• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Thượng Tiên Đế (2 Viewers)

  • Chương 187-189

Chương 187: Luyện chế

Mặt Hứa Thanh Vân đỏ bừng lên, ý bảo Trịnh Sở mau đặt cô xuống.

Cô tự đi được, không cần anh ôm mãi.

Nghe được câu này của Hứa Thanh Vân, trên mặt Trịnh Sở thoáng ra nụ cười nhẹ, mặc kệ ánh mắt ngượng ngùng của Hứa Thanh Vân, anh ôm cô ngồi cô ngồi lên xe taxi.

Khi taxi đi được nửa đường, Hứa Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói: “Tôi… tôi muốn đến cửa hàng xem xem”.

Mấy ngày nay Hứa Thanh Vân không ở cửa hàng, không biết cửa hàng của cô biến thành gì rồi.

Trịnh Sở gật gật đầu, anh kêu tài xế taxi lái xe về phía cửa hàng.

Một lúc sau, hai người Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân đã đến cửa hàng.

Lúc này, cửa hàng đã bị đập nát tả tơi, đồ đạc bên trong không cái nào còn nguyên vẹn

Trước đó các đại lão khắp nơi từ tỉnh Thiên Xuyên trực tiếp đập phá cửa hàng bởi vì không tìm thấy Trịnh Sở.

Hứa Thanh Vân nhìn vào cửa hàng mà cô vất vả gây dựng thành ra bộ dạng này, khóe mắt cô chợt đỏ lên, nước mắt không kìm được chảy ra.

Trịnh Sở nhìn vào Hứa Thanh Vân, anh vỗ nhẹ vào vai cô, ý bảo cô đừng buồn quá.

Hứa Thanh Vân lau khóe mắt, nói: “Tôi không có buồn”.

Nói xong câu này, cô nhìn vào Trần Anh với ánh mắt đờ đẫn đầm đìa máu tươi phía sau Trịnh Sở, mở miệng nói: “Cô ấy không cần đến bệnh viện sao?”

Trịnh Sở nói: “Não cô ấy không tốt lắm, ở đây lại không có người thân, bây giờ tôi đưa cô ấy đi bệnh viện”.

Nói xong lời này, Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân cũng muốn đi bệnh viện cùng mình, anh nói: “Mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi cho tốt rồi, mau về nghỉ đi”.

Mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Hứa Thanh Vân luôn căng thẳng, chỉ sau khi rời khỏi khách sạn Thiên Cung mới được cải thiện hơn chút.

Cô tin tưởng vào sức mạnh của Trịnh Sở, không sợ anh xảy ra chuyện.

Hứa Thanh Vân gật gật đầu, cô dặn Trịnh Sở phải cẩn thận trên đường đi rồi bắt một chiếc taxi về nhà.

Sau khi Hứa Thanh Vân đi, Trịnh Sở cũng bắt một chiếc taxi đưa Trần Anh đến núi Cổ Lâm.

Trong biệt thự đỉnh núi Cổ Lâm.

Nhìn bộ dạng bây giờ của Trần Anh, Trịnh Sở lắc lắc đầu nói: “Cơ thể này yếu quá, cần phải luyện chế cho thật tốt”.

Anh nhớ đến cách anh dùng để luyện chế xác chết trong giới tu tiên để luyện chế Trần Anh.

Đợi đến lúc làm xong, anh thấy hai mắt Trần Anh không còn đờ đẫn nữa mà nang theo cỗ khí tức tà khí, ý cười hiện lên trên mặt anh.

Làm xong mọi việc Trịnh Sở mới rời khỏi núi Cổ Lâm.

Nhà họ Tạ Thanh Châu.

Tạ Sư Quý bơi chậm rãi trong bể bơi rộng 100 mét vuông với phần trên khỏa thân, bên dưới mặc đồ bơi.

Bên cạnh Tạ Sư Quý có hai người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, vóc dáng đầy đặn cùng bơi trong bể với hắn ta.

Sắc mặt Tạ Sư Quý rất khó coi, bơi được khoảng 10 phút hắn ta liền bước ra khỏi hồ bơi.

Thấy Tạ Sư Quý rời khỏi hồ bơi, hai người phụ nữ gợi cảm đó lập tức đi theo.

Bây giờ trong lòng bọn họ rất sợ hãi, tràn ngập nỗi hoang mang, tim đập thình thịch.

Sở dĩ cả hai sợ hãi như vậy là bởi vì Tạ Ứng Long chết rồi.

Đó là một trong những tâm phúc của Tạ Bá Kim, bây giờ chết như vậy, đối với nhà họ Tạ mà nói đây là một tổn thất, và hơn hết đó là tượng trưng cho sự mất mặt.

Tạ Sư Quý nắm chặt bàn tay lại, trong mắt hiện lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng đáng chết, cư nhiên dám giết Tạ Ứng Long, thật đúng là không biết trời cao đất dày”.

Nghe thấy giọng nói căm phẫn của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm lập tức quỳ xổm trên mặt đất, cơ thể lạnh run, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Sư Quý.

Tạ Sư Quý nhìn vào người phụ nữ gợi cảm đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Bố tôi tu luyện ra rồi sao?”

Trước khi Tạ Bá Kim tu luyện có nói với Tạ Sư Quý rằng ông ta sẽ tuy luyện ba đến năm ngày, bây giờ đã qua sáu ngày rồi, Tạ Bá Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan.

Nghe được lời của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ gợi cảm nhè nhẹ đáp: “Chắc sắp rồi”.

“Sắp rồi?”, Tạ Sư Quý không hài lòng với câu trả lời của hai người phụ nữ: “Nếu hai ba ngày nữa vẫn không ra, tôi có nên giết hai cô không?”

Nghe thấy lời của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ cúi đầu xuống thấp hơn, thân thể run lên đến mức không dám mở miệng nói tiếp.

Lộc cộc lộc cộc.

Khi Tạ Sư Quý đang tức giận thì có tiếng giày cao gót truyền đến.

Trong màn đêm tĩnh mịch hiển nhiên rất chói tai.

“Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì khiến anh nổi giận vậy?”, một giọng dễ chịu vang lên bên tai Tạ Sư Quý.

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, lửa giận trên mặt Tạ Sư Quý tiêu tan hơn một nửa, hắn ta cố nặn ra một nụ cười nói: “Tạ Mỹ Trân, không phải cô đang canh giữ chỗ bố tôi tu luyện sao, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Hay là bố tôi sắp tu luyện xong rồi hả?”

Nếu Tạ Bá Ngọc sắp tu luyện xong, Tạ Sư Quý có thể lập tức báo cáo chuyện của Tạ Ứng Long cho ông ta, để cho Tạ Bá Kim điều động vệ sĩ bên cạnh mở một cuộc tấn công dữ dội vào Tạ Bá Ngọc để trút giận.

Tạ Mỹ Trân lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười mê hoặc động lòng người: “Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi, bây giờ chủ nhân vẫn đang tu luyện, hai ngày nữa mới xong”.

Nghe thấy câu này, Tạ Sư Quý nhíu mày nói: “Vậy tại sao cô không canh giữ bên cạnh bố tôi?”

Mặc dù hắn ta sợ hãi trước sức mạnh của Tạ Mỹ Trân nhưng không có nghĩa là hắn ta có thể dung túng cho Tạ Mỹ Trân rời khỏi cương vị của mình, không để ý tới an nguy của bố hắn ta.

Tạ Mỹ Trân nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Sư Quý, khẽ mỉm cười nói: “Chỗ chủ nhân còn có ba cao thủ nhà họ Tạ đang canh gác, bọn họ kêu tôi đến hỏi anh, có phải gần đây nhà họ Tạ xảy ra chuyện lớn, nhất là chỗ lão tổ tông, có phải thông báo tin gì mới không?”

Nghe xong lời của Tạ Mỹ Trân, Tạ Sư Quý mở miệng nói: “Dạo này chỗ lão tổ tông rất yên tĩnh, không có tin tức mới gì”.

Nói xong câu này hắn ta dừng một chút rồi nói: “Tuy nhiên bên thành phố Giang Nam xảy ra chuyện lớn rồi”.

“Chuyện gì?”, Tạ Mỹ Trân khá rõ về chuyện bên thành phố Giang Nam.
Chương 188: Bố tôi muốn gặp anh

Đặc biệt là Tạ Bá Ngọc ở Giang Nam, trước khi Tạ Bá Kim bế quan liền phái thuộc hạ thân tín của ông ta đi giết sạch cả nhà Tạ Bá Ngọc.

“Những thuộc hạ thân tín được phái đi đều chết rồi”, Tạ Sư Quý cảm thấy vô cùng nhục nhã khi nói những điều này.

Đường đường là cao thủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu lại bị một đứa nhãi ranh nhà họ Trịnh giết chết, hắn ta cảm thấy trên mặt nóng ran như bị ai đó tát một cái.

May mà những người ở nhà họ Tạ biết chuyện này không nhiều, ông lớn bên đó cũng không biết.

Nếu không thì chắc chắn có chuyện rồi.

Tạ Mỹ Trân nghe Tạ Sư Quý nói xong, đôi mắt xinh đẹp xuất hiện một tia kinh ngạc khác thường.

Cô ta không ngờ một chuyện nhỏ như vậy mà không giải quyết được.

Tạ Mỹ Trân nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi sẽ nói chuyện này với chủ nhân”.

Cô ta nói xong câu này, thân ảnh trong chớp mắt liền biến mất.

Tạ Sư Quý nhìn bóng dáng Tạ Mỹ Trân rời đi, cười haha với vẻ mặt hung ác: “Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc, lần này ta xem các người có còn sống được không”.

Trong số các cao thủ của nhà ho Tạ ở Thanh Châu, Tạ Mỹ Trân xếp trên Tạ Ứng Long.

Tuy rằng chỉ xếp trên một bậc nhưng thực lực lại chênh lệch rất nhiều.

Bây giờ Tạ Mỹ Trân báo cáo chuyện này với Tạ Bá Kim, chín phần là ông ta sẽ phái Tạ Mỹ Trân đi giải quyết đống rắc rối nhà họ Tạ ở Giang Nam.

Nghĩ đến đây, hắn ta liền chuẩn bị cùng Tạ Mỹ Trân đến Giang Nam.

Tạ Sư Quý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hai người Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở rồi chết trong tay của hắn ta.

Tám giờ sáng.

Trịnh Sở đang ở trong phòng.

Anh khoanh chân ngồi trên chiếc giường êm ái, vận hành Cửu Huyền Linh Công trong cơ thể, hấp thu linh lực mỏng manh của trời đất.

Khi linh lực đi vào cơ thể của Trịnh Sở, đi qua những hạt châu đen tuyền liền trở nên tinh túy hơn nhiều.

Bịch.

Khi Trịnh Sở đang hấp thụ linh lực thì nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ phòng Hứa Thanh Vân.

Anh ngay lập tức mở mắt và đi đến phòng của Hứa Thanh Vân.

Khi Trịnh Sở đến nơi, anh thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu hồng, ngã sấp xuống bên cạnh giường.

Hứa Thanh Vân vừa thức dậy, nhìn thấy trong điện thoại có tin nhắn của bố cô gửi đến.

Cô cầm điện thoại lên xem nội dung tin nhắn, bị kích động không nhẹ rồi lại không nhìn kĩ dưới chân nên bị ngã xuống đất vang lên tiếng động mạnh.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân cười và nói: “Cô còn định duy trì cái tư thế này trong bao lâu?”

Trong lúc Trịnh Sở lên tiếng thì Hứa Thanh Vân cũng nhìn thấy anh đứng ngoài cửa nhìn mình, lập tức đứng dậy.

Trịnh Sở: “Người có bị làm sao không?”

Trịnh Sở biết sau khi Hứa Thanh Vân uống viên đan phượng nham thì thể chất đã khỏe hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn quan tâm xem cô có bị thương không.

Hứa Thanh Vân lắc đầu và nói: “Không sao, bây giờ cơ thể tôi rất khỏe, một chút này không làm tôi bị thương được”.

Thái độ của Hứa Thanh Vân đối với Trịnh Sở đã lặng lẽ thay đổi, không những không còn chán ghét mà thiện cảm lại tăng lên rất nhiều.

Nhưng cô không cho rằng bản thân đã thích Trịnh Sở.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân không sao liền chuẩn bị rời đi.

Anh vừa xoay người thì phía sau vang lên tiếng nói của Hứa Thanh Vân: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Chuyện gì?”, Trịnh Sở nhẹ nhàng hỏi.

Hứa Thanh Vân nghe thấy Trịnh Sở hỏi thì lại không biết nói như thế nào.

Cô cảm thấy không thể thốt lên lời, rất khó mở miệng.

“Cô không nói thì tôi đi đây”, Trịnh Sở cười nhẹ rồi bước về phía cầu thang.

Hứa Thanh Vân thấy vậy liền vội nói: “Bố tôi muốn gặp anh”.

“Gặp tôi làm gì?”, Trịnh Sở cũng cảm thấy kinh ngạc khi nghe cô nói.

Ấn tượng của anh về bố của Hứa Thanh Vân rất tệ, thậm chí không có chút thiện cảm nào.

Hứa Hồng Phúc, bố của Hứa Thanh Vân cho rằng con gái đã lấy được một người có tiền, có thể trông cậy vào cây đại thụ nhà họ Trịnh ở Vân Châu.

Lúc đầu, ông ta đối với Trịnh Sở rất tốt, hận không thể biến thành phụ nữ để kè kè bên Trịnh Sở suốt ngày.

Sau đó ông ta biết được Trinh Sở bị nhà họ Trịnh ở Vân Châu bỏ rơi, thái độ thay đổi 180 độ.

Khi mẹ của Trịnh Sở bị bệnh, bà đến nhà họ Hứa ở thành phố Giang Lăng hỏi vay tiền để trị bệnh nhưng đã bị từ chối thẳng thừng.

Bọn họ mong rằng trên đời này không có sự tồn tại của Trịnh Sở, như thế thì nhà họ Hứa sẽ không bị mất thể diện.

Nhưng tiếc là Hứa Thanh Vân lại cho rằng nếu đã cùng Trịnh Sở kết hôn thì sẽ không dễ dàng li hôn.

Hứa Thanh Vân lắc đầu và nói: “Tôi cũng không biết, ông ta không nói, chỉ bảo chúng ta cùng đi đến thành phố Giang Lăng để gặp mặt”.

“Bảo tôi đích thân gặp ông ta?”, Trịnh Sở nhếch miệng cười lạnh: “Ông ta có tư cách không?”

Hứa Thanh Vân nghe được lời của Trịnh Sở liền khẽ cau mày và nói: “Vậy thì tôi nói với ông ta là chúng ta sẽ không đi”.

Cô cũng không có thiện cảm với bố mình là Hứa Hồng Phúc, ông ta quá coi trọng lợi ích, đến người nhà cũng có thể trở thành con cờ trong việc trao đổi lợi ích.

Hứa Thanh Vân vốn là con cờ để nhà họ Hứa trao đổi lợi ích.

Tối hôm trước khi cô và Trịnh Sở kết hôn, cô đã nói rõ với Hứa Hồng Phúc, sau này sẽ không làm con cờ để ông ta trao đổi lợi ích nữa.

Hứa Thanh Vân nhanh chóng trả lời tin nhắn của Hứa Hồng Phúc, nói rằng cô và Trịnh Sở không có thời gian, nếu ông ta muốn thì tự mình đến tìm bọn họ.

Lúc này ở thành phố Giang Lăng, Vân Châu, Hứa Hồng Phúc đang ngồi trên chiếc sô pha bọc da.

Ông ta nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Vân gửi đến, vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt như có lửa phát ra.

Hứa Hồng Phúc hừ lạnh và nói: “Đồ bất hiếu, dám làm trái mệnh lệnh của tao”.

Ông ta cho rằng Hứa Thanh Vân nên ngoan ngoãn nghe lời của mình, ông ta muốn cô làm gì thì cô phải làm nấy.
Chương 189: Ly hôn

Giống như trước đây Hứa Hồng Phúc gả cô cho Trịnh Sở, không được sai sót, không được phản kháng.

Ngồi bên cạnh Hứa Hồng Phúc là 1 người đàn ông thân hình cao ráo, diện mạo thanh tú, dáng vẻ nho nhã.

Thấy Hứa Hồng Phúc có vẻ sắp nổi nóng, người đàn ông chỉ cầm tách trà, hớp 1 ngụm, từ tốn nói: “Hứa gia chủ, chuyện gì khiến chú bực tức vậy?”

Hứa Hồng Phúc nghe vậy, cơn giận tức thì tan biến đi đâu hết, ông ta hòa nhã cười, nói: “Con gái tôi không dẫn Trịnh Sở đến Giang Linh gặp tôi”.

Quan Tương Hách bật cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, hóa ra chỉ là việc này”.

Hắn nói xong thì ngừng 1 lúc, tiếp: “Tên phế vật nhà họ Trịnh không đến, có lẽ do không dám”.

Hứa Hồng Phúc như bừng tỉnh: “Phải, sao tôi lại quên mất, cậu ta bị đuổi khỏi Vân Châu, Giang Linh nằm trong Vân Châu, cậu ta đương nhiên không có mặt mũi xuất hiện”.

Quan Tương Hách khẽ nhếch mép, nói: “Phế vật đã không dám đến Giang Linh, chúng ta có thể tự đi tìm bọn họ”.

“Không những phải tìm cậu ta, còn phải khiến cậu ta không còn mặt mũi nào sống trên đất Giang Nam”, Hứa Hồng Phúc cười khà khà phụ họa.

Nói xong, 2 người nhìn nhau, không hẹn cùng bật cười sảng khoái.

Lúc này, Hứa Thanh Vân vừa gửi tin nhắn xong, nói với Trịnh Sở: “Quán ăn đã bị phá, tôi chuẩn bị mở 1 cửa hàng ở mặt đường”.

Thiện cảm đối với Trịnh Sở đã tăng lên rất nhiều, có chuyện gì cô đều bàn bạc với anh đầu tiên.

Trịnh Sở mỉm cười đáp: “Mở cửa hàng gì chứ, tôi nuôi cô”.

Tài sản riêng của anh đã lên tới hàng trăm triệu, thậm chí tài sản ngầm có đến chục tỷ.

Cho dù Hứa Thanh Vân tiêu tiền như nước, Trịnh Sở cảm thấy anh vẫn đủ tiền để cô tiêu cả đời.

Hứa Thanh Vân lắc đầu: “Không, tôi không muốn làm nội trợ”.

Sau khi Trịnh Sở rời đi, Hứa Thanh Vân chuẩn bị đi tắm thay đồ, sau đó đi tìm mặt bằng, rồi bắt đầu mở tiệm.

Trịnh Sở xuống sảnh tầng 1, mở TV xem.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Hứa Thanh Vân đã tắm rửa thay đồ xong, cô vừa bước xuống phòng khách, liền thấy Trịnh Sở đang ngồi đó.

“Trịnh Sở, có phải điện thoại anh hỏng rồi?”

“Ừm, sao thế?”

“Vừa hay tôi chuẩn bị ra ngoài tìm mặt bằng, tiện mua cho anh luôn”, Hứa Thanh Vân sợ anh không có điện thoại, lúc cần không liên lạc được.

Trịnh Sở gật đầu, đứng dậy đi cùng cô.

Hai người đi khắp phố Giang Nam cả ngày trời, đến hơn 5h chiều mới trở về.

Hứa Thanh Vân rất hài lòng với chuyến đi, trên đường về, trong đầu cô chỉ toàn dự tính cho việc làm ăn.

Khi về đến nhà, cả 2 bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc, không thể tin nổi.

“Có trộm vào nhà?”, Hứa Thanh Vân nhìn cánh cửa đổ nát, giọng điệu phức tạp.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nói người đàn ông trung niên vọng ra từ phòng khách.

“Thanh Vân, con to gan lắm, dám không nghe lời bố, bắt bố phải đến Giang Nam xa xôi tìm con”.

Hứa Thanh Vân nghe giọng nói này thì hiểu Hứa Hồng Phúc đã tới.

Cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba năm trước con mượn tiền bố, chẳng phải bố nói nhà họ Hứa với con không còn quan hệ gì ư?”

Ba năm trước mẹ Trịnh Sở bệnh nặng, Hứa Thanh Vân hỏi mượn tiền Hứa Hồng Phúc nhưng không được, Trịnh Sở cũng đến mượn ông ta, nhưng Hứa Hồng Phúc vẫn quyết tâm không cho, ông ta vứt 100 tệ rồi đuổi Trịnh Sở khỏi nhà họ Hứa.

Hứa Hồng Phúc nghe giọng điệu con gái, tức thì khó chịu: “Hứa Thanh Vân, những lời năm đó là do tức giận, sao có thể coi là thật, con là con gái bảo bối của bố mà”.

Nói xong, ông ta quay sang nhìn Trịnh Sở với ánh mắt thờ ơ: “Chẳng ra dáng đàn ông, con gái tôi gả cho cậu đúng là thiệt thòi lớn”.

Trịnh Sở cũng lạnh nhạt đáp: “Khi xưa ông nịnh nọt tôi cũng dày công lắm”.

“Cậu…”, Hứa Hồng Phúc bị bêu chuyện xấu, thẹn quá hóa giận.

Hiện không chỉ có mình ông ta, mà còn có rất nhiều võ giả Quan Tương Hách dẫn theo, Trịnh Sở lại dám lôi chuyện xấu hổ của ông ta ra nói, khiến Hứa Hồng Phúc vô cùng mất mặt.

Ông ta trừng mắt quát anh: “Trịnh Sở, cậu không còn là cậu cả nhà họ Trịnh như xưa nữa rồi, nói chuyện chú ý chút”.

Ông ta sẽ không chấp nhận việc bị 1 người không thân thế như Trịnh Sở bêu rếu.

Cho dù đó là sự thật đi nữa.

Quan Tương Hách nãy giờ chưa lên tiếng, từ từ bước ra khỏi phòng khách.

Hơn 10 võ giả minh kình cũng đi theo sau hắn.

Hứa Hồng Phúc thấy hắn tiến ra, thái độ quay ngoắt 180 độ, cười nịnh bợ: “Cậu Quan, để cậu chê cười rồi”.

Quan Tương Hách không trả lời Hứa Hồng Phúc, hắn nở nụ cười hòa nhã, cất giọng vừa phải: “Có chuyện gì vào nhà nói chuyện, ầm ĩ bên ngoài làm ồn cho người khác thì không hay”.

Hứa Hồng Phúc gật như bổ củi: “Đúng đúng, có gì vào nhà nói”.

Dứt lời, 2 người liền quay người vào trong.

Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, nói: “Trịnh Sở, chúng ta vào trong".

Trịnh Sở gật đầu.

Trong phòng khách.

Quan Tương Hách coi mình như chủ nhà, ngồi ở vị trí chính giữa.

Hứa Hồng Phúc cau có ngồi bên cạnh.

Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân khó chịu nhìn 2 kẻ kia chiếm chỗ chủ tọa.

Đây là nhà họ, thế mà lại bị người khác làm như nhà mình không bằng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Cửu Tiên
  • Tạ Quang Khải
Vô Thượng Thần Đế
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 246-250
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom