Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Muốn cướp đồ
Trịnh Sở nhìn Vân Phi Dương: “Đem giấy bút lại đây”.
Vân Phi Dương vẻ mặt kích động, nói với đệ tử phía sau: “Nhanh chóng lấy giấy bút”.
Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh trông dáng vẻ kích động của Vân Phi Dương, mù mịt không hiểu.
Bọn họ không hề hiểu về đan dược, đương nhiên sẽ không biết tại sao.
Và chỉ cho rằng Vân Phi Dương nịnh bợ Trịnh Sở quá đà.
Một hồi sau, lập tức có đệ tử hớt hải đem giấy bút chạy tới.
Vân Phi Dương nhận đồ, kính cẩn đưa đến trước Trịnh Sở.
Trịnh Sở đón lấy, nhanh chóng hạ bút, chớp mắt đã viết xong.
Vân Phi Dương nhìn bút tích của anh, tán thưởng: “Nét chữ cốc chủ mạnh mẽ có lực, khí thế như mãnh hổ, quả là diệu kì”.
Vừa rồi ông ta không hề nịnh hót, mà đích thực do chữ của Trịnh Sở quá sức đẹp đẽ.
Ông ta tin rằng, phương pháp luyện đan anh vừa viết ra, chắc chắn sẽ giúp Vạn Thảo Cốc lớn mạnh nhanh chóng, trở thành một trong những thế lực hàng đầu tỉnh Thiên Xuyên.
Trịnh Sở nhìn ông ta, nói: “Sau này mỗi tháng định kì gửi dược thảo quý hiếm đến cho tôi, nếu có thay đổi, tôi sẽ thông báo cho ông”.
Vân Phi Dương liên tục gật đầu, vô cùng cảm kích công thức anh ban cho: “Nhất định, tuyệt đối không phụ sự phó thác của cốc chủ”.
Lam Hinh, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa vẫn đang chìm trong kinh ngạc, hồi lâu chưa phản ứng lại.
Cho đến khi Trịnh Sở vỗ nhẹ vai bọn họ, nhắc nhở đã đến lúc rời khỏi, 3 người mới có phản ứng.
Sau khi 3 người rời đi, đệ tử Vạn Thảo Cốc liền di chuyển rương thảo dược xuống núi, hướng về Thanh Nham.
Trong lòng các đệ tử Vạn Thảo Cốc, Trịnh Sở là một người có sức mạnh ngang với thần thánh.
Có thể làm việc cho một người mạnh như vậy, chính là vinh dự của họ.
Đến thành phố Thanh Nham đã hơn 6 giờ chiều.
Mấy người Trịnh Sở vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Lần sau con không ra khỏi nhà nữa đâu, bên ngoài quá nguy hiểm, con suýt thì bỏ mạng ngoài đó”.
Thạch Khoan đang than vãn với bố hắn ta.
Thạch Khoan thầm nhủ, nếu hắn ta không chạy nhanh vào giây phút cuối cùng, ước chừng đã mất mạng ở Vạn Thảo Cốc rồi.
Lam Hinh nghe thấy tiếng hắn ta, khẽ nhíu mày.
Cô ấy biết Thạch Khoan đang gọi điện cho bố, nhà họ Thạch ngoại trừ bố hắn ta, chẳng còn ai thèm quan tâm sống chết của tên ăn chơi trác táng này.
Lam Hinh đi về phía đại sảnh tầng một khách sạn.
Cô ấy muốn nói với Thạch Khoan, đã lấy được đan dược, bệnh của mẹ hắn ta sắp chữa khỏi.
Thạch Khoan càu nhàu với bố mình xong thì thấy Lam Hinh từ ngoài bước tới.
Hắn ta như gặp phải quỷ, ngờ vực hỏi: “Tại sao cô vẫn chưa chết?”
Thạch Khoan rất hiếu kì, vì sao Lam Hinh có thể sống sót khỏi Vạn Thảo Cốc? Không lẽ đã giao dịch đặc biệt gì với cấp trên?
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Đồ đê tiện, cô còn dám về đây? Cô đã làm gì có lỗi với tôi rồi?”
Lam Hinh nghe hắn ta sỉ nhục, không hề nhiều lời.
Cô ấy chỉ lấy viên đan dược ra, nói: “Bệnh tình của mẹ được cứu rồi”.
Thạch Khoan nhìn thấy viên đan dược trong tay Lam Hinh, ánh mắt lóe lên tia tham lam, nhào về phía cô ấy.
Chỉ cần có nó, Thạch Khoan tin rằng sẽ thay đổi được địa vị của mình trong lòng mẹ hắn ta.
Trông ánh mắt tham lam của hắn ta, Lam Hinh tức thì lùi về sau, nắm tay lại.
“Lam Hinh, cô có ý gì? Mau đưa nó cho tôi”, Thạch Khoan lạnh giọng nói, đánh mắt cho 2 tên thuộc hạ bao vây Lam Hinh, muốn cướp đồ.
Trịnh Sở đứng ở ngoài, quan sát cảnh này, thờ ơ nói: “Hai người vào giải quyết đi”.
Hai đệ tử Vạn Thảo Cốc đặt rương thảo dược xuống đất, nhanh chóng vào trong khách sạn.
Võ giả lam y vây quanh Lam Hinh, chuẩn bị cướp lấy viên đan dược.
Đúng lúc này, đệ tử Vạn Thảo Cốc đã xuất hiện.
Bọn họ có trang phục riêng, vì vậy dễ dàng nhận biết.
Võ giả áo xanh nhận ra thân phận của họ, lập tức đứng yên tại chỗ, không dám hành động sơ suất.
Lúc trước ở Vạn Thảo Cốc chúng đã bị thương, thực lực kém xa võ giả ám kình.
Nếu giờ xông lên, chắc chắn chỉ có đường chết, hơn nữa còn đắc tội Vạn Thảo Cốc.
Thạch Khoan thấy đệ tử Vạn Thảo Cốc, cười khan một tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Hai vị tới đây có việc gì thế?”
Hai người đều vô cùng ghét bỏ hành vi của Thạch Khoan, đáp: “Viên đan này là cốc chủ cho cô Lam, anh muốn cướp ư?”
“Không...tôi nào dám cướp đồ của cốc chủ ban cho”, Thạch Khoan méo mặt, trong lòng hoảng hốt, đồng thời nhận định Lam Hinh và Vạn Thảo Cốc có giao dịch đặc biệt.
Nếu không với gia thế của Lam Hinh, sao có thể có được viên đan dược này, càng không thể khiến đệ tử Vạn Thảo Cốc bảo vệ xuống núi.
Nghe hắn ta nói xong, 2 đệ tử lạnh lùng bước tới, đá vào người hắn ta.
Vân Phi Dương vẻ mặt kích động, nói với đệ tử phía sau: “Nhanh chóng lấy giấy bút”.
Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh trông dáng vẻ kích động của Vân Phi Dương, mù mịt không hiểu.
Bọn họ không hề hiểu về đan dược, đương nhiên sẽ không biết tại sao.
Và chỉ cho rằng Vân Phi Dương nịnh bợ Trịnh Sở quá đà.
Một hồi sau, lập tức có đệ tử hớt hải đem giấy bút chạy tới.
Vân Phi Dương nhận đồ, kính cẩn đưa đến trước Trịnh Sở.
Trịnh Sở đón lấy, nhanh chóng hạ bút, chớp mắt đã viết xong.
Vân Phi Dương nhìn bút tích của anh, tán thưởng: “Nét chữ cốc chủ mạnh mẽ có lực, khí thế như mãnh hổ, quả là diệu kì”.
Vừa rồi ông ta không hề nịnh hót, mà đích thực do chữ của Trịnh Sở quá sức đẹp đẽ.
Ông ta tin rằng, phương pháp luyện đan anh vừa viết ra, chắc chắn sẽ giúp Vạn Thảo Cốc lớn mạnh nhanh chóng, trở thành một trong những thế lực hàng đầu tỉnh Thiên Xuyên.
Trịnh Sở nhìn ông ta, nói: “Sau này mỗi tháng định kì gửi dược thảo quý hiếm đến cho tôi, nếu có thay đổi, tôi sẽ thông báo cho ông”.
Vân Phi Dương liên tục gật đầu, vô cùng cảm kích công thức anh ban cho: “Nhất định, tuyệt đối không phụ sự phó thác của cốc chủ”.
Lam Hinh, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa vẫn đang chìm trong kinh ngạc, hồi lâu chưa phản ứng lại.
Cho đến khi Trịnh Sở vỗ nhẹ vai bọn họ, nhắc nhở đã đến lúc rời khỏi, 3 người mới có phản ứng.
Sau khi 3 người rời đi, đệ tử Vạn Thảo Cốc liền di chuyển rương thảo dược xuống núi, hướng về Thanh Nham.
Trong lòng các đệ tử Vạn Thảo Cốc, Trịnh Sở là một người có sức mạnh ngang với thần thánh.
Có thể làm việc cho một người mạnh như vậy, chính là vinh dự của họ.
Đến thành phố Thanh Nham đã hơn 6 giờ chiều.
Mấy người Trịnh Sở vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Lần sau con không ra khỏi nhà nữa đâu, bên ngoài quá nguy hiểm, con suýt thì bỏ mạng ngoài đó”.
Thạch Khoan đang than vãn với bố hắn ta.
Thạch Khoan thầm nhủ, nếu hắn ta không chạy nhanh vào giây phút cuối cùng, ước chừng đã mất mạng ở Vạn Thảo Cốc rồi.
Lam Hinh nghe thấy tiếng hắn ta, khẽ nhíu mày.
Cô ấy biết Thạch Khoan đang gọi điện cho bố, nhà họ Thạch ngoại trừ bố hắn ta, chẳng còn ai thèm quan tâm sống chết của tên ăn chơi trác táng này.
Lam Hinh đi về phía đại sảnh tầng một khách sạn.
Cô ấy muốn nói với Thạch Khoan, đã lấy được đan dược, bệnh của mẹ hắn ta sắp chữa khỏi.
Thạch Khoan càu nhàu với bố mình xong thì thấy Lam Hinh từ ngoài bước tới.
Hắn ta như gặp phải quỷ, ngờ vực hỏi: “Tại sao cô vẫn chưa chết?”
Thạch Khoan rất hiếu kì, vì sao Lam Hinh có thể sống sót khỏi Vạn Thảo Cốc? Không lẽ đã giao dịch đặc biệt gì với cấp trên?
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Đồ đê tiện, cô còn dám về đây? Cô đã làm gì có lỗi với tôi rồi?”
Lam Hinh nghe hắn ta sỉ nhục, không hề nhiều lời.
Cô ấy chỉ lấy viên đan dược ra, nói: “Bệnh tình của mẹ được cứu rồi”.
Thạch Khoan nhìn thấy viên đan dược trong tay Lam Hinh, ánh mắt lóe lên tia tham lam, nhào về phía cô ấy.
Chỉ cần có nó, Thạch Khoan tin rằng sẽ thay đổi được địa vị của mình trong lòng mẹ hắn ta.
Trông ánh mắt tham lam của hắn ta, Lam Hinh tức thì lùi về sau, nắm tay lại.
“Lam Hinh, cô có ý gì? Mau đưa nó cho tôi”, Thạch Khoan lạnh giọng nói, đánh mắt cho 2 tên thuộc hạ bao vây Lam Hinh, muốn cướp đồ.
Trịnh Sở đứng ở ngoài, quan sát cảnh này, thờ ơ nói: “Hai người vào giải quyết đi”.
Hai đệ tử Vạn Thảo Cốc đặt rương thảo dược xuống đất, nhanh chóng vào trong khách sạn.
Võ giả lam y vây quanh Lam Hinh, chuẩn bị cướp lấy viên đan dược.
Đúng lúc này, đệ tử Vạn Thảo Cốc đã xuất hiện.
Bọn họ có trang phục riêng, vì vậy dễ dàng nhận biết.
Võ giả áo xanh nhận ra thân phận của họ, lập tức đứng yên tại chỗ, không dám hành động sơ suất.
Lúc trước ở Vạn Thảo Cốc chúng đã bị thương, thực lực kém xa võ giả ám kình.
Nếu giờ xông lên, chắc chắn chỉ có đường chết, hơn nữa còn đắc tội Vạn Thảo Cốc.
Thạch Khoan thấy đệ tử Vạn Thảo Cốc, cười khan một tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Hai vị tới đây có việc gì thế?”
Hai người đều vô cùng ghét bỏ hành vi của Thạch Khoan, đáp: “Viên đan này là cốc chủ cho cô Lam, anh muốn cướp ư?”
“Không...tôi nào dám cướp đồ của cốc chủ ban cho”, Thạch Khoan méo mặt, trong lòng hoảng hốt, đồng thời nhận định Lam Hinh và Vạn Thảo Cốc có giao dịch đặc biệt.
Nếu không với gia thế của Lam Hinh, sao có thể có được viên đan dược này, càng không thể khiến đệ tử Vạn Thảo Cốc bảo vệ xuống núi.
Nghe hắn ta nói xong, 2 đệ tử lạnh lùng bước tới, đá vào người hắn ta.
Bình luận facebook