• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Thượng Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 133-137

Chương 133: Anh không có tư cách biết

Thạch Phá Thiên tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở thành phố Nam Kiến, lúc nhìn thấy Trần Anh, lập tức nhận ra thân phận của cô ta.

Sắc mặt của ông ta tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, cho rằng lần này bản thân xong đời rồi.

Đó là võ giả nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhà họ Trịnh tiếng tăm lẫy lừng ở Hoa Hạ.

Võ giả xuất hiện trong đó được mệnh danh là tinh anh trong tinh anh, gặp phải võ giả cùng cảnh giới, đều sẽ đè bẹp.

Ngay cả Chu Tư Vũ, người xếp thứ 81 trong bảng xếp hạng tông sư, khả năng giành được chiến thắng cũng rất ít.

Dẫu sao hầu hết tông sư nhà họ Trịnh sẽ không nằm trong bảng xếp hạng, mà sẽ được bồi dưỡng thành sát thủ giấu mặt.

Hầu hết mọi người chỉ biết thực lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng không biết bọn họ mạnh như thế nào.

Cơ thể Lam Hữu Danh đang run lên, nói chuyện cũng run run, nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Thạch Phá Thiên, nói: “Phá Thiên, ai mời võ giả nhà họ Trịnh đến vậy?”

Thạch Phá Thiên nghe thấy câu hỏi của Lam Hữu Danh, hoàn hồn trở lại, lòng dạ rối bời nói: “Tôi làm sao mà biết được?”

Bây giờ tâm trạng ông ta rất nóng nảy, làm sao có thể bình tĩnh nói chuyện được.

Lam Hinh nghe cuộc đối thoại giữa Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh, trong lòng âm thầm cảm thấy chuyện chẳng lành.

Cô gái trước mặt Trịnh Sở nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng lại là một nhân vật vô cùng đáng sợ.

Trong lòng Lam Hinh lo lắng, sợ Trịnh Sở sẽ chết trong tay cô gái này, nhắm mắt cầu nguyện cho Trịnh Sở.

Bên trong mật thất tối tăm.

Trịnh Sở nhìn Trần Anh mặc váy ngắn màu đỏ, trên tay cầm hai con dao găm dính máu, bước trên đôi giày cao gót màu đỏ, lắc vòng eo mảnh khảnh, đi về phía anh.

Trần Anh đến gần, nhìn thấy rõ diện mạo của Trịnh Sở.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng kêu lên: “Anh là cậu cả Trịnh?”

Trần Anh đã gặp Trịnh Sở vài lần, nhưng không phải là những cuộc gặp bình thường, mà là gặp trong bóng tối.

Những người có thân phận như cô ta đều đang bí mật bảo vệ sự an toàn cho chi chính nhà họ Trịnh.

Trịnh Sở nhận ra thân phận của Trần Anh từ khí thế phát ra trên người cô ta, lãnh đạm nói: “Cô là võ giả nhà họ Trịnh?”

“Ừm”, Trần Anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhìn Trịnh Sở nói: “Không ngờ anh Trịnh chưa chết, bây giờ lại còn lưu lạc đến nơi như này”.

Trần Anh cảm thấy Trịnh Sở bây giờ đang bán mạng làm việc cho người khác, một khi không cẩn thận sẽ bị chết, cuộc sống vô cùng thê thảm.

So với ngày tháng còn là cậu cả nhà họ Trịnh, cuộc sống những ngày qua không chỉ kém một chút thôi đâu.

Trịnh Sở nghe thấy Trần Anh nói vậy, cười ha ha nói: “Cô muốn nói gì?”

Trần Anh che miệng cười duyên dáng, cơ thể dao động kịch liệt: “Tôi không ngờ anh lại chưa chết, thật là quá tốt rồi”.

Cô ta nói xong lời này, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Trịnh Sở như nhìn thấy khối tài sản khổng lồ, lạnh lùng cười nói: “Vậy để tôi mượn cái đầu của anh”.

Trịnh Sở nghe những lời của Trần Anh, trong lòng đã hiểu, năm đó mình bị đẩy xuống vách núi mà không rõ lý do, hóa ra nhà họ Trịnh có kẻ giở trò bên trong.

Vẻ mặt anh lãnh đạm, một cỗ sát khí ác liệt từ trên người anh tỏa ra, tạo thành một cỗ sức mạnh uy hiếp kinh người.

Võ giả bình thường cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ phát ra từ trên người Trịnh Sở, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngay cả Trần Anh cũng bị kinh hãi, hai chân có chút mềm nhũn.

Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Trịnh Sở, cười ha ha nói: “Chà, tức giận rồi?”

Trần Anh cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Trịnh Sở, nhưng không coi nó ra gì.

Chỉ là trong ba năm mất tích, Trịnh Sở học được chút võ đạo từ nơi khác, khiến sát khí tương đối dọa người mà thôi.

So với thủ đoạn giết người thực sự, Trịnh Sở hoàn toàn không biết bao nhiêu, trong mắt cô ta đơn giản như cắt một món ăn.

Leng keng.

Tốc độ con dao găm trong tay Trần Anh rất nhanh, đâm thẳng vào cổ họng và tim của Trịnh Sở.

Mặc dù cô ta coi thường thực lực của Trịnh Sở, nhưng lúc ra tay không có bất kỳ sự dè dặt nào, muốn giết Trịnh Sở chỉ bằng một chiêu.

Vẻ mặt Trịnh Sở hờ hững, tay phải phát ra ánh sáng trắng, khẽ di chuyển sang phải, tay trái nắm chặt đánh về phía Trần Anh.

Ầm ầm!

Một âm thanh kinh khủng vang lên trong mật thất phong kín.

Tay phải của Trần Anh chặn lấy đòn tấn công của tay trái Trịnh Sở, xương tay phải hoàn toàn vỡ vụn, biến thành bột mịn.

Sắc mặt cô ta trắng như tuyết, trên trán toát mồ hôi lạnh, chịu đựng cơn đau từ tay phải truyền đến, oán hận nhìn Trịnh Sở.

Trần Anh không ngờ, một quyền của Trịnh Sở lại mạnh đến mức trực tiếp phế một cánh tay của tông sư cảnh giới hóa huyền tiểu thành như cô ta.

Cô ta là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, thực lực của cô ta mạnh hơn rất nhiều so với những tông sư xếp sau vị trí năm mươi trong bảng xếp hạng tông sư.

“Trịnh Sở, anh bó tay chịu trói đi, nếu để thiếu chủ biết anh còn chưa chết, không chỉ anh phải chết mà tất cả những người bên cạnh anh đều phải chết”, giọng nói Trần Anh lãnh đạm, vừa thuyết phục vừa uy hiếp Trịnh Sở, để anh ngoan ngoãn chấp nhận số phận, đừng để những người bên cạnh bị liên lụy.

Trịnh Sở nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trần Anh, trên mặt hiện lên ý cười, ha ha nói: “Thiếu chủ trong miệng cô là ai?”

Anh vẫn chưa biết rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu đẩy anh xuống vách núi ngày đó, hôm nay vừa hay hỏi xem.

Trần Anh cười ha ha, hoàn toàn không để ý tới Trịnh Sở, lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách biết”.

Vừa dứt lời, Trần Anh chịu đựng cơn đau từ cánh tay phải, dưới chân khẽ di chuyển, hung ác lao về phía Trịnh Sở.

Cùng lúc đó hai con dao găm trong tay cô ta không ngừng vung ra tấn công, khí lực sắc bén, mang theo sức sát thương đáng sợ đâm về phía Trịnh Sở.

Ầm ầm ầm.

Uy lực của khí lực đáng sợ, đi đến chỗ nào chỗ đó nổ tung, bụi mù mịt.

Khu vực hai người Trịnh Sở và Trần Anh phủ đầy bụi, trên màn hình bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Trần Hâm nhìn cảnh tượng trên màn hình, lãnh đạm nói: “Thật thú vị, vậy mà có thể chống lại được tông sư nhà họ Trịnh”.

Mã Gia Vĩ không ngờ tên nhóc Thạch Phá Thiên đưa đến không chỉ may mắn mà thực lực cũng không tồi.

Lại có thể chống lại được tông sư nhà họ Trịnh, nhưng chống lại được thì sao chứ, vẫn phải chết thôi.

Trong lòng Mã Gia Vĩ vô cùng tự tin, cho dù là tông sư nhà họ Trịnh thì sao, có Ngân Hoa Bà Bà ở đây, nhất định sẽ lấy được Long Môn Lệnh.
Chương 134: Giết cô luyện thành con rối

Thạch Phá Thiên nhìn hình ảnh hiển thị bụi bay mịt mù trên màn hình, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng, cho rằng Trịnh Sở đã bị Trần Anh giết.

Lam Hinh nghe tiếng mọi người bàn tán, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô ấy mãi không mở mắt ra, im lặng cầu nguyện cho Trịnh Sở, hi vọng anh bình an vô sự.

Trong mật thất.

Sương mù lan ra tứ phía.

Trần Anh phớt lờ cảnh tượng mây mù cuồn cuộn trước mắt, hai tay nhanh giống như hai con rắn xanh linh hoạt, chớp mắt đã đánh ra mấy trăm làn sóng xung kích khí kình.

Nếu không phải ở trong này không có ai xem chiến, chỉ riêng dư âm là đủ để đè chết các võ giả một cách dễ dàng.

Trịnh Sở nhìn Trần Anh không ngừng đánh ra khí kình, cười ha ha, khẽ hô: “Binh khí ngũ hành”.

Dứt lời, trên tay phải anh xuất hiện một thanh trường kiếm ngưng tụ từ linh lực, lóe lên ánh sáng trắng.

Keng keng keng.

Trịnh Sở vung trường kiếm linh lực, đánh tan khí kình mà Trần Anh tung ra, hóa thành sương mù biến mất không thấy.

Đồng thời, động tác cơ thể Trịnh Sở cực kỳ nhanh, trong lúc nhẹ nhàng di chuyển chớp mắt đã đến chỗ Trần Anh.

Trần Anh thấy vậy, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi về sau.

Cô ta cảm giác được nếu để Trịnh Sở tiếp cận mình, cái mạng này sẽ không còn là của cô ta nữa.

Lúc Trần Anh lùi về sau, trường kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở đã đâm ra.

Cô ta lập tức dùng dao găm đối chọi với trường kiếm linh lực.

Một tiếng ầm vang vọng.

Trường kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở va chạm với dao găm trong tay Trần Anh, tóe lửa, ngay sau đó dao găm nứt vỡ, biến thành sắt vụn.

Cơ thể Trần Anh bị chấn động mạnh, đứng không vững, cô ta ngã ngồi trên đất, phun ra máu.

Lúc này, cô ta vô cùng hoảng hốt, không ngờ ba năm không gặp, thực lực của Trịnh Sở đã trở nên mạnh như vậy.

Mạnh đến mức ngay cả dao găm được chế tạo từ hàn thiết Huyền Minh đặc biệt cũng bị anh phá hỏng, không còn là cậu chủ vô dụng của ba năm trước nữa.

Ba năm trước, Trần Anh dùng ngón tay là có thể giết chết Trịnh Sở, bây giờ lại thất bại dưới tay Trịnh Sở, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

Trần Anh nhìn Trịnh Sở với ánh mắt thù hận, dùng giọng điệu hung ác, không sợ chết nói: “Muốn giết thì giết đi, đừng lề mề”.

Cô ta đến nhà họ Trịnh làm võ giả, đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết bất cứ lúc nào.

Chỉ là Trần Anh không cam tâm, chết trong tay kẻ vô dụng của ngày xưa giống như một nụ hoa tươi đẹp bị người khác vấy bẩn vậy, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

Trịnh Sở nhìn vào ánh mắt thù hận của Trần Anh, không vội ra tay, lạnh lùng nói.

“Ba năm trước rốt cuộc là ai muốn giết tôi?”

Câu nói này lọt vào tai Trần Anh khiến cả người cô ta run lên, toàn thân như chìm trong thế giới băng lạnh, không ngừng run rẩy.

Cô ta là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền tiểu thành, kết quả chỉ một câu nói lại khiến cô ta sợ đến như vậy, cơ thể cứ run rẩy.

Trần Anh sợ hãi, không hiểu rốt cuộc sao Trịnh Sở làm được như vậy.

Mặc dù trong lòng cô ta rất nghi hoặc, nhưng lại không mở miệng hỏi, mà lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết”.

“Được, nếu cô không nói, tôi cũng không cần cô nói nữa”, Trịnh Sở nắm giữ vô số pháp thuật ở giới tu tiên.

Cho dù bây giờ anh là cảnh giới trúc cơ sơ kỳ, số lượng pháp thuật có thể dùng có hạn, nhưng con số cũng đáng kinh ngạc.

Anh đưa tay phải ra, đánh về phía đầu Trần Anh.

Trần Anh tưởng rằng Trịnh Sở sẽ chưởng chết mình, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, chuẩn bị chờ đón cái chết.

Một tiếng ầm vang lên.

Bàn tay Trịnh Sở vỗ vào đỉnh đầu Trần Anh.

Sau khi Trần Anh hứng chịu một chưởng của Trịnh Sở vào đỉnh đầu lại phát hiện tình hình không đúng.

Cô ta không hề bị Trịnh Sở giết chết, chỉ cảm thấy đầu rất đau, đau ghê gớm, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.

Ký ức của Trần Anh trở nên hỗn loạn, ký ức từ nhỏ đến lớn, từng cảnh một xuất hiện trong đầu.

Sau đó, những ký ức đó giống như bị người khác rút đi.

Trịnh Sở đặt tay trên đỉnh đầu Trần Anh, lúc này đang hấp thu ký ức của Trần Anh, những vầng sáng trắng to bằng ngón tay cái chui vào lòng bàn tay Trịnh Sở.

Khi vầng sáng trắng chạm vào bàn tay Trịnh Sở, ký ức chứa đựng trong đó bị Trịnh Sở nắm bắt toàn bộ.

Ngay cả lúc nào ngủ, lúc nào đi tắm, thích mặc đồ gì, có sở thích gì đặc biệt, tất cả anh đều nắm rõ.

Trịnh Sở lục soát khoảng một phút, soát hết tất cả ký ức trong đầu Trần Anh một lượt.

Đợi đến khi lục soát xong, anh vẫn không biết ai là kẻ đứng sau.

Bởi vì thân phận của Trần Anh hoàn toàn không đủ tư cách được biết người muốn giết Trịnh Sở là ai.

Trần Anh chỉ biết rằng chỉ cần giết chết Trịnh Sở sẽ nhận được phần thưởng lớn.

Nhà họ Trịnh lại có rất nhiều người thuộc chi chính và chi phụ, có đến mấy chục người được gọi là cậu chủ.

Trịnh Sở hoàn toàn không thể xác định được là ai ám hại anh, bởi vì Trịnh Sở đều không hòa hợp với mấy chục người này.

Bọn họ ai nấy đều kiêu ngạo, bình thường kiêu căng ngang ngược đã quen, không chung đường với Trịnh Sở.

Trịnh Sở chắp hai tay, nói với giọng lạnh lùng: “Thôi vậy, tôi sẽ giết cô trước, luyện chế thành con rối”.

Anh lục soạt được từ ký ức của Trần Anh, lần này Trần Anh đến thành phố Minh Hiền là bởi một người con cháu chi chính nào đó của nhà họ Trịnh đã đến thành phố Minh Hiền, cử cô ta đến đây chơi đùa một phen, giết vài tông sư giúp vui.

Bây giờ, người con cháu chi chính của nhà họ Trịnh đó cũng đang ở bên ngoài mật thất, quan sát nhất cử nhất động ở trong này.

Trịnh Sở đương nhiên sẽ không tha cho kẻ đó, dù sao qua ký ức của Trần Anh, anh cũng biết được kẻ đó rất căm thù anh.
Chương 135: Thuật luyện rối

Chuyện ba năm trước đây cũng đã được bày mưu tính kế.

Trịnh Sở nhìn Trần Anh, cô ta đang trợn mắt ngất xỉu trên mặt đất, không thể nhúc nhích nổi.

Trên ngón tay trỏ của anh hiện lên một điểm sáng, anh dùng ngón tay đó gõ nhẹ lên trán của Trần Anh rồi nói: "Nhân danh tôi, nghe lệnh của tôi, đứng dậy".

Anh vừa dứt lời thì toàn bộ máu huyết bên trong cơ thể của Trần Anh đang ngất xỉu như sôi trào, nhiệt độ đạt tới tới hơn 60 độ.

Sắc mặt của cô ta cũng rất khó coi, có lúc ửng hồng, lúc lại trắng bệch.

Hơi thở sinh mệnh của Trần Anh lúc này đã dần dần biến mất, chỉ có linh lực của Trịnh Sở đang chạy bên trong cơ thể của cô ta.

Sau khi giằng co khoảng năm phút và lộ ra những nét mặt biến hóa hết sức cổ quái, Trần Anh đột nhiên mở mắt.

Ngay sau đó cô ta nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, thân thể tràn đầy sinh khí.

Chỉ có điều ánh mắt của cô ta trống rỗng không có chút thần thái nào, trông giống y hệt một con rối.

Trịnh Sở nhìn con rối đầu tiên mà anh làm sau khi xuống địa cầu thì lắc đầu thở dài: "Haiz, thực lực của mình đã suy yếu quá nghiêm trọng, nếu như ở thế giới tu tiên thì đối với người như Trần Anh mình chỉ cần luyện hóa trong chớp mắt là có thể hoàn thành”.

Bây giờ, sau khi Trịnh Sở biến Trần Anh thành con rối thì cơ thể anh liền có chút suy yếu.

Trước đó khi anh đánh bại Trần Anh cũng không tiêu tốn nhiều năng lượng như khi anh thi triển thuật soát hồn cùng với thuật luyện rối.

Với thực lực cảnh giới hiện giờ của Trịnh Sở thì sự tiêu hao năng lượng này là quá lớn, anh không thể liên tục sử dụng thuật pháp.

Lúc này khói mới dần tan để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Thạch Phá Thiên nhìn thấy Trịnh Sở lộ rõ vẻ yếu ớt trong khi Trần Anh vẫn đang đứng bên cạnh tràn đầy sinh khí thì liền cảm thấy choáng váng đầu óc.

Mặc dù ông ta đã đoán trước được Trịnh Sở sẽ thua nhưng vẫn không có cách nào thừa nhận được kết quả này.

Ông ta thà rằng Trần Anh đã giết chết Trịnh Sở ở trong đám khói.

Chứ ông ta thật sự không muốn nhìn thấy Trịnh Sở vẫn còn sống rồi bị Trần Anh giết chết trước mặt nhiều người như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của Thạch Phá Thiên, Mã Gia Vĩ chế nhạo nói: "Thạch Phá Thiên, xem ra lần này ông đã hoàn toàn thua rồi. Tiếp đến hãy xem tôi đoạt được Long Môn Lệnh như thế nào đây".

"Ông...", sắc mặt của Thạch Phá Thiên vô cùng khó coi, thậm chí ông ta còn không có tâm trạng để cãi nhau với Mã Gia Vĩ.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thạch Phá Thiên, Mã Gia Vĩ cười nói: "Võ giả nhà họ Trịnh tuy rằng rất lợi hại nhưng Ngân Hoa Bà Bà mà tôi mời tới có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không thể nào thua được".

Thạch Phá Thiên mặc kệ những lời của Mã Gia Vĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Lam Hữu Danh lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cuối cùng ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Lam Hinh vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện cho Trịnh Sở.

Cô ấy hy vọng anh có thể chuyển bại thành thắng, mặc dù chuyện này có hơi không thực tế.

Lúc này trên màn hình ở sảnh khách sạn mọi người cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Mọi người đều rất mong chờ cùng tò mò, không biết Trần Anh sẽ giết chết Trịnh Sở bằng cách gì?

Trên nét mặt lạnh lùng của Trần Hâm cũng xuất hiện một chút mong đợi, ông ta cũng tự hỏi Trần Anh sẽ giải quyết Trịnh Sở như thế nào.

Cuối cùng, sau một hồi chờ đợi, Trần Anh vẫn đứng yên không hề ra tay, cô ta chỉ đứng trước mặt Trịnh Sở, yên lặng nhìn Trịnh Sở, không biết đang suy nghĩ gì.

Trịnh Sở thậm chí không nhìn tới Trần Anh, anh chỉ đi thẳng đến vị trí của Long Môn Lệnh.

Nhìn thấy Trịnh Sở đi phía trước, Trần Anh lặng lẽ đi theo sau Trịnh Sở mà không nói một lời.

Những người có thế lực bên ngoài đại sảnh đều sững sờ.

Bọn họ thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Trần Anh trước đó còn bộc lộ sát khí ngập trời đối với Trịnh Sở, không ngờ sau khi khói tan thì lại không còn một chút ý định công kích nào.

Có người suy đoán Trần Anh vì thích khuôn mặt của Trịnh Sở cho nên không nỡ giết anh.

Có rất nhiều người có cùng suy nghĩ, cho rằng Trần Anh thích loại đàn ông đẹp trai tỏa nắng như Trịnh Sở.

Cũng có một số người tỏ ra khinh thường, cho rằng Trần Anh đang đùa giỡn Trịnh Sở trong lòng bàn tay, chờ đến khi anh bước đến vị trí của Long Môn Lệnh thì sẽ ra tay hạ sát để anh phải chết trong đau đớn nhục nhã.

Trong một góc ở bên ngoài.

Có một người đàn ông trẻ tuổi mang kính râm, trên cổ đeo vòng vàng to bản, trên người mặc toàn hàng hiệu đắt tiền.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, trong lòng hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc, thật sự không hiểu Trần Anh định làm gì.

Đáng ra Trần Anh phải nghe theo lệnh của hắn ta.

Cho dù lệnh của hắn ta có ác ý hay không thực tế đến mức nào thì cô ta cũng phải ngoan ngoãn làm theo.

Hắn ta nhanh chóng đoán rằng Trần Anh đang muốn đùa giỡn với Trịnh Sở.

Có lẽ Trịnh Sở nghĩ rằng Trần Anh là thủ hạ của mình, kết quả lại bị giết ngược.

Nghĩ đến đây khóe miệng của hắn ta lại nhếch lên giễu cợt, cảm thấy Trần Anh bây giờ càng lúc càng thú vị, không còn đơn điệu nhàm chán như trước đây nữa.

Trong mật thất.

Trịnh Sở và Trần Anh một trước một sau giống như chủ tớ, càng ngày càng tiến gần hơn đến vị trí của Long Môn Lệnh.

Bọn họ bước đi rất thong thả, không hề vội vàng muốn đi lấy Long Môn Lệnh

Bằng không với thực lực của Trịnh Sở thì chỉ trong chớp mắt đã có thể đến được vị trí cất giấu Long Môn Lệnh rồi.

Đinh đinh đinh!

Có tiếng động lạ truyền đến từ phía sau.

Tiếng động lúc đầu rất nhỏ nhưng càng lúc càng trở nên lớn hơn.

Tuy rằng Trịnh Sở đã nghe thấy tiếng động lạ nhưng cũng không định quay lại xem thử, chỉ tiếp tục đi thẳng về nơi đặt Long Môn Lệnh.

Đúng lúc này lại có một tảng đá cao bằng nửa người xuất hiện từ phía sau Trịnh Sở, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đâm sầm về phía Trịnh Sở và Trần Anh.

Cảm nhận của Trịnh Sở rất nhạy bén, trong nháy mắt khi tảng đá xuất hiện thì anh đã dùng thần thức ra lệnh cho thân thể của Trần Anh tiến vào tư thế tấn công.

Sau khi Trần Anh nhận được lệnh của Trịnh Sở thì một luồng khí kình sắc bén đã từ bàn tay của cô ta bắn về phía tảng đá.

Ầm!

Tảng đá lớn vỡ nát thành vô số mảnh vụn nằm rải rác khắp nơi.

“Tốc độ phản ứng không tệ”, một người có nước da ngăm đen lên tiếng, trong khi bước đi thì xung quanh hắn ta được rất nhiều đá vụn bao phủ.

Lưu Quân nhìn Trịnh Sở cười nói: "Không ngờ thực lực của mày lại mạnh đến đến mức có thể tẩy não một võ giả cảnh giới hóa huyền".

Hắn ta đã phát hiện ra chuyện Trịnh Sở tẩy não Trần Anh, ánh mắt của Trần Anh lúc này đã dại ra, trống rỗng vô thần, không giống người có linh hồn.

Trịnh Sở nghe Lưu Quân nói vậy thì chỉ thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"
Chương 136: Hôm nay thật may mắn

Trịnh Sở cảm nhận được cái tên Lưu Quân da ngăm đen này đang bộc phát sát khí với mình, cho dù hắn ta đã cố ý che giấu sát khí nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.

"Người như mày quá nguy hiểm, phải giết sớm để trừ hậu họa", Lưu Quân không phải võ giả mà là một người có năng lực đặc biệt.

Tuy rằng hắn ta chỉ là người có năng lực đặc biệt nhưng thực lực của hắn ta cũng không phải dạng vừa, hắn ta đã giết không ít tông sư cảnh giới hóa huyền trong mật thất này.

Hắn ta vốn không hề xem trọng các tông sư cảnh giới hóa huyền, nhưng khi gặp Trịnh Sở hắn ta liền cảm nhận được trái với vẻ ngoài bình thường của anh thì từ bên trong anh đang bộc phát ra một khí thế vô cùng nguy hiểm.

Trịnh Sở nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Lưu Quân thì cười nói: "Trước khi mày định đối phó với tao thì nên đối phó với kẻ đằng sau lưng mày trước đi".

Anh không hề xem Lưu Quân ra gì, trong tất cả những kẻ có mặt ở đây hôm nay không có lấy một người xứng làm đối thủ của anh.

Lưu Quân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền cho rằng Trịnh Sở đang đùa giỡn mình.

Sau lưng hắn ta không có một bóng người, lấy đâu ra kẻ địch?

Ngay lúc Lưu Quân chuẩn bị điều khiển đá oanh tạc Trịnh Sở một lần nữa thì đột nhiên lại có một giọt chất lỏng màu xanh từ đâu xuất hiện rồi nhỏ xuống đỉnh đầu của hắn ta.

Lưu Quân là người có năng lực đặc biệt hệ tinh thần, ngay lúc cảm nhận được chất lỏng màu xanh nhỏ xuống thì thân hình của hắn ta đã nhanh chóng lui về phía sau đồng thời khống chế đá oanh kích lên trên.

Tách!

Khi chất lỏng màu xanh nhỏ trúng hòn đá thì hòn đá cứng đã bị ăn mòn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi ngay lập tức hóa thành làn khí màu trắng tanh tưởi.

Lưu Quân không ngờ nọc độc mà ông già điều khiển trăn xanh bắn ra lại đáng sợ như vậy.

Nọc độc đó có thể ăn mòn đá của hắn ta, biến nó thành chất khí chỉ trong chớp mắt.

Lưu Quân lập tức sải chân chạy về phía Trịnh Sở và Trần Anh với tốc độ nhanh nhất.

Hắn ta nhận ra rằng mình không thể đánh lại con trăn xanh kia nhưng có lẽ Trịnh Sở và Trần Anh thì có thể.

Cho dù bọn họ đánh không lại thì ít nhất hắn ta cũng sẽ có thêm hai người chôn chung.

Tuy Lưu Quân không phải là võ giả nhưng tốc độ của hắn ta vẫn nhanh hơn người thường rất nhiều.

Sau lưng hắn ta là một con trăn xanh dài hai mươi mét, trên lưng nó có một ông già tóc trắng đang ngồi điều khiển.

Ông già nhìn thấy Lưu Quân nhanh chân bỏ chạy thì liền nhếch miệng cười giễu cợt, điều khiển trăn xanh xông tới.

"Tên nhóc da đen kia, đừng chạy, ngoan ngoãn làm thức ăn cho trăn xanh của ta đi", ông già tóc trắng lạnh lùng nói, ông ta chỉ xem tính mạng của Lưu Quân như phân bón mà thôi.

Lưu Quân làm sao có thể nghe theo lời của ông già tóc trắng nói, hắn ta dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước.

Trong khi chạy hắn ta còn điều khiển một hòn đá thật lớn đánh về phía con trăn xanh.

Nhưng hòn đá vừa mới đánh tới thì con trăn xanh đã mở to miệng phun ra nọc độc khiến cho hòn đá bị ăn mòn thành khói trắng tanh tưởi bay lên.

“Á!”, khi Lưu Quân tiếp cận Trịnh Sở và Trần Anh, hắn ta định hét lớn cầu cứu, muốn liên hợp giải quyết ông già kia.

Nhưng ông già tóc trắng đã nhanh hơn Lưu Quân, con trăn xanh phóng đến nhanh như chớp rồi quấn chặt lấy hắn ta.

Trong phút chốc, người có năng lực đặc biệt Lưu Quân đã bị con trăn xanh siết đến chết.

Con trăn xanh vừa siết chết Lưu Quân xong liền há miệng nuốt chửng hắn ta.

Sau khi con trăn nuốt chửng hắn ta vào bụng, ông già tóc trắng có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của con trăn xanh đã tăng lên rất nhiều, nọc độc cũng càng hung hãn hơn.

Chỉ cần giết thêm nhiều võ giả có thực lực thì ông ta tin rằng trăn xanh của mình liền có thể biến hóa thành giao xà.

Chỉ cần nó biến thành giao xà và được ông ta bồi dưỡng tốt thì nói không chừng nó sẽ trở thành thiên hạ vô địch.

Nghĩ đến đây, ông ta liền hướng ánh mắt lạnh như băng về phía Trịnh Sở và Trần Anh.

Mặc dù ông ta cảm thấy thực lực của Trịnh Sở rất bình thường nhưng người đẹp bên cạnh anh có thực lực không tầm thường, cô ta chính là một tông sư cảnh giới hóa huyền.

Ông già bật cười ha hả, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam, nói: "Hai người cũng ngoan ngoãn ở lại làm thức ăn cho thú cưng của tôi đi".

Vừa dứt lời thì ông ta đã điều khiển con trăn xanh xông về phía Trần Anh.

Trịnh Sở chỉ là một kẻ yếu nhớt trong mắt ông ta, sau khi giải quyết xong Trần Anh thì ông ta vẫn có thể dễ dàng làm thịt Trịnh Sở.

Kẻ yếu nhớt như Trịnh Sở ăn cũng được mà không ăn cũng chẳng sao.

Trịnh Sở nhìn thấy con trăn xanh mà ông già đang khống chế thì liền biết nó là độc vật được luyện nên từ rất nhiều dược liệu độc và những con vật có độc khác, phải luyện mất một ngàn ngày mới thành công.

Mặc dù sức mạnh của nó yếu hơn tông sư cảnh giới hóa huyền rất nhiều nhưng lớp vảy giáp trên người nó lại cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lớp vảy giáp này cũng có độc, võ đạo tông sư bình thường chắc chắn không dám khiêu khích nó, chỉ cần dính phải một chút nọc độc từ con trăn xanh này thì bọn họ cũng có thể chết.

Tốc độ của con trăn xanh cực nhanh, nó giống như một tia chớp xanh vồ về phía Trịnh Sở với cái miệng há to đầy máu.

Ngay khi con trăn xanh tấn công thì Trịnh Sở đã ra lệnh cho Trần Anh tấn công nó bằng thần thức.

Trần Anh nhận lệnh của Trịnh Sở thì ngay lập tức cầm hai con dao găm làm từ vật liệu đặc biệt xông lên đối chiến với con trăn xanh.

Ầm! Ầm!

Một luồng khí kình có uy lực kinh người đã chém thẳng về phía con trăn xanh.

Tuy nhiên, lớp vảy giáp trên người con trăn xanh vô cùng dày và cứng rắn, cho dù Trần Anh có thực lực cảnh giới hóa huyền thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ được.

Một người một trăn xông vào nhau, tung ra những chiêu thức hung hãn nhất.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, hai bên dường như có thực lực ngang ngửa với nhau.

Ông già điều khiển con trăn xanh cho rằng Trịnh Sở yếu ớt cho nên liền chuẩn bị nhân cơ hội Trần Anh đang giao chiến với con trăn xanh mà xông tới giết chết Trịnh Sở.

Ánh mắt của ông ta vô cùng sắc lạnh, ông ta vung tay phải lên phóng về phía Trịnh Sở một làn sương mù màu đen.

Làn sương mù màu đen vừa tiếp cận Trịnh Sở thì đã lập tức hóa thành vô số trùng độc bay vào người Trịnh Sở và Trần Anh.

Trần Anh vốn đã là một người chết không còn linh hồn cho nên dù có bị trùng độc cắn xé cũng không cảm thấy gì.

Trịnh Sở nhìn thấy trùng độc bay tới thì liền vung tay phải lên, trong lòng bàn tay anh bỗng xuất hiện một quả cầu lửa.

Ông già nhìn thấy Trịnh Sở đột nhiên có thể biến ra quả cầu lửa thì ánh mắt liền lóe lên sự hưng phấn, ông ta bật cười nói: "Hóa ra là một pháp sư. Xem ra ngày hôm nay mình rất may mắn".

Ông ta định nhanh chóng giết chết Trịnh Sở rồi để cho con trăn xanh ăn thịt anh.
Chương 137: Có kết quả thì đừng khóc

Trịnh Sở không hề để ý đến lời nói của ông già, chỉ nhẹ nhàng nâng tay phải lên phóng ra quả cầu lửa đốt cháy đám trùng độc.

Đột nhiên trong mật thất lại truyền ra tiếng sét đánh.

Đám trùng độc trong nháy mắt đã bị đốt thành tro tàn khiến cho mùi tanh tưởi tràn ngập bốn phía.

Ông già điều khiển con trăn xanh nhìn thấy Trịnh Sở khống chế ngọn lửa thì bật cười nói: "Thật thú vị, thật thú vị".

"Xem ra trăn xanh của ta ngày hôm nay đã có cơ hội đột phá lên giao xà rồi".

Ông ta vừa dứt lời thì đã siết chặt nắm đấm, ông ta rời khỏi con trăn xanh, chủ động tấn công Trịnh Sở.

Trịnh Sở thấy vậy thì trong lòng cũng cảm thấy quái dị.

Một ông già điều khiển rắn rết côn trùng lại có thể cùng võ giả cận chiến hay sao?

Trong lúc Trịnh Sở đang nghi hoặc thì ông già đã tiếp cận anh, song quyền của ông ta giống như lưỡi rắn tản ra khói độc màu xanh biếc ăn mòn tất cả mọi thứ mà nó chạm vào.

Ông ta rất chắc chắn rằng lần này Trịnh Sở sẽ chết.

Pháp sư không thể đánh cận chiến với võ giả, nếu như bắt buộc phải cận chiến thì kết quả luôn luôn sẽ thua, trừ phi pháp sư đó đã đạt đến cảnh giới nhập đạo đỉnh phong, bằng không thì sẽ không thể nào phản kích nổi.

Cho dù ông ta không phải là võ giả chân chính nhưng ông ta cũng rất tự tin vào thực lực của mình, ông ta tin rằng chỉ cần ông ta tiếp cận được Trịnh Sở thì anh sẽ không thể thoát chết.

Trịnh Sở vẫn bình tĩnh, nhìn thấy ông già hung hãn xông tới công kích cũng không hề nao núng.

Anh lại giơ tay phải lên đánh ra một đòn oanh kích.

Ầm!

Ngay khi Trịnh Sở đánh ra một quyền thì đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.

Ông già nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn thì liền nhếch miệng cười, cho rằng đó là tiếng xương gãy của Trịnh Sở.

Trong lúc đang đắc ý thì ông ta chợt phát hiện ra cánh tay của chính mình đang truyền đến cơn đau kịch liệt, thậm chí song quyền tản ra khói độc đã bắt đầu phản phệ, tự ăn mòn thân thể của lão ta thành khói trắng tanh tưởi.

"Á!", ông già kinh hãi không thôi, rõ ràng ông ta đã tự luyện hóa thân thể của chính mình thành độc vật, lớp phòng ngự của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, tại sao đường quyền của Trịnh Sở lại khiến cho ông ta bị phản phệ như vậy?

Ông ta thật sự không hiểu mà cũng không có thời gian để suy nghĩ.

Khói độc trên song quyền của ông già nhanh như chớp đã chảy ngược vào kinh mạch của ông ta, sau đó hướng thẳng về trái tim của ông ta.

Ầm!

Ông già bị chính nọc độc của mình làm cho mình nổ tung, khói độc màu xanh lục che khuất toàn bộ khu vực khiến cho người bên ngoài không thể thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt của Trịnh Sở vô cùng sắc bén, khói độc không thể nào cản được tầm mắt của anh.

Anh thấy con trăn xanh đối chiến với Trần Anh rất lâu cũng chưa phân thắng bại.

Anh đánh giá con trăn xanh này tuy bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng nó là thứ đã được ông già kia luyện ra bằng thủ đoạn đặc biệt cho nên có thể nói nó mạnh hơn tông sư về cả khả năng tấn công lẫn phòng thủ.

Tuy nhiên nó vẫn yếu hơn con trăn đen nhỏ rất nhiều.

Thân thủ của Trịnh Sở nhanh vô cùng, trong chớp mắt anh đã xuất hiện trước mặt con trăn xanh, ngay lập tức thi triển cửu huyền linh công ấn xuống đầu của con trăn xanh.

Trăn xanh hoàn toàn không xem Trịnh Sở ra gì, chỉ đang muốn nuốt võ đạo tông sư Trần Anh vào bụng.

Đột nhiên nó lại cảm thấy đầu mình nóng bừng giống như bị dầu sôi tạt vào đầu khiến cho nó vô cùng đau đớn, thân hình khổng lồ của nó vặn vẹo điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, cố gắng đập cái đầu đang bị Trịnh Sở ghìm chặt xuống đất.

Ầm! Ầm!

Mật thất vững chãi bắt đầu chấn động vì sự công kích điên cuồng của con trăn xanh.

Nhưng cho dù con trăn xanh có giãy giụa đến cỡ nào thì cũng không thể lay chuyển được Trịnh Sở.

Nó thè cái lưỡi dài của mình ra kêu xì xì, bộc phát sự phẫn nộ cùng đau đớn.

Trên bàn tay phải của Trịnh Sở đột nhiên nổi lên hào quang màu trắng, cưỡng chế luyện hóa con trăn xanh.

Con trăn xanh này được luyện ra từ vô số độc vật mới có được thực lực như vậy.

Bên trong thân thể của nó còn ẩn chứa linh lực mạnh mẽ hơn so với sinh vật bình thường.

Nếu như không luyện hóa nó thì đối với Trịnh Sở là một sự lãng phí rất lớn.

Một lúc sau, con trăn xanh dài hơn hai mươi mét đã bị luyện hóa sạch sẽ chỉ còn lại một bộ da rơi xuống mặt đất.

Tại sảnh lớn khách sạn.

Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng hiện lên trên màn hình nhưng vẫn chưa có ai lên tiếng.

Đám người lúc trước còn vô cùng đắc ý thì bây giờ đều cúi đầu, không còn tâm trí nào xem tiếp trận đấu.

Những cao thủ mà bọn họ phải bỏ ra số tiền lớn cùng những điều kiện vô cùng có lợi mời đến đều đã bị giết chết.

Mã Gia Vĩ thấy mọi người có mặt đều trầm mặc không nói, chỉ có một số nhân sĩ quyền quý lộ ra nét mặt tự tin.

Ông ta nhìn sang Thạch Phá Thiên, cười khẩy nói: "Thạch Phá Thiên, cao thủ mà ông mang đến có thể sống được đến bây giờ đúng là không dễ dàng".

Trong lời nói của Mã Gia Vĩ mang đầy sự châm chọc mỉa mai, cho rằng Thạch Phá Thiên thật sự đã xuống dốc, mang đến đây một tên nhóc chẳng ra gì mà cũng có thể sống được tới bây giờ.

Đáng tiếc, bây giờ tên nhóc đó đã không còn cơ hội, Trịnh Sở nhất định đã chết dưới tay lão độc vật.

Cho dù không chết trong tay lão độc vật thì cũng sẽ chết trong tay Ngân Hoa Bà Bà.

Thạch Phá Thiên nghe Mã Gia Vĩ liên tục nói nhảm thì trong lòng vô cùng cáu kỉnh, tức giận nói: "Ông đừng lắm chuyện, cao thủ mà tôi mang đến nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng và đạt được Long Môn Lệnh".

Ông ta thật sự không chịu nổi mấy lời nói mỉa mai của Mã Gia Vĩ, ai cũng biết các người lợi hại rồi, đừng đứng đây tỏ vẻ nữa.

Mã Gia Vĩ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy thì liền chế nhạo: "Ông cứ tiếp tục ảo tưởng đi, lát nữa có kết quả thì đừng khóc".

Ông ta rất tin tưởng vào sức mạnh của Ngân Hoa Bà Bà, tin tưởng rằng bà ta có thể đánh bại tất cả đối thủ trong mật thất.

Ngay cả lão độc vật cũng sẽ không có hy vọng sống sót trước mặt Ngân Hoa Bà Bà.

Lam Hữu Danh thấy Thạch Phá Thiên vẫn còn tâm tư cãi nhau với Mã Gia Vĩ thì chỉ có thể cười khổ, liếc mắt sang Lam Hinh đang đứng bên cạnh nhắm mắt cầu nguyện, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Nhà họ Lam rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà phải gặp chuyện này?"

Lam Hinh nghe hết những lời mà bố của mình cùng với mấy người Thạch Phá Thiên đang nói nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, yên lặng cầu nguyện.

Cô ấy tin rằng Trịnh Sở sẽ không thua, anh nhất định sẽ thắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Cửu Tiên
  • Tạ Quang Khải
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1176-1180
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom