một đám đàn em đi vào lôi đài ở trung tâm cung thể thao.
Vương Nhất Pháp nở nụ cười thâm ý nhìn Trịnh Sở, sau đó dẫn theo đàn em nhà mình đi lên lôi đài.
Chu Trang Tiêu cũng nắm chặt hai tay, lồng ngực chất chứa lửa giận, lúc nhìn sang Trần Hổ cũng cố nén cơn tức.
“Trần đại sư, lát nữa mong ông phanh thây thằng chó kia ra cho chúng tôi”.
Chu Trang Tiêu nói, chỉ về phía Trịnh Sở.
Trần Hổ gật đầu đáp: “Chỉ cần mọi người ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tôi thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề”.
Ông ta tin rằng có Trần đại sư thì Trịnh Sở chắc chắn sẽ phải chết, không ai cứu được Trịnh Sở.
Trần đại sư dẫn đầu đi lên lôi đài, dẫn theo đám Chu Trang Tiêu, Chu Minh.
Chỉ cần lấy được quán quân hội đấu võ, thể hiện ra sức mạnh khủng bố của mình thì ông ta sẽ ra lệnh cho ba gia tộc lớn của Giang Nam đi tìm ngọc ba màu cho mình.
Trần Hổ sẽ có được sự trợ giúp của sư phụ, có hy vọng tiến vào cảnh giới hóa huyền, trở thành tông sư võ đạo.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, mỉm cười: “Đám người kia rất hận cậu đấy nhỉ”.
Trịnh Sở bình thản đáp: “Hận cũng vậy thôi, vô dụng vẫn luôn là vô dụng”.
Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười ha ha: “Trịnh Sở, anh nói năng ghê gớm thật nhỉ. Anh có biết ở đây có bao nhiêu võ giả minh kính không? Ông nội tôi còn là tông sư võ đạo, cảnh giới hóa huyền tiểu thành đấy”.
Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Tiểu Mẫn nói vậy, trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn quát mắng: “Tiểu Mẫn, sao lại nói chuyện kiểu đó với cậu Trịnh”.
Tạ Tiểu Mẫn khó chịu nói: “Ông nội, anh ta chỉ chữa khỏi bệnh cũ cho ông thôi mà, cần gì phải đối xử cung kính với anh ta như thế?”
Tạ Bá Ngọc lập tức trở nên nghiêm khắc: “Xin lỗi cậu Trịnh ngay, nếu không đừng trách ông dùng gia pháp”.
Tạ Mẫn Phong cùng Tạ Tiểu Mẫn thấy ông nội mình tức giận thì nào dám nói Trịnh Sở nữa, tuy không phục nhưng vẫn phải ngoan ngoãn xin lỗi.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, cười nói: “Cậu Trịnh đừng chấp bọn nó nhé”.
Trịnh Sở nhàn nhạt nói: “Tôi không chấp đám trẻ con đâu”.
Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nghe vậy thì vô cùng khó chịu.
Tuổi tác của bọn họ tương đương mà Trịnh Sở dám gọi họ là đám trẻ con, ông nội họ lại cực lực nịnh nọt Trịnh Sở như thế.
Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian đã đến thì đi về lôi đài.
Bốn gia tộc lớn gồm Tạ, Vương, Lý, Chu đứng ở bốn góc xung quanh lôi đài.
Chu Trang Tiêu thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc cùng nhau đi lên, ánh mắt khinh bỉ, chỉ chờ sau khi hội đấu võ kết thúc thì sẽ khiến Trịnh Sở phải chết thảm.
Vương Nhất Pháp đại diện nhà họ Vương, mỉm cười nhìn Trịnh Sở.
Vương Nhất Pháp không định giết Trịnh Sở, chỉ muốn anh cảm nhận nỗi đau đớn khi bị cướp vợ thôi.
Lý Thiên Thuận tính tình nóng nảy, oán độc nhìn Trịnh Sở, muốn bóp chết anh bất cứ lúc nào: “Ông Tạ, đã đủ người rồi thì bắt đầu thôi”.
Tạ Bá Ngọc ho khan, nói: “Hội đấu võ năm nay chính thức bắt đầu!”
Ông ta ngừng một chút rồi nói: “Theo lẽ thường, nhà họ Tạ sẽ đưa võ giả ra trước, các bên có thể ứng chiến”.
Tạ Bá Ngọc nói xong thì Ngô Khải Phong đã từ trên khán đài nhảy vào lôi đài.
Sau khi anh ta đứng vững trên lôi đài thì lịch sự chào khán giả, rồi lạnh lẽo nói: “Có ai muốn tới ứng chiến không?”
Chu Trang Tiêu tự thấy nhà mình có Trần đại sư tọa trấn, chắc chắn sẽ là quan quân hội đấu võ năm nay.
Ông ta cũng không sốt ruột, chỉ nhìn Vương Nhất Pháp và Lý Thiên Thuận.
Lý Thiên Thuận đi về hướng khác, mời ra một vị cường giả mà ông ta đã phải tiêu tốn năm triệu cho hội đấu võ năm nay.
Ông ta thấy mọi người chậm chạp không ra tay, tính cũ lại phát, nói: “Chỉ là thi đấu thôi mà, lề mà lề mề”.
Lý Thiên Thuận nói xong, một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, ở trần, mặc quần đỏ rực đi lên lôi đài.
Ông ta không phải võ giả, thể chất giống người bình thường, đi vô cùng chậm.
Lý Thiên Thuận nhìn vị đại sư này, sắc mặt đắc ý, hận không thể kết thúc tranh tài ngay mà đánh giết Trịnh Sở luôn.
Chương 44: Ngô Khải Phong bại
Chu Trang Tiêu thấy võ giả mà Lý Thiên Thuận mời đến không khác gì người thường, lại còn định lên lôi đài, nên nghi hoặc vô cùng.
Ông ta không nghĩ Lý Thiên Thuận là một kẻ ngu đến mức mời một người da đen tầm thường đến đấu.
Vương Nhất Pháp thì vẫn luôn mỉm cười im lặng, hứng thú nhìn người đàn ông da đen kia.
Tạ Bá Ngọc thì nhìn người này với vẻ kỳ lạ, luôn cảm thấy người này không đơn giản.
Nhưng ông ta không nhìn ra rốt cuộc là người này không đơn giản ở điểm nào.
Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong thấy hai người này thì đều bật cười, cho rằng Lý Thiên Thuận bị ai tẩy não nên mới thế.
Trịnh Sở nhìn người kia, cảm thấy người này không đơn giản, không phải võ giả nhưng lại có linh lực quanh thân.
Linh lực này rất nhạt, nếu không cảm nhận kỹ thì gần như là không phát hiện ra.
“Tôi tên Dịch Trầm Phong”, người đàn ông da đen bước lên lôi đài, tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Ngô Khải Phong”, Ngô Khải Phong nói xong thì hai người chào nhau.
Khi Ngô Khải Phong vừa hành lễ và ngẩng đầu lên thì cảm thấy không khí bỗng nhiên biến đổi.
Vốn dĩ là gió đêm mát mẻ, lúc này lại nóng nực vô cùng, giống như đang ở trong lò nướng vậy.
Ngô Khải Phong thấy thế thì đẩy một dòng khí ra ngoài, tay phải nắm thành quyền, trong nháy mắt vung về phía Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong bình thản nhìn dòng khí bao quanh thân thể Ngô Khải Phong đang đánh về phía mình.
Tay phải ông ta giơ lên trời, nắm lấy.
Một tiếng xoẹt vang lên.
Một quả cầu đỏ rực như nắm đấm xuất hiện trong tay Dịch Trầm Phong, hung ác vọt về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Dịch Trầm Phong là một người tu đạo biết phép thuật.
Thể chất của ông ta rất kém, nếu bị võ giả tiếp cận thì sẽ bị đánh chết ngay.
Chỉ cần Ngô Khải Phong thoát khỏi đòn tấn công của Dịch Trầm Phong thì có thể đi tới gần và đánh bại ông ta.
Dịch Trầm Phong sao lại không biết thể chất của mình chẳng là cái đinh gì trước mặt võ giả.
Ông ta nhanh chóng lùi về sau mấy chục bước, trong tay không ngừng vung những quả cầu lửa đánh về phía thân thể Ngô Khải Phong.
Mỗi một quả cầu lửa bay ra thì sắc mặt Dịch Trầm Phong lại tái đi vài phần.
Ầm ầm ầm.
Tuy rằng Ngô Khải Phong là võ giả cảnh giới minh kính, thực lực mạnh mẽ, nhưng khi Dịch Trầm Phong điên cuồng tấn công bằng cầu lửa thì vẫn bị đánh bay.
Cả người anh ta bị đốt cháy trên diện rộng, làn da đen nhẻm, tóc bị thiêu trụi.
Dịch Trầm Phong nhìn Ngô Khải Phong cả người đen đúa, chắp tay lại, nói: “Tôi thắng”.
Tạ Bá Ngọc vội vàng cho người đưa Ngô Khải Phong đến bệnh viện, nếu chậm thì Ngô Khải Phong sẽ chết mất.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong nhìn thấy đại sư phép thuật.
Bọn họ trừng mắt, vẫn đang chìm trong cục diện chiến đấu ban nãy, thật lâu sau vẫn không thể khôi phục.
Vương Nhất Pháp nhìn thấy biểu hiện của Dịch Trầm Phong thì vẫn mỉm cười như cũ, không quá lo lắng.
Tâm trạng của Chu Trang Tiêu hơi phức tạp, nhìn sang Trần Hổ: “Trần đại sư, tên kia biết phun lửa, hình như không dễ đối phó”.
Trần Hổ quan sát cả trận đấu, bình thản nói: “Chỉ là một tên thuật sĩ nhỏ bé mà thôi, không đáng sợ”.
Nói xong, ông ta nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ những người khác.
Lý Thiên Thuận thấy Dịch Trầm Phong biểu hiện mạnh mẽ, bèn cười lớn: “Quán quân của hội đấu võ năm nay sẽ thuộc về nhà họ Lý tôi rồi!”
Ông ta vừa nói xong thì âm hiểm nhìn Trịnh Sở, suy nghĩ xem có nên thiêu rụi Trịnh Sở thành tro tàn hay không.
Tạ Bá Ngọc thấy Lý Thiên Thuận nhìn Trịnh Sở như vậy thì nghiêm túc nói: “Cậu Trịnh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn”.
Ông ta không ngờ Lý Thiên Thuận lại mời được cao thủ phép thuật tới.
Khiến cho cao thủ mà ông ta mời từ thành phố Thanh Nham tới phải thất bại.
Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Tôi cũng chẳng coi họ ra gì”.
Trên lôi đài.
Dịch Trầm Phong nhìn khán giả trên đài, chắp tay nói: “Còn ai muốn lên đây nữa không? Nếu không thì coi như tôi thắng”.
Vương Nhất Pháp luôn nở nụ cười nhạt đột nhiên động thân, bước xuống khỏi lôi đài.
Theo quy luật, nhà họ Tạ không thể phái thêm người nữa, vậy chỉ còn hai nhà Vương – Chu.
Ông già bên nhà họ Chu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không hề có ý định ra tay, nên Vương Nhất Pháp đành phải xuất hiện.
Đám khán giả xung quanh thấy Vương Nhất Pháp đích thân ra tay thì đều sợ hết hồn.
“Sao thế? Nhà họ Vương hết người rồi à? Lại để chủ nhà tương lai lên đài thế này”.
“Xem ra nhà họ Vương phải cút khỏi Giang Nam đến nơi rồi”.
Vương Nhất Pháp mặc kệ lời đàm tiếu xung quanh, đi lên lôi đài, cười nhạt nói: “Dịch đại sư, bắt đầu đi”.
Dịch Trầm Phong nhìn Vương Nhất Pháp nho nhã khí chất, biết Vương Nhất Pháp không tầm thường, cười nói: “Tôi sẽ không khách khí đâu”.
Nói xong, Dịch Trầm Phong nắm tay lên không trung, lại đánh ra những quả cầu lửa to bằng nắm đấm.
Vương Nhất Pháp là cảnh giới minh kính trung kỳ, gần tiến tới minh kính hậu kỳ.
Chiêu thức và công pháp của gã chú trọng đến tốc độ.
Trong lúc Dịch Trầm Phong nắm lấy quả cầu lửa thì bóng dáng gã đã lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Dịch Trầm Phong.
Dịch Trầm Phong là thuật sĩ, nếu cận chiến thì còn thua cả người thường.
Vương Nhất Pháp đột ngột áp sát khiến ông ta kinh hãi, lập tức ngã xuống.
Cho dù ông ta có nhanh đến mấy thì cũng không thể nhanh hơn người chuyên tu tốc độ như Vương Nhất Pháp được.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Tay phải của Vương Nhất Pháp vung quyền, mang theo sức mạnh to lớn, đánh vào phần ngực của Dịch Trầm Phong, khiến ông ta bay ra ngoài, phun máu tươi khắp mặt đất.
Vương Nhất Pháp không hề thu tay mà lại tiến lên trước, vung chân phải đá vào phần hạ bộ của Dịch Trầm Phong.
Phụt!
Dịch Trầm Phong lại hộc máu tiếp, tứ chi gãy đứt, không còn động tĩnh gì nữa.
Bình luận facebook