• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Thượng Tiên Đế (3 Viewers)

  • Chương 207: Chị họ, anh rể tới cứu chúng ta sao?

Trịnh Năng Văn nghe vậy, bước chân tiến về phía trước liền chậm lại, gã cười ha ha nói: “Cô tưởng rằng tôi sẽ để cho các cô chết sao? Không có sự cho phép của tôi, ngay cả năng lực chết cô cũng không có”.

Gã nói xong liền liếm môi, hai tay giang rộng, cười như điên: “Hai cô em xinh đẹp, các cô cùng lên đi”.

Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nhìn thấy Trịnh Năng Văn nhào về phía mình, các cô bị dọa đến mức hét ầm lên.

Võ giả nhà họ Trịnh ở xung quanh nghe thấy tiếng hét chói tai của hai người, tất cả cười ha ha nói.

Trịnh An nghe thấy lời này, hắn cười ha ha hưng phấn nói: “Thú vị, thú vị”.

Khi hai tay Trịnh Năng Văn sắp đụng được vào ngực hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, một tiếng bụp vang lên, cửa sổ kính vỡ vụn, hai hòn đá lớn chừng ngón tay cái đập vào hai tay Trịnh Năng Văn.

“A”, một tiếng hét thảm vang lên, Trịnh Năng Văn phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy đau khổ.

Hai bàn tay của gã bị đánh thành hai lỗ máu, máu tươi chảy ra như nước suối, nhỏ giọt xuống đất.

“Vị cao nhân nào tới vậy?”, Trịnh Năng Văn nhìn ra được, đối phương nhất định là cường giả.

Nếu không với thực lực cảnh giới hóa huyền và cơ thể vững chắc như sắt thép, thậm chí còn kiên cố hơn cả sắt thép của gã, làm sao có thể bị hai hòn đá đánh xuyên thủng.

Trịnh An nhìn thấy lỗ thủng màu máu trong tay Trịnh Năng Văn, nụ cười hưng phấn trên mặt cũng biến mất không thấy, sắc mặt đầy nghiêm túc nói: “Chúng ta là người nhà họ Trịnh ở Vân Châu, dám phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Trịnh, không sợ chết sao?”

Các võ giả nhà họ Trịnh lúc này hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, cẩn thận đề phòng có hòn đá khác bất ngờ đánh chết bọn họ.

Tạ Phi Phi nhìn thấy hòn đá cứu mình, vẻ mặt kinh hoàng dần dần ổn định lại, cô ấy nhìn Hứa Thanh Vân nói: “Chị họ, anh rể tới cứu chúng ta sao?”

Hứa Thanh Vân lắc đầu, cũng không biết Trịnh Sở có đến hay không.

Hai người Trịnh An và Trịnh Năng Văn thấy mình mở miệng nói thân phận, nhưng đối phương một câu cũng không nói, bọn họ cau mày, cho rằng đối phương cố ý đến gây phiền phức.

Không khí trong biệt thự hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.

Mỗi người đều đang suy nghĩ rốt cuộc đối phương là ai, vì sao dám đối nghịch với nhà họ Trịnh.

Nhưng không ai nghĩ đến đối phương có thể là Trịnh Sở.

Qua mấy phút đồng hồ.

Bên ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân.

Đám người Trịnh An và Trịnh Năng Văn đều dựng lỗ tai lên, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ muốn biết rốt cuộc là ai dám đối nghịch với nhà họ Trịnh ở Vân Châu.

Bụp.

Cửa biệt thự bị người đó một cước đá văng, hóa thành vụn gỗ theo gió bay đầy trời.

Bóng dáng Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người Trịnh An, Trịnh Năng Văn nhìn thấy Trịnh Sở đến, trên mặt khỏi phải nói hưng phấn thế nào.

Thậm chí ngay cả vết thương như lỗ máu trong tay Trịnh Năng Văn cũng không còn cảm thấy đau, gã chỉ muốn mau chóng giải quyết Trịnh Sở.

Hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi nhìn thấy Trịnh Sở đến, trong lòng mừng rỡ giống như nhìn thấy chúa cứu thế.

“Anh rể, em biết anh sẽ đến mà”, trên mặt Tạ Phi Phi mang theo ý cười, khỏi phải nói vui mừng đến nhường nào.

Vẻ mặt Hứa Thanh Vân bình tĩnh, biết Trịnh Sở đến rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa: “Anh cẩn thận chút”.

Trịnh Sở gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Trịnh An, Trịnh Năng Văn.

Trịnh An cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Sở, hắn nhất thời thấy không được tự nhiên: “Trịnh Sở, mày dùng lánh mắt này nhìn tao? Muốn đánh nhau à?”

Hấn cho rằng Trịnh Sở không có gì đáng sợ, người đáng sợ chính là lão giả sau lưng anh.

Trịnh Văn Năng nhìn Tạ Bá Ngọc, hình như đã gặp qua ở đâu.

Gã nhớ lại hồi lâu, cuối cùng đã nhớ ra thân phận của Tạ Bá Ngọc, gã nói: “Tạ Bá Ngọc, một lão già bị nhà họ Tạ đuổi ra ngoài, vậy mà cũng dám tìm nhà họ Trịnh tôi gây phiền toái?”

Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Năng Văn nói xong, ông ta khẽ nhíu mày, giọng đầy nghiêm túc nói: “Các người dám động đến người phụ nữ của cậu Trịnh, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết”.

“Ai yo, còn cậu Trịnh cơ đấy”, Trịnh Năng Văn cười ha ha, giọng điệu châm chọc: “Hắn chính là đồ tạp chủng, lại còn cậu Trịnh”.

“Mày mới tự tìm cái chết”, Tạ Bá Ngọc nghe thấy Trịnh Năng Văn nhục mạ Trịnh Sở, ông ta nào có thể chịu đựng nổi.

Tất cả ông ta có bây giờ đều là Trịnh Sở ban cho, nếu như không có Trịnh Sở, ông ta không chỉ không có địa vị như ngày hôm nay, mà còn có thể đã chết từ lâu rồi.

Trịnh Năng Văn nhìn thấy Tạ Bá Ngọc tấn công về phía mình, gã nổi giận gầm lên một tiếng: “Vừa rồi không có phòng bị, bị ông đánh lén thành công, bây giờ còn muốn làm tôi bị thương?”

Lời nói vừa dứt, Trịnh Năng Văn chủ động đánh về phía Tạ Bá Ngọc.

Hai người rất nhanh đã đánh nhau, âm thanh đùng đoàng vang lên bên tai không dứt.

Không thể không nói, thực lực của Trịnh Năng Văn rất mạnh, dù hai tay bị Trịnh Sở đánh cho trọng thương, khi đối mặt với Tạ Bá Ngọc cũng không hề chiếm thế yếu, thậm chí còn mơ hồ chiếm thế mạnh.

Trịnh Sở không để ý màn chiến đấu giữa hai người, anh đi tới trước mặt Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, cởi dây thừng trên người họ ra.

“Để hai người sợ hãi rồi”, Trịnh Sở dịu dàng nói.

Biểu cảm Hứa Thanh Vân nghiêm túc, cô đáp: “Đám người này rất khó đối phó, anh phải cẩn thận một chút”.

Tạ Phi Phi phụ họa nói: “Anh rể, đám người này quá mạnh, còn mạnh hơn đám người lần trước anh đối phó”.

Trịnh Sở nghe hai người nói chuyện xong, anh cười ha ha nói: “Người mạnh thế nào, ở trong mắt tôi cũng chỉ là con kiến hôi thôi”.

Trịnh An nghe Trịnh Sở nói vậy, lửa giận trong lòng cuồn cuộn, sắp bộc phát ra như núi lửa.

Mặc dù bàn về thân phận, hắn không tôn quý bằng Trịnh Sở, suy cho cùng Trịnh Sở cũng là con trưởng chi chính nhà họ Trịnh.

Bàn về thực lực thì cũng chỉ là cảnh giới minh kình trung kỳ, kém hơn những người khác nhà họ Trịnh.

Nhưng bây giờ Trịnh Sở đã bị nhà họ Trịnh phế trừ đuổi đi, một tên phế vật cũng không dám nói hắn như vậy.

Trịnh An nhìn Trịnh Sở, giọng lạnh như băng nói: “Ỷ có nhà họ Tạ chống lưng thì dám láo xược như vậy hả, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu làm người như thế nào”.

Hắn nói xong lời này liền vận chuyển kình khí trong cơ thể, chuẩn bị phát động thế tấn công mãnh liệt, cho Trịnh Sở biết mở miệng ngông cuồng sẽ phải trả giá như thế nào.

Võ giả sau lưng Trịnh An thấy hắn muốn đi giải quyết Trịnh Sở, bọn họ rối rít tiến lên, lo lắng Trịnh An xảy ra chuyện gì.

Trịnh An đưa tay phải ra, ra hiệu bọn họ đừng đi lên trước, bản thân hắn đủ khả năng giải quyết Trịnh Sở.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Cửu Tiên
  • Tạ Quang Khải
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 991-995
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom